Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Chương 98


Dưới con mắt của mọi người, nữ thần cao cao tại thượng, không ai có thể khinh thường, lại thực sự cúi đầu trước đám người Điền Điềm, khúm núm xin lỗi!   "Điềm Điềm, chuyện này là lỗi của em gái tôi, thân là chị gái, không dạy dỗ nó cho tốt, cho nên không thể tránh khỏi trách cứ, cho phép tôi thay mặt em ấy xin lỗi các cậu!"  Ôn Cần hai tay nắm chặt mép váy, "Mong các cậu có thể nương tình chúng ta là bạn học, mà nhận lời xin lỗi của tôi!"  Lâm Đông biết Ôn Cần bên trong kiêu ngạo như thế nào.

Lúc này nhìn thấy cô vì Ôn Vãn mà vì trở nên hèn mọn, không đành lòng nắm lấy cánh tay của cô, "Ôn Cần, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không cần chịu trách nhiệm.

"  Ôn Cần dường như không nghe thấy, vẫn cúi người xuống, chân thành xin lỗi, "Kỳ thực Vãn Vãn bản chất không xấu, hi vọng các cậu có thể cho em ấy một cơ hội sửa đổi bản thân!"   "Tiểu Cần, cậu đừng làm như vậy!"  Điền Điềm vội vàng đỡ Ôn Cần, khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của Ôn Vãn, cô cảm thấy đau lòng thay cho Ôn Cần.

"Cậu cần gì phải làm vậy chứ? Cậu đối với nó như móc tim móc phổi ra, nhưng tôi thấy, người ta không hề cảm kích chút nào!"   Ôn Cần ngước mắt nhìn Ôn Vãn, thấy cô một mặt như không liên quan gì đến mình, đau lòng cúi đầu xuống.

Cười khổ một tiếng, "Không sao, tôi.


.

.

quen rồi!"  Quần chúng ăn dưa lần lượt ngửi thấy mùi đàm tiếu.

Xem ra nữ thần hay chịu ấm ức vì Ôn Vãn lắm!  Ôn Vãn đáng ghét này, chị nó nhảy ra gánh hậu quả thay nó, nó không cảm kích, còn làm dáng vẻ coi thường.

Thật là quá đáng!   Trương Tiểu Vũ là người đầu tiên nhảy ra, buộc tội Ôn Vãn, "Ôn Vãn, trái tim của cậu có phải bị chó ăn rồi không? Ôn Cần đã thay cậu hạ mình xin lỗi, cậu ngược lại, một câu cũng không nói!"   "Cậu cho là cậu ấy là chị gái của cậu, nên phải thay cậu dọn dẹp đống lộn xộn, có đúng không?!"   Trong lúc nhất thời, có rất nhiều cuộc thảo luận trong nhà ăn.


Dư luận lần lượt chĩa mũi dùi vào Ôn Vãn, cho rằng cô quá đáng.

Rõ ràng là lỗi của Ôn Vãn, thế nhưng lại nhờ chị gái gánh thay, lại không chút cảm kích, đây căn bản không phải là người!   Bạch Lộ nhìn đám người không phân rõ trắng đen này, sốt sắng muốn giải thích cho Ôn Vãn, nhưng Ôn Vãn lại lén vỗ tay ra hiệu cho cô bình tĩnh lại.

Cô bình tĩnh nhìn xem Ôn Cần bọn người, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, thản nhiên cười nói: “Từng người một, các người giả bộ chính nghĩa làm gì?”   “Sở dĩ các người bênh vực Ôn Cần như vậy, là muốn ép tôi phải biết ơn cô ấy, sau đó làm bộ biết ơn đến rơi nước mắt, tạo điều kiện cho các người trút giận, có phải không?”   Trương Tiểu Vũ một chút cũng không áy náy, tự tin gật đầu, "Cậu coi như có chút đầu óc, còn không mau bày tỏ thái độ đi!"   Ôn Cần cắn môi, không nói gì.

Cô kiên định nhìn Ôn Vãn, ba phần bao dung, bảy phần bi thương, trong ánh mắt tràn ngập tình người, không phát hiện được hàn ý.

Cô biết rất rõ, với tính tình của Ôn Vãn, không thể tự mình cúi đầu khom lưng tạ lỗi.

Bởi vậy mọi người sẽ cho rằng cô không biết tốt xấu, không kính trọng người lớn tuổi!   Cô muốn xem lần này Ôn Vãn sẽ đối phó như thế nào!   Ôn Vãn thần sắc không thay đổi, vẫn là cười nhạt, nhưng ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, "Là cô ấy tự mình vọng tưởng, một mực muốn xin lỗi các người, cũng không phải tôi ép buộc cô ấy làm như vậy.

"   Dừng một chút, thật sâu nhìn Ôn Cần, "Nói thật, cho dù hôm nay Ôn Cần có quỳ xuống trước các người, cũng không liên quan gì đến tôi!".

Bình Luận (0)
Comment