Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 58

Chương 58.

Giấy cam kết của em.

Tiêu Ngộ An lại cảm thấy Minh Thứ có gì đó sai sai nữa rồi.

Thường hay nói con trai sau khi lớn lên sẽ biết tự lập, lúc nhỏ có dính người hơn đi nữa, tới khi lên trung học, cũng ngại luôn quấn lấy người khác. Nhưng Minh Thứ nhà bọn họ lại là một ngoại lệ, hay nghĩ nhiều thì có nghĩ nhiều, thường dằn vặt nhiều thứ, nhưng mấy điều này không làm lỡ chuyện người ta dính người.

Vả lại trình độ dính người còn ngày một nhảy vọt tăng theo tuổi tác, không biết xấu hổ chút nào.

Tiêu Ngộ An trở về nhà mấy hôm nay, Minh Thứ thiếu điều muốn quấn hai tay thành một cái vòng, treo lên cổ của anh一一 Hơn nữa thì cái kiểu treo tay lên cổ này Minh Thứ cũng từng làm, bị anh đánh rớt xuống, chỉ đành chịu vừa làm cái đuôi nhỏ, vừa ở một bên chờ đợi cơ hội nóng lòng nhảy lên.

Buổi sáng khi đánh răng Minh Thứ sẽ vòi đánh cùng anh.

Vả lại người ta còn có lý do hết sức chính đáng kia kìa.

"Anh ơi anh lâu thế rồi mới về nhà, hể đi nữa thì lại không biết khi nào mới về, để ý em xíu không được sao ạ?"

Vốn là một cậu nhóc không thể rời người đến thế, bỗng dưng sau khi ăn sáng xong lại nói "Anh, xíu nữa em phải ra ngoài, anh đừng có đi theo nha", "Anh, em muốn làm bài tập một mình", "Anh, tối nay em về nhà ngủ"...

Vậy tuyệt đối là đang lấp liếm chuyện nào đó.

Minh Thứ nói về nhà là về nhà thật, nhà họ Tiêu hiếm khi yên tĩnh như vậy. Tiêu Ngộ An xem TV cùng với Tiêu Tranh Vân, Tiêu Cẩm Trình ở lớp tự học tối trở về, đã xách bài thi vật lý viết chi chít chữ vỗ xuống bàn, giọng điệu đầy khiêm tốn nói: "Anh à, anh trai ruột à, giảng bài cho đứa em vừa đẹp trai vừa đáng yêu của anh được không hở?"

Thành tích củ Têu Cẩm Trình không ra sao chỉ bình bình, chủ yếu là không nắm vững kiến thức cơ bản, bây giờ sắp lên mười hai, đề thi Nhất Trung thì như chiến thuật hải quân(*), cậu bị công kích vài đợt xong bèn cắn răng ép ra ý trí chiến đấu, vừa nhớ đến trong nhà mình có một tuyển thủ chuyên vật lý, nếu không lợi dụng thì phí của trời.

*Chiến thuật hải quân là tên gọi chung của các phương pháp tham gia chiến đấu và đánh bại tàu chiến, hoặc cả hạm đội quân địch trong một trận hải chiến, tầm mức tương đương chiến thuật của lực lượng quân sự chiến đấu trên bộ.

Tiêu Ngộ An hai năm nay không còn giải đề thi cấp ba nữa, nhưng giảng một vài điểm mấu chốt cho Tiêu Cẩm Trình thì không thành vấn đề.

Hai anh em làm ổ trong phòng sách, mỗi người một ly cafe, mài mò tới hai giờ sáng. Tiêu Cẩm Trình ngáp ngủ mặt mày toàn nước mắt, viết đề cuối cùng ra giấy xong đã gật gù ngủ mất. Tiêu Ngộ An ấy vậy chưa về phòng ngay.

Giải mấy đề vừa rồi khiến tinh thần anh tỉnh táo, tạm thời chưa có buồn ngủ, đã bắt đầu lo nghĩ Minh Thứ rốt cuộc là bị làm sao.

Hôm qua trước khi đi ngủ Minh Thứ đã kỳ lạ, nhưng không giống với kỳ lạ của ngày hôm nay. Hôm qua Minh Thứ đòi đi ngủ sớm, sáng sớm lúc anh thức dậy đã không thấy bóng dáng người đâu nữa.

Bữa sáng là cháo mà ông nội nấu cùng với bánh quẩy và trứng ngâm tương mua ở bên ngoài viện lớn, hai ngày trước Minh Thứ ngồi kế bên anh, vừa ăn vừa nói chuyện, tới nỗi ông nội ăn xong lâu rồi, mà hai người bọn họ còn chưa xuống bàn.

Hôm nay Minh Thứ trước khi anh vào bàn đã ăn gần sắp xong, lúc nhìn thấy ánh mắt của anh đã hơi né tránh, nói câu "Chào buổi sáng, anh".

Mất tự nhiên vô cùng, chắc là anh Minh ở Nhất Trung cũng thế này.

Bữa sáng ăn xong chưa bao lâu Minh Thứ đã ra ngoài, nói muốn đi mua sách tham khảo, đó là nhiệm vụ mà thầy cô đã sắp cho.

Nếu đã là việc chính liên quan đến học tập, vậy người làm anh trai như anh đây đương nhiên phải hỏi một chút, nói là cùng đi, tới tiệm sách sẽ giúp em chọn.

Minh Thứ thế mà từ chối.

Số lần bé con từ chối anh từ nhỏ đến lớn, chỉ cần một bàn tay là có thể đếm ra.

Có điều cậu chàng sắp lên học cấp ba, muốn tự lập là chuyện rất bình thường. Anh cũng không nghĩ gì nhiều, nên giúp ông đi tỉa hoa cỏ trong vườn.

Đến trưa Minh Thứ về ăn cơm nhà họ Minh, sau bữa lại xách cặp chạy sang, nói muốn làm bài tập.

Anh mở cửa phòng sách, nửa đường còn cắt trái cây, đưa vào phòng sách cho Minh Thứ, giữa chừng tình cờ nhìn thấy vở bài tập mở bày kia của Minh Thứ không hề viết chữ nào, trên giấy nháp cũng sạch sẽ bóng loáng.

Đây là làm bài tập kiểu gì vậy?

Minh Thứ nghe thấy anh đi vào, còn thấy hơi căng thẳng.

Anh ngược lại không vạch trần Minh Thứ, mấy cậu thiếu niên này có ai mà không giấu chút tâm sự nào, Minh Thứ không chủ động nói với anh, anh cũng không hỏi ngay.

Đến chiều trong group lớp ồn ào, anh bấm vào xem thử, giờ không phải hè rồi sao, bạn học đại học đã về nhà cả, có người khởi đầu bốc phốt em trai nhà mình đầu tiên, nói mới tí tuổi đầu đã thích cô bé cùng bàn, thế mà không ngỏ lời nào đã "Cùng nhau bỏ trốn", người nhà đôi bên hốt hoảng gấp gáp, còn báo cảnh sát, vừa mới tìm được người về, "Cùng nhau bỏ trốn" cũng không trốn được bao xa, chỉ trốn ra công viên trò chơi ở ngoài thành phố, lúc cảnh sát tìm tới đó, hai nhóc còn đang ở trên vòng đu quay.

Topic vừa được đề ra, mọi người đã lượn vào tám, người có em trai em gái thì nói em trai em gái yêu sớm, người không có em trái em gái thì nói nhóc con nhà hàng xóm yêu sớm, còn tổng kết rất nhiều đặc điểm nhận biết đang yêu sớm.

Tiêu Ngộ An vừa vào xem, thì thấy có hơi giống tình trạng hôm nay của Minh Thứ

一一 Bỗng dưng vô cớ không thèm quan tâm người lớn nữa.

一一 Muốn ra ngoài một mình, tìm đủ mọi cách không cho người lớn đi theo.

一一 Nói là muốn học, thật ra là đang ngây người.

Trong lòng Tiêu Ngộ An buồn cười, hồi lớp bảy hay lớp tám gì đó Tiêu Cẩm Trình yêu sớm bị mời phụ huynh, Minh Thứ cũng tới cái tuổi này rồi.

Phòng sách này bây giờ thuộc về Tiêu Cẩm Trình và Minh Thứ, chòng lớn là sách chạy nước rút thi đại học, còn chòng nhỏ thì là sách thi cấp ba. Anh lại gần chòng sách của Minh Thứ, tiện tay lật xem, lại mở hộc bàn, phát hiện bên trong có một quyển nhật ký đã cũ.

Là tập nhật ký tuần hồi Minh Thứ lên tiểu học.

Năm ấy Minh Thứ bị Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong đưa đi, nên quyển tập này cũng theo cùng Minh Thứ, sau đó Minh Thứ trở về, quyển tập cũng trở về theo, nó vẫn luôn được đặt ở nơi này, trùng tu hay sửa sang cũng không bị vứt đi.

Trong quyển nhật ký tuần được kẹp rất nhiều thẻ card, giấy vẽ, vừa lật mở đã rớt ra. Rơi ra cùng với những thứ đó còn có một tờ giấy không cùng màu với quyển tập.

Tiêu Ngộ An nhặt lên xem, trong mắt chứa thêm tia kinh ngạc.

Đây là nét chữ của anh, viết là 一一 Tôi Tiêu Ngộ An, cam kết không yêu sớm.

Tiêu Ngộ An: "..."

Lúc anh học lớp mười một, Minh Thứ hiểu lầm cho là anh yêu sớm, bé nhóc này còn cáu kỉnh với anh, rõ ràng đã giải thích đâu vào đó, nhưng sau này xảy ra chuyện đụng người đó, Minh Thứ vào viện, tâm lý và cơ thể đều bị đả kích không nhỏ, cặp mắt to tròn đáng thương nhìn anh, vòi anh viết một tờ cam kết để xác thực.

Lúc ấy anh không muốn viết lắm, cũng cần gì phải viết cam kết điều chi với bé con. Nhưng anh muốn dỗ Minh Thứ, để cho bé con chịu tổn thương mau chóng khỏe trở lại, thế là đã viết tờ cam kết này.

Sau khi anh viết xong, Minh Thứ cuối cùng cũng đã chịu cười.

Anh cứ tưởng tờ giấy này đã không còn từ lâu, ấy vậy mà Minh Thứ còn giữ lại.

Đây ngược lại là một gợi ý cho anh.

Minh Thứ nằm trên giường của mình, thế là mất ngủ.

Cả ngày hôm nay cậu kích động khó chịu, giống như là oán hận thể lực tinh thần, tiêu sao cũng tiêu không hết.

Cậu không nên nhìn lén anh.

Chủ nhiệm tiểu học đã từng dạy rằng khiếm nhã chớ nhìn, chuyện lần này cậu làm đúng là không chính đáng gì hết, nhìn rồi lại thấy ngại, nhưng nhìn cũng nhìn rồi, còn nhớ hoài không quên nữa chứ.

Lúc sáng ăn cơm chung với anh cậu như ngồi trên đóng lửa, muốn chạy, nhưng sợ anh biết "chuyện tốt" mình làm. Lại sợ anh hỏi cậu rốt cuộc là làm sao.

Vốn dĩ mua xong sách tham khảo thì cậu nên xây ổ ở trong nhà mình, nhưng cậu lại tiếc nuối. Thời gian anh ở nhà chỉ còn lại ba ngày, cậu thế nào cũng phải đi trông coi.

Kết quả vừa sang, mặt đã nóng, chỉ đành đi phòng sách núp.

Nửa đường anh bưng trái cây vào, cậu bị dọa giật mình, lúc xem trộm đọc truyện sách còn không căng thẳng đến vậy.

May là hình như anh chưa phát hiện ra điều gì.

Thức đến trời sắp sáng Minh Thứ vẫn trừng mở hai mắt.

Học kỳ trước một đám con trai lớp bọn cậu đi ngắm bạn nữ đẹp nhất lớp kế bên vừa mới chuyển trường tới, ngắm đến mà hăng say, lớp trưởng nghiêm túc phê bình hành vi của đám cu cậu, "Sao bọn cậu dâm tặc quá vậy?"

Đợt hóng hớt đó cậu không tham gia, Đỗ Hạo có rủ cậu, nhưng cậu ngại chen. Vì vậy người bị phê bình không bao gồm cậu.

Thế nhưng bây giờ cậu không thể không tự phê bình mình, "Anh Minh này, mày sao lại dâm tặc như vậy hả? Mày xem của người ta làm chi?"

Phiền rầu trong thời kỳ thanh xuân quá xá nhiều, Minh Thứ không ngờ tới, sau khi cậu mất ngủ một đêm còn phải đốt mặt với sự tra hỏi thấm đậm sâu xa của anh mình.

"Nói anh nghe, có phải em thích bạn học nữ nào trong trường rồi không?"

Minh Thứ đang hắt xì đấy, cằm suýt nữa thì trật khớp.

Tiêu Ngộ An thấy cái điệu giật mình này, chắc là bị nói trúng tim đen rồi, nên vò lấy tóc của Minh Thứ, "Cái tuổi này của em, có cái suy nghĩ đó là bình thường. Nhưng nghĩ thì có thể nghĩ, còn muốn thật thì không được."

Minh Thứ khép miệng, da đầu toát mồ hôi.

Anh đang nói cái gì vậy? Cậu đâu có thích bạn nữ nào đâu? Học kỳ trước có vài cô tỏ tình với cậu, cậu toàn từ chối hết. Cậu không có cái ý nghĩ đó được hôn! Bạn xinh nhất lớp bên cậu còn không thèm đi nhìn kia kìa!

"Anh..." Cậu muốn nói gì đó, nhưng nhất thời chưa sắp xếp được từ ngữ. Giờ muốn cậu nói gì đây? Vả lại anh cũng kỳ lạ quá đi, tự dưng nhắc việc này với cậu, không có lý gì hết!

Vừa thấy Minh Thứ muốn biện luận, Tiêu Ngộ An thấy cũng nên nói thêm vài câu, "Em còn chưa lên cấp ba. Tới học sinh cấp ba yêu đương, còn bị thầy cô người lớn quản chặt, nhóc cấp hai như em, nên tự biết tính toán trong lòng."

Minh Thứ đỏ cả mặt, "Em không có yêu đương!"

Không phải còn đang trong thời kỳ đổi giọng sao, nên vừa hét lên giọng đã lạc, một câu nói nhếch nhác cáu kỉnh, nghe vào tai đã thấy buồn cười.

Tiêu Ngộ An cố sức nhịn cười, lấy góc độ là một nửa phụ huynh cùng với thân phận anh trưởng, lại đáp: "Không có thì tốt, đỡ phiền phải mời phụ huynh như Tiêu Cẩm Trình."

Minh Thứ bây giờ gấp gáp sốt vó, không nói rõ có yêu sớm hay không, thì cái giọng vịt đực lại khiến cậu làm trò cười cho thiên hạ.

Sao mà xúi quẩy vậy nè?

Tiêu Ngộ An cũng chỉ là gõ một tiếng, anh không thể trông chừng Minh Thứ lớn lên như khi trước, Minh Thứ có ý nghĩ sai lệch, anh chỉ có thể đánh trước một tiếng đề phòng.

Nếu Minh Thứ yêu sớm thật, anh cũng không thể từ trường bay về bắt Minh Thứ chia tay với bạn học nữ kia.

Nhưng mong rằng Minh Thứ có thể nghe lọt lời của anh, yên ổn mà học cho xong một năm cuối cấp hai này.

Còn khi đã lên cấp ba, vậy thì đành phải coi Minh Thứ rồi. Cấp hai là thời kì không ổn định nhất, rất nhiều đứa trẻ học cái xấu cũng đều từ đây, chuyển cấp lên cấp ba thì đã tự có nặng lực phán đoán, Minh Thứ lớn lên dưới mí mắt của anh, anh vẫn tin tưởng Minh Thứ có chừng mực với cái chuyện yêu sớm này.

"Còn nhớ tờ giấy này không?" Anh lấy ra tờ giấy năm nào đã viết, quơ quào trước mắt Minh Thứ.

Minh Thứ "À" một tiếng.

Tiêu Ngộ An cười đáp: "Em đốc anh viết đó."

Minh Thứ ngượng sắp không xong.

"Chúng mình có qua có lại, anh Minh, em cũng viết một tờ đi?" Tiêu Ngộ An xé một tờ trong quyển nhật ký tuần đã úa vàng, cũng chuẩn bị luôn bút, "Nè, viết giống tờ của anh nè."

Minh Thứ nắm bút nửa ngày không nhúc nhích, "Nhưng em có yêu sớm đâu!"

Tiêu Ngộ An nhướng mày, "Chẳng lẽ năm đó anh có yêu sớm hử?"

Minh Thứ lươn lẹo, "Anh, anh như vầy là công kích trả thù!"

"Vậy cứ xem là công kích trả thù đi." Tiêu Ngộ An chỉ lên trên giấy, "Đừng lắm lời nữa, mau viết."

Lăn qua lăn lại như vậy, cảm xúc kích động ấy của Minh Thứ bị đánh tan tành mây khói, ngoan ngoãn ở nhà họ Tiêu hai ngày, sau đó đến ngày anh phải đi.

Hết chương 58.

Bình Luận (0)
Comment