Trước đó, Lâm Dật Tuyền đã giới thiệu với Tưởng Vũ Điền về tình hình của con chó này rồi, để tránh gây ra những tổn thương không cần thiết, Lâm Dật Tuyền đã không vào cùng mà để Tưởng Vũ Điền tự vào.
Những đứa trẻ tò mò vây quanh.
“Bác sĩ Lâm, bọn cháu cũng muốn vào xem!”
“Đúng rồi đúng rồi, bọn cháu cũng muốn vào, cho bọn cháu vào xem với.”
“Bọn cháu đến đây nhiều ngày rồi, mà vẫn chưa thấy bao giờ.”
Lâm Dật Tuyền lộ vẻ khó xử.
“Mấy đứa, con chó này… Nó… không được khỏe lắm, và nó cũng khá nhút nhát, nếu mọi người cùng vào sẽ làm nó sợ.”
Nghe vậy, mọi người cũng không còn nằng nặc đòi vào nữa.
Những ngày qua sống cùng với động vật, các bạn nhỏ cũng đã biết một số nguyên tắc chăm sóc động vật. Khi không được phép đến gần, chúng đều ngoan ngoãn ở lại bên ngoài.
Không lâu sau, Tưởng Vũ Điền từ trong phòng đi ra, mọi người lập tức vây quanh.
“Chú Tưởng, con chó nhỏ ở trong thế nào rồi ạ?” Triệu Tiểu Ni vội vàng hỏi.
Mấy người Quý Hựu Vũ cũng bỏ dở công việc mà vây quanh.
Tưởng Vũ Điền liếc nhìn mọi người, lắc đầu: “Rất khó, con chó này giống như Kỳ Lân ở tầng ba, đều có một số vấn đề về tâm lý, cần phải điều chỉnh trong thời gian dài mới có thể hồi phục bình thường. Và… tôi nghĩ con chó này có thể cần thời gian phục hồi lâu hơn Kỳ Lân.”
“Ôi… Sao lại thế? Con chó này làm sao vậy ạ?”
“Nó tên gì vậy? Nó bị bệnh sao? Bệnh nặng lắm ạ?”
“Làm sao bây giờ? Nó có chữa được không?”
“Bác sĩ Lâm, sao chú không vào chữa bệnh cho nó?”
Tưởng Vũ Điền nhìn về phía Lâm Dật Tuyền: “Tình hình của con chó này thì anh rõ hơn, hay anh nói cho mọi người nghe đi.”
Lâm Dật Tuyền nhìn những đứa trẻ đang vây quanh mình, nói: “Con chó này tên là Phúc Đại.”
“Oa… Phúc Đại kìa.”
“Là Phúc Đại trong hộp quà bí mật ấy hả?”
Lâm Dật Tuyền gật đầu cười: “Đúng rồi, chính là Phúc Đại đó. Vì người cứu nó khi tìm thấy thì nó bị nhốt trong một cái hộp giấy, nếu không có cô gái kia đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu của nó thì chắc là không cứu được nó đâu. Lúc đó người cứu nó mở hộp ra, thì thấy trong hộp có một chú chó con mới được hai tháng tuổi, nên đặt tên cho nó là Phúc Đại.”
Tất cả các bạn nhỏ ở đó nghe xong câu chuyện đều ngơ ra.
Đây đúng là một câu chuyện kinh khủng.
Triệu Tiểu Ni nghe xong còn quay lại kéo quần của ba, cô bé sợ lắm.
“Tại sao nó lại ở trong hộp ạ?” Hạ An An ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một vẻ không hiểu.
Lý do rất tàn nhẫn, Lâm Dật Tuyền do dự không biết có nên nói cho các bạn nhỏ nghe không, nhưng dù sợ hãi, các bạn nhỏ vẫn kiên quyết chặn anh ấy ở cửa phòng chó, với vẻ như không trả lời thì không cho đi.
Anh ấy đành phải nói: “Trên đời này có những người tốt như người đã cứu Phúc Đại, nhưng cũng có những người xấu đã bỏ rơi Phúc Đại. Chú đoán, có lẽ chủ cũ của Phúc Đại không muốn nuôi nó nữa, cũng không quan tâm đến sống chết của nó, nên đã tìm đại một cái hộp carton, nhét nó vào cùng với những thứ rác khác rồi vứt đi.”
Lúc này không chỉ các bạn nhỏ mà tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy lòng chợt lạnh.
Người đó thật độc ác, không muốn nuôi chó nữa thì hoàn toàn có thể đăng thông tin trên mạng, tìm một người chủ mới tốt hơn cho nó.
Không ngờ người đó không chỉ bỏ rơi chú chó con, mà còn nhốt nó trong hộp kín. Nếu không may mắn gặp được cô gái tốt bụng kia thì nó đã chết đói hoặc bị ngạt thở.
Triệu Tiểu Ni nghe câu chuyện này, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh đáng sợ, cô bé sợ hãi mà bật khóc nức nở, nước mắt chảy như suối. Triệu Văn Lực vội bế cô bé lên dỗ dành, nhưng lần này làm sao cũng dỗ không được, Triệu Tiểu Ni cứ khóc mãi, ai khuyên cũng không được.
Cả đám đông bỗng trở nên ồn ào vì tiếng khóc của Triệu Tiểu Ni, mọi người đứng trước cửa phòng chó bàn tán về số phận của Phúc Đại.
Lâm Dật Tuyền và Tưởng Vũ Điền chuẩn bị đi xuống lầu, nhưng bị Hạ An An ngăn lại: “Chú Tưởng, vậy lúc nãy chú nói vấn đề của Phúc Đại rất nghiêm trọng là ý gì ạ?”
Tưởng Vũ Điền nói: “Mặc dù nó đã được cứu sống và sức khỏe cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng lần này bị bỏ rơi, lại bị nhốt trong hộp quá lâu nên tâm lý của nó bị ảnh hưởng. Đầu tiên là rất sợ người, lúc nãy chú vào, chỉ cần đến gần một chút là nó đã sợ đến mức tiểu ra đất rồi. Sau đó nó rất sợ không gian chật hẹp, nghe nói khi di chuyển người ta đã nhét nó vào lồng, nó sợ đến mức kêu lớn tiếng, thậm chí còn ngất xỉu vì quá sợ hãi. Vì vậy, tạm thời nó không thể gặp các cháu, đó chính là lý do.”
Vì các bạn nhỏ đều ở tầng hai, các nhân viên quay phim cũng lên tầng hai nên khán giả xem livestream cũng nghe được câu chuyện đau lòng này.
[Trời ơi, sao Phúc Đại lại khổ sở như vậy, lại bị nhốt trong hộp rồi vứt bỏ!]
[Đây rõ ràng là hành vi ngược đãi động vật! Tại sao những kẻ khốn nạn như vậy không bị pháp luật trừng phạt!?]
[Tức quá! Thật sự đấy, bây giờ tôi tức đến nỗi tay cầm chuột run lên!]
[Trước đây tôi đã từng thấy những chuyện tương tự trên mạng, ban đầu tôi còn tưởng là chuyện đùa, làm sao có người lại tàn nhẫn như vậy. Không muốn nuôi nữa thì dùng hộp mở nắp đặt ở cửa, biết đâu sẽ có người khác nhặt được. Bịt kín hộp như vậy thì ai biết bên trong có con chó con chứ?]
[Chắc người bỏ rơi Phúc Đại vốn không hề muốn ai nhặt được nó, nói chung là biến thái, chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của động vật.]
[Tôi đoán tính cách của người này, chắc chắn là người không coi trọng sinh mạng, coi con chó này như đồ vật của mình, nhưng lại không cho rằng đây là một sinh mệnh cần được trân trọng. Khi bịt kín hộp, có lẽ họ nghĩ rằng không cần con chó này nữa thì nó cũng giống như rác rưởi.]
[Trời ơi, sao lại có loại chủ nhân tồi tệ như vậy!]
[Thôi nào, nếu các bạn chú ý đến những vấn đề của chó lang thang nhiều hơn, thì sẽ không thấy sốc như vậy đâu. Tôi đã quen rồi.]
[Huhuhu, Phúc Đại thật đáng thương, sau này có thể mở cho nhận nuôi không? Tôi cũng ở Đông Hải, tôi rất muốn nhận nuôi Phúc Đại.]
[Nhận nuôi thì chắc là không được đâu, có nghe huấn luyện viên chó nói không, bây giờ Phúc Đại rất sợ người.]
Hạ An An nghe câu chuyện về Phúc Đại, ban đầu đã cảm thấy không ổn, bây giờ nghe nói Phúc Đại còn có vấn đề tâm lý nghiêm trọng như vậy, mặt cô bé trở nên trắng bệch.
Cô bé cũng biết là trên tầng hai còn một con chó nữa, nhưng tổ chương trình chưa bao giờ tiết lộ về tình hình của nó, cô bé còn tưởng rằng nó cũng hung dữ như Kỳ Lân.
Không ngờ thân thế của Phúc Đại lại đáng thương như vậy.
Gần đây cô bé đang huấn luyện Nựu Nựu, vốn dĩ cũng khá bận rộn, nhưng lúc này cô bé nghĩ rằng, nếu mình cũng có thể giúp được Phúc Đại thì sẽ tốt biết bao.
Hạ An An vừa định mở miệng thì nghe thấy Từ Dĩ Chiêu bên cạnh nói: “Có thể dạy cho cháu cách chăm sóc nó không?”
Tưởng Vũ Điền hơi ngạc nhiên: “Cháu muốn chăm sóc nó à?”
Từ Dĩ Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, cháu muốn chăm sóc nó. Con mèo mà cháu phụ trách trước đây còn hơi nghịch ngợm, nhưng từ hôm qua nó đã ngoan ngoãn rồi, công việc của cháu không nhiều, cháu có thể chăm sóc cả Sầu Riêng và Phúc Đại. Chú Tưởng, chú có thể chỉ cho cháu cách chăm sóc nó không?”
Tưởng Vũ Điền suy nghĩ một chút rồi nói: “Chăm sóc Phúc Đại là một công việc tỉ mỉ, không có gì là kỹ thuật cả, chỉ có thể kiên nhẫn và đồng hành từng ngày, cháu có làm được không?”
Kiên nhẫn và đồng hành?
Trong lòng Từ Dĩ Chiêu không hiểu sao cũng có chút chua xót, cậu cũng cần những điều này, chỉ là, khi cậu hai tuổi, ba mẹ ly hôn, mẹ đã rời khỏi cậu, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Còn ba… Mặc dù không bỏ rơi cậu, nhưng lại sắp xếp cho cậu những công việc vượt quá khả năng của cậu, lấy lý do vì tốt cho cậu, gửi cậu đến đoàn làm phim, gửi cậu đến đủ loại nơi có thể nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, cậu cũng là một đứa trẻ, cậu mới chỉ có bảy tuổi mà thôi.
Cuộc điện thoại của ba ngày hôm qua một lần nữa làm cậu đau lòng, cậu không muốn đi tranh giành Đa Tể với Chu Ngôn Thiên, cậu không muốn làm như vậy.
Hôm nay nghe câu chuyện của Phúc Đại, cậu thực sự quá buồn, cậu sẵn lòng dành sự kiên nhẫn cho nó, sẵn lòng đồng hành cùng nó trong khoảng thời gian này, cho dù những điều này là những gì mà cậu chưa từng có được.
“Cháu làm được.” Từ Dĩ Chiêu đáp sau khi quyết tâm.
Tưởng Vũ Điền xoa đầu Từ Dĩ Chiêu: “Đúng là một đứa trẻ ngoan, nhưng chú chỉ là huấn luyện viên chó, không thể tham gia vào việc sắp xếp của chương trình, việc này cháu phải đi hỏi phó đạo diễn Thạch Thanh Trạch, chú ấy là người phụ trách điều phối. Nếu chú ấy hỏi ý kiến của chú, chú sẽ giới thiệu cháu làm người chăm sóc.”
Hạ An An thấy Từ Dĩ Chiêu đã đang cố gắng rồi, nên không lên tiếng nữa.
Cô bé không quá quan tâm đến việc có tự mình chăm sóc Phúc Đại hay không, chỉ cần nó có thể được chăm sóc tốt hơn là được.
Từ Dĩ Chiêu lập tức hiểu ý và đi tìm phó đạo diễn Thạch.
Bên kia, Triệu Tiểu Ni vẫn đang khóc nức nở, vừa khóc vừa tố cáo ba nhóc.
“Huhu… Ba muốn ném con đi.”
Triệu Văn Lực: “Con đừng nói bậy, ba không có.”
“Huhu hic… Ba có, ba còn định nhốt con vào hộp rồi bỏ đi…” Triệu Tiểu Ni khóc đến mức không thở nổi.
Triệu Văn Lực: “… Con là diễn viên à? Sao con lại diễn cho ba xem thế? Lúc nãy là Phúc Đại bị nhốt vào thùng rồi bỏ đi, không phải con.”
“Huhuhu hic… Ba còn dán băng keo vào hộp nữa!”
Triệu Văn Lực bất lực: “… Vậy lần sau ba bỏ con thì ba không dán băng keo nữa nhé?”
Triệu Tiểu Ni khóc càng lớn tiếng và đau lòng hơn: “Ba xem này, ba đã thừa nhận rồi, ba muốn bỏ con đi!”
Triệu Văn Lực: “…”
Không cẩn thận lại sa bẫy, lần này xong rồi, phải dỗ dành lâu hơn nữa.
[Phụt, ban đầu tâm trạng còn không tốt lắm, nhìn thấy Triệu Tiểu Ni khóc thảm thế này, tự nhiên tôi cười to quá trời.]
[Hahahahaha, Ni Ni quả thật quá hài hước, sao tự nhiên lại diễn kịch thế? Triệu Văn Lực tức khắc cảm thấy diễn xuất của mình không bằng con gái.]
[Không hổ là con của Ảnh đế Ảnh hậu, khả năng đồng cảm này đỉnh quá!]
[Mọi người có phát hiện không, hôm nay toàn bộ cảnh quay đều tập trung vào đội chó, fan chó vui quá đi, hôm nay đội chó thắng lớn!]
[Hừ, ai nói đội chó thắng lớn? Đội mèo hôm nay chưa lên hình thôi, lát nữa Đa Tể lên hình các cậu sẽ biết thế nào là lợi hại.]
[Trời ơi, sao cuộc chiến giữa fan chó fan mèo lại lan sang tận livestream rồi, mọi người cứ bình tĩnh xem Triệu Tiểu Ni khóc đi chứ?]
[Hahahahaha, các cậu thật là vô tâm, Ni Ni người ta khóc đến thế này mà các cậu cũng không biết an ủi vài câu.]
[An ủi cái gì chứ, ngược lại tôi thấy Tiểu Ni khóc vui lắm. Hahahahaha!]
Sau khi cố gắng, Từ Dĩ Chiêu đã giành được quyền chăm sóc Phúc Đại, vì Phúc Đại không thích người lạ đến gần, nên ngay cả việc cho ăn hàng ngày cũng do Từ Dĩ Chiêu đảm nhiệm.
Từ Dĩ Chiêu cực kỳ vui sướng, như vậy, cậu chắc hẳn sẽ rất dễ dàng để thiết lập tình cảm với chú chó con này.
Sau khi khóc xong, Triệu Tiểu Ni nghe nói Từ Dĩ Chiêu đang chăm sóc chú chó ở tầng hai, bỗng nhiên nảy ra ý hay nên chạy đi tìm phó đạo diễn Thạch.
“Cháu cũng xin! Cháu xin đổi một con vật khác! Con vật nào cũng được, cháu thực sự không thích Kỳ Lân!” Triệu Tiểu Ni nói lớn.
Thạch Thanh Trạch cười rất hiền lành: “Không được đâu cháu, con vật nào được phân cho cháu, cháu phải luôn chịu trách nhiệm chăm sóc, giữa chừng không thể đổi được.”
“Nhưng mà anh Từ Dĩ Chiêu có thể đổi, tại sao cháu lại không được!”
Từ Dĩ Chiêu vẫn luôn không thích con mèo mình đang chăm sóc lắm, vì nó quá nghịch ngợm, chắc chắn là vì không thích nên mới xin đi chăm sóc Phúc Đại.
Vì vậy, Triệu Tiểu Ni mới lớn tiếng hỏi phó đạo diễn Thạch.
Thạch Thanh Trạch xua tay: “Cậu nhóc không có đổi đâu, ngoài việc chăm sóc Phúc Đại, nhóc ấy còn phải chăm sóc Sầu Riêng nữa, cả mèo lẫn chó đều phải chăm sóc, nhiệm vụ của Từ Dĩ Chiêu không hề nhẹ đâu. Cháu có muốn xin chăm sóc thêm con vật nào nữa không? Ồ, cũng không được, trước đây cháu chăm sóc Kỳ Lân cũng không tốt lắm, vậy nên chắc là cháu không đủ tư cách để xin thêm động vật đâu.”
Triệu Tiểu Ni đứng hình tại chỗ.
Không thể đổi, cũng không thể cùng lúc chăm sóc những con vật khác.
Hơn nữa phó đạo diễn Thạch còn phê bình cô bé là không ngoan.
Điều này khiến Triệu Tiểu Ni hoàn toàn nản lòng.
Kỳ Lân hoàn toàn không thích cô bé, lại còn hung dữ nữa, vậy thì cô bé phải làm sao để chăm sóc nó đây…
Sao cuộc sống lại khó khăn như vậy chứ?