Tiếng nước chảy mạnh đã che lấp câu nói này, Tống Thước dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt, sau khi vắt khô liền úp lên mặt Ninh Giác, tay còn lại giữ chặt vai cậu, để tránh động đậy lung tung, động tác cẩn thận giúp cậu lau sạch những vệt nước mắt.
Nhưng vừa buông tay, Ninh Giác lập tức lùi lại: “Anh luôn như vậy.” Bổ sung thêm, “Em không muốn làm hòa với anh nữa!”
Động tác của Tống Thước khựng lại: “Đừng nói bậy.”
Để thể hiện không phải là nói bậy, Ninh Giác đã tung ra tất cả con bài tẩy của mình, mắt trợn tròn xoe: “Sau này em cũng sẽ không nói chuyện với anh nữa, không ăn cơm cùng anh, cũng không ôm anh ngủ nữa!”
Có lẽ đối với người khác đây là dao cùn, là không đáng nhắc đến, nhưng lại là điều mà Tống Thước thực sự để tâm, anh bắt buộc phải phản bác: “Ngày nào cũng là tôi chủ động nói chuyện với em trước, cơm cũng là tôi nấu, ngủ cũng là tôi ôm em ngủ.”
“Là em ôm anh! Anh nói anh luôn ngủ không ngon, em mới ôm anh!” Ninh Giác tức đến mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói, “Nhưng sau này em sẽ không quản anh nữa!”
Lời này nói ra, như thể Tống Thước mới là đứa em không hiểu chuyện, luôn gây sự, còn Ninh Giác mới là người anh trai bao dung, nhân từ, lo toan kế sinh nhai cho gia đình này.
Tống Thước mấp máy môi, còn định nói gì đó, Ninh Giác đã nhân cơ hội luồn ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng về phòng ngủ chính, lúc đóng cửa dây xích không cẩn thận bị kẹt lại, một đôi tay thò ra, dùng sức kéo mạnh một cái. Rầm——đóng cửa từ chối khách.
Tống Thước hít một hơi thật sâu, trước tiên phơi khăn mặt, rồi mới đi đến cửa phòng ngủ chính, gõ hai cái, không có hồi âm, lúc đẩy cửa, bên trong truyền đến một lực cản rất lớn. Qua khe cửa, Tống Thước nhìn thấy chiếc tủ thấp đang chặn sau cửa.
Đôi tay buông thõng hai bên siết lại rồi thả lỏng, Tống Thước cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: “Có giận đến đâu, cũng không thể không ăn cơm chứ?”
Lại nói: “Tôi nấu cháo cho em rồi, còn hấp cả bánh bao nhân thịt nướng nữa.” Anh nhấn mạnh, “Đều có thịt cả.”
Đợi một lúc, vẫn không có hồi âm. Tống Thước bưng bát cháo và bánh bao xá xíu đặt trên đĩa đến trước cửa, một mình ra ngoài, đến trung tâm thương mại mua máy ảnh. Là cùng một thương hiệu, nhưng là mẫu mã có giá cao hơn.
Lúc trở về nhà, bánh bao xá xíu cùng với đĩa đều đã biến mất, chỉ có cửa phòng ngủ chính vẫn còn đóng.
“Máy ảnh tôi mua cho en rồi, không ra xem thử sao?”
“……”
“Không xem thì tôi trả lại.”
“……”
Tống Thước đứng cứng đờ một lát, vẫn đặt hộp máy ảnh trước cửa, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, lại quay lại, ngồi xổm xuống, tháo chiếc cà vạt lụa màu mực của mình ra, quấn một vòng quanh chiếc hộp máy ảnh trơn trụi, cuối cùng ở phía trên thắt thành một chiếc nơ bướm không mấy đẹp mắt, xiêu vẹo, lúc này mới ra ngoài.
Hai hôm nay, Hyper đang chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt phiên bản mới vào tháng Mười một, mọi phương diện nội dung đều tiến triển thuận lợi. Sau khi kết thúc cuộc họp bộ phận, Tống Thước mở phần mềm giám sát, thanh tiến trình tua về phía trước.
5 phút sau khi mình ra ngoài, Ninh Giác ló đầu ra, lén lút nhìn ngó xung quanh, sau khi xác nhận không có ai liền bước ra, ôm lấy hộp máy ảnh, một lúc lâu không động đậy. Đột nhiên, cậu chạy đến trước camera, cơ thể căng thẳng thẳng tắp, dường như muốn nói gì đó, nén một lúc lâu, mới nói: “Anh đang xem em phải không?”
“Anh phải biết, tính chất của chuyện này vô cùng tệ hại!”
“Em không thể nhận máy ảnh của anh, cũng không thể tha thứ cho anh.”
“Em không phải người tùy tiện!”
“Em.” Ninh Giác chỉ vào mình, nói năng hùng hồn, “Là người có giới hạn! Em không phải là cục bông mềm để mặc cho người ta tùy tiện nhào nặn!”
Rõ ràng là đang bày tỏ lập trường, ở trên đỉnh cao của lý lẽ, nói đến cuối cùng, giọng Ninh Giác vẫn hơi khàn đi, xen lẫn âm nghẹn ngào, điểm ảnh của camera không tốt, cũng có thể nhìn thấy đôi mắt cậu hoe hoe đỏ.
Ngón tay Tống Thước co lại, tim cách một lớp màn hình, như thể bị siết chặt.
Ninh Giác vẫn đang tự mình trút giận, rõ ràng không có hồi âm, nhưng càng nói một mình càng lúc càng giận hơn, cuối cùng chạy vào bếp, xách theo một cái giẻ lau, che kín chiếc camera tròn vo.
Không nhìn thấy gì nữa, nhưng rất nhanh, phòng khách truyền đến những tràng cười của chương trình tạp kỹ.
Cuối cùng, Tống Thước nhận ra, đọc những lời kịch bản không thật lòng, nói những lời xin lỗi không không đau không ngứa, không thể nào cho qua mọi chuyện được.
Thực ra, người ăn cơm cùng Ninh Giác tối hôm đó dù không phải là Phương Danh, là Viên Danh, Tam Giác Danh… Tống Thước phần lớn khả năng cũng sẽ nghi ngờ. Bởi vì mắt Ninh Giác sáng long lanh, mặt mày ấm áp, tóc lại mềm mại bông xù, rất đáng yêu. Vì vậy anh mãi mãi sẽ sợ hãi một Ninh Giác không thuộc về ai, sẽ phải lòng người khác.
Nhưng rõ ràng, lý do này, không thể biện minh cho bệnh nghi ngờ của anh.
Dù Ninh Giác không phải người yêu, chỉ là em trai, việc phá hủy sự tin tưởng cũng là một lỗi lầm vô cùng nghiêm trọng trong mối quan hệ.
Trong mối quan hệ này, Tống Thước cho rằng mình luôn nhượng bộ, thỏa hiệp. Nhưng Ninh Giác chẳng lẽ không thỏa hiệp sao? Cậu bao dung tính khí mưa nắng thất thường của Tống Thước, tuân thủ những quy tắc nhỏ trong tình yêu, ngoan ngoãn ở nhà, học những cách xưng hô ngọt ngào, cậu chỉ là không thích, nhưng những thứ khác đều đã làm rất tốt.
Nếu Tống Thước cứ được voi đòi tiên, vì không nhận được nhiều hơn mà chỉ trích, cũng quá vô lý. Có lẽ chỉ có xin lỗi lại từ đầu, mới có thể không đẩy Ninh Giác ra xa hơn.
·
Buổi tối, Tống Thước đặt cơm niêu ở một nhà hàng chuỗi gần đó, áo khoác vắt trên khuỷu tay, để che giấu. Nhưng thực tế, sau khi về nhà, Ninh Giác ngồi trên sofa hoàn toàn không nhìn anh, chỉ đẩy hộp máy ảnh trên bàn trà ra xa một chút.
Trên hộp máy ảnh dán một tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt, trên giấy ghi chú dùng bút dạ đen, viết những chữ “Trả” đậm nét, to tướng, phía sau là 5 dấu chấm than, để biểu thị quyết tâm.
Tống Thước như đang vén khăn voan cô dâu mà vén tấm giẻ lau lên, cuối cùng xé bỏ tờ giấy ghi chú, đứng sang một bên, khẽ thở ra một hơi, quyết định đợi đến lúc ăn cơm rồi hãy nói——một Ninh Giác đã ăn no, có lẽ sẽ dễ dàng tha thứ cho mình hơn: “Tôi đi nấu cơm.”
Lúc vào bếp, nhìn thấy Ninh Giác dùng lại chiêu cũ, đậy giẻ lau lên, rõ ràng là đang đối đầu. Tống Thước khựng một chút, như thể không nhìn thấy, đóng cửa bếp lại.
Công việc ngụy trang hôm nay là tự mình luộc hai cây cải Thượng Hải, và rán trứng. Lúc mở hộp đồ ăn ngoài, đột nhiên, khóe mắt Tống Thước, liếc thấy chiếc túi trong thùng rác bên cạnh, cả người đột nhiên đứng hình.
Trên túi ghi dòng chữ “Tiệm bánh bao Lý Thị”, hộp đựng cháo và bánh bao xá xíu cũng ở bên trong. Để công việc ngụy trang được hoàn hảo, trước đây anh đều sẽ chuyên vứt túi đựng đồ ăn vào thùng rác dưới lầu, sẽ không để ở nhà.
——Là Ninh Giác vứt, cậu phát hiện ra rồi.
Như thể bị một gáo nước lạnh dội vào mặt, chỉ nghe thấy tiếng máy hút mùi kêu ầm ầm. Tống Thước nhớ lại sáng nay mình đứng trước cửa, huênh hoang nói “Tôi nấu”, “Tôi hấp”, mà Ninh Giác lúc vào bếp tìm đồ ăn, nhìn thấy những hộp đồ ăn ngoài còn sót lại nước canh, dù có ngốc đến đâu, cũng nên hiểu rõ lời nói dối của Tống Thước.
Lúc nãy nghe thấy Tống Thước nói “tôi đi làm cơm đây”, thì sẽ nghĩ gì?
Sĩ diện hão, giỏi lừa dối, sai lầm nối tiếp sai lầm.
Chuyện Tống Thước cần phải xin lỗi lại nhiều thêm một việc, nhưng con bài tẩy để nhận được sự tha thứ lại thiếu đi một cái.
Tống Thước đứng rất lâu, rời khỏi bếp, đặt chiếc bát thiếc của bao bì đồ ăn ngoài ra trước mặt Ninh Giác. Còn Ninh Giác thì nghểnh cổ, mắt dán chặt vào sofa, chỉ có mũi khẽ động đậy.
Tống Thước: “Phần của em, có thêm một phần thịt quay.” Im lặng một lúc, sau đó nói, “Xin lỗi.”
Ninh Giác lén lút liếc nhìn mặt anh một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, làm mặt lạnh: “Anh có gì mà phải xin lỗi em?”
Nhưng hình như có quá nhiều chuyện cần phải giải thích, như một cuộn len rối, đến cả việc gỡ đoạn đầu ra cũng khó khăn. Yết hầu Tống Thước khẽ chuyển động, giọng điệu hơi gian nan: “Cơm… không phải tôi nấu. Tôi không biết nấu ăn, trước đây cũng không biết.”
Gỡ bỏ lớp vảy, thừa nhận mình không rạng rỡ, cũng không hoàn hảo, thừa nhận mình chính đã phạm lỗi trong tình yêu, là một chuyện rất khó khăn. Tống Thước giọng nói lí nhí: “Sáng hôm nay, không nên nói em không quan tâm. Đồ ăn em gói mang về, nếu chưa vứt đi, ngày mai tôi sẽ mang đến công ty ăn. Đeo vòng cổ không phải nghi ngờ em, là tôi… lo lắng en sẽ——”
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, hiển thị cuộc gọi đến từ Vu Gia Hựu.
Lời Tống Thước đột ngột dừng lại, nhấc máy. Ninh Giác ngồi khá xa không nghe thấy gì cả, chỉ thấy sắc mặt anh trở nên khó coi.
“Tôi đến studio một lát.” Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Thước mặc áo khoác lên, “Em cứ ăn trước đi, không cần đợi tôi.”
Nói xong vội vàng ra cửa..
·
11 giờ tối.
Ninh Giác đã ăn xong cơm niêu, mấy lần nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, ghéo vào mắt mèo nhìn ra ngoài, đều không phải Tống Thước.
Mắt thấy sắp đến ngưỡng cửa nói rõ ràng, nhưng cố tình dừng đột ngột, khiến sự khoan dung mà Ninh Giác chuẩn bị sẵn không có chỗ để dùng. Với tư cách là bên bị hại chưa nhận được lời xin lỗi hoàn chỉnh, trong cuộc chiến tranh lạnh, lại không tiện chủ động hỏi thăm gì.
Nhưng lúc Ninh Giác đi qua đi lại trong phòng khách, đột nhiên chân trượt một cái, không cẩn thận ngã nhào, ngón tay va vào màn hình điện thoại, đang vịn bàn trà xoa cái mông bị ngã đau, lại vô tình chạm phải danh bạ, trượt đến chữ cái đầu G, gọi nhầm số của người liên lạc Anh trai.
Ngã rồi rất khó bò dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn số điện thoại được gọi đi.
Sau 2, 3 tiếng chuông, Tống Thước nhấc máy: “Tối nay tôi không về nhà, công ty có việc.”
Vì đã có tiền lệ, Ninh Giác khó tránh khỏi nghi ngờ: “Anh lại lừa em?”
Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở, một lúc sau, Tống Thước mới nói “Không có”, tiếp đó nói: “Ngày mai có lẽ cũng sẽ bận, trong tủ lạnh có đồ ăn, ngày mai cứ ăn tạm. Không cần đợi tôi, ngủ sớm đi.”
“Cũng đâu có đợi anh, em chỉ đang tiêu cơm thôi.” Ninh Giác cố làm ra vẻ vui vẻ: “Anh không có ở đây, một mình em ăn hết hai suất cơm niêu, bây giờ no quá, không ngủ được.”
“Đừng ăn no quá.” Tống Thước khựng lại, “Cũng đừng ngủ khi còn đang tức giận.”
Sau cuộc chiến tranh lạnh gay gắt, thanh tiến trình trượt qua trượt lại, dù không lấy được giá trị trung bình hòa bình, nhưng cũng rất khó để không để tâm đến nhau. Ninh Giác “Ồ” một tiếng, cúp điện thoại, từ từ đi về phòng ngủ chính.
Ninh Giác vốn có chất lượng giấc ngủ cực tốt, nhưng tối hôm đó lại tỉnh dậy mấy lần, bên cạnh giường vẫn trống không, cậu mò mẫm ra phòng khách, sau khi bật đèn, trên sofa phòng khách cũng không có ai, Tống Thước vẫn chưa về nhà.
Không ngờ, liên tiếp hai ngày đều như vậy.
Ninh Giác không đến mức bị đói, thậm chí còn có thể thoải mái không để ý đến sự quản thúc của Tống Thước, ăn một hơi rất nhiều đồ ăn vặt. Nhưng chỉ có một mình ăn cơm, cùng với tiếng TV, nhà cửa trống trải, như một đứa trẻ bị bỏ rơi không có cha mẹ trông nom.
Biết được cuộc khủng hoảng của Hyper, là vào một buổi sáng cuối tuần. Điện thoại Ninh Giác rung lên một tiếng, hiện lên một tin tức giải trí——Chấn động! Nội dung cập nhật phiên bản “Rỉ Sét” bị leak nghiêm trọng, nhấp để xem>>
Nhấp vào mới biết, 2 hôm nay nội dung cập nhật phiên bản “Rỉ Sét” bị leak, bản đồ mới, vị trí phó bản ẩn, thiết lập nhân vật mới, v.v. đều bị phơi bày hết ra, buổi họp báo ra mắt phiên bản mới bị hoãn lại.
Ninh Giác từ đường link nhấp vào diễn đàn game, bên trong toàn những lời chửi bới. Nào là nói chỉ số nhân vật mới powercreep, cơ chế kỹ năng quá bá đạo, nào là nói bản đồ mới thiếu tính sáng tạo, chỉ trích studio không làm việc thực tế, đục nước béo cò đều có cả, không thiếu những bình luận của thủy quân đối thủ trà trộn vào, có thể nói là tiếng oán than đầy đường.
Lướt qua hơn 10 bài đăng, những phát ngôn trong đó mang nặng cảm xúc cá nhân, không thiếu những lời chỉ trích tục tĩu, Ninh Giác càng xem càng tức. Cuối cùng, lúc nhìn thấy một bình luận công kích Tống Thước, Ninh Giác đột ngột ngồi thẳng người dậy, không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng đăng ký tài khoản, ngón tay lạch cạch gõ trên màn hình, bắt đầu trả lời từng bình luận một.
【momo (đã xem phiên bản ** ở concert)】: Tôi nôn thật sự, cái studio Hyper đó ngày nào cũng PR doanh nhân trẻ, kết quả làm game ra thế này à?? Não bị kẹp cửa rồi? Không biết làm game thì sớm vào nhà máy mà làm đi.
【Tôi】: Anh ấy giỏi lắm! Cậu không biết thì đừng có nói bừa! [Tức giận]
【Chủ Tịch Liên Minh Diệt Dưa Hấu】: Không phải chứ, anh bạn, người của Hyper có tự mình chơi game không vậy? Phó bản làm như cac nội dung phiên bản mới còn để bị leak được, 666
【Tôi】: Đương nhiên chơi rồi, cậu đừng có nói năng hàm hồ! Cho người ta chút không gian để sửa đổi, được tha thì nên tha cho người ta!
【Từ Tuấn Đại (thích nói tiếng Trung)】: Đồng ý, studio Hyper có thể từ chức tập thể được không, phiên bản mới đến cả một chút sáng tạo cũng không có, đừng có mà quá tham tiền nữa.
【Tôi】: Cậu chửi người cũng chẳng có gì sáng tạo! [La ó] Thật là, sao cứ động một chút là bắt người ta từ chức, bây giờ tìm việc khó lắm đấy!
Khả năng công kích bằng lời nói của Ninh Giác không mạnh, ngôn từ không đủ sắc bén, nhưng được cái thời gian dư dả, có thể kéo co cả tiếng đồng hồ, làm cho đối phương phiền đến không chịu nổi, chủ động kết thúc cuộc tranh luận.
Chỉ là những lời công kích thành viên studio, công kích game trên diễn đàn liên tục xuất hiện, dù thế nào đi nữa, Ninh Giác cũng là một mình chiến đấu, là một hạt cát nhỏ bé, rất khó để xoay chuyển toàn bộ chiều gió.
Nhưng cậu không thể ngồi yên không quản.
Bởi vì trên bài thi về bộ môn Tống Thước, có lẽ chỉ có Ninh Giác, mới có thể không tốn chút sức lực nào mà đạt được điểm cao. Người khác chỉ ra n khuyết điểm của Tống Thước, Ninh Giác sẽ luôn có thể tìm ra n+1 ưu điểm của Tống Thước.
Ngón tay hơi mỏi, Ninh Giác vung vẩy cổ tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá cây đã ngả vàng một nửa, khung cửa sổ chia bầu trời thành những ô vuông đều đặn, chứa đựng cùng một màu xám xịt âm u, sắp mưa.
2 hôm nay nhiệt độ giảm, tin tức nói, mùa đông năm nay, sẽ là mùa đông lạnh nhất trong vòng 10 năm qua, mọi người đều đang bàn tán “Có tuyết rơi không”, “Khi nào bắt đầu có hệ thống sưởi ấm”, “Giá áo phao”, v.v., nhưng ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Ninh Giác, lại là lúc Tống Thước ra ngoài, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Không biết có lạnh không.
Đang ngẩn người, đột nhiên, Ninh Giác nhớ lại cuộc đối thoại với Chu Dật trước đó.
——”Anh ấy vẫn nghĩ… em không thích anh ấy.”
——”Cho nên, đây là lý do mà anh ấy tìm cho em, nhưng lại là lý do em không chấp nhận, phải không?”
Tối hôm đó, Ninh Giác dựa theo những đặc điểm của tình yêu đã tìm kiếm trên Baidu trước đó, đối chiếu từng cái một, cố gắng dựa vào khuôn mẫu, để đưa ra đáp án tiêu chuẩn. Sau khi về nhà, đối mặt với sự vu khống, khiển trách của Tống Thước, cảm xúc ghét bỏ lại chiếm thế thượng phong——ghét Tống Thước không nói lời hay ý đẹp, ghét Tống Thước xin lỗi cũng không chịu cúi đầu, ghét chiến tranh lạnh với Tống Thước, cũng ghét Tống Thước buổi tối không đẩy cửa vào, ôm Ninh Giác ngủ, khiến Ninh Giác luôn giật mình tỉnh giấc.
Nhưng, trong dư âm của cuộc cãi vã này, mặc dù từng tức giận, thất vọng, đau lòng, cũng vì thế mà rơi rất nhiều nước mắt, từ đầu đến cuối, Ninh Giác không hề có một chút căm hận nào đối với Tống Thước, cũng… không hề thật sự nghĩ đến việc kết thúc mối quan hệ yêu đương này.
Nói không làm hòa với Tống Thước, đều là lời nói lúc tức giận. Cậu vẫn cảm thấy, họ nên đi đường dài.
Dù có đau khổ đến mấy, cũng chỉ là một phần của quá trình hòa hợp. Trong quá trình đó luôn phải gọt bỏ đi một chút góc cạnh, để phù hợp với hình dạng của đối phương, Ninh Giác hy vọng sẽ vượt qua được con dốc gập ghềnh này.
Dù sao thì, trong trò chơi tình yêu hai người này, họ đều là người mới. Một Tống Thước chỉ biết dùng chiếc cà vạt đắt tiền để gói hộp máy ảnh, không hề thông minh hơn một Ninh Giác lúc nổi nóng, chỉ có thể thông qua việc ném vỡ máy ảnh, để nhanh chóng rửa sạch oan khuất của mình là bao.
Ninh Giác nghĩ, 2 hôm trước lúc Tống Thước chỉ trích mình không để tâm, Ninh Giác đáng lẽ nên đổi một cách nói tốt hơn——nhìn thấy video hay, sẽ là người đầu tiên chia sẻ cho Tống Thước. Có đồ ngọt ngon, sẽ là người đầu tiên nhớ đến Tống Thước. Gói đồ ăn mang về cho Tống Thước nếm thử, cũng là để sau này cùng Tống Thước đến ăn nhiều lần nữa.
Cuối cùng, cậu nghĩ ra phương pháp hữu hiệu nhất, triệt để xua tan nghi ngờ của Tống Thước!
Ninh Giác chạy đến trước camera, sau khi suy nghĩ và sắp xếp lại ngôn ngữ, đghé sát vào, nhỏ giọng nói với chiếc camera đang bị đậy giẻ lau: “Em nghĩ, em không chấp nhận.”
Câu nói này thốt ra không đầu không cuối, có lẽ quá khó hiểu, Ninh Giác suy nghĩ một lúc, đổi thành một cách diễn đạt thông thường hơn: “Em nghĩ, em yêu anh.”
Nhưng nói như vậy, quá không trang trọng, tốt nhất nên đối mặt trực tiếp nói rõ mọi chuyện. Ninh Giác soạn thảo văn bản, gửi tin nhắn.
【Ninh Giác】: Khi nào anh về nhà?
【Ninh Giác】: Chúng ta nói chuyện đi, em có chuyện muốn nói trực tiếp với anh.
Ninh Giác hy vọng Tống Thước sớm hiểu ra sự nghi ngờ của anh đối với tình cảm của cậu, là một sai lầm hoang đường đến mức nào, cũng hy vọng Tống Thước nhanh chóng kết thúc công việc, về nhà sớm. Chỉ cần giải thích lại cho tốt, Ninh Giác không phải là không thể tha thứ cho anh.
Dù sao thì mùa đông năm nay lạnh như vậy, Tống Thước tốt nhất nên ôm Ninh Giác ngủ.
_______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bính Bính: Xong rồi
KY: từ nay sẽ k chửi midog nữa, gayshit im bặt tựa game tôi yêu