Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình

Chương 18

*Phong Thành Lâu_Tửu lâu lớn nhất An Châu

Kẻ nho nhã thư sinh,người công tử hào nhoáng... đông không tả siết.

Góc khuất,mĩ nam công tử thân vận cẩm y màu lục âm trầm không rõ ý.Sau hàng mi khép hờ,mâu quang chợt lóe,thoắt cái đã chẳng còn.Động tác tay cứ vậy lên xuống,từng hớp từng hớp một thưởng trà.Hồi lâu sau mới lên tiếng.

-"Nếu tìm nàng dễ vậy,hẳn đã không phải nàng."

Tư vị của nàng thể vẫn còn đâu đây,y khẽ nhếch môi,mắt không kiềm chế được nhìn vai phải của mình,nét cười càng thêm đậm.

-"Có hứng thú với nàng ta?"

Hắc y công tử tự tiếu phi tiếu.Tầm mắt rơi vào biểu cảm của Âu Dương Nhược Thiên đầy hứng thú.Chẳng hay vị thiên tiên nơi nào đã khơi dậy hứng thú cho vị huynh đệ đây?

--------------------------------------------------------------------

Canh ba,bản doanh yên ắng một hồi,tiếng kêu khe khẽ của côn trùng tạo thành một bản ca.Hoa sen nở rộ trên vòm trán trắng mịn,đôi lông mày khép hờ,nữ tử trên giường khẽ xoay người,cả âm thanh như thu vào đôi tai nhỏ.Mở trừng mắt,không gian một màu tối thui,Thủy Vũ Băng đạp nhẹ chân bay lên,đưa tay lấy y phục còn treo trên giá.Không gây bất kì tiếng động nào bước chân ra khỏi lều trại.Vài ba tên lính nằm năn dưới đất,dòng huyết đỏ thẫm đang chảy ra,nàng lại gần đưa tay vào động mạch.Đã tắt thở.Thể như chuyện chẳng lành,cả bản doanh âm u khó tả.Lại vài bước nữa,binh lính canh gác dải la liệt trên đất,một đòn chí mạng cắt đứt động mạch,xuống tay quả nhanh gọn.Thủy Vũ Băng nhăn mày,chết tiệt là kẻ nào động thủ.Điểm mũi chân tới lều trại của Thượng Dương Quân,bên ngoài thấp thoáng bóng hắc y nhân,trực tiếp búng tay một cái,cả chục tên đổ ập xuống đất,gây tiếng động cho kẻ bên trong.

-"Đây là.."

Thượng Dương Quân tới y phục còn chưa chỉnh tề,tay cầm trường kiếm nhìn nàng.

-"Không có thời gian.Mau.Có thích khách."

Thủy Vũ Băng hét lớn,phía xa,kim loại va vào nhau chói tai."GIẾT" một tiếng vang vọng cả một vùng. Thủy Vũ Băng nhìn Thượng Dương Quân hất mặt.

-"Huynh đi bên đó,muội tới xem bên này."

tiếng binh khí,tiếng chém giết hòa vào nhau,Thủy Vũ Băng nhìn cục diện hiện giờ bất giác rùng mình.

Bên kia,Ngô Lỗi khua tay lên,theo mỗi động tác lại vài tên hắc y nhân ngã xuống.Bất quá một tên lại một tên,chúng không ngớt tiến tới.Thủy Vũ Băng giương cung,một lần lại một tốp ngã xuống.Quân lính Thượng Dương thể như không tồn tại,tới giờ vẫn không thấy một bóng tiểu tốt.Thầm oán không hay,điểm nhẹ chân,nàng giơ cao kim kiếm trong tay hướng phía trước xuất ra.

-"Huynh trước ta sau."

Ngô Lỗi giật mình, sự xuất hiện của nàng quả không ngờ tới,trường mâu trong tay không quên dừng lại.

-"Nhìn gì nữa,mau đánh"

Nàng hất mặt nhắc nhở.

Dùng lực lé tránh những lưỡi đao không mắt kia,chưa kịp chém lại địch nhân một đao,người nọ liền lui ra sau,sau đó dùng thương đâm lại phía nàng.Nhiều người quá,giết không hết!Chém ngã một người lại xuất hiện thêm một người,phía sau cả đám hắc y nhân liền công tới không giết cũng không được.Tránh không được mà đánh chẳng xong,bước thêm vài bước vê phía trước,nhìn những thứ kim loại lạnh lẽo đang lấp lánh trong tay bọn chúng,Thủy Vũ Băng cười lạnh.Nàng không muốn cướp đi sự sống của ai,nhưng nếu bây giờ ngã xuống hẳn ngay cả chỗ chôn nàng cũng không có.Vậy thì đừng trách ta,có trách hãy trách người các ngươi gặp là ta.Thoắt cái động tác,vài chục tên ngáng đường nàng đã ngã vật ra đất,hai mắt trừng lớn thể như chưa tin nổi bản thân mình quỵ xuống nhanh tới vậy.Trực tiếp bỏ qua bọn chúng,nàng hô.

-"Ngô Lỗi,lùi lại."

Chốc lát nghe tiếng gọi của nàng,Ngô Lỗi nhảy lùi ra sau năm thước,chỉ thấy trong bán kính mười thước trở lại,người nã rầm rầm như mưa.Đám hắc y nhân phía sau,sắc mặt tái mét kinh hoảng nhìn nàng.Bay lên lại thêm một lần tung nữa,thứ màu trắng khó thấy phất phơ trong không khí,tốp hắc y nhân còn lại cũng năn quay ra đất không kịp kêu than một tiếng trực tiếp tắt thở.Ngô Lỗi khó tin nhìn nàng trừng lớn mắt,cùng với biểu cảm ban nãy của địch nhân vài phần tương tự.

-"Mau tới xem biểu ca ta."

Lời vừa dứt,bóng dáng sớm không còn.Nếu không phải bóng huyết y còn lưu lại trước mắt,Ngô Lỗi thực có thể lầm bản thân đang mộng du.

Thượng Dương Quân đơn thân độc mã chống cự chắc chẳng được lâu nữa.Đám hắc y nhân thông thạo bày trận,dồn hắn vào giữa trung tâm,cũng phải cả trăm tên cùng lúc tiến tới.Thượng Dương Quân ôn hòa cười,không ngờ cúng có ngày hắn rơi vào tình cảnh này.Thấy vẻ mặt y,đám hắc y nhân kín đáo trao đổi ánh mắt,Thượng Dương Quân tung người dồn toàn bộ lực vào cánh tay vung lên một đao chém tới.Vừa vặn Thủy Vũ Băng tới,hét lớn

-"Ca,phía sau."

'Soạt' xé gió,kim châm nhỏ hướng tới kẻ toan vung kiếm phía sau nam tử.Chết tiệt,còn dám xông tới đây sao??Nháy mắt thi triển khinh công tốc độ cực nhanh.Không ai thấy bóng dáng nhỏ chỉ lướt qua,tất cả hắc y đã không còn một người.Thượng Dương Quân bất ngờ không kém.

Thủy Vũ Băng trầm ổn dắt kim kiếm vào đai lưng,cười lạnh."Nhân nhượng với kẻ thù là hạnh hạ chính bản thân.Huynh chưa dùng hết thực lực."

Nói xong nhắc chân bước qua thi thể.

-"Hảo võ công"Thượng Dương Quân rất nhanh trở về nguyên trạng,không kìm được thốt lên

-"Há há,đa tạ quá khen"Nàng được hồi phổng mũi.

Ngô Lỗi theo sau tiến lại.y phục vương máu đỏ đẫm hai vạt áo.

-'Điện hạ,tất cả quân lính đều hôn mê bất tỉnh."Giọng điệu như chút bỏ gánh nặng

-"Việc này ta cũng sớm nghĩ tới." May mắn không thiệt hại nhiều.Hắn nhíu chặt mày nghĩ ngợi.Là kẻ nào có gan lớn tới vậy?

Thần sắc Thủy Vũ Băng không tốt tiến lại đám thi thể còn nằm đó nâng tay xé toạc vạt áo.Tâm tình theo đó chuyển biến xấu dần.

-"Huynh mau xem."

-"Kỵ binh Chu La." Chết tiệt,bọn chúng dám? Kìm lại cảm xúc trong lòng

-'AZ nha,thù này không trả Thủy Vũ Băng ta nguyện đem tên mình viết ngược lại.Hừ.Bất quá Hai người bọn huynh không phải nên cảm ơn ta một tiếng sao,không phải canh gà còn có giải dược liệu giờ còn đứng đây?" Thủy Vũ Băng sửa sang lại y phục,không quên tự đem công bản thân kể ra.Ai kêu nàng tự dưng nổi đóa đem liên chi dược bỏ vào canh gà.Liên Chi dược của nàng vốn dùng bổ máu,tăng khí huyết được chế tạo từ linh chi ở Cốc,vốn các thuốc trị thương khác đa phần đều có thuốc mê giảm đau nên nàng tiện tay chế thêm ít giải vào thành phần của Liên Chi cốt giữ tỉnh táo,thật không ngờ có ngày thứ này giúp ích đến.
Bình Luận (0)
Comment