Ảo Tình

Chương 13


Ngày lễ đính hôn, cô dâu đột nhiên mất tích.
Chuyện này xảy ra đột ngột khiến từ trên xuống dưới Chung gia đều một phen hoảng loạn.

Chung lão gia vội triệu tập tất cả vệ sĩ hạ lệnh phải nhanh chóng tìm được Chung Hân Nghiên bằng bất cứ giá nào, bên cạnh đó ông ta lại muốn cố kéo dài thêm chút thời gian, dường như đã độc đoán đến độ chỉ muốn hoàn thành cho xong buổi lễ.
Nhưng khi mọi chuyện đều được Chung lão gia chọn cách an bày mà tùy cơ ứng biến thì Trình Hải Phong lại đột nhiên nhận được điện thoại thông báo, điều khiến anh thật sự không thể ngờ tới chính là Cố Mặc Nhiên lại gặp tai nạn, hiện tại đang nằm trong phòng cấp cứu tình trạng có vẻ không mấy khả quan.

Lúc đầu Chung lão gia còn cương quyết nhất định phải tìm được Chung Hân Nghiên trở về để hoàn thành buổi lễ, dường như đến an nguy con gái cũng chẳng hề bận tâm.

Trình Hải Phong đối với sự cố chấp này của ông ta thật khiến anh ít nhiều đều khó chịu, cuối cùng lại chính anh tự ý hủy bỏ buổi lễ với lý do rất thẳng thắn rằng bạn anh gặp chuyện lễ đính hôn cự nhiên sẽ hủy bỏ.

Cũng nhờ vậy mà tất cả các quan khách đều không hề biết đến chuyện cô dâu đã mất tích, bất giác chỉ biết chỉa mũi dùi cho rằng là nhà rể vô trách nhiệm.

Về phía Trình gia sau khi biết chuyện này liền khiến các cụ của Trình Hải Phong đều tức giận không thôi, bất giác hảo cảm với Chung gia đều đã giảm đi không ít.
Trình Hải Phong một mặt xoa dịu Trình gia lại một mặt viện cớ ngăn cản Chung gia tìm người, bởi vì chính anh cũng hiểu rõ rằng Chung Hân Nghiên nếu đã đồng ý cùng anh hoàn thành buổi lễ này thì chắc chắn sẽ không có chuyện cô tùy hứng mà bỏ đi, nhưng nếu như là chuyện liên quan đến Cố Mặc Nhiên thì lý do này sẽ đáng thuyết phục hơn.
Sau khi buổi lễ bị thông báo quản lại, Chung gia và Trình gia bây giờ lại như đã ngầm ngấm mà gay gắt, cuối cùng chính là để Trình Hải Phong gánh lấy.

Đối diện với sự chất vấn của hai nhà anh chỉ nói đúng một câu sẽ tự mình giải quyết, hai gia đình khi đó thấy thái độ cương quyết này của anh cũng chỉ biết tức giận rời đi.

Trình Hải Phong nén tiếng thở dài của bản thân, khi đối diện với căn phòng trống rỗng này lại khiến anh nghi ngờ nhiều hơn là lo lắng, lúc này anh chỉ thấy quay quanh là một mảng hỗn loạn của quần áo.

Phòng thay đồ này là chuẩn bị riêng cho Chung Hân Nghiên, tất cả trang phục có ở đây đều cần thiết cho bữa tiệc ngày hôm nay nhưng lại nói những trang phục này đều đã bị cắt xé vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa chuyện này tuyệt đối không phải do Tiểu Nghiên làm, nếu cô đã muốn đi thì không nhất thiết phải làm những chuyện dư thừa như thế này.

Chợt nghĩ thêm một chút, khi anh nhìn đến bàn trang điểm, chỉ thấy tất cả đồ đạc đều bị đạp đổ, chiếc váy đính hôn tự tay anh chọn cho cô cũng bị cô để lại, trang sức toàn bộ đều nguyên vẹn trên bàn.

Nói vậy cũng chỉ có thể là do sau khi cô đi, có người đã tạo ra khung cảnh hỗn loạn này là muốn đánh lạc hướng mọi người rằng chính cô là bị bắt cóc sao? Không đúng, nhìn thái độ của Chung lão gia vốn dĩ biết Chung Hân Nghiên là tự ý rời đi vậy kẻ đó làm vậy là muốn cho ai xem? Là cho anh, cho Trình gia hay… Trình Hải Phong cảm thấy chuyện này vẫn có điều không ổn, chuyện cô dâu mất tích nếu để các quan khách phát giác thì chính là chuyện sĩ nhục lớn nhất đối với gia đình có tư tưởng nho giáo kinh điển như nhà họ Chung, danh tiếng Chung Hân Nghiên không những bị sai lệch mà đến cả Chung gia cũng đều vạ lây.
Trình Hải Phong thật sự muốn đâm đầu vào tường, bây giờ dường như lại có chuyện gì đó mà chính anh cũng không thể nắm bắt được, chuyện trước đã là đã kích chuyện sau lại còn đã kích hơn.

Chung Hân Nghiên mất tích, Cố Mặc Nhiên gặp tai nạn, bây giờ anh chỉ mong suy đoán của mình là đúng nếu không lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì đó anh không chắc rằng chính bản thân sẽ kiểm soát nổi cục diện này? Khi đầu óc anh còn quay quanh trong mới hỗn độn riêng của chính mình, lại vừa định rời đi ánh mắt anh như vô tình mà dừng trên chiếc hộp gói quà màu đỏ nổi bật nằm gọn trong thùng rác, cầm chiếc hộp trên tay một mùi nhè nhẹ như xộc thẳng vào mũi anh, là mùi của máu tươi.

Trên chiếc hộp một mảng đều dính đầy là máu, khiến cả tay anh cũng dính máu theo, không những vậy còn là, máu người.

Đầu óc Trình Hải Phong như chợt trống rỗng đi, bất giác anh lại chau mày trái tim như đập lên một nhịp hoảng loạn, khi anh còn không biết phải làm gì chỉ thấy bên cạnh thùng rác một mảnh giấy như đã rơi vô tình, vô tình để Trình Hải Phong nhìn thấy chính là bên trong mấu giấy nhỏ ấy chỉ vỏn vẹn là vài chữ “Cố Mặc Nhiên”, con chữ như nắn nót đều là bằng cả máu…
Sau khi Trình Hải Phong như kích động mà rời đi, bên trong phòng thay đồ, một cánh cửa như được mở ra phía sau tấm gương không ai ngờ tới.

Một người phụ nữ bước ra, ánh mắt căm hờn nhìn về phía bàn trang điểm, sau đó chỉ thấy cô ta từng bước đến cạnh bàn trang điểm, cầm lấy bộ váy đính hôn xinh đẹp, đôi mắt như hiện lên sự căm phẫn đến tột cùng, bất giác cô ta dùng cây kéo cầm sẵn trên tay mình mà điên cuồng cắt nát chiếc váy vốn hoa lệ kia ra thành từng mảnh vụn mà rơi xuống, từng mảnh ấy như đều là hóa hận thù trong ánh mắt cô ta.

Cứ như vậy, sau khi đã thỏa mãn bản thân mình bằng những hành vi biến thái điên cuồng này, cô ta lại cầm bộ trang sức lên, như chợt mỉm cười nhìn vào gương lại khiến cô ta ngắm nghía bộ trang sức đến không rời mắt.

Đột nhiên, nụ cười ấy tắt lịm, ánh mắt như bắt đầu lạnh dần đi, bộ trang sức vốn dĩ đang được yêu chiều đột ngột lại bị ném thẳng vào thùng rác không chút tiếc thương nào.

Cuối cùng lại như đã không còn dấu vết gì mà rời đi.
Khi Trình Hải Phong theo địa chỉ mà thư ký đưa tới đã vội chạy đến bệnh viện, lúc này điều khiến hơi thở anh trở nên điều hòa hơn chính là Chung Hân Nghiên, anh bước đến liền thấy cô cúi đầu ngồi trước cửa phòng cấp cứu, trên người chính là bộ quần áo của một nhân viên trong nhà hàng buổi lễ, quả nhiên cô chính là đánh lạc mọi người bằng cách này.

Bên cạnh cô đang ngồi là một vị y tá, cô y tá này lúc nãy thấy cô như bạt mạng mà chạy đến, cũng đoán trong phòng cấp cứu có lẽ là người nhà bị tai nạn của cô.


Nhưng thấy cô cứ như người mất hồn mà ngồi đây hơn nữa ánh mắt này lại như đã thiếu đi cả sự sống này khiến y tá cũng không khỏi lo lắng, muốn khuyên cô lên ghế ngồi hoặc là nên vào nghỉ ngơi đi thì cô vẫn không nghe, cứ như vậy mà ngồi trước cửa phòng cấp cứu như một người vô hồn.

Trong khi cô y tá còn không biết phải làm sao thì vô tình lại thấy Trình Hải Phong đi đến, nhìn bộ dạng có vẻ là biết cô gái này nên y tá cũng chỉ đành để mặc mà rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn anh thêm một cái.
Trình Hải Phong như bước từng bước mà đi về phía cô.

Vừa lúc nãy anh còn như điên mà chạy đến đây nhưng sau khi đã nhìn thấy cô bất giác lại khiến lòng anh như đã yên tâm đi phần nào.

Nhưng có lẽ, gánh nặng trong tim vẫn mãi không thể gỡ bỏ được… Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng sầm lại, người anh em của anh chắc hẳn đã đau đớn như thế nào, còn người con gái trong lòng anh bây giờ thì… Những chuyện này thật khiến lòng anh khó mà chấp nhận.
Bất giác anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ giọng gọi.
– Tiểu Nghiên…
Chát!!!
Khi hai chữ Tiểu Nghiên như phát ra cũng cùng lúc một tiếng tát tay như giòn giã mà vang lên, dường như trong không gian vốn dĩ yên tĩnh như bệnh viện này, âm thanh vừa mới vang lên thật nghe lại có chút chói tai.
Cái tát đột ngột khiến Trình Hải Phong cũng không kịp né tránh, cứ như vậy mà năm ngón tay của Chung Hân Nghiên như in hẳn lên một bên mặt của anh trông vô cùng đáng sợ.
– Trình Hải Phong, anh gạt tôi… – Sau cái tát đó chỉ thấy đôi mắt cô như ngấn lệ mà đỏ lên, ánh mắt dường như đều là sự căm phẫn của chính mình, cô nhìn Trình Hải Phong, giọng nói như gằng lên trong đau đớn.
Trình Hải Phong im lặng hứng chịu sự giận dữ của cô, sau một khoảng không gian yên tĩnh sau tiếng động như vang dội này bất giác anh lại lên tiếng.
– Tiểu Nghiên, anh…
– Đừng gọi tôi, anh đừng gọi tôi… – Không để Trình Hải Phong nói hết Chung Hân Nghiên liền đẩy anh ra, sau đó chỉ thấy cô ôm chặt lấy tai mình, bộ dạng như đã chạm vào kích động mà không ngừng la khóc.

Đôi mắt như đã bị chính trái tim phủ sương lạnh mà dần trở nên mơ hồ giá lạnh đến đau thấu lòng người.
– Anh xin lỗi… – Trình Hải Phong nhìn cô như vậy, trái tim lại như bị ai bóp chặt lấy.

Anh biết cô rất đau nhưng cô lại không hề hiểu đến nỗi đau của anh.

Bây giờ đối với cô ngoài hai chữ xin lỗi này anh thực sự đã không biết phải làm sao.

Cô đau lòng, anh cũng đau lòng…
Trình Hải Phong nhìn cô đã ngấn lệ, ánh mắt lại không dừng được vẻ thương tâm, bất giác anh muốn tiến tới bên cạnh cô một chút nhưng ý định này còn chưa thực hiện thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra.

các bác sĩ đều tựa như gấp rút mà đẩy bệnh nhân ra.
– Mặc Nhiên, Mặc Nhiên… – Khi Cố Mặc Nhiên được đẩy ra, Chung Hân Nghiên vừa nhìn thấy anh đã như kích động mà chạy đến, cô liên tục gọi tên anh nhưng Cố Mặc Nhiên lại không hề có phản ứng, trên người anh bây giờ đều ghim đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau, cả đầu tay và chân đều bị một mảng băng lớn quấn chặt.

Nhìn thấy cảnh này khiến trái tim Chung Hân Nghiên như bị xẻ đi thành từng mảnh, bất giác chỉ thấy cô cố chấp nắm chặt cánh tay anh không rời, các bác sĩ bên cạnh nhìn thấy như vậy cũng biết thở dài mà nhắc nhở.
– Thật xin lỗi, tình hình hiện tại của bệnh nhân không được ổn định, phiền người nhà tránh đường…
– Không, Mặc Nhiên… – Chung Hân Nghiên liên tục lắc đầu kích động.

Trình Hải Phong thấy vậy chỉ liền kéo cô ra, mấy vị bác sĩ cũng đành nhân đó mà đẩy Cố Mặc Nhiên đi.

Chung Hân Nghiên muốn chạy theo nhưng lại bị anh giữ lại, cuối cùng cô chỉ còn biết quay lại đánh lấy anh, cứ như vậy vừa khóc vừa đánh anh, dùng sự căm hờn và đau khổ của bản thân mà trút lên người Trình Hải Phong, càng không phân biệt được đúng sai hay phải trái.
– Tiểu Nghiên, em bình tĩnh lại trước đã.

– Trình Hải Phong để mặc cho cô trút giận, bây giờ anh chỉ biết giữ chặt lấy Chung Hân Nghiên, cố gắng làm dịu lại sự kích động trong người cô, nhưng hiện tại chính cô đã không còn đủ tỉnh táo của chính mình, lại chỉ như điên dại mà không ngừng la hét.
– Anh buông ra, buông tôi ra, Mặc Nhiên, Mặc Nhiên…
– Chung Hân Nghiên, em bình tĩnh lại một chút đi được không? – Đây là lần đầu tiên Trình Hải Phong lớn tiếng với cô như vậy, anh thực sự vì cô mất bình tĩnh mà bản thân cũng trở nên điên thật rồi.

Cô của bây giờ không còn là một Chung Hân Nghiên tính tình ôn dịu mà anh biết nữa rồi, anh biết Cố Mặc Nhiên xảy ra chuyện cô sẽ là người đau lòng nhất nhưng khi tận mắt thấy cô như biết thành bộ dạng nửa điên nửa dại, lại chẳng còn đâu là sự tỉnh táo, ôn hòa cư xử, lễ độ đối đáp gì nữa.


Điều càng khiến anh không thể chấp nhận được rằng chính anh mới là kẻ khiến cô trở nên như thế này.
Chung Hân Nghiên thôi la hét chỉ biết nức nở mà nhìn Trình Hải Phong không rời, bất giác chỉ thấy cô nhìn anh đến nực cười, ánh mắt cô nhìn anh như đang tự chế giễu cho cuộc đời này thật nhiều bi đác.

Hóa ra thế giới này lại chưa từng êm dịu như cách cô mong ước.

Cố Mặc Nhiên và cô suy cho cùng vẫn chỉ là những sinh mệnh nhỏ nhoi được đời người sắp đặt.
Sự thật này mới như là nhân tố đã hình thành nên cú sốc về mặt tâm lý của cô nhiều đến như vậy.

Từ trước đến giờ Chung Hân Nghiên luôn được bảo bọc bởi Chung gia, cũng chính vì vậy cô liền trở thành một cô gái nhu thuận, ôn hòa như nước, cô chưa từng gặp phải chuyện gì đả kích trong lòng, dường như từ nhỏ đến lớn tất cả vấn đề của cô đều đã có Chung gia đứng ra giải quyết thay cô, còn cô lại trở nên nhu nhược với chính bản thân mình.

Lần này khi cô yêu một người lại vì người đó mà cãi nhau với chính người thân của mình.

Có lẽ đây chính là chuyện thoát kén duy nhất của cô với chính Chung gia rồi, khi cô gặp khó khăn, bất lực trong mớ hỗn độn do bản thân gây ra, cô lần này không khác gì cũng chỉ có thể nương nhờ một Trình Hải Phong sẽ thay cô giải quyết tất cả mọi chuyện.

Cô chính là một cô gái như vậy, có lẽ bề ngoài cô dịu dàng nhu thuận nhưng thực chất chỉ là một cô gái không dám phản kháng hiện thực trước mắt thôi.

Cho nên lần chịu đả kích này, cô lại càng trở nên bù nhìn đi, thậm chí là chỉ biết cố chấp với bản thân mình, hay nói khi con người gặp phải những chuyện khó khăn thì bản năng tự bảo vệ chính mình tự nhiên sẽ bọc phát, chính là tìm một nơi để trút bỏ.

Nên nói loại người như Chunng Hân Nghiên chính là như vậy, vì trong thâm tâm cô luôn thấy tội lỗi nhưng lại sợ hãi không dám nhìn nhận nó cuối cùng chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
– Bình tĩnh? Trình Hải Phong anh nói xem Chung Hân Nghiên này bây giờ sao có thể bình tĩnh được đây? Mặc Nhiên như vậy làm sao em có thể bình tĩnh được kia chứ? Là anh lừa em, anh đã hứa sẽ nói rõ mọi chuyện với Mặc Nhiên nhưng tại sao anh ấy lại không biết? Lại còn là vì nghe tin nên mới chạy đến hiện trường buổi lễ, mới, mới xảy ra tai nạn.

Anh còn nói với em sẽ chuẩn bị cho em và Mặc Nhiên rời đi nhưng thực chất không có chuyến đi nào cả, đúng không? Trình hải phong anh lừa em, lừa em, tại sao anh lại lừa em? – Chung Hân Nghiên điên cuồng chất vấn, lúc này trong đầu cô chỉ là Trình Hải Phong lừa cô, dối gạt cô là anh.

Chẳng phải lúc đầu đã nói sẽ để cô và Mặc Nhiên rời đi sao? Anh nói với cô sẽ giúp cô kia mà nhưng tại sao lại biến thành như vậy? Cố Mặc Nhiên bị tai nạn, tai nạn này suy cho cùng là do chính cô gây ra, cô không nên đồng ý với Trình Hải Phong, không nên để Mặc Nhiên nghĩ cô phản bội tình yêu của anh ấy, để anh ấy xảy ra chuyện như vậy.

Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô… Tất cả, tất cả…
Chung Hân Nghiên không ngừng khóc, nước mắt như rơi ra thành dòng mà đau đớn, trái tim vừa như lại chìm đắm vào trong tội lỗi do chính mình đặt ra mà đau khổ, lại vừa như đang có cái cảm giác bị chính người mình tin tưởng nhất mà phản bội, lừa gạt khiến lòng cô bây giờ đã không ngừng hoảng loạn.

Cú sốc này như thật khiến cô đã không chịu nổi nữa, cũng không thể chấp nhận được nữa, sau cùng liền ngất đi.
Khi Chung Hân Nghiên tỉnh lại khung cảnh hiện ra đã quá giờ chiều, Chung gia bên này vẫn náo loạn không ngừng, cũng may có Trình Hải Phong đứng ra xử lý nếu không Chung lão gia chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.
Trình Hải Phong sau khi cúp điện thoại đúng lúc thấy cô đã tỉnh lại, vừa định gọi bác sĩ đã thấy cô vội rút ghim tiêm ra rồi để chân trần xuống giường, Trình Hải Phong thấy vậy liền vội kéo cô lại, Chung Hân Nghiên cảnh giác lại cắn vào tay anh một phát khiến anh cũng phải nhăn mặt mà rên lên một tiếng, lợi dụng sơ hở cô liền đẩy anh ra quay người muốn chạy ra ngoài nhưng khi tay vừa chạm vào nắm tay cửa đã nghe giọng nói từ phía sau vọng lại.
– Nếu em ra ngoài, bác Chung nhất định sẽ bắt em lại.

– Anh ôm lấy cánh tay mình mà nói.
– Là anh nói với ông ấy? – Cô quay người nhìn anh, vẻ mặt như cảnh giác lại như có chút không ngờ tới.
– Anh không nói với ai cả.

Tiểu Nghiên, em có thể bình tĩnh lại một chút có được không? – Anh chỉ biết bất lực mà lắc đầu, nhìn dáng vẻ của cô xem ra đã chẳng còn tin tưởng một người bạn như anh nữa.

Khẽ thở dài một chút anh lại nói tiếp.
– Anh biết em là lo lắng cho Cố Mặc Nhiên, nhưng bây giờ cậu ấy đã không sao rồi.


Em có thể yên tâm.
– Mặc Nhiên, anh ấy… – Cô lên tiếng, vì vừa tỉnh lại nên giọng nói vang lên nghe có chút khàn khàn ở cổ.
– Cậu ấy đang ở phòng hồi sức, hiện tại sức khỏe đã dần ổn định.

– Trình Hải Phong trả lời, giọng nói anh bây giờ không lạnh cũng không nhạt, dường như anh cũng đã mệt rồi.
– Không đúng, là anh gạt tôi, rõ ràng anh ấy chảy rất nhiều máu, sao có thể tốt như anh nói được kia chứ? Anh là đang gạt tôi, không được tôi phải đi xem anh ấy… – Chung Hân Nghiên bây giờ trở nên nghi kỵ trong từng lời nói, cô sợ hãi Trình Hải Phong lừa mình, cô càng sợ hãi Cố Mặc Nhiên xảy ra chuyện gì, cứ thế với thái độ nửa tin nửa ngờ càng khiến đầu óc cô cũng trở nên loạn xạ, giọng nói vang lên tựa như cũng có chút run run.
– Được, nếu em không sợ còn chưa gặp được cậu ấy đã bị bác Chung phát hiện thì em cứ việc đi.

Anh nói cho em biết bây giờ cả Chung gia đều đang cho người tìm em, nếu em còn tiếp tục làm loạn không những không gặp được Cố Mặc Nhiên mà bản thân cũng khó bảo toàn được em có biết không? – Trình Hải Phong bây giờ chỉ có thể dùng ngữ điệu cứng rắn của mình mà thuyết phục cô.

Vừa lúc nãy khi nói chuyện với Chung lão gia anh đã biết việc này không đơn giản như vậy, ngoài mặt ông ta không nói gì, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Càng đúng với dự đoán của anh chính là vệ sĩ của Chung gia đều đã đợi sẵn trước bệnh viện, e rằng chỉ đợi thấy mặt Chung Hân Nghiên để bắt cô đi thôi.

Nếu bây giờ anh còn không nghĩ ra được biện pháp chu toàn để giải quyết chuyện này thì không những Chung Hân Nghiên mà cả Cố Mặc Nhiên ở đây cũng không an toàn.
Chung Hân Nghiên nghe vậy liền cắn môi, tay cô bất giác lại có chút do dự, nếu bị bố cô bắt lại thì cô cả đời này cô cũng đừng mong gặp được Cố Mặc Nhiên.

Thật sự sẽ không còn cơ hội để gặp anh.
– Tiểu Nghiên, lần này đều là lỗi của anh.

Được, em muốn mắng muốn chửi gì anh cũng đều sẽ đồng ý nhưng em trước hết có thể nghe anh nói không?
Trình Hải Phong cố gắng dùng lời nói của mình để lấy lại cho cô sự bình tĩnh, khi thấy Chung Hân Nghiên im lặng không nói, lần này anh mới tiếp tục lên tiếng.
– Đúng là anh đã giấu chuyện kết hôn của chúng ta.

Nhưng Tiểu Nghiên, em thật sự không hiểu tại sao anh lại làm vậy sao? – Trình Hải Phong nhìn cô có chút mỉm cười, nụ cười này của anh không chỉ là sự mệt mỏi lại còn có cả chút bất lực của chính mình.

– Em yêu Cố Mặc Nhiên, đúng, em yêu cậu ấy nhưng em cũng phải rõ một điều Cố Mặc Nhiên là một người cao ngạo như thế nào, nếu anh là cậu ấy khi biết chuyện người mình yêu muốn kết hôn với người khác thì dù có là giả đi nữa anh nhất định cũng sẽ ngăn cản, Cố Mặc Nhiên cậu ấy cũng như vậy, anh không nói chuyện của chúng ta vì anh sợ chuyện này nếu kinh động đến cả Chung gia thì e rằng không chỉ em và anh đều khó giữ, mà cả Cố Mặc Nhiên cũng bị kéo vào chuyện hai nhà chúng ta.
Trình Hải Phong ngồi xuống ghế sofa gần của sổ phòng bệnh, anh tự rót cho mình một ly nước, sau đó lại đẩy nó về hướng đối diện ý bảo Chung Hân Nghiên ngồi xuống.

Cô nhìn anh có chút im lặng, cũng biết bản thân đã qua kích rồi, cuối cùng chỉ biết trở vào phòng mà ngồi xuống trước mặt anh.

Nhưng cô lại không uống ly nước mà anh đã rót mà tự mình rót một lý khác, Trình Hải Phong thấy hành động này của cô cũng chỉ biết thở dài, anh biết trong lòng cô bây giờ đã có ít nhiều hạt sạn dành cho anh rồi.
– Anh biết là anh không suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện nên mới khiến sự việc đi đến bước này, Tiểu Nghiên, anh xin lỗi! Lần này, anh thực sự nợ em.

– Đợi cô uống xong ngụm nước anh mới chợt lên tiếng.
– Anh nói mấy lời này là có ý gì? – Những lời này của anh khiến cô có chút cảnh giác, ly nước vừa uống xong cũng vội vàng bỏ xuống.
Trình Hải Phong nhìn cô thật sâu, khi xác định cô đã đủ tỉnh táo để có thể biết sự thật, sau đó anh mới khẽ thở dài.
– Thịnh Hoa bây giờ đã không ổn, cổ phần đều chia năm xẻ bảy, tất cả vốn đầu tư lúc đầu đều bị rút sạch.
Những lời vừa nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng cũng khiến Chung Hân Nghiên phải trừng mắt mà kinh ngạc.

Chuyện này cô thực đã không ngờ tới.

Trình Hải Phong thu toàn bộ biểu cảm của cô vào mắt, anh biết chuyện tiếp theo sẽ càng khiến cô không thể yên lòng tiếp nữa.
– Tiểu Nghiên, anh đã từng nói với em, nếu chúng ta kết hôn em sẽ không cần chịu sự quản thúc của Chung gia nữa, lúc đó anh sẽ có cách để em và Cố Mặc Nhiên bên cạnh nhau đúng không? Thật ra mọi chuyện đều không đơn giản như vậy.
Lời tiếp theo anh nói càng kéo Chung Hân Nghiên vào sâu trong vòng xoáy của hiện thực khiến cô cũng không thể lường trước.

Đây thực sự chính là một cái hố sinh ra vốn dĩ là để cô nhảy vào sao?
Thì ra ban đầu, khi Trình Hải Phong quyết định đến tìm Chung Hân Nghiên thì anh đã có kế hoạch cho riêng mình.

Nhưng dự định lúc đầu là vì không muốn để cô phải lo lắng anh chỉ còn biết giấu đi chuyện của Thịnh Hoa.

Anh muốn cùng cô kết hôn để tránh hoàn toàn áp lực từ phía gia tộc, sau đó sẽ bí mật thu gom vốn đầu tư giải quyết vấn đề còn lại của Thịnh Hoa trước, đợi một thời gian khi chuyện của Chung Hân Nghiên và Cố Mặc Nhiên dần bị mọi người quên lãng thì kế hoạch mới thực sự bắt đầu, anh đã dự tính sẽ để Cố Mặc Nhiên ra nước ngoài, tránh hoàn toàn tầm mắt của Chung gia.


Trong lúc chuẩn bị lễ đính hôn anh cũng đã tìm được một công trường tốt ở nước ngoài sau đó đã mua lại.

Dự định của anh chính là đưa Thịnh Hoa dời đi.

Lễ đính hôn diễn ra là anh thực sự không ngờ tới, nên bất giác cũng chỉ có thể kiên nhẫn đợi đến ngày đại hôn sau đó.

Sau khi kết hôn với Chung Hân Nghiên anh muốn đưa cô ra nước ngoài, viện cớ là hưởng tuần trăng mật, nhưng thực tế lại sắp xếp cho Chung Hân Nghiên và Cố Mặc Nhiên định cư ở một nông trại của Trình gia tại Đức.

Tất nhiên đây là tài sản của anh, Trình gia cũng không có quyền can thiệp.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì chuyện cuối cùng chỉ có một, ly hôn với Chung Hân Nghiên, trả lại tự do cho cô.

Nhưng việc này không được phép công bố, ngoài mặt Chung Hân Nghiên và anh vẫn sẽ là vợ chồng, vẫn sẽ kề cận bên nhau khi cần thiết nhưng chuyện ly hôn đều sẽ dựa trên hợp pháp mà chứng thực rõ ràng.

Sau đó, đợi mọi chuyện bắt đầu lắng xuống, sự nghiệp Cố Mặc Nhiên cũng sẽ dần thăng tiến, cũng là để Thịnh Hoa và mọi người đều bắt đầu lại, không những vậy, chuyện này anh và Williams đều đã bàn tính rõ mọi chuyện, mặc dù Williams đang ở Mỹ không thể về Trung Quốc nhưng chuyện lần này một mình Trình Hải Phong cũng không thể nào đối phó chỉ có thể nhờ đến trợ lực từ Williams, dù sao đối với Đức anh ấy cũng hiểu rõ hơn anh.

Vì vậy để đưa được Thịnh Hoa an toàn đến đó cũng như để Chung Hân Nghiên và Cố Mặc Nhiên có một chỗ ẩn cư tốt thì không chỉ lực trong lực ngoài đều phải hợp sức giải quyết mà cả anh và Williams cũng phải nhanh chóng phi tang mọi dấu vết.

Nếu như kế hoach diễn ra như ý, thì khoảng một năm sau đó anh liền có thể công bố với hai nhà Trình – Chung, mọi chuyện lúc đó đều đã an bài bọn người đó cũng không thể làm được gì.

Mà Trong thực tế Chung Hân Nghiên khi đó đã là vợ hợp pháp của Cố Mặc Nhiên, Chung gia cũng sẽ không còn cách nào ngăn cấm hai người họ nữa.

Nói cách khác đây chính là cách lưỡng toàn nhất mà anh và Williams đã nghĩ ra.

Anh không hiểu rõ Chung gia nhưng Trình gia vẫn là nơi anh hiểu nhất, các cụ của Trình gia nếu không đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Cứ như vậy mọi chuyện Trình Hải Phong đều tính riêng cho mình một kế hoạch.

Thịnh Hoa bị sự tàn nhẫn của Chung lão gia mà hủy hoại đến tận cùng, anh cũng chỉ có thể dùng cách này để cứu lấy Thịnh Hoa, cứu lấy tâm huyết của tất cả bọn anh.

Nhưng điều khiến anh không ngờ tới chính là lòng người lại nhiều thâm sâu đến vậy.
… Bầu trời tựa như đã tối dần trong sâu thẫm của bóng đen, những lời nói của Trình Hải Phong như vang lên giữ không trung vô tận càng làm cho Diệp Tâm Giao trở nên không ngờ.
Cái không ngờ nhất của cô chính là người đàn ông trước mặt cô… Anh vì yêu mà có thể bất chấp tất cả mọi chuyện chỉ để người mình yêu hạnh phúc, lại vì yêu mà không ngần ngại cam tâm tình nguyện trở thành lá chắn cho cô gái anh yêu, dù bản thân sau cùng chỉ thương tích đầy mình cũng không màng tới.

Không phải khi không cô lại nghĩ như vậy, chính vì kế hoạch vạch ra người đàn ông này vốn dĩ đã không cho chính mình một đường lui rồi.
Trình Hải Phong nhìn cô, anh chỉ cười.

Anh cũng biết cô đang nghĩ gì, có phải cô cũng đang thương hại cho một kẻ vốn dĩ không hề được yêu thương như anh thôi có đúng không? Sau cùng tất cả cũng chỉ là sự cam lòng của chính anh, không phải sao? Trình Hải Phong uống một hơi bia nồng, hơi bia càng làm cho lòng anh thêm say, tựa như say rồi anh mới có đủ can đảm mà nhớ lại.

Sau khi cạn sạch lon bia anh liền một phát bóp nát nó rồi vứt xuống bên cạnh cũng như đang vứt đi một gánh nặng trong lòng.

Tiếp theo anh vừa nói lại vừa cười, cứ như là mọi chuyện đều xảy ra đã rất bình thường mà chính anh tưởng chừng như chỉ đang kể ra một chuyện cười nào đó nhưng nghe rồi thì lòng lại trở nên thật bi đác tâm thương.
Trình Hải Phong nghĩ vốn dĩ mọi chuyện anh đều tính toán rất kỹ lưỡng nhưng chính cái sự kỹ lưỡng đó lại vô tình đưa anh vào một vòng xoay mà chính anh mới biết hóa ra mình lại là kẻ thua cuộc ngay lúc đầu.

Sau khi Cố Mặc Nhiên bị tai nạn, anh ngày ngày đều an ủi Chung Hân Nghiên cũng là tự an ủi chính mình, làm cho cô vui cũng là làm cho chính mình được thoải mái.

Williams sau khi biết chuyện liền gọi về nước cho anh, mặc dù lúc đó anh ta lại đang trong bệnh viện, nhưng mọi việc sau khi bàn tính anh ta cũng đã nhanh chóng sắp xếp hết ở Đức, về phần công trình lẫn hồ sơ quan trọng trong việc định cư đều được thực hiện rất cẩn thận, Trình Hải Phong suy ra vẫn là theo kế hoạch mà làm, nhưng mà anh làm sai rồi, lại làm sai dến độ không cách nào sửa chửa, biến mọi việc trở nên vượt xa như vậy tất cả đều là anh sai lầm.
Trình Hải Phong mở thêm một lon bia, anh vừa nói lại vừa cười, miệng lại không ngừng lẩm bẩm rằng anh sai.

Đến khi anh thôi đi nụ cười như tự giễu chính mình lại thấy một dáng vẻ bất cần nhìn lại, anh nói với Diệp Tâm Giao rằng vốn dĩ hôn lễ đó sẽ không diễn ra, càng không nên trở thành sai lầm của chính anh trong quá khứ, vì hôn lễ, vì sự cố chấp, cố chấp phạm sai lầm này mà năm ngón tay vốn dĩ đang lành lặng đều y như rằng lại mất đi cả ba ngón trên một bàn tay trong cùng một lúc, cũng mất đi cả sự hoàn hảo của tình bạn này mãi mãi.

Là mãi mãi cũng không cách nào bù đắp những tổn thương khắc sâu trong lòng, dù là quá khứ hay hiện tại cũng đều chỉ thấy một kết cục bi thảm thay cho lòng người nhiều chấp niệm..

Bình Luận (0)
Comment