App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 123

[Aaaa, không chịu được nữa, tôi chết mất thôi, dễ thương quá đi!]

[Đứa bé đang lẩm bẩm với mấy con mèo con, mà mấy con mèo còn nghe rất chăm chú, tôi cũng chết mất thôi!]

[Oa, dễ thương quá đi, cảnh này ấm áp quá!]

[Xong rồi, các nhóm khác tôi còn khá mong chờ việc xây dựng chuồng chó, còn nhóm này tôi chỉ muốn xem chị gái Tiểu Lục lẩm bẩm với mấy con mèo, xem cả buổi cũng không chán.]

[Hahahaha, nhìn biểu cảm của mấy con mèo, cứ như thể chúng hiểu được vậy.]

[Thật ra An An thích Đa Tể nhất đúng không? Nói chuyện lúc nào cũng nhìn nhiều vào Đa Tể, cũng nói chuyện với nó nhiều hơn.]

[Này, các bạn có nhận thấy không, An An đeo tay áo bảo hộ, còn đeo tạp dề, đeo găng tay, dáng vẻ này là muốn làm việc lớn đấy chứ?]

[Hahahahaha, chị gái Tiểu Lục này là định đến trại cứu hộ tổng vệ sinh à? Trang bị đầy đủ thế này.]

Nói chuyện với mấy con mèo xong, Hạ An An cũng không quên mục đích mình đến trại cứu hộ hôm nay. Cô bé đứng dậy đi ra ngoài, đến một chuồng mèo khác, lúc này Quý Hựu Vũ và Chu Ngôn Thiên đang bàn bạc về kế hoạch cải tạo cho chuồng này.

“An An, cháu đến rồi à? Bọn chú đang bàn bạc có nên làm vài kệ cho mèo trên tường để chúng có chỗ leo trèo. Kho hàng có sẵn vật liệu, chú có thể làm.” Quý Hựu Vũ nói.

Hạ An An suy nghĩ: “Được ạ, ở nhà cháu có cây, chúng nó thỉnh thoảng cũng thích leo cây, có kệ chúng nó sẽ không chán.”

“Vừa nãy chú thấy ở kho có giá leo cho mèo, chắc là chương trình mới mua, hay là chúng ta lắp thêm một cái giá leo cho mèo, kết hợp với kệ trên tường, để mèo có thể leo lên leo xuống.”

Hạ An An gật đầu: “Cháu nghĩ cũng rất tốt, những cái ổ mèo hôm qua mang đi phơi nếu không có mùi lạ thì có thể mang vào đây.”

Ba người nói chuyện với nhau, rất nhanh đã bàn bạc xong kế hoạch cho toàn bộ chuồng mèo.

[Này, các bạn có nhận thấy không? Tại sao mọi chuyện Quý Hựu Vũ và Tiểu Thiên đều hỏi ý kiến của An An trước? Cô bé mới là người quyết định cuối cùng!]

[Hahahaha, tôi cũng phát hiện, mọi thứ mà Quý Hựu Vũ và Chu Ngôn Thiên bàn bạc trước đó đều chưa quyết định, toàn phải hỏi ý kiến của chị gái Tiểu Lục.]

[Điều này rất dễ hiểu, chị gái Tiểu Lục ở cùng mèo hoang lâu nhất, nhiều thứ chỉ có cô bé mới hiểu rõ.]

[Wow, cảm giác chị gái Tiểu Lục thật sự rất giỏi!]

Ba người đến kho, Chu Ngôn Thiên cũng thấy rèm cửa, cậu bé hỏi: “Chuồng mèo của chúng ta có nên lắp rèm không?”

Lần này, Hạ An An và Quý Hựu Vũ đồng thanh nói: “Không.”

Quý Hựu Vũ cười ha ha: “Đừng hỏi chú tại sao biết, tóm lại là một câu chuyện bi thảm.”

Hạ An An nói: “Mấy ngày nay Sầu Riêng và Dưa Hấu đang rụng lông, nếu treo rèm lên chắc chắn sẽ dính vào rèm, chưa kể mèo rất thích cào rèm, treo lên một lát chắc là bị cào rách rồi.”

Chu Ngôn Thiên bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ đến cảnh tượng đó, đành thôi.

Thế là ba người bắt đầu phân công công việc, Quý Hựu Vũ phụ trách dùng khoan lắp kệ lên tường, Hạ An An và Chu Ngôn Thiên hợp tác lắp ráp cây cào móng cho mèo.

[Wow, từ chuyện rèm cửa thôi đã thấy nhóm này có kinh nghiệm nuôi động vật thật rồi!]

[Tôi vốn cũng chỉ nghĩ mèo con và chó con có thể cào rèm, nhưng chuyện rụng lông tôi lại chưa nghĩ tới, An An hiểu biết quá!]

[Cũng chỉ có những người sống cùng mèo và chó mới biết được những chi tiết nhỏ nhặt này thôi.]

[Nhóm này quá chuyên nghiệp rồi, ngay cả ổ mèo cũng đã được khử mùi trước, bảo sao phòng kia không đặt ổ mèo mà đặt thùng giấy, phục phục.]

Trong ba nhóm thì nhóm của Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu là nhóm hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, hai người chỉ mất hai tiếng đã hoàn thành tất cả các công việc bố trí trong phòng.

Tiến độ của Triệu Văn Lực thì không thể nói nên lời, động tác của anh ấy khá nhanh nhẹn, nhưng Triệu Tiểu Ni cứ quấy rầy bên cạnh, khiến anh ấy bị ảnh hưởng, phải làm đi làm lại nhiều lần.

Vừa làm việc vừa phải dỗ con, đối với một Ảnh đế mà nói quả là một thử thách chưa từng có.

Hơn nữa… không dỗ cũng không được.

“Ba, cái chuồng chó này màu sắc không đẹp. Con thấy ba có vấn đề về thẩm mỹ, chúng ta nên chọn cái màu vằn báo. Cái đó mới hợp thời trang.”

Triệu Văn Lực: “Không không, ba nghĩ trong mắt chó, cái đơn giản như thế này mới tốt.”

Triệu Tiểu Ni vẻ mặt nghiêm túc: “Ba, ba đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của con à?”

Triệu Văn Lực: “… Không có, không có, vậy thì Ni Ni nói xem cái nào đẹp? Ngoài cái màu vằn báo ra!”

Triệu Tiểu Ni vẻ mặt càng nghiêm túc hơn: “Cái màu vằn báo là đẹp nhất! Thời trang, cái này gọi là thời trang ba hiểu không!”

Triệu Văn Lực yếu ớt chỉ vào một cái khác ở góc: “Cái màu xanh lá này cũng được mà, thân thiện với môi trường, gần gũi với thiên nhiên hơn.”

Triệu Tiểu Ni che mặt: “Ba, gu của ba quê quá, sao ngày đó mẹ lại chịu gả cho ba vậy?”

Triệu Văn Lực rất muốn lúc này không có cameraman quay phim ở bên cạnh, nhưng rất tiếc, đoạn này đã được phát sóng hết.

Lúc này trong phòng livestream toàn là bình luận “hahahahahaha”.

Nhóm của Quý Hựu Vũ có khối lượng công việc lớn nhất, nhưng tiến độ lại còn nhanh hơn cả nhóm của Triệu Văn Lực.

Đừng nhìn Quý Hựu Vũ bình thường sống sang chảnh, bảo vệ đôi tay rất kỹ, không ngờ làm việc lại rất trật tự, hoàn thành xong phần nhiệm vụ trang trí chuồng mèo được giao hôm nay, anh còn lắp thêm một số kệ nhỏ trên tường ở phòng mèo trước đó.

Phòng này chủ yếu cho mèo con hoạt động, nên các kệ được lắp khá thấp.

Sau khi hoàn thành tất cả, Quý Hựu Vũ còn giúp hai đứa nhỏ lắp thêm một cái cây cào móng nữa, mới coi như hoàn tất toàn bộ.

Khi ba nhóm làm xong hết, Thạch Thanh Trạch cũng lấy được dữ liệu thống kê từ các phòng livestream.

“Ba phòng livestream đều có số lượng người xem khá, điều mà ban tổ chức chúng tôi không ngờ tới là, số lượng người xem của các bạn vẫn rất gần nhau, vì quá gần nên không thể so sánh được, vì vậy chúng tôi đã tham khảo một số liệu khác, đó chính là số lượng like của livestream.”

Thạch Thanh Trạch nói đến đây, nhìn mọi người một cách sâu sắc.

Tim Triệu Tiểu Ni đập thình thịch, cô bé làm việc không tích cực lắm, nhưng ăn uống thì luôn rất tích cực.

Lát nữa kết quả sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bữa tối, điều này khiến cô bé rất quan tâm.

“Tiếp theo tôi sẽ công bố thứ hạng like của ba nhóm livestream, đứng thứ ba là nhóm của Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu, đứng thứ hai là nhóm của Triệu Văn Lực và Triệu Tiểu Ni, số like cao nhất thuộc về nhóm của Quý Hựu Vũ, Hạ An An và Chu Ngôn Thiên, xin chúc mừng các bạn!”

“Á… Chúng ta chỉ được thứ hai à?” Triệu Tiểu Ni có chút thất vọng nói.

Triệu Văn Lực liếc nhìn con gái: “Với những gì con làm lúc nãy thì được thứ hai đã là cảm ơn fan của ba nhiều rồi.”

Triệu Tiểu Ni bĩu môi: “Không phải đâu, chắc chắn là vì con xinh đẹp giống mẹ nên mới được nhiều người thích, không phải vì ba đâu.”

Từ Dĩ Chiêu trên mặt không giấu nổi sự thất vọng, cậu đã cố gắng rất nhiều, nhưng tại sao vẫn thua?

Cậu nhỏ giọng nói với Lâm Giai: “Chú Lâm… Xin lỗi.”

Lâm Giai xua tay: “Thôi nào, cháu đã làm rất tốt rồi, chúng ta là nhóm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ mà, đừng nản lòng, lần sau chúng ta cố gắng hơn nữa là được.”

Mặc dù Lâm Giai an ủi như vậy, nhưng Từ Dĩ Chiêu vẫn cảm thấy buồn, cậu không thích thua, bởi vì trong thế giới của cậu, thua đồng nghĩa với việc không có gì cả.

Thấy cậu vẫn không vui, Lâm Giai đề nghị: “Đạo diễn Thạch, hay là để chúng tôi tham quan chuồng mèo của nhóm đứng nhất đi? Chúng tôi tò mò lắm!”

Thạch Thanh Trạch cười nói: “Tiếp theo chúng ta còn một khâu nữa, sẽ chọn một con vật đưa vào chuồng chó và chuồng mèo mà các bạn đã bố trí, để xem phản ứng của nó như thế nào.”

Nghe vậy, mấy đứa nhỏ đều rất hứng thú, đến đây lâu như vậy rồi, chỉ nghe nói chuồng chó có ba con chó hoang, nhưng ai cũng chưa từng thấy, cũng không biết con chó được chọn sẽ như thế nào.

Đoàn làm phim nhanh chóng dẫn ra một con chó màu nâu vàng, nó có một đôi tai dài, một đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn đi nhìn lại, trông rất lanh lợi.

Đây là một con chó Cocker Spaniel, vì bị bệnh mà bị chủ bỏ rơi ở bệnh viện thú y, sau khi khỏi bệnh tình cờ gặp chương trình《 Cục cưng lang thang 》, mà bệnh viện thú y này cũng hợp tác với đoàn làm phim nên đã trực tiếp đưa từ bệnh viện đến trại cứu hộ.

Đây là một trong ba con chó hoang có tính tình thân thiện nhất, vì vậy nên được chọn để thực hiện nhiệm vụ này.

“Nựu Nựu, lại đây, lại đây, vào đây.”

Nhân viên dẫn chó kéo dây dắt Nựu Nựu trước tiên đưa nó vào chuồng chó mà Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu đã bố trí.

Nựu Nựu vừa bước vào một môi trường mới nên có vẻ hơi e dè, nhanh chóng chui vào chiếc ổ chó mà họ đã chuẩn bị.

Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu nhìn nhau đầy ngạc nhiên, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là chiếc ổ chó mà họ chuẩn bị cho chó, Nựu Nựu rất thích!

Cho dù đạt được bao nhiêu điểm, miễn là được chó con thích, điều đó có nghĩa là công việc của họ đã rất tốt!

Chỉ là, họ chưa kịp vui mừng được ba giây, Nựu Nựu đã nhanh chóng chạy ra khỏi ổ chó, vừa chạy vừa hắt hơi.

[Hình như nó hoàn toàn không thể chịu được cái ổ chó này.]

[Hahahahaha, biểu cảm của Nựu Nựu thật buồn cười, có chút tội nghiệp… Nhưng tại sao tôi lại muốn cười!]

[Wow, có thể là chiếc ổ chó mới mua nên có mùi đúng không? Tôi thấy hai bạn nhỏ ở nhóm của Quý Hựu Vũ hôm qua đã phơi ổ mèo ở ngoài để khử mùi.]

[Đúng vậy, lúc nãy tôi để ý thấy, họ chọn chiếc ổ chó này khi nó còn nguyên bao bì, chắc là chưa kịp khử mùi, khứu giác của chó mèo rất nhạy bén, có mùi lạ là không chịu được.]

[Hahahahaha, cứ như thể tôi thấy con chó nhà mình, lúc đầu tôi mua cho nó cái ổ nó cũng chê bai đủ kiểu. Nhưng sau này ngấm mùi chủ rồi nó cũng thích.]

[Chương trình này hay quá! Rất chi tiết!]

[Học được rồi! Học được rồi!]

Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu ngượng ngùng nhìn nhau, họ không ngờ đến chuyện chiếc ổ chó có mùi.

Tiếp tục xem, Nựu Nựu đến khu vực thức ăn, uống vài ngụm nước để xoa dịu, lúc này lại xảy ra vấn đề khác.

Cái bát đựng nước nhỏ xíu đến nỗi mà với một chú chó Cocker Spaniel cỡ trung như Nựu Nựu thì cũng quá nhỏ. Nựu Nựu uống nước rất bất tiện, lại còn dễ làm đổ nước ra ngoài.

Uống xong nước, nó lại tiến tới muốn ăn chút thức ăn cho chó, nhưng cũng rất bất tiện, vẫn là quá nhỏ. Ăn được có hai miếng thì Nựu Nựu đã không còn hứng thú nữa, chạy ra một bên chơi.

Từ Dĩ Chiêu mặt đỏ bừng: “Chờ chút… Cháu sẽ thay cho Nựu Nựu cái bát to hơn.”

Trong phòng không có nhiều đồ chơi cho chó con chơi, Nựu Nựu chơi một lúc thì chán, đột nhiên phát hiện ra chiếc rèm cửa ở góc tường. Thế là nó vui mừng chạy tới, nghiên cứu một chút, rồi phát hiện ra cách chơi với đồ vật này.

Nó há miệng cắn chặt vào góc rèm, dùng sức kéo xuống…

Cái móc treo rèm “bụp” một tiếng bị giật tung ra.

Bình Luận (0)
Comment