Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 73

Hai hôm nay, để cứu vãn mối tình này, Tống Thước bước đầu đã liệt kê ra một kế hoạch dài đến mười điều, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nhượng quyền thương hiệu Tô Hương Các, từng bước độc quyền món bánh cuộn matcha ngọc bích của thành phố này, khiến đối phương không thể không động lòng; viết thư xin lỗi hoặc bản kiểm điểm, để thể hiện sự chân thành của mình; mua bất động sản mới, trang trí theo sở thích của Ninh Giác, để cậu lạc lối trong sự xa hoa trụy lạc, v.v.

Những phương án khác đều cần thời gian, chỉ có thư xin lỗi, Tống Thước tranh thủ viết hai bản, chưa đủ hoàn hảo, đều đã chết yểu. Còn chưa kịp viết bản thứ ba, tấm vải che đậy khoác lên vẻ ngoài của tình yêu, đã bị Tống Thước giật xuống, tất cả đều vô hiệu.

Thực ra sự thất bại của Tống Thước, là có dấu vết để lần theo.

Bởi vì sự nỗ lực của Tống Thước, luôn đi kèm với sự quá không muốn, quá muốn——quá không muốn để người khác xuất hiện trong tầm mắt của Ninh Giác, quá không muốn để Ninh Giác ôm ấp người khác, quá không muốn cãi nhau chiến tranh lạnh. Quá muốn xuất hiện trước mặt Ninh Giác với một tư thế hoàn hảo, quá muốn một mình chiếm hữu Ninh Giác, quá muốn Ninh Giác mỗi sáng sớm đều nhớ nói “Chồng ơi tạm biệt”, quá muốn mãi mãi.

Đôi khi, Tống Thước cũng sẽ nghi ngờ, có phải trước đây trên con đường học vấn, sự nghiệp quá thuận lợi, đã chia đi quá nhiều may mắn, mới khiến anh liên tục đâm đầu vào tường trong tình yêu. Nhưng trở thành một kẻ thất học nghèo rớt mồng tơi, độ khó để có được sự yêu mến, cũng không thấp hơn bây giờ là mấy.

Hoặc có lẽ Tống Thước nên cài đặt lại một bộ não có EQ cao, một cái miệng khéo ăn khéo nó, một tư duy chu đáo khoan dung, nhưng một Tống Thước như vậy, có lẽ cũng không còn là Tống Thước nữa.

Mà đến khoảnh khắc này, Tống Thước cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra vấn đề không có đáp án tiêu chuẩn, mới là thứ chú trọng nhất đến duyên phận với giám khảo.

Một tình yêu được cố ý tạo dựng, chỉ có một điểm tựa duy nhất, sẽ chỉ giống như những chiếc túi đồ ăn ngoài trong thùng rác nhà bếp, dù có khổ tâm che giấu đến đâu, trong cuộc sống sớm tối bên nhau, cũng rất khó để qua mắt cả đời.

Nếu chia tay đã là kết cục định sẵn, cũng nên nói cho rõ ràng.

Nhờ vào ánh sáng thẳng tắp của đèn pin, anh thấy Ninh Giác tan thành một khối đen kịt, khó mà nhìn rõ, có đường cong, có hơi ấm, nhưng lại như sương mù, chạm vào là tan biến.

“…Phòng học?”

Ninh Giác dường như rất hỗn loạn: “Chuyện xảy ra lúc nào? Cậu và Phương Danh đã nói chuyện rất nhiều lần trong phòng học, rất khó để đối chiếu chính xác trong thời gian ngắn, “Anh nghe thấy rồi, tại sao không nói cho em biết?”

“Tại sao? Vậy tại sao em không nói cho tôi biết?”

Có lẽ vì đã quay cuồng mấy ngày, quá mệt mỏi, hoặc có lẽ vì dã uống quá nhiều rượu, vẫn mang trong lòng sự không cam tâm, Tống Thước khó mà kiểm soát được cảm xúc:

“Tại sao rõ ràng biết là tôi tự mình đa tình, nhưng không làm rõ nghi thức tỏ tình là giả, chúng ta thực ra không hề yêu nhau? Tại sao lúc tôi lần này đến lần khác như một thằng ngu đòi ôm, đòi hôn, nhưng không nói em chỉ là thương hại, tội nghiệp tôi? Tại sao cảm thấy tôi ghê tởm, nhưng vẫn lên giường với tôi?”

“Em không có!” Ninh Giác vội vàng biện minh, “Em không nghĩ anh như vậy…”

Nói cho cùng, Tống Thước cũng chỉ lớn hơn Ninh Giác 1 tuổi, dù có trải qua nhiều chuyện đến đâu, tâm trí có được rèn giũa thế nào, cũng chưa trưởng thành mấy, huống chi tình yêu luôn mang theo ích kỷ, không thể nào không đòi hỏi. Cuối cùng, Tống Thước hỏi cậu: “Tôi không đáng để em thích đến thế sao?”

“Từ lúc em dọn vào ở, tôi chưa từng để em làm việc nhà. Em sợ lạnh, những cái bát quên rửa để đó, tôi đều rửa hết. Em ngại phiền phức, không muốn thay ga trải giường, tôi cũng đều thay hết. Quà tôi mua cho em đều là thứ tốt nhất, mỗi tháng đều đúng giờ chuyển tiền sinh hoạt phí cho em, tôi đối xử với em không tệ lắm phải không?” Tống Thước nắm lấy cánh tay cậu, “Dù có lừa em, dùng đồ ăn ngoài giả vờ là mình nấu, nhưng những hàng dài tôi xếp ở Tô Hương Các sau giờ làm luôn là thật. Rất nhiều lúc dù có phạm lỗi, sau đó cũng có xin lỗi đàng hoàng, chỉ là lần này xin lỗi hơi muộn một chút, nhưng những điều tốt đẹp trước đây, không thể bù đắp lại một chút sao, không thể cho tôi thêm 2 ngày nữa để kiểm điểm lại bản thân sao?”

Nhất định phải chia tay sao?

Không thể ở lại bên cạnh sao?

Nhưng nói đến đoạn sau, Tống Thước chỉ có thể phát ra những âm tiết khàn khàn, cả một bầu cảm xúc ứ nghẹn trong cổ họng, câu hỏi cuối cùng cũng không thể hỏi ra được——số phận đã định sẵn như vậy. Vào lúc cần phải gào thét đến khản cổ nhất, lúc cần phải bày tỏ nhất, lại trơ mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra, nhưng bất lực.

“Anh đừng sốt ruột… Anh từ từ nói, đừng kích động.” Ninh Giác hoảng loạn mở lời, “Anh không có không tốt, em không có không thích.”

Cậu lắp ba lắp bắp, sốt ruột nói: “Em, em thích anh! Thật đấy.”

Giữa những tiếng ù tai dồn dập, Tống Thước như xâu kim qua khe hẹp nghe thấy chữ “Thích”. Cùng lúc đó, Ninh Giác ôm lấy anh, ánh sáng đèn pin trước mắt thoáng chốc biến mất.

Sau khi mất đi thị giác, xúc giác được phóng đại vô hạn. Vòng tay ấm áp, mềm mại, như những sợi lông vũ che chở cho vỏ trứng, Tống Thước không có động tĩnh, hai tay buông thõng bên người, răng nghiến chặt đến phát đau, lồng ngực phập phồng dữ dội, cơ thể luôn căng cứng, như thể một khi thả lỏng, sẽ hoàn toàn tan rã.

Anh nhắm mắt, ép mình bình tĩnh, liên tục hít thở sâu. Lúc cảm giác tắc nghẽn trong cổ họng hơi giảm đi, đã đẩy Ninh Giác ra, giọng nói khàn đến lợi hại: “Đừng học lại những lời tôi đã dạy em nữa.”

Ninh Giác: “Em đâu có học.”

Không có lý do gì mà trước đây lúc thể hiện tốt, không nhận được tình yêu, bây giờ đã buông xuôi tất cả lại nhận được. Có lẽ vì nể tình thân phận anh trai trước đây, tình cảm gắn bó lâu dài, Ninh Giác không thể cứ thế mà bỏ đi. Tống Thước thay cậu quyết định: “Về phòng của em đi.”

Ninh Giác: “Em có th——”

“Em muốn bị tôi đ*t cả đêm không?”

Lời nói của Ninh Giác đột ngột dừng lại. Ánh đèn pin chiếu lên những đốt ngón tay xương xẩu, hơi ửng đỏ của Tống Thước——anh không có phản ứng dị ứng, thuốc đã bắt đầu có tác dụng.

Tống Thước lặp lại: “Về đi, đóng cửa cho kỹ vào.”

Phòng khách rơi vào sự im lặng chết chóc. Tống Thước ngồi xuống sofa, không còn nhìn về phía Ninh Giác nữa. Một lúc sau, trong khóe mắt, anh thấy quầng sáng tròn của đèn pin chao đảo, thu nhỏ lại, tiếng xích sột soạt cũng xa dần, cuối cùng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ chính——Ninh Giác đi rồi.

Tống Thước ngồi bất động, như một cảnh quay đứng hình sau khi vở kịch hạ màn, đầu luôn cúi gằm. Phải lắng nghe rất kỹ, mới có thể bắt được một chút tiếng nước rơi xuống.

May mà cúp điện, may mà mọi thứ đều tối đen, không có ai sẽ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh.

Rõ ràng đã có dự liệu, nhưng lúc thật sự nhìn thấy Ninh Giác dứt khoát rời đi, nỗi đau khổ tột cùng vẫn bao trùm lấy, cùng với dục v/ọng, trong nháy mắt xé nát cơ thể anh thành hai phần. Dục v/ọng đốt cháy cơ thể, khiến hơi thở anh trở nên hỗn loạn, còn nỗi đau khổ thì khiến vành mắt anh nóng rực, bốc lên thêm nhiều cảm xúc khó giải.

Anh đứng ngoài quan sát phản ứng của chính mình, nhưng đến một ý nghĩ giải quyết cũng không nảy sinh được.

——Soạt soạt.

Đột nhiên, Tống Thước nghe thấy tiếng dây xích mảnh kéo lê trên sàn.

Anh nhận ra điều gì đó, cứng nhắc ngẩng đầu. Như một thước phim quay chậm, ánh mắt dừng lại ở quầng sáng chao đảo đến gần.

Tống Thước nhìn thấy Ninh Giác đang đi về phía mình.

Ánh sáng đèn pin yếu hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng dù có ánh sáng, dưới tác dụng của chứng quáng gà, Ninh Giác vẫn không nhìn rõ lắm, nên đi rất cẩn thận, từ từ.

“Điện thoại của em sắp hết pin rồi, không bật sáng nhất được.” Ninh Giác vừa nói, vừa duỗi tay về phía anh, “Anh ơi, anh đỡ em với.”

Không nghe thấy tiếng trả lời. Ninh Giác mò mẫm đến tay vịn sofa, lúc này mới chiếu được vào tay Tống Thước, khẽ “A” một tiếng, giọng điệu vui mừng: “Em nhìn thấy anh rồi!”

Tống Thước: “…Không phải tôi bảo em đi rồi sao?”

“Em không đi mà.” Ninh Giác giải thích, “Em về phòng tìm đồ.”

Cậu chuyển điện thoại sang tay trái, tay phải thò vào túi quần, sau đó xòe ngón tay ra——trong lòng bàn tay cậu, là một chai dầu bôi trơn đã dùng quá nửa.

“Em không biết anh để ở đâu, nên tốn rất nhiều thời gian.” Giọng Ninh Giác xen lẫn chút phàn nàn, “Sao lại để ở ngăn kéo trong cùng thế? May mà em xem kỹ một chút, nếu không cũng không tìm thấy đâu.”

Cậu chạm vào cánh tay Tống Thước: “Anh khỏe không?” Rất rõ ràng là lo lắng, “Toát hết cả mồ hôi rồi…”

Tống Thước đột nhiên nắm lấy tay cậu: “Em biết mình đang làm gì không?”

“Biết chứ.” Ninh Giác nói, “Em muốn giúp anh.”

“Tôi không nói rõ ràng sao? Chúng ta không yêu nhau, em không cần phải giúp tôi.” Tống Thước nắm lấy cánh tay cậu, đẩy ra ngoài, “Về đi!”

Không kiểm soát được lực, khiến Ninh Giác loạng choạng hai bước, nhưng vẫn không chịu đi, như thể hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, dù Tống Thước có đẩy ra bao nhiêu lần, vẫn cứ cố chấp đến gần, liều lĩnh, cố chấp, thậm chí còn khuyên nhủ: “Nhưng loại thuốc này, nếu em không giúp anh, anh sẽ khó chịu lắm.”

Tống Thước không thể chịu đựng được nữa: “Tôi bảo em về!”

Lần này điện thoại của Ninh Giác rơi xuống đất, ánh sáng đèn pin hoàn toàn biến mất, chỉ còn mép kim loại phủ một lớp ánh sáng mờ ảo. Tống Thước thở hổn hển: “Tôi không cần em giúp, cũng không cần em thương hại, em—”

“Nhưng em chính là thích anh mà!” Ninh Giác đột nhiên bật khóc, gào lên, “Dựa vào cái gì mà tình yêu của em lại không được coi là tình yêu?”

“Phải, nghi thức tỏ tình là giả, lúc đó thương hại anh cũng là thật. Nhưng lúc đó em cũng đâu có biết lúc anh nói ‘Đồng ý’ là đang yêu em, ôm em là đang nhớ em, mời em đi Hạ Môn là đang hẹn hò. Anh hôn môi cũng không báo trước cho em, khiến em ở trên máy bay căng thẳng đến không ngủ được.” Ninh Giác có chút nghẹn ngào, “Nhưng chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau. Dù là đồ ăn ngoài, nhưng chỉ cần anh nói yêu em, chẳng phải bữa tối nào cũng có thể coi là một nghi thức tỏ tình sao?”

Cậu mò mẫm, một lần nữa tìm thấy cánh tay Tống Thước, đến gần, cẩn thận leo lên đùi anh, đối mặt ôm lấy: “Em ghét lên giường, cảm thấy chuyện đó rất ghê tởm, mỗi lần kết thúc đều muốn nôn. Nhưng nếu anh cứ ôm em, hôn em nhiều hơn, em cũng sẽ có chút thoải mái, cũng là muốn anh.”

“Em cũng rất sợ bóng tối, sợ không nhìn thấy gì cả sẽ lăn xuống giường, nhưng dù có tắt đèn, chỉ cần anh ôm em, em cũng không còn sợ hãi đến thế nữa.” Ninh Giác áp sát vào trán anh, “Hơn nữa em có thể sờ thấy anh, sụn tai của anh, sống mũi của anh, những đường vân trong lòng bàn tay anh… Em biết anh đang ở trước mặt em, nên em cũng không còn sợ hãi đến thế nữa.”

Ninh Giác sờ từng chút một: “Anh cho em một mái nhà rất tốt, một tình yêu rất dũng cảm, sao em có thể không biết được? Chẳng lẽ trong mắt anh, em là một con sói đội lốt cừu vô ơn bạc nghĩa, một chút tình yêu cũng không nỡ dành cho anh sao?”

Từ tai, sờ đến sống mũi, ngón tay, dừng lại ở bàn tay phải đầy tai ương, đường chỉ tay không còn nguyên vẹn, Ninh Giác nắm lấy, cũng đồng thời nắm lấy tuổi thơ, hiện tại của anh, ngón tay đan vào kẽ ngón, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt. Cậu hôn mấy lần, rồi mới áp sát vào môi Tống Thước: “Em chỉ là yêu anh muộn hơn một chút, ngốc hơn một chút, nhưng tại sao không thể đợi em, tại sao lại đẩy em ra?”

“Chủ động nói ‘Em yêu anh’, ‘Em thích anh’ là anh dạy em, chủ động hôn cũng vậy, nhưng ‘Yêu anh’ là em tự mình học được mà.” Ninh Giác đau khổ hỏi, “Tại sao anh không tin, cũng không khen em?”

Cậu cảm nhận được, hơi thở của Tống Thước nóng rực phả lên mặt mình, như phủ một lớp nước mắt tươi mớii. Ninh Giác khẽ hôn lên môi anh, nếm được một chút ấm nóng ẩm ướt. Cánh tay Tống Thước siết chặt lấy lưng cậu, từ từ thu hẹp khoảng cách, trái tim nóng hổi chỉ cách một lớp quần áo, da thịt, đập nhanh đến vậy, giống như có thể chạm đến tấm lòng trong lồng ngực của nhau, cũng không còn xa xôi đến thế.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Tống Thước khàn giọng hỏi: “Thật sự yêu tôi?”

“Yêu chứ, em yêu anh nhất trên đời này.”

“Nhưng trước đây em nói ghét tôi, nói không muốn làm hòa với tôi nữa.”

“Nhưng em rõ ràng đã nói ‘Thích anh’ nhiều lần hơn, tại sao anh chỉ nhớ những lời tệ hại?”

Câu nói này rất quen tai. Tống Thước chậm chạp nhớ lại, đây là lúc lần đầu Ninh Giác lần đầu thất tình, những lời nói thiếu suy nghĩ của mình đã khiến Ninh Giác bỏ nhà ra đi, lúc anh ôm Ninh Giác về nhà đã nói——Tôi đã nói với cậu nhiều lời như vậy, tại sao cậu chỉ nhớ những lời tệ hại?

Hóa ra họ đều như vậy, những lời tệ hại để lại vết sẹo, những lời hay ý đẹp nhẹ nhàng trôi qua.

“Em biết mà, mỗi lần anh bảo em đi, đều là muốn em ở lại.” Ninh Giác thút thít nói, “Anh hoàn toàn không thông minh! Anh cũng đâu phải mới ngày đầu miệng lưỡi độc địa, ngày đầu không biết nấu ăn, chúng ta cũng không phải lần đầu cãi nhau, nhưng em đâu có đi! Em không phải đã nói, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, sẽ làm cún con của anh sao?”

“Em là của anh, sao anh lại không tin em?”

Em là của anh.

Mấy chữ này như một que diêm quẹt qua mặt giấy phốt pho của hộp diêm, chỉ khẽ quẹt qua, vừa mới lóe lên một tia lửa nhỏ, đã bùng lên thiêu rụi tất cả, chạm vào nhiệt độ cao như vậy, tế bào thần kinh của con người, ngay lập tức truyền đi tín hiệu nhiệt độ thấp sai lầm.

Nhưng lần này Tống Thước không thu tay về nữa, anh cảm nhận được nhiệt độ thực sự sau khi ảo giác lạnh kết thúc.

Trong rất nhiều lần, lúc Tống Thước cố gắng thông qua việc tô điểm bản thân một cách tỉ mỉ, để có được con bài tẩy của tình yêu, lúc liên tục cân nhắc giữa sai và đúng, lúc chỉ có thể dựa vào vòng cổ mới có được cảm giác an toàn, lại quên mất năm 17 tuổi, lúc mình tức giận bỏ nhà ra đi, thực ra chẳng có gì trong tay.

Nhưng Ninh Giác đã đuổi theo.

Sau đó bảy năm, chưa từng xa nhau nữa.

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Viết ra một ảo giác kết thúc…

Còn một chút đuôi nữa để họ làm xong rồi mới thú nhận

KY: nhắc lại là còn 1 ải nữa nhé, kph ải liệt dương nhen

 

Bình Luận (0)
Comment