Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 23

Em trai lọ lem.

Minh Thứ bị ông nội rầy, ủ rũ không vui mà về nhà, cơm cũng không ăn đã chạy sang nhà họ Tiêu. Nó tủi thân rồi, cần được anh dỗ dành.

Nhưng nhà họ Tiêu chỉ có ông nội Tiêu và bà nội Tiêu ở nhà, nó hỏi anh nó khi nào trở về, ông nội Tiêu nói với nó rằng, ngày mai là đi học chính thức rồi, nên hôm nay anh nó và bạn học đi chơi tới tối mới về.

Minh Thứ chỉ đành đá cục đá cả đường trở về.

Hè này mỗi lần nó ăn cơm tối xong, thì sẽ đi tìm anh nó, anh nó muốn đi bơi, đá bóng, nó cũng sẽ theo cùng, anh nó ở nhà đọc sách, vậy thì nó sẽ nằm trên giường của anh xem sách cho bé, nên giờ thành thói quen mất rồi. Vừa khai giảng đã không gặp anh nó, nó nằm trong phòng làm ổ, ngồi không được, đứng cũng không yên.

Lương Tiểu Minh của lớp bọn nó mắc chứng hiếu động, ngồi chỗ nào cũng không yên, cô Tiểu Đào phân Lương Tiểu Minh tới học tập nó, nhưng hình như nó bị Lương Tiểu Minh lây bệnh rồi, cũng không chịu ngồi yên, lại thường hay chạy sang nhà họ Tiêu.

Lúc nghỉ hè ông nội không quản nó, nó ngủ ở nhà họ Tiêu, ông nội cũng không nói gì. Nhưng bây giờ ông nội không cho nó sang ngủ nữa, nói rằng hai anh lớn nhà họ Tiêu sắp lên cấp hai, nó qua sẽ ảnh hưởng người ta học hành.

Anh nó rõ ràng ra ngoài đi chơi, vốn đâu có học hành. Trong lòng nó lẩm bẩm, nằm ì trên cửa sổ nhìn xung quanh.

Nhà của nó nằm trước nhà họ Tiêu, lúc anh nó về sẽ đi ngang dưới cửa sổ phòng nó. Quả nhiên, tới tám giờ hơn, nó đã thấy anh nó rồi.

Tiêu Ngộ An mua cầu Yoyo xong thì tới sân trượt với bọn Trình Việt. Trượt patin là một loại thể thao mới, lúc trước mọi người chưa từng chơi qua, rất nhiều người đều bị ngã chỏng vó khắp nơi. Tiêu Ngộ An rất giỏi giữ thăng bằng, tuy nhiên vẫn bị ngã một lần, nhưng chỉ cần theo học một hồi đã biết trượt, giờ đã có thể tự mình trượt.

Trượt xong thì tính tới quán ăn, nhưng ngoại trừ cậu cà Trình Việt, mấy người khác than thở đau chỗ này đau chỗ kia, ồn ào một lúc thì đòi về nhà. Cậu và Trình Tiêu đành phải mua bánh rán, ăn xong thì trở về.

Còn chưa về tới trước cửa nhà, cậu đã nghe thấy một tiếng hô quen thuộc.

"Anh ơi! Anh về rồi ạ!"

Quay đầu nhìn sang, quả nhiên là Minh Thứ đang ngã người trên cửa sổ.

"Không được ngã ra cửa." Trẻ con ngã người ra ngoài cửa sổ rất dễ xảy ra chuyện, cậu đáp lại Minh Thứ mấy câu, lần này giọng còn hơi dữ, Minh Thứ nhanh chóng rụt trở về.

Cũng không phải Minh Thứ bị dọa sợ, chỉ là nhìn thấy anh nó trở về rồi nên vui quá chớn, nó gấp rút chạy xuống lầu.

Minh Hãn gọi nó một tiếng, chắc là nói khuya vậy rồi đừng đi làm phiền người ta, nó vừa chạy vừa nói: "Không làm phiền mà, là anh kêu con xuống đó."

Mới chỉ một buổi sáng không gặp, Tiêu Ngộ An thấy Minh Thứ nhào tới, cảm thấy nhóc con này giống như đã rất lâu rồi chẳng gặp mình vậy.

"Anh ơi, em nhớ anh chết mất!"

Thoáng chốc Tiêu Ngộ An thấy vui vẻ, vốn là tính dạy dỗ Minh Thứ vài câu, kết quả bị Minh Thứ chen lời như thế, thì lại quên mất.

Lầu một nhà họ Tiêu đèn vẫn sáng trưng, Tiêu Ngộ An vậy mà vẫn đang giảng đề cho Tiêu Cẩm Trình học.

Hai anh em giải có cái đề mà cũng tẩn nhau được, Tiêu Cẩm Trình không chịu nghiêm túc, Tiêu Mục Đình chê thằng em này không có tính nhẫn nại, giảng một hồi thì gõ đầu nó, Tiêu Cẩm Trình trả đũa lại, vật nhau tới gà bay chó sủa.

Vừa thấy Tiêu Ngộ An trở về, Tiêu Mục Đình lập tức giãn nắm đấm, "Cậu tới cậu tới, đầu óc của thằng nhóc này nhét không được thứ gì hết!"

Mắt thấy anh nó sắp bị Tiêu Cẩm Trình hốt đi giảng đề, Minh Thứ không vui, hai tay ôm lấy cánh tay của anh nó, xông ra nói với Tiêu Mục Đình: "Anh Mục Đình, em trai của mình thì tự mình dạy đi ạ."

Tiêu Mục Đình không ngờ tới nhóc tì Minh Thứ này lại nói được như vậy, "Hả?"

Tiêu Ngộ An lười phải dạy Tiêu Cẩm Trình, cười đáp: "Đúng đó, em của mình thì tự mình dạy đi."

Sau khi lên lầu, Tiêu Ngộ An đi tắm, còn Minh Thứ thì lật cặp balo của anh nó. Nó hổng phải đang trộm sờ mó gì đâu, anh nó vừa mới ôm về sách mới, kêu nó giúp lấy ra đó.

Mỗi một cuốn sách này, dày lắm. Nó vừa lấy vừa nghĩ, đợi nó lên tiểu học rồi, nó cũng sẽ đeo mấy cuốn sách như vậy, nó muốn nó với anh nó sẽ cùng nhau đi học tiểu học.

Khi lấy sách ra hết, thì dưới đáy cặp còn thứ gì đó. Nó bới bới, vừa nhìn, vậy mà lại là cầu Yoyo!

Tiêu Ngộ An tắm xong thì ra sân giặt đồ, gió đêm của cuối hè thổi nhè nhẹ rất thoải mái. Cậu không thích người khác chạm vào vật cá nhân của mình, sách thì càng không đến nổi phải kêu Minh Thứ xếp giúp. Nhóc con thì hiểu gì gọi là xếp lại sách chứ, nói không chừng còn làm sách nhăn nhó xấu xí nữa kìa.

Cậu chỉ muốn để Minh Thứ tìm thấy cầu Yoyo thôi.

Mấy thứ này không tiện đưa trực tiếp cho Minh Thứ, không bằng cứ để Minh Thứ tự mình tìm.

Vừa phơi xong quần áo, cậu đã thấy Minh Thứ cầm cầu Yoyo chạy vọt tới, "Anh ơi, anh ơi, Yoyo!"

Hai quả Yoyo đều biết phát quang, ban ngày nắng mặt trời quá chói, thấy không rõ ràng, bây giờ trời tối rồi, nên thứ đó sáng vô cùng, lấp la lấp lánh, ánh lên gương mặt và đôi mắt của Minh Thứ.

Tiêu Ngộ An lau tay, giả vờ ngạc nhiên, "Hửm, em lấy cầu Yoyo của anh làm gì?"

Minh Thứ quyến luyến cầm mãi không rời tay, chiều hôm nay nó vì quả Yoyo này mà khóc một trận, vậy mà giờ thấy nó trong cặp của anh nó rồi. Mấy đồ chơi của anh nó nó chơi qua hết rồi, đồ của anh nó thì chính là đồ của nó!

"Anh cũng chơi Yoyo!" Nó vụt một cái, cầu Yoyo chớp sáng càng nhanh, "Anh mới mua hôm nay ạ?"

Tiêu Ngộ An nói: "Em muốn chơi à?"

"Ông nội không chịu mua cho em." Lúc đó Minh Thứ còn buồn, bây giờ thì hết khó chịu rồi, hai tay vung cầu Yoyo, nhưng vung sức yếu quá, dây rối khắp cả tay, còn bị đập trúng đầu một cái.

"Ngốc." Tiêu Ngộ An cầm quả Yoyo màu vàng hồng tới, cái lam lục thì đưa cho Minh Thứ, tay vừa nhấc, quả Yoyo đã nhảy vào lòng bàn tay, nắm chặt, rồi lại tung ra, "Như vầy, biết chưa hử?"

Minh Thứ học theo, nhưng tung mạnh quá, tay không bắt kịp, lại bị đâm vào trán một cái.

"Ui da!"

"Đem lại đây." Tiêu Ngộ An kêu Minh Thứ đưa quả lam lục cho mình, hai tay cùng tung.

Minh Thứ xem mà ghiền, một bên vỗ tay một bên nhảy nhót, "Anh ơi anh giỏi quá!"

Mấy cậu trai tuổi này sao chịu nổi mấy lời khen thổi, Tiêu Ngộ An lại vung càng hăng, còn làm động tác xoay vòng tròn y như ông chủ quầy hàng đã vung.

"Muốn lấy cái nào?" Chơi mệt rồi, Tiêu Ngộ An đưa hai quả Yoyo ra trước mặt Minh Thứ.

Minh Thứ không thèm nghĩ gì đã chọn luôn quả lam lục. Tiêu Ngộ An nói: "Vậy cái này cho Tiêu Cẩm Trình."

"Phải cho anh Cẩm Trình sao ạ?" Minh Thứ ôm cầu Yoyo hỏi.

"Anh chơi đủ rồi, cho hai đứa."

Minh Thứ nhìn chằm chằm quả Yoyo hồng vàng nửa ngày, tay bỗng giơ qua.

Tiêu Ngộ Anh đánh vào mu bàn tay nó một cái, "Muốn cái này nữa?"

Minh Thứ chớp chớp mắt, "anh Cẩm Trình đã tám tuổi rồi, không thèm cái này nữa đâu."

Trong bụng Tiêu Ngộ An buồn cười, nhóc con này còn tham lam đến vậy.

Sau đó Minh Thứ y như mong muốn của mình đắt thủ được hai cái Yoyo, cùng với Tiêu Ngộ An trở về phòng ngủ. Tiêu Ngộ An sắp xếp lại sách, còn nó thì chơi cầu Yoyo lung tung bên cạnh, nói nào là mẹ không tới rước nó tan học, nào là ông nội không chịu mua đồ chơi ở cổng mẫu giáo cho nó, mỗi khi tan học nó giống như cậu bé lọ lem vậy.

Tiêu Ngộ An thoáng cái không hiểu cậu bé lọ lem là cái gì. Minh Thứ đã kể cậu chuyện cô bé lọ lem cho cậu nghe. Tiêu Ngộ An một mặt thì cảm thấy hề hước, một mặt thì lại thấy nhà họ Minh thật chất không cần làm vậy, quá áp bức nó rồi.

Minh Thứ say sưa kể lể một hồi, bỗng dưng nói: "Em hổng phải cậu bé lọ lem, em là em trai lọ lem."

Em trai lọ lem với cậu bé lọ lem cũng chả khác nhau gì, nhưng mà nếu là em trai thì sẽ có anh trai, Minh Thứ thấy làm em trai lọ lem sẽ hạnh phúc hơn cậu bé lọ lem. Giống như bây giờ nó có cầu Yoyo rồi nè, nó chính là một người em trai lọ lem hạnh phúc.

Hết chương 23.
Bình Luận (0)
Comment