Chuyến bay công tác được ấn định vào 4 giờ chiều thứ Tư, Tống Thước vẫn còn thời gian đưa Ninh Giác đi học. Hôm đó, thành phố A có một trận mưa âm u, mưa không lớn, mây xám trôi rất rời rạc. Xe dừng ở cổng trường, Ninh Giác vẫn còn lo lắng: “Trời mưa rồi, hôm nay máy bay còn bay được không?”
“Được.” Tống Thước đưa ô cho cậu, “Không có thông báo hủy chuyến bay.”
Ninh Giác liếc qua bầu trời lần nữa, mưa không lớn, có lẽ thực sự không ảnh hưởng gì, cậu có chút tiếc nuối vì sự may mắn này, nhưng vẫn nói: “Vậy anh chú ý an toàn nhé.” Xuống xe vẫy tay với Tống Thước, “Em ở nhà đợi anh về.”
Cách lớp kính xe, thấy Tống Thước cũng vẫy tay hai cái. Đợi Ninh Giác vào cổng trường, xe của Tống Thước đã rời đi.
Buổi chiều Phương Danh phải gặp giảng viên, không đến tự học, hai người hẹn sau giờ học sẽ tập trung ở cổng trường. Ninh Giác đến muộn, thảm thương ngồi hàng đầu, sau khi chịu đựng xong ba tiết học liền chạy thẳng ra cổng trường, nhưng chỉ thấy một mình Phương Danh.
“Đàn anh có cuộc họp nhóm, lát nữa mới đến.” Phương Danh vừa đi vừa mở Dazhong Dianping mua voucher, “Chúng ta đến nhà hàng Quảng Đông ở tầng 5 mà anh ấy giới thiệu xếp hàng trước, đến lúc đó đợi đàn anh đến rồi vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ninh Giác tất nhiên không có ý kiến gì khác: “Oke!”
Trên đường, Phương Danh nhìn thấy Ninh Giác ngón tay đang nhanh chóng lướt trên màn hình, ghé sát vào xem, cậu đang tìm kiếm “Sinh viên đại học làm thế nào để đối thoại với nghiên cứu sinh tiến sĩ”.
“…Đàn anh không phải đến để thảo luận học thuật đâu.” Phương Danh nhấn mạnh, “Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, hơn nữa anh ấy là người rất hòa đồng, không cần lo lắng.”
Ninh Giác thở phào nhẹ nhõm. Lúc đến nơi, vì đang là giờ cơm, phía trước đã có hơn 20 bàn nhỏ xếp hàng, đợi đến lúc đàn anh nghiên cứu sinh tiến sĩ đến, vẫn chưa đến lượt họ.
“Đến muộn rồi, đến muộn rồi, thật xin lỗi.” Đàn anh mồ hôi nhễ nhại, trong lòng ôm một tập tài liệu màu xanh lam, “Các em đợi lâu lắm rồi đúng không?”
“Chào đàn anh ạ!” Ninh Giác vội vàng đứng dậy, hai người bắt tay cúi chào, trịnh trọng như cuộc gặp gỡ của thủ tướng hai nước.
Đàn anh tên Chu Dật, đeo kính, nhưng không che được đôi mắt mệt mỏi vì áp lực học thuật, đúng như lời Phương Danh mô tả, đàn anh không hề mang theo cảm giác xa lạ, lúc cười mắt híp lại, trông rất hiền lành thật thà.
Sau khi 3 người hàn huyên đơn giản ngoài quán hơn 10 phút, cuối cùng cũng đến lượt, theo nhân viên phục vụ vào chỗ ngồi gọi món. Chu Dật mở tập tài liệu màu xanh lam, bên trong là nội dung dự án về đề tài, bao gồm danh sách người tham gia, giải trình kinh phí, v.v.: “Dự án này của chúng tôi thuộc dự án Khoa học Xã hội cấp quốc gia, đảm bảo tính chính quy, tên của tất cả tình nguyện viên cũng sẽ được xử lý ẩn danh, không để lộ thông tin cá nhân. Về thời gian, chắc là sẽ bắt đầu từ tháng 1 năm sau.”
Lúc Ninh Giác đang xem, Chu Dật nói tiếp: “Thực ra tình hình của em anh không hiểu rõ lắm, Phương Danh nói chưa được sự cho phép của em, nên một lời cũng không tiết lộ cho anh.”
Phương Danh: “Dù sao em cũng có tố chất chuyên môn.”
Ninh Giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Thực ra tình hình của em rất đơn giản. Là thế này, trước tiên, em là một người đồng tính luyến ái nam.”
Chu Dật đang uống một ngụm trà, bị sự trịnh trọng của cậu làm cho sặc, vội vàng lau miệng: “Cái này anh biết.”
Ninh Giác “Ồ ồ” hai tiếng. Sau đó sau khi món ăn được mang lên, dưới sự dẫn dắt của Chu Dật, Ninh Giác từ từ thổ lộ, có lẽ vì không gian không mấy trang trọng, âm thanh ồn ào, cộng thêm món ăn thực sự ngon miệng, Ninh Giác rất thoải mái, không có áp lực gì, hoàn toàn coi như nói chuyện phiếm, ăn được một nửa, nếu không phải Chu Dật có đạo đức nghề nghiệp, Ninh Giác chắc đã nói ra cả mật khẩu thẻ ngân hàng của gia đình.
Đột nhiên, Chu Dật hỏi: “Lúc nhỏ em có lớn lên cùng ba mẹ không?”
“Không có, em lớn lên ở nhà cô dượng.” Ninh Giác nói, “Mẹ em mất rồi, còn ba thì… lúc nhỏ rất ít khi gặp ông ấy.”
Chu Dật: “Vậy lúc nhỏ, em có giao tiếp nhiều với cô dượng không?”
“Không nhiều.” Ninh Giác nhớ lại, “Họ rất bận, sau này cũng có con riêng, nên không mấy khi giao tiếp.”
Chu Dật: “Khó trách, anh phát hiện em rất độc lập.”
Ninh Giác: “Có ạ?”
“Em xem, hộp khăn giấy đặt trước mặt anh và Phương Danh, em thà đứng dậy, tự mình đi vòng qua hơn nửa cái bàn để tự lấy, cũng sẽ không lên tiếng nhờ bọn anh giúp. Ấm trà hết nước, em cũng tự mình tìm bình giữ nhiệt để rót đầy, không hề lên tiếng gọi nhân viên phục vụ.” Chu Dật cười nói, “Em quen với việc tự mình giải quyết khó khăn hơn, chứ không phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.”
Dường như là lời khen, Ninh Giác gãi đầu nói “Cảm ơn”.
“Vậy vấn đề tâm lý của em, nếu không phải Phương Danh phát hiện ra triệu chứng trước, em cũng sẽ chọn cách tự mình giải quyết, phải không?”
“Lúc đó cũng đã đang giải quyết.” Ninh Giác ngại ngùng nói, “…Em có giải mẫn cảm.”
Chu Dật: “Vậy em cũng không nói rõ tình hình của mình cho bạn đời biết?”
“Em có nói.” Ninh Giác vội vàng nói, “Trước đây anh ấy rất để ý đến việc em không có phản ứng, sau đó em đã giải thích với anh ấy, nói là phản ứng của em rất chậm, anh ấy nói anh ấy hiểu, còn nói ‘tình d/ục’ không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường tình yêu.”
Chu Dật lặp lại: “Anh ấy không hỏi thêm gì khác?”
Ninh Giác lắc đầu.
“Vậy anh ấy có đề nghị đưa em đến bệnh viện kiểm tra không?”
“…Cũng không có.”
“Cho nên, dưới tiền đề là biết phản ứng của em không phải là vấn đề sin/h lý, anh ấy không truy hỏi nguyên nhân gốc rễ gì, lập tức tỏ vẻ đã hiểu.” Châu Dật hỏi, “Phải không?”
Ninh Giác bị anh hỏi đến mức do dự: “Hình như… là phải.”
“Bạn đời của em là người có tính cách rất thấu tình đạt lý, chu đáo biết quan tâm sao?”
Hai tính từ này từng chữ đanh thép, như những tảng đá lớn lăn xuống, khiến tim Ninh Giác run lên, không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Tống Thước nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, vội vàng xua tay.
“Nếu đã như vậy.” Chu Dật nói rất chậm, giọng điệu ôn hòa hỏi cậu, “Em nghĩ xem, việc anh ấy không truy hỏi em, là thật sự hoàn toàn hiểu, không để tâm, hay là vào lúc em không biết, đã tìm một lý do khác có thể giải thích phản ứng của em, nhưng lại là một lý do mà có lẽ em không thể chấp nhận được?”
Động tác của Ninh Giác dừng lại.
Chu Dật: “Câu nói ‘Tình d/ục không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường tình yêu’ đó, chính anh ấy có tin không, hay là chỉ nói cho em nghe?”
Chiếc đèn bàn bên cạnh bàn ăn, tỏa ra những quầng sáng màu vàng ngỗng, không mấy rực rỡ, đưa Ninh Giác trở về tháng Sáu, trong căn phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, một lần nữa nghe thấy những lời chất vấn của Tống Thước trước khi mất giọng. Cậu do dự lắc đầu: “Cho nên… anh ấy vẫn nghĩ, em không thích anh ấy.”
Chu Dật: “Vậy đây là lý do anh ấy tìm cho em, nhưng lại là lý do em không chấp nhận được, phải không?”
Anh nhìn thấy Ninh Giác mặc chiếc áo len mỏng trước mặt hình như đang mơ hồ, cũng giống như đang đắn đo suy nghĩ, đầu ngón tay cào lên chiếc đũa từng chút một, như đang cầm một cây bút, viết một mệnh đề liên quan đến hướng đi của số phận.
Chu Dật nói: “Vấn đề này rất quan trọng, sau khi có câu trả lời, dù phải hay không, em đều nên kịp thời nói cho bạn đời của mình biết. Đôi khi sự thật không nhất định sẽ đánh gục một người, nhưng sự che giấu sẽ mang lại cảm giác bất an. Có lẽ học cách tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc em tự mình giải quyết.”
Ăn đến khoảng 9 giờ hơn, giảng viên hướng dẫn của Chu Dật đột nhiên gọi điện thoại đến, gửi ý kiến sửa đổi luận văn, yêu cầu phản hồi ngay trong tối nay, Chu Dật không thể không rời đi trước. Họ gọi năm sáu món ăn, ăn đến cuối cùng không còn bụng để chứa nữa, còn thừa lại rất nhiều, Ninh Giác xin hộp mang về, gói hết những miếng thịt sạch sẽ, không ai gắp vào hộp.
Phương Danh: “Chuẩn bị mang về làm bữa khuya sao?”
“Không phải, tôi định để anh trai tôi nếm thử, nếu anh ấy thấy ngon, chúng ta có thể sẽ đến lần nữa.” Ninh Giác bận rộn: “Cậu có muốn gói mang về không?”
Phương Danh lắc đầu, chỉ nhìn Ninh Giác hành động——thịt trong hộp mang về được xếp ngay ngắn gọn gàng, điểm xuyết thêm rau củ, dụng tâm lương khổ. Đột nhiên, cậu nhìn thấy chiếc nhẫn xâu trên sợi dây mảnh ở cổ Ninh Giác: “Đây là anh ta tặng cậu?”
Ninh Giác cúi đầu, gật đầu. Lúc đang buộc túi mang về, cậu đột nhiên thốt ra một câu: “Tôi nghĩ chúng tôi có lẽ sắp kết hôn đấy.”
Phương Danh im lặng một lát: “Hai người đã đăng ký kết hôn, hay là cầu hôn rồi?”
“Đều chưa. Nhưng chúng tôi đã tặng nhẫn cho nhau, hơn nữa anh ấy còn bảo tôi gọi anh ấy là chồng, tính như vậy, tôi là vợ của anh——”
Người qua đường đi ngang qua, Phương Danh kịp thời ho khan một tiếng, để tránh những lời nói không che đậy bị lộ ra ngoài. Đợi sau khi ra khỏi nhà hàng, mới mở lời: “Thôi được, chúc hai cậu tân hôn vui vẻ trước.”
Nhân lúc trung tâm thương mại chưa đóng cửa, Phương Danh chuẩn bị đến siêu thị ở tầng hầm B1 mua chút đồ dự trữ cho ký túc xá, Ninh Giác chọn đi cùng.
“Hôm nay cậu không vội về à?”
“Anh trai tôi hôm nay đi công tác.” Đối diện với kệ hàng, Ninh Giác đã ăn no căng không còn chút hứng thú nào với đồ ăn, hoàn toàn coi như đi dạo tiêu cơm, nhưng vẫn rất hào phóng nói với Phương Danh, “Cậu cứ mua thoải mái, tối nay tôi mời cậu!”
Phương Danh tự nhiên sẽ không khách sáo, xách một túi đồ ăn vặt. Lúc hai người ra khỏi trung tâm thương mại, đi ngang qua một cửa hàng máy ảnh, trước cửa có một tấm biển ghi “nhấn nút chụp, lưu giữ khoảnh khắc may mắn, người tiếp theo mang máy ảnh về với giá 0 đồng chính là bạn”, Ninh Giác bất giác dừng bước.
Cửa hàng này đang có chương trình khuyến mãi, mua hàng là có cơ hội bốc thăm trúng thưởng. Giải đặc biệt được miễn phí, giải nhất nhì ba thì được giảm giá, giải khuyến khích thấp nhất cũng được tặng kèm bao đựng máy ảnh.
Phương Danh: “Muốn mua máy ảnh sao?” Cậu chỉ vào bảng liệt kê các mẫu máy ảnh ở góc trên bên phải tấm biển: “Có thể mua mẫu của tôi, tỷ lệ giá thành trên hiệu suất cao, cũng nằm trong phạm vi khuyến mãi.”
Trước đây lúc tham gia hoạt động câu lạc bộ, Ninh Giác từng mượn máy ảnh của Phương Danh, chất lượng hơn hẳn điện thoại gấp triệu lần. Một Ninh Giác làm nhiều việc chỉ được 3 phút nhiệt tình, chỉ có sở thích chụp ảnh là kiên trì đến tận bây giờ, nếu có thiết bị tốt trong tay, cộng thêm kỹ năng ngày càng điêu luyện của Ninh Giác…
Phương Danh: “Hơn nữa rất thích hợp để chụp chân dung.”
Đầu óc Ninh Giác nóng lên, lao vào: “Mua!”
Đã xác định được mẫu máy, Ninh Giác trực tiếp thanh toán toàn bộ. Có lẽ thật sự được thần may mắn phù hộ, trong phần bốc thăm trúng thưởng, Ninh Giác vậy mà lại trúng giải đặc biệt!
Nhân viên bán hàng cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, cậu là người duy nhất trong hai ngày nay trúng giải đặc biệt đấy.”
Niềm vui bất ngờ khiến Ninh Giác choáng váng, cậu ôm lấy máy ảnh, không ngừng cảm ơn, trên đầu như có những bong bóng màu hồng hạnh phúc, lúc bước ra khỏi cửa hàng chân vẫn còn lâng lâng, như đang đi trên mây. Cậu không nhịn được ôm Phương Danh một cái: “Nhờ có cậu khuyên tôi mua!”
“Bản thân tôi may mắn thôi.” Phương Danh vỗ vai cậu, “Để tôi buff luck.”
Đầu óc Ninh Giác mơ màng, sau khi chia tay Phương Danh, cậu không vội về nhà, dù sao cũng không có ai chờ đợi mình, về sớm cũng chỉ đối mặt với không khí lạnh lẽo, phòng đơn gối chiếc, cộng thêm cảm giác mới mẻ với chiếc máy ảnh, Ninh Giác đã chụp gần trăm tấm ảnh ở khu vực lân cận, còn chụp một tấm ảnh của chính mình, phát hiện hiệu ứng chụp chân dung của chiếc máy ảnh này quả thực không phụ lòng mong đợi.
Tin vui trúng giải đặc biệt tạm thời chưa nói cho Tống Thước biết, đợi anh về nhà, sẽ vô tình khoe ra, tận mắt chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Tống Thước vì sự may mắn của mình, sẽ khiến Ninh Giác càng thêm có cảm giác thành tựu.
Hơn 11 giờ, Ninh Giác mới chịu về nhà, suốt đường đi ngân nga hát, lúc mở cửa bất ngờ phát hiện ánh sáng trong nhà hắt ra chân——đèn phòng khách sáng trưng. Trước khi ra ngoài quên tắt đèn? Ninh Giác đang mờ mịt, lúc đẩy cửa bước vào tiếp tục nhìn thấy bóng người ngồi trên sofa, cả người bị dọa cho giật mình, lùi lại một bước, nhìn kỹ lại, mới phát hiện là Tống Thước.
Tống Thước đáng lẽ đang ở trên máy bay, lúc này lại đang ngồi ở phòng khách. Vẫn mặc bộ đồ chiều hôm đó, áo khoác đen, quần dài rộng thùng thình, ánh mắt bình thản nhìn Ninh Giác, như… đang đặc biệt đợi cậu về.
Anh dựa vào sofa: “Chịu về rồi?”
“Anh ơi?” Sau cơn kinh ngạc, Ninh Giác có chút ngơ ngác, “Không phải anh đi công tác sao, sao lại về rồi?”
Tống Thước hỏi: “Đi đâu vậy?”
Dù vẫn chưa rõ nguyên nhân Tống Thước ở nhà, nhưng niềm vui vẫn lớn hơn sự ngạc nhiên: “Hôm nay bọn em đến tòa nhà Thúy Nguyên, ăn ở một nhà hàng Quảng Đông rất ngon! Em có gói mang về một ít, anh muốn thử không?”
Túi đồ ăn mang về treo trên tay, lúc nãy trên đường đi tung tăng nhảy nhót, quai ni lông đã quấn vào nhau thành một nút thắt, Ninh Giác khó khăn lắm mới gỡ ra được, đang định đưa qua, thì nghe thấy Tống Thước hỏi: “Máy ảnh ở đâu ra?”
Ninh Giác nhìn theo ánh mắt anh, mới nhớ ra chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ, nhất thời phấn khích, giơ hai tay ôm lấy: “Tèn ten ten——Anh đoán xem em làm thế nào mà có được?”
Không khí bí ẩn được tạo ra đúng nơi, nhưng Ninh Giác không thể chờ đợi được, tự mình tiết lộ bí mật: “Hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi, anh đoán xem? Em trúng giải đặc biệt, được miễn phí, mua được một chiếc máy ảnh miễn phí!”
Cậu khoa tay múa chân, hai mắt sáng rực, đầy mong đợi nhìn Tống Thước, bỗng phát hiện Tống Thước không hề cười cùng, bản thân cũng từ từ thu lại nụ cười, cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
“Em trai.” Tống Thước khẽ hỏi, “Tôi rất dễ lừa phải không?”
Ninh Giác ngớ người: “…Lừa?”
“Thật trùng hợp hôm nay em đi chơi cùng bạn cùng phòng, thật trùng hợp muốn mua máy ảnh, thật trùng hợp trúng giải mua miễn phí, thật trùng hợp nữa là, cùng một mẫu máy ảnh với bạn cùng phòng.” Tống Thước hỏi, “Phải không?”
Ninh Giác không hiểu điểm không vui của Tống Thước ở đâu, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Anh nghĩ em đang bắt chước ạ? Có lẽ có một chút, nhưng lúc đó em chưa nghĩ ra nên chọn mẫu nào, nên cậu ấy giúp em tham khảo——”
Tống Thước: “Thừa nhận đây là bạn cùng phòng của em tặng khó lắm sao?”
Lời nói của Ninh Giác đột ngột ngắt quãng, cả người sững lại: “…Gì cơ?”
“Hai người đến bước nào rồi?” Tống Thước lẩm bẩm một mình: “Nếu đã nhận quà rồi, chắc cũng nên thổ lộ tình cảm với nhau rồi chứ?” Anh nhìn Ninh Giác, hỏi một cách gần như tàn nhẫn.
Tất cả những bong bóng hạnh phúc, may mắn tối nay, đột nhiên vỡ tan tành. Hóa ra trong bong bóng chứa đầy xi măng màu xám, đổ ập xuống đầu Ninh Giác. Tai ù đi một tiếng, một lúc lâu sau Ninh Giác mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh nghĩ… nghĩ em ngoại tình?”
Hai chữ này vừa mới thốt ra, đã khiến cổ họng bỏng rát, đầu lưỡi, môi, đến nỗi giọng nói cũng run rẩy.
Cậu nhìn ánh đèn phòng khách, chiếc vali hành lý đứng lặng lẽ bên sofa, trong đầu hiện lên một suy đoán còn hoang đường hơn: “Vậy, tối nay anh đặc biệt đến để bắt gian?”
Từ sự im lặng của Tống Thước, Ninh Giác nhận được câu trả lời khẳng định. Thật không thể tin được, thật hoang đường, vành mắt Ninh Giác đỏ hoe, giọng nói bất giác run rẩy: “Sao anh có thể nghĩ em như vậy? Chúng em chỉ đi chơi cùng nhau, ăn một bữa cơm, anh đã đồng ý rồi mà, hơn nữa, hơn nữa…” Làm sao để biện minh cho một chuyện vô căn cứ? Hơn nữa, đầu óc Ninh Giác bây giờ rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể sắp xếp được ngôn từ.
Tống Thước giọng điệu lạnh lùng: “Chẳng lẽ em không thích Phương Danh?”
Ninh Giác cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, hét lớn: “Cậu ấy là bạn cùng phòng của em!”
Tống Thước cười một tiếng, giọng nhẹ như không: “Người em thích trước đây không phải là bạn cùng phòng sao?”
Ánh mắt khinh miệt của Tống Thước, như thể đấm cậu một cú từ xa, mặt Ninh Giác lập tức mất hết sắc máu, trở nên trắng bệch, không nhịn được lùi lại một bước. Trong chốc lát chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của lồng ngực, tim như bị một bàn tay siết chặt, tan thành từng mảnh. Chiếc máy ảnh đeo trên cổ cũng đột nhiên trở nên nặng trịch như ngàn cân, đè nặng khiến Ninh Giác không thở nổi. Cậu mấp máy môi, nhưng không biết nên biện minh điều gì.
Đột nhiên, Ninh Giác tháo chiếc máy ảnh đeo trên cổ ra, buông tay, rơi thẳng xuống đất. Cậu ngẩng đầu nhìn Tống Thước, vành mắt lăn dài một giọt nước mắt lớn, nói: “Vậy em không cần nữa.”
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bính Bính nhà chúng ta không theo vào đến trung tâm thương mại đâu nhé, như vậy mục tiêu cũng dễ bị phát hiện quá!
KY: còn 1 ải nữa, tổ chức cứ yên tâm