App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 1

Giang Thành, trường mầm non quốc tế Hùng Miêu vừa tan học, các phụ huynh chen chúc xếp hàng trước cổng trường, lo lắng chờ đợi con em mình xuất hiện.

Đón được con, các phụ huynh tràn đầy vui mừng, nắm tay con, lắng nghe con ríu rít kể về những câu chuyện xảy ra trong trường mầm non ngày hôm nay.

Cùng lúc đó, bầu không khí trong văn phòng Hiệu trưởng lại có vẻ hơi nặng nề.

“Mẹ của An An, không phải chúng tôi phân biệt đối xử, mà là trường mầm non của chúng tôi cũng có định hướng riêng, cô cũng biết, trường mầm non của chúng tôi chú trọng giáo dục kỹ năng mềm và tương tác thân thiện giữa các con, các bé khác đều có thể chơi trò chơi bằng tiếng Anh, An An thậm chí còn không thể…”

Tiếng thở dài của Hiệu trưởng vọng đến tai Hạ Thi Cát, khiến cô không khỏi siết chặt nắm tay.

Ánh mắt cô không kìm được mà nhìn qua cửa sổ văn phòng Hiệu trưởng, dừng lại trên người con gái An An đang được bạn thân của mình dắt đi.

Những đứa trẻ khác, ở độ tuổi này là lúc tò mò nhất về thế giới, cũng là lúc hiếu động nhất.

Nhưng An An lại khác với chúng.

Em ngồi trên chiếc ghế đá bên ngoài, ngồi rất ngay ngắn, hôm nay em trông đặc biệt ngoan ngoãn. Ánh nắng rọi xuống người em, hàng mi dài rủ bóng trên gò má trắng như tuyết, đẹp như một con búp bê.

Chỉ là, em cũng thực sự giống như một con búp bê không có biểu cảm, cho dù Nhậm Văn cố gắng trêu chọc em thế nào, em cũng không có bất kỳ phản hồi nào, em dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không hề hòa nhập với thế giới bên ngoài.

Bóng lưng nhỏ bé của An An in vào mắt Hạ Thi Cát, kết hợp với những lời Hiệu trưởng trường mầm non vừa nói, Hạ Thi Cát chỉ thấy mắt mình cay cay.

Hạ Thi Cát giơ nắm tay lên, chống dưới mũi một lúc, cố gắng nở nụ cười với Hiệu trưởng nói: “Cô Hiệu trưởng, tôi hiểu ý cô, chỉ là cô có thể châm chước một chút không? An An bây giờ chỉ là hơi yên tĩnh, tình hình của con bé cô cũng biết, chỉ cần có sự hướng dẫn nhất định, sau này con bé vẫn có cơ hội giống như những bạn nhỏ bình thường khác.”

Hiệu trưởng Triệu nghe lời Hạ Thi Cát, thở dài một tiếng.

Hiển nhiên bà ấy cũng rất hiểu hoàn cảnh khó khăn của Hạ Thi Cát, nhưng thân là Hiệu trưởng, bà ấy không thể chỉ chịu trách nhiệm cho một học sinh.

Việc cho phép An An, một học sinh mắc chứng tự kỷ nhập học đã khiến trường mầm non phải chịu không ít áp lực, và khi nhập học, bà ấy cũng đã từng nhắc nhở phụ huynh của An An, nếu bé không thích nghi được ở đây, có thể sẽ không ở được lâu dài.

Và quả thật, lo lắng của bà ấy đã trở thành sự thật, An An không thể hòa nhập ở trường mầm non Quốc tế Hùng Miêu, gần đây không chỉ có một phụ huynh đến phản ánh tình hình, khiến Hiệu trưởng trường mầm non cũng rất áp lực.

Là Hiệu trưởng, dưới nhiều áp lực từ giáo viên, phụ huynh, bà ấy cũng không thể cố chấp giữ An An lại. Nhưng là một người phụ nữ, đối mặt với một người mẹ như Hạ Thi Cát, bà ấy cũng không nói ra được lời nào cay nghiệt.

“Mẹ An An này, tôi rất hiểu hoàn cảnh của cô, nhưng thực sự không thể được, trường mầm non không phải là do một mình tôi quyết định. Và theo tôi, tôi nghĩ cô có thể đưa An An đến trường đặc biệt dành cho những trẻ em như vậy để xem xét, trường Mầm non Kim Thái Dương ở thành phố chúng ta thực sự phù hợp với An An hơn, nơi đó có các lớp học dành riêng cho trẻ tự kỷ, nếu cô cần, tôi có thể viết thư giới thiệu cho cô, ngay cả khi bây giờ là giữa học kỳ, cũng có thể cho An An trực tiếp chuyển sang đó…”

Hiệu trưởng Triệu vốn có lòng tốt, nhưng bà ấy càng nói, sắc mặt của Hạ Thi Cát càng tái nhợt thêm.

Sự thay đổi của cô cũng khiến Hiệu trưởng không đành lòng nói tiếp.

Hạ Thi Cát biết, Hiệu trưởng cũng là có lòng tốt, đồng thời cũng biết, việc muốn cho An An tiếp tục ở lại đây e rằng là không thể.

Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười vui vẻ cuối cùng: “Cảm ơn ý tốt của cô Hiệu trưởng, không cần thư giới thiệu đâu. Những ngày qua thật ngại quá, đã làm phiền cô Hiệu trưởng rồi.”

Trong tiếng thở dài liên tục của Hiệu trưởng Triệu, Hạ Thi Cát đã hoàn tất thủ tục cho con gái nghỉ học tại văn phòng, rồi cầm một tập hồ sơ bước ra khỏi văn phòng.

Cô đứng bên cạnh An An, nhìn bóng người nhỏ bé trước mặt mình, bên tai vẫn vang vọng lời dặn dò cuối cùng của Hiệu trưởng Triệu.

“Thực ra cô cũng không cần quá cố chấp, đưa An An đến trường đó cũng không hẳn là chuyện xấu, dù sao với tình hình hiện tại của An An, cho dù có thể vào được trường mầm non bình thường, sau này muốn vào trường tiểu học bình thường cũng rất khó khăn, chi bằng sớm chấp nhận thực tế, để An An thích nghi trước…”

Hạ Thi Cát hít một hơi thật sâu, dùng tay phẩy phẩy nhanh trước mắt, trước sự quan tâm của bạn thân Nhậm Văn, cô tỏ ra thoải mái: “Vẫn không được, tôi nghĩ đây là số mệnh sắp đặt cho tôi chuyển nhà.”

Lý do ở lại nơi ở hiện tại chỉ là để tiện cho An An đi học trường mầm non này, bây giờ đã nghỉ học rồi, thì cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Nhìn thấy cô như vậy, Nhậm Văn đưa tay ôm lấy vai Hạ Thi Cát.

“Không sao, nghĩ thoáng ra một chút, biết đâu đây lại là chuyện tốt! Tôi đã muốn cậu chuyển đến làm hàng xóm với tôi từ lâu rồi, bây giờ không phải là vừa hay sao.”

“Ừ, bây giờ chỉ có thể làm hàng xóm với người gieo họa như cậu thôi.” Hạ Thi Cát nói đùa.

“Đúng vậy, tôi đang nóng lòng muốn quậy cậu đấy, thế nào, khi nào chúng ta chuyển nhà? Ngày mai tôi rảnh, hay là ngày mai chuyển đến luôn, thế nào?”

“Ngày mai? Có phải hơi gấp quá không?”

“Không gấp, không gấp, không gấp chút nào, tôi nói cho cậu biết, căn nhà bên đó dạo trước tôi mới thuê người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, công ty chuyển nhà cũng dễ tìm, chỉ cần cậu nói một câu là xong, một ngày là chúng ta đã xong được rồi!”

“Cậu cũng thật là…” Hạ Thi Cát bất lực lắc đầu, với tính cách nóng nảy của cô bạn thân này, cô đã quen từ lâu rồi.

“Tôi gọi đây là hành động nhanh chóng!” Nhậm Văn nói, vừa nói cô ấy vừa ngồi xuống, hỏi An An: “An An, cháu sắp chuyển đến ở với cô rồi, cháu có vui không?”

Như dự đoán, không có bất kỳ phản hồi nào.

Nhậm Văn đứng dậy, nhướn cằm về phía Hạ Thi Cát: “Nhìn này, không nói gì tức là đồng ý, An An đã đồng ý rồi, cậu còn không hành động đi?”

Hạ Thi Cát bật cười, trong những ngày như thế này, cũng chỉ có cô bạn thân này không ngừng mang đến niềm vui cho gia đình cô.

“Được rồi, được rồi, nghe cậu cả, mai dọn nhà.” Hạ Thi Cát cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Nhậm Văn nghe được câu trả lời khẳng định, liền vui vẻ búng tay cái: “Đúng vậy, đi thôi, tôi đưa hai mẹ con về!”

Nhậm Văn đi trước, tay vung chìa khóa xe, trông tâm trạng rất tốt.

Hạ Thi Cát cũng đứng dậy bế con gái lên, tay phải giúp con gái chỉnh lại mái tóc, nhìn con gái im lặng, trong lòng vừa đau nhói vừa dịu dàng nhìn con.

“An An, chúng ta về nhà thôi.”

Hôm sau, đúng như Nhậm Văn nói, cô ấy nhanh chóng gọi đến một công ty chuyển nhà uy tín để cùng nhau đóng gói đồ đạc.

Sau khi ly hôn, Hạ Thi Cát dọn ra ngoài, đồ đạc trong nhà vốn không nhiều, nhanh chóng thu dọn xong tất cả hành lý và chất lên xe.

Ngay sau đó, cô lại đi trả phòng cho chủ nhà. Bà chủ nhà biết chuyện cô định chuyển đến thành phố Đông Hải, bà ấy rất thấu tình đạt lý, trả lại tiền đặt cọc cho cô, dặn dò vài câu rồi mới rời đi.

Khi nhìn theo chiếc xe của công ty chuyển nhà rời khỏi khu nhà, Hạ Thi Cát mới bỗng dưng cảm thán, cuộc sống của mình ở Giang Thành vậy là đã được dọn dẹp gọn gàng trong một ngày ngắn ngủi.

Chưa kịp để cô chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, Nhậm Văn đã kéo cô lên xe.

Nhậm Văn lái xe chở hai mẹ con hướng đến đích, vì quá háo hức, cô ấy không ngừng nói chuyện suốt dọc đường.

“Thi Cát, tôi nói cho cậu biết, cậu quyết định dọn đến đây là hoàn toàn đúng đắn. Cậu cũng biết khu nhà này rồi, tuy đã có tuổi nhưng môi trường sống rất tốt, lại là khu nhà kín, An An thỉnh thoảng ra ngoài cũng rất an toàn. Nơi đây rất phù hợp để hai mẹ con cậu sinh sống. Chỉ có điều hơi xa trung tâm một chút, có thể cậu sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm công việc, thời gian di chuyển đến chỗ làm tốt cũng dài hơn. Nhưng không sao đâu, dù sao tôi cũng ở nhà cả ngày, nếu cậu đi làm, tôi sẽ sang nhà cậu giúp cậu chăm sóc An An. Chuyện này cậu cứ yên tâm.”

Hạ Thi Cát im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Hai tiếng sau, ba người đã từ Giang Thành đến với Đông Hải, thành phố sầm uất và náo nhiệt.

Khu vực nơi khu nhà tọa lạc gần với vài trường học, xa khu vực ồn ào náo nhiệt của thành phố, nên rất yên tĩnh.

Có lẽ Nhậm Văn đã hẹn trước với công ty chuyển nhà, nên chỉ một lát sau khi họ đến, xe tải của công ty chuyển nhà cũng đã đến nơi. Các công nhân hối hả dỡ hàng, để tăng hiệu suất, Hạ Thi Cát và Nhậm Văn cũng xắn tay vào phụ giúp.

An An một mình cầm chiếc máy tính bảng, ngồi trên chiếc ghế trong phòng, tiếp tục đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Từng món đồ được chuyển đi, mọi người đều không mấy chú ý đến đứa trẻ ngoan ngoãn trong phòng.

Cho đến khi một người thợ chuyển nhà mang theo một vật dụng lớn đi qua, sợ rằng đồ trong tay mình va vào đứa trẻ, anh ấy không nhịn được mà lên tiếng: “Bé ơi, nhường chỗ một chút nhé, cẩn thận bị va vào, bé ơi?”

An An ngồi đó, không hề phản ứng.

Nhìn thấy người thợ chuyển nhà này có vẻ bối rối, Hạ Thi Cát kịp thời chạy tới, vội vàng bế An An lên để nhường chỗ cho người thợ chuyển nhà: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Người thợ chuyển nhà cũng không nói gì thêm, ôm đồ đạc đến nơi cần đặt.

Hạ Thi Cát hiểu, khu vực này thường xuyên có người dọn nhà đến đi, đụng phải An An thì không hay lắm

Cô bế An An ra phía ngoài sân của ngôi nhà. Sân vườn đã lâu không được chăm sóc, cỏ mọc um tùm, nhưng may mắn là đây là một nơi yên tĩnh.

Hạ Thi Cát kéo ghế tới, cho An An ngồi xuống: “An An, con ngồi đây trước nhé, mẹ làm xong việc sẽ qua chơi với con.”

An An không trả lời, nhưng ngoan ngoãn ngồi xuống như lời Hạ Thi Cát nói.

Hạ Thi Cát thở dài, tiếp tục vào nhà chỉ đạo việc chuyển nhà. An An một mực im lặng cầm chiếc máy tính bảng, vẽ vời trên đó.

Không biết đã qua bao lâu, một cậu bé đang đi xe đạp chơi đùa, chú ý đến tiếng động bên này.

Cậu bé bám vào hàng rào bên ngoài sân, nhìn thấy An An đang ngồi trong sân.

Đôi mắt đen láy của cậu bé đảo quanh, hai cánh tay nhỏ xíu giơ cao vẫy vẫy, cố gắng thu hút sự chú ý của An An: “Chào cậu, tớ tên là Chu Ngôn Thiên, cậu tên gì?”

Không có tiếng đáp lại.

Chu Ngôn Thiên gãi đầu bối rối, hét lớn hơn: “Chào cậu, cậu mới chuyển đến đây ở à? Chúng ta có thể làm bạn không?”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Chu Ngôn Thiên định gọi thêm vài câu nữa, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng ba gọi mình, cậu bé đành phải bỏ cuộc.

Chỉ là, khi rời khỏi sân, Chu Ngôn Thiên vẫn không thể nhịn được mà ba lần bảy lượt ngoái đầu nhìn An An.

Tại sao cậu ấy không trả lời mình nhỉ?

Chu Ngôn Thiên suy nghĩ về vấn đề này, cảm thấy rất hoang mang.

Còn ở một bên khác, nhân viên công ty chuyển nhà đã mang hết đồ vào rồi, Nhậm Văn chuẩn bị đưa An An vào nhà, rồi giúp Hạ Thi Cát dọn dẹp.

Ngay khi An An chuẩn bị bước vào cửa, từ trong sân truyền đến tiếng sột soạt.

Hạ An An khẽ động tai, dừng bước, rồi quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở lùm cây chỗ góc sân.

Bình Luận (0)
Comment