Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 47

Cố Thùy Vũ không biết rốt cuộc Chu Hương ở đâu nhưng anh cũng lười hỏi, anh ngồi trong phòng làm việc vừa đọc báo vừa nghe thư ký Bàn báo cáo hành trình. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, lúc anh hoàn hồn thì bí thư Bàn đã nói xong. Anh nhíu mày, không vui khi phát hiện mình lại nhớ tới Thương Tịnh, một cảm giác buồn bực tắc nghẹn quen thuộc lại ùa đến. Chết tiệt! Anh ném tờ báo trong tay đi, rồi mở một tờ khác, thế nào lại vừa khéo vớ phải tờ Nhật báo. Anh cố tình bỏ qua mảng Xã hội, anh lơ đãng nhìn những con chữ đen trêи nền giấy trắng, cuối cùng, anh khẽ rủa thầm, rồi chợt lật mục Xã hội ra, nhanh chóng lướt qua một lượt, vậy mà lại không thấy được cái tên đó.

Hôm nay cô không đăng tin mới sao? Đã mấy ngày liên tiếp rồi, cô đã xảy ra chuyện gì chăng? Cố Thùy Vũ sốt ruột, hay là cô còn đau lòng? Ở nhà cô đã có chuyện gì đó? Cô bị người ta uy hϊế͙p͙? Anh buông tờ báo xuống, cầm điện thoại lên ấn một dãy số, số này anh không hề lưu nhưng kỳ lạ là anh lại nhớ rất rõ, số điện thoại di đông của Thương Tịnh ở thành phố Z. Ấn nút gọi xong, anh lại bực bội tắt đi, hỏi xem có mất mặt hay không! Nói không chừng, con bé kia đang ăn mừng vì thoát ly được khổ hải ấy chứ, vậy mà anh lại còn ở đây nhớ mãi không quên.

"Bí thư Cố, đây là bản nháp về cuộc hội đàm, ngài có muốn đọc qua không?"

"Cuộc hội đàm?" Cố Thùy Vũ ngạc nhiên

"Dạ, đúng, buổi hội đàm học hỏi xế chiều nay, có các đoàn thể môi giới và phóng viên tới" Trong khoảng thời gian này bí thư Cố có vẻ khôn gđược tập trung tư tưởng lắm, một số việc thậm chí cậu ta phải nhắc đôi ba lần thì anh mới nhớ ra. Thư ký Bàn thầm nghi ngờ, nhưng cậu ta vẫn không dám hỏi ra miệng, bởi vì thỉnh thoảng cậu ta lại trông thấy bí thư Cố lộ ra vẻ mặt mất hồn, chắc chắn đã có chuyện lớn gì rồi.

Ánh mắt Cố Thùy Vũ sáng lên, anh lập tức phấn chấn nói, "Sao cậu không nói sớm?" Anh đã nói qua với Hà Chính Trạch rằng hễ tin tức chính phủ có anh xuất hiện thì phái Thương Tịnh đến, người tới vào chiều nay nhất định là Thương Tịnh!

Thư ký Bàn thấy thật oan ức, người ta coi những gì cậu ta vừa mới báo cáo là rắm thối hả!

Cố Thùy Vũ chẳng quản cậu ta nghĩ gì, tâm trạng anh chợt được lên dây cót một cách không thể giải thích nổi, "Đi, gọi Tiểu Hoàng lái xe tới cửa, tôi muốn lập tức ra ngoài!" Nhanh chóng giải quyết xong mọi việc

Sao đột nhiên lại bật chế độ robot thế kia? Thư ký Bàn đầu óc mơ hồ, vội vã chạy theo.

Hiệu suất hoàn thành công việc trong buổi sáng của Cố Thùy Vũ cực kỳ cao, anh ăn một bữa cơm dân dã tại căn tin, rồi về phòng làm việc nghỉ ngơi một lúc, sau đó phấn chấn đứng trước gương soi ngắm một lúc, sửa sang lại cổ áo sơ mi, nở một nụ cười, đi ra ngoài.

Cuộc hội đàm được tổ chức ở hội trường, anh đến phòng nghỉ rất sớm, không tập trung xem bản nháp diễn thuyết trong tay, ngón trỏ gõ nhẹ từng nhịp lên tay vịn ghế sofa. Nghĩ tới việc cô nàng kia đã tới và ngồi ở hội trường thì trái tim anh không tự chủ đập nhanh hơn một nhịp. Chốc nữa thấy cô anh nên có biểu cảm thế nào đây? Lạnh nhạt hay dịu dàng một chút? Nếu cô có ý làm hòa mà thấy nét mặt khước từ của anh thì liệu cô có rút lui giữa chừng không? Thôi quên đi, anh cùng người ta chẳng có thâm cừu đại hận, chẳng cần thiết phải làm như sắp gặp mặt kẻ thù làm gì.

Cố Thùy Vũ khẽ cười, cuối củng anh rời sự chú ý sang công việc.

Đám người đã lục tục tập trung đông đủ, rốt cục, Cố Thùy Vũ cũng mỉm cười cùng vài vị lãnh đạo khác ngồi vào vị trí, anh không chớp mắt, đi thẳng tới vị trí chủ trì ngồi xuống, rồi lễ độ nhìn lướt qua khu vực đám phóng viên ngồi một lượt, sau đó anh ngừng lại, rồi lại chậm rãi liếc nhìn một lần nữa, nụ cười trêи khóe miệng anh trở nên cứng đờ, nơi đáy mắt không khống chế được toát ra sự tức giận cùng thất vọng, hóa ra cô không đến? Tên Hà Chính Trạch này, dám đem lời anh nói như gió thoảng qua tai sao!

Loại chuyện chắc như ván đóng thuyền bị phá hỏng khiến người đàn ông nào đó loại cảm giác mãnh liệt khó nói, khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Vì vậy đợi tới khi buổi hội đàm buồn tẻ kết thúc, Cố Thùy Vũ đã quyết định.

Đi gặp cô ấy.

Không hề có điều luật nào quy định anh không được gặp lại cô. Cùng lắm thì không để cô biết là được, có lẽ những phản ứng kỳ quái của anh thời gian này đợi khi gặp cô thì sẽ biến mất thôi, cảm giác này nói khó nghe chính là chứng "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế", giống như một người đã khóa cửa nhưng lại quên mất chính tay mình đã khóa.

Nhân lúc trước bữa tiệc tối, anh tự lái xe tới dưới tòa soạn Nhật Báo. Nhìn đồng hồ, còn chưa tới giờ tan làm, tòa soạn có quy định nhân viên nhất định phải quẹt thẻ đi làm, cho nên anh chỉ cần đợi dưới tầng thì nhất định sẽ trông thấy cô.

Anh hạ thấp cửa sổ xe xuống một chút, im lặng hút thuốc đợi, chợt anh nở một nụ cười tự giễu, nếu người khác chứng kiến bộ dạng yếu đuối này của anh, không biết sẽ cười nhạo tới mức nào nữa.

Chuyện ngu xuẩn như thế này chỉ làm một lần thôi. Chính là lúc này.

Đợi đã, anh quên đổi xe rồi. Anh đột nhiên cau mày, bị Thương Tịnh trông thấy thì không phải mất mặt lắm sao? Nếu cô nảy sinh hiểu lầm không đáng có... Như vậy cô có tới gặp anh không? Anh bỗng nhiên có loại mong đợi lạ lùng.

Chỉ là, mất mặt cũng được mà mong đợi cũng không sao, dù thế nào, người trong cuộc phải xuất hiện thì mới nên chuyện, đợi tới khi đường phố lên đèn mà Thương Tịnh vẫn không hề xuất hiện. Cố Thùy Vũ sốt ruột, anh không nghĩ rằng mình đã nhìn bỏ sót qua cô, Tịnh Tịnh của anh, được rồi, Thương Tịnh là một cô gái rất dễ nhận biết... Anh liếc nhìn đồng hồ, bữa tiệc tối nay sắp bắt đầu rồi, có lẽ mọi người đang đợi anh, nhưng chưa đạt được mục đích, anh cực kỳ không thỏa mãn, vì vậy, anh cầm điện thoại lên gọi cho Hà Chính Trạch.

Cố Thùy Vũ nói với Hà Chính Trạch vài câu râu ria, sau đó anh cười hỏi, "Gần đây tòa soạn bận rộn gì sao?"

Hà Chính Trạch là người khá tinh ý, ông ta vừa nhận điện thì đã đoán ra mục đích tại sao Cố Thùy Vũ hạ mình gọi cú điện thoại quý báu này, ông ta vội báo cáo, "Chủ yếu vẫn kết hợp với truyền thông trung ương đi tham gia hội thảo giữ gìn, phòng chống và cứu trợ thiên tai ở nước D, Thương Tịnh và mọi người hôm qua vừa mới tới đó" Xung quanh nước D là các tiểu quốc nhỏ, hai ngày trước vừa xảy ra một trận động đất mạnh, trong nước cũng đã phái một đơn vị và một tiểu đội đi chi viện, truyền thông vùng láng giềng cũng tham dự nhưng bởi có tính nguy hiểm nên rất nhiều phóng viên không dám đi, may mà Thương Tịnh chủ động xin đi giết giặc, ông ta vốn do dự, nhưng thấy cô bảo Bí thư Cố cũng ủng hộ ý kiến của cô, nên ông ta biết thời biết thế bèn đồng ý.

"Cái gì?" Cố Thùy Vũ cả kinh, anh đương nhiên biết chuyện động đất, nhưng anh lại không biết cô có thể chạy tới nơi nguy hiểm như vậy.

Hà Chính Trạch nghe anh hỏi thì lập tức biết hỏng bét rồi, ông ta nhắm mắt nói, "Trời? Bí thư Cố ngài không biết sao? Không phải Thương Tịnh nói chính ngài khuyến khích cô ấy đi à?"

Không ngờ đối với những chuyện thế này cô lại thông minh đột xuất như thế, nghĩ tới việc hiện giờ cô đã tới nơi nguy hiểm kia, anh không còn sức giằng co lấy lệ với Hà Chính Trạch nữa, anh không vui nói thẳng, "Sao tôi có thể đồng ý để cô ấy tới nơi nguy hiểm như thế được? Một cô gái nhỏ bé yểu điệu có thể tới một chỗ như vậy được sao?"

Xem ra, không chỉ là anh không đồng ý, mà còn giống như chọc phải tổ ong, Hà Chính Trạch ngậm bồ hòn làm ngọt, đành mở miệng đáp, "Ngay từ đầu tôi cũng không đồng ý, thế nhưng Thương Tịnh nói cô xuất thân từ quân đội, có thể tự bảo vệ mình, vả lại tôi nghĩ, nếu cô ấy đạt được thành tích lần này thì tương lại cô ấy sẽ rất thuận lợi, thêm chuyện cô ấy bảo ngài đã đồng ý nên tôi nghĩ chắc ngài có cùng ý kiến với tôi, vì thế..." Ông ta không thể mỗi lần có chuyện liên quan tới Thương Tịnh thì lại gọi điện hỏi ý kiến anh được, đúng không?

Cố Thùy Vũ chẳng buồn nghe thêm mấy lời nói thừa vô ích này nữa, "Giờ bảo cô ấy quay về còn kịp không?"

Cố đại Bí thư, Cố tổ tông, ngài tưởng cô ấy đi tới thôn xóm cách vách à! Bây giờ cô ấy về thì phải đổi một người khác tới, tin này có thể cho vào bảo tàng lịch sử đấy! Hà Chính Trạch thầm gào thét, nhưng miệng vẫn phải khách khí, "Bí thư Cố, ngài đừng quá lo lắng, động đất ở đó đã qua rồi, vả lại Thương Tịnh đi theo chân quân đội, chỉ là phỏng vấn, viết bản thảo nháp thôi, không có gì nguy hiểm đâu"

Chỉ sợ cô lại kϊƈɦ động, xem vào việc của người khác thôi, con bé này, không ai trông coi cô thì cô không thể khiến người khác bớt lo được ư? Cố Thùy Vũ cau mày, trầm giọng, "Bất cứ lúc nào cũng phải để tôi nắm rõ tình hình"

"Đương nhiên, đương nhiên, Thương Tịnh vừa gửi một bản thảo về, ngài có cần xem qua không?" Đi nước ngoài, điện thoại vẫn gọi được mà. Hà Chính Trạch thầm nghĩ, chắc anh quan tâm quá nên loạn, có thể một lúc nữa sẽ nghĩ ra thôi, cho nên ông ta cũng không lên tiếng.

"... Gửi qua điện thoại tôi đi" Cố Thùy Vũ cúp máy, vừa phiền muộn vừa đốt thuốc, tính tình lỗ mãng này của cô rốt cuộc khi nào mới có thể sửa? Nơi đó mà cũng dám đi, nơi đó không phải chỉ có thiên tai, còn có họa từ người mà ra, liên tục có các đảng phái nhỏ, thế lực, phần tử vì vấn đề tín ngưỡng mà làm loạn khắp nơi, nếu bọn họ lại nhân cơ hội này... Chậc! Phải gọi cô về! Càng nghĩ anh càng nóng lòng, anh dập điếu thuốc, nhanh chóng bấm số gọi cho Thương Tịnh, nhưng sau một tiếng bíp thì đường dây bận.

Cả đêm đó đều trong tình trạng máy bận, chắc chắn cô đã chặn số anh. Cố Thùy Vũ khẽ rủa thầm, giận dữ ném điện thoại đi, chỉ cô có thể thế sao! Cố sống hay chết thì liên quan gì tới anh!

Anh giận dỗi lái xe rời đi, anh giống như bình thường tham gia bữa tiệc, cùng người ta uống trà, rồi từ chối lời mời đi matxa của lão Đổng, sau đó anh bảo lái xe đưa mình về nhà.

Hai kẻ đang muốn cầu cạnh anh để trở thành thương nghiệp thế gia vọng tộc tại thành phố Z, nhìn theo anh đi xa dần, cau mày khẽ lắc đầu, "Anh ta như vậy thì khó đấy, tiền anh ta cả đống, phụ nữ thì thấy quá nhiều rồi, rốt cục đâu mới là nhược điểm của anh ta?"

"Ai biết? Bình thường anh ta thích gì tôi còn chưa tra được, không còn cách nào, đành quan sát xem anh ta có người đàn bà xinh đẹp nào không" Trừ phi anh ta là Liễu Hạ Huệ, chứ không đã là đàn ông không thể thoát nổi chữ "SẮC"

Thu lại nụ cười, vừa bước vào cửa gương mặt Cố Thùy Vũ đã âm trầm, Trần Tĩnh đang cầm đồ dọn vệ sịnh chạy từ trong bếp ra, trêи gò má cô ta còn ửng hồng, cô ta mừng rỡ tiến lên, "Bí thư Cố, ngài về rồi"

"Cô ở đây làm gì?" Dù cô ta có thẻ từ nhà anh để sang quét dọn nhưng thế không có nghĩa cô ta có thể xuất hiện ở đây ngoài thời gian quy định

"Em, à, thấy phòng bếp đã lâu không dọn cho nên em không nhịn được chạy qua đây" thấy sắc mặt anh không tốt, Trần Tĩnh vâng vâng dạ dạ

"Những việc ấy mai hẵng làm tiếp"

Mười đầu ngón tay của cô ta từng không dính một giọt nước giờ cô ta lại can tâm tình nguyện vì anh dọn nhà, nhưng anh lại không chút rung động. Đột nhiên, Trần Tĩnh thấy hơi tủi thân, hơn nữa, cô ta bỗng nhiên nhớ tới gương mặt vênh váo hất hàm sai khiến của người phụ nữ kia thì lại càng thêm khó chịu, cô ta ngừng lại, dịu dàng hỏi, "Bí thư Cố, em muốn hỏi ngài một chút, tiểu thư hôm qua ngài bảo tới nhà em ở là ai vậy? Tới tận bây giờ em còn chưa biết tên cô ấy"

Liếc thấy biểu tình chật vật của cô ta, Cố Thùy Vũ thản nhiên nói, "Cô ta là Chu Hương, có thể là vợ tương lai của tôi"

Trần Tĩnh kinh hãi, gò má vốn ửng hồng lập tức trở nên trắng bệch, "Ngài... Cô ta..." Thì ra là thế! Thảo nào người đàn bà ấy liên tục dùng ánh mắt khinh ghét nhìn cô ta, nói chuyện cũng không hề khách khí, giống như ả coi cô ta là người hầu vậy, "Bí thư Cố, ngài coi tôi là cái gì?" Cô ta che mặt bật khóc

"Kỳ quái, lúc cô ở cạnh tôi thì tôi vẫn còn có vợ, bây giờ lại còn hỏi tôi vấn đề này sao?" Cố Thùy Vũ nực cười cởi áo khoác.

"Đó là bởi em yêu anh! Em biết như vậy là không đúng, nhưng em thích anh tới phát điên lên rồi, em không có cách nào khống chế bản thân mình nữa..." Trần Tĩnh vừa khóc vừa nói

"Vậy sao? Vậy thì thật có lỗi, tôi chính là một người đàn ông thế đó, nếu cô không chịu nổi thì đi đi, yên tâm, thứ nên cho thì tôi vẫn sẽ cho"

"Em không muốn tiền của anh!" Trần Tĩnh ra sức lắc đầu, khóc như lê hoa đái vũ nhìn anh, vội hỏi, "Em chưa đủ đẹp sao? Nhân phẩm em chưa đủ tốt sao? Anh còn gì không hài lòng em đều có thể sửa!"

* Lê hoa đái vũ: Lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.

"Được rồi, Trần Tĩnh, phụ nữ như cô tôi thấy nhiều rồi, cô không phải là người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng, đừng tự rước lấy nhục, lúc cho cô đi thì cô ngoan ngoãn rời đi đi"

"Em không đi! Em muốn ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra rằng em tốt thế nào!" Trần Tĩnh kêu khóc

"Tùy cô, tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi" Cố Thùy Vũ không chút động lòng, khoát tay đi vào phòng

Lòng dạ sắt đá của người đàn ông này thật độc ác! Trần Tĩnh trống rỗng, yếu đuối tựa vào tường!
Bình Luận (0)
Comment