Trong những ngày tiếp theo, những con chó ở phòng bệnh đều chú ý thấy, bên ngoài cửa sổ luôn có vài con mèo vô tình hay cố ý lảng vảng, mỗi khi chúng đi qua đều dừng lại nhìn vào trong, dường như đang quan sát bọn chúng.
Nói chính xác hơn, là nhìn vào một trong số chúng.
“Này, cậu quen biết mấy con mèo đó à?” Con chó Husky đang truyền dịch hỏi.
Lỗ Đản suy nghĩ một lúc: “Cũng không quá quen.”
“Không quá quen? Ý là quen à?”
Lỗ Đản: “Coi là vậy đi…”
“Cậu cũng giỏi thật, lại quen biết nhiều mèo như vậy, còn tôi bị bệnh mà chẳng có ai đến thăm chứ đừng nói đến mèo.”
Con Husky nằm xuống, qua một lúc lại không nhịn được hỏi: “Không phải cậu có thù oán với mèo đấy chứ?”
Quen biết, lại không quá quen, chắc chắn trước đây đã đánh nhau!
Lỗ Đản: “… Cũng không đến nỗi đó.”
Trước đây nó cũng ít khi tiếp xúc với mèo, ở trong làng, mèo gặp chó đều tránh xa, vì mèo thích hành động đơn độc còn chó thì thích tụ tập, nếu xảy ra xung đột thì thường mèo sẽ thiệt thòi hơn.
Vì không hiểu biết nhiều nên Lỗ Đản cũng không có ấn tượng tốt về mèo lắm.
Bọn chúng thường rất kiêu ngạo, khó gần.
Nhưng những gì đã xảy ra trong thời gian qua đã khiến nó thay đổi hoàn toàn quan điểm về bầy mèo.
Chúng không chỉ nhiệt tình mà còn rất giàu lòng trắc ẩn và tinh thần chính nghĩa.
Đặc biệt là con mèo Cam tên Đa Tể…
Nghe đến mèo, con chó Husky lập tức nói không ngừng về những ân oán với mèo, Lỗ Đản nghe đến mức không chịu nổi, đành phải kể lại những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Ban đầu, khu vực bệnh viện dành cho chó luôn ồn ào náo nhiệt, nhưng từ khi Lỗ Đản bắt đầu kể chuyện, những con chó khác đều im lặng lắng nghe.
Lỗ Đản kể một lúc thì cảm thấy khát nước và mệt mỏi, bệnh của nó chưa khỏi hẳn, đang định nghỉ ngơi.
Thì nghe thấy từ tầng trên có con chó hỏi: “Rồi sao nữa? Rồi tên xấu xa đó ra sao?”
“Đúng đúng, nó dám bán anh trai cậu như vậy, rồi sao nữa?”
“Ôi, cậu đừng dừng nói một nửa rồi thôi chứ, như vậy không được, này, cậu tiếp tục đi.”
Lỗ Đản: “… Tôi nghỉ ngơi một lát, tối rồi sẽ kể tiếp.”
Mỗi ngày đến thăm Lỗ Đản, những con mèo dù không thể vào bệnh viện thú y, nhưng chỉ cần xác nhận Lỗ Đản tinh thần ổn định, không có vấn đề gì lớn là sẽ đi báo cáo với Lão Ưng.
Mỗi ngày Lão Ưng tổng hợp thông tin rồi giao cho Đa Tể, Đa Tể lại chuyển đến cho Kỳ Lân và Phúc Đại.
Nghe nói tình hình sức khỏe của Lỗ Đản ngày càng tốt lên, tinh thần của Kỳ Lân cũng dần phấn chấn.
Ban ngày, Hạ An An tập luyện xong với Nựu Nựu, thỉnh thoảng cũng lên lầu dẫn Kỳ Lân xuống dưới tập thể dục để phục hồi những cơ chân bị teo, Kỳ Lân đều rất tích cực tham gia.
Hơn nữa, trong thời gian gần đây, ngoài Hạ An An, những đứa trẻ khác cũng dần dám chơi cùng Kỳ Lân.
Một vài người lớn vẫn còn lo lắng, sợ Kỳ Lân sẽ làm hại trẻ con, nhưng sau khi quan sát một thời gian, họ phát hiện Kỳ Lân đã thay đổi rất nhiều.
Khi có nhiều người, nó vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng hoàn toàn không còn gầm gừ hung dữ như trước nữa.
Nếu Hạ An An dắt nó đi, nó thậm chí sẽ cẩn thận đi theo sau cô bé, nếu hơi đi nhanh quá nó sẽ dừng lại chờ. Có thể nói là rất kiên nhẫn.
Khi chơi với Nựu Nựu, nó cũng rất thân thiện, hai con chó thậm chí có thể chơi đĩa bay với nhau, nếu đĩa bay Hạ An An ném ra bay đến gần Nựu Nựu hơn, Kỳ Lân sẽ không giành giật, chỉ khi đĩa bay bay gần nó hơn mới nhảy lên bắt.
Huấn luyện viên chó Tưởng Vũ Điền khi đến đánh giá lại tình trạng của Kỳ Lân đã không khỏi cảm thán, đây có lẽ là trường hợp đặc biệt nhất trong sự nghiệp của anh ấy.
Thông thường những con chó bị tổn thương nặng như vậy cần phải trải qua quá trình huấn luyện lâu dài của huấn luyện viên mới có thể cải thiện, nhưng Kỳ Lân lại có thể tự mình tiến bộ nhiều như vậy, thậm chí còn có thể cởi mở tương tác bình thường với con người, quả là một kỳ tích.
Hạ An An cũng nhận thấy sự thay đổi của Kỳ Lân, nhưng ngoài việc vui mừng vì Kỳ Lân đã tiến bộ, cô bé vẫn rất lo lắng về tình trạng chân sau của nó.
Lúc này, trên bãi cỏ, Kỳ Lân và Nựu Nựu đang chơi đùa, sự khác biệt giữa hai con chó rất rõ ràng.
Chân sau của Nựu Nựu trước khi trải qua huấn luyện cũng không có sức, nhưng không nghiêm trọng như Kỳ Lân, nó gần như không thể đứng bằng hai chân sau.
Còn Kỳ Lân, mỗi khi muốn nhảy lên, chân trước vừa rời khỏi mặt đất thì lại tiếp đất trở lại, chân sau còn xuất hiện tình huống co giật nhẹ.
“Bác sĩ Lâm, chân của Kỳ Lân có thể hồi phục không ạ?”
Lâm Dật Tuyền đối mặt với câu hỏi của đứa trẻ, không thể nói những lời sáo rỗng để qua loa, dù sao đứa trẻ trước mặt cũng là một chuyên gia về động vật.
“An An, chân của Kỳ Lân mặc dù không có vết thương ngoài da rõ ràng, nhưng vì bị nhốt trong không gian quá nhỏ trong thời gian dài nên cơ bắp đã teo tóp rất nhiều, tuy nhiên bây giờ nó đã có thể hoạt động tự do, nên tình hình sẽ cải thiện. Về phần điều trị tiếp theo… chú có một người bạn là chuyên gia về lĩnh vực này, chú sẽ liên hệ với anh ấy, có thể kết hợp thêm châm cứu có lẽ sẽ hồi phục nhanh hơn.”
“Vậy còn Lỗ Đản thì sao ạ? Bạn của chú có thể giúp Lỗ Đản xem không?”
“Tất nhiên rồi, gần đây tình trạng của Lỗ Đản cũng cải thiện rất nhiều, cháu đã quyết định sẽ phẫu thuật cho nó chưa? Là phẫu thuật thay khớp hông hay là lắp chân giả?”
Hạ An An nhìn theo Kỳ Lân đang chạy tung tăng trên bãi cỏ cùng Nựu Nựu, trong lòng cô bé đã suy nghĩ rất nhiều trong khoảng thời gian này. Phẫu thuật có rủi ro, bác sĩ Lâm đã nói với cô bé điều này. Tuy nhiên, dạo gần đây, cô bé và Chu Ngôn Thiên cũng đã tìm hiểu khá nhiều thông tin trên mạng. Hai đứa trẻ sau khi tìm hiểu thông tin mỗi ngày còn thường xuyên họp bàn.
Đôi khi Hạ An An sẽ đến nhà Chu Ngôn Thiên luyện đàn, rồi cùng nhau thảo luận, đôi khi Chu Ngôn Thiên cũng sẽ đến nhà An An thăm Nguyên Bảo, rồi tiện thảo luận luôn.
Hướng Lệ cũng không nhịn được lên nhóm chat của phụ huynh than phiền, bây giờ trẻ con cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày đều bận rộn còn hơn người lớn.
Cuối cùng kết quả thảo luận của hai người là, rủi ro cơ bản vẫn có thể kiểm soát được. Nếu phẫu thuật thành công, Lỗ Đản sau này sẽ trở thành một Lỗ Đản vui vẻ, không cần phải lê lết chân sau nữa.
“Cháu…” Mặc dù có rất nhiều lý thuyết chỉ là cơ sở, nhưng Hạ An An vừa mở miệng đã do dự.
“Cháu suy nghĩ thêm một chút nhé ạ.”
Hạ An An suy nghĩ rất nghiêm túc, thật sự rất đáng yêu, Lâm Dật Tuyền cười nói: “Được rồi, cháu suy nghĩ kỹ rồi nói với chú, Tiểu Thiên đã thêm WeChat của chú rồi, cháu bảo thằng bé nhắn tin cho chú là được.”
Hạ An An gật đầu.
Rất nhanh Chu Ngôn Thiên cũng biết tin này, lúc ăn tối cậu bé tò mò hỏi: “An An sao cậu còn phải suy nghĩ thêm, không phải chúng ta đã thảo luận xong rồi sao?”
Hạ An An cúi đầu lùa cơm, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn hỏi ý kiến Lỗ Đản.”
Chu Ngôn Thiên tròn mắt: “Hử?”
“Tớ muốn biết Lỗ Đản nghĩ cái gì.”
Chu Ngôn Thiên: “Ồ…”
Cũng đúng, cần phải biết ý kiến của bệnh nhân như thế nào.
Cậu bé lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Vậy cậu định nói với nó như thế nào? Nó có hiểu không?”
“Mang Đa Tể đi cùng.”
“Ồ… Nhưng mà chúng nó là một con mèo và một con chó, có hiểu nhau không?”
“Ừm.”
“Vậy cậu làm sao biết được?”
“Thử chút không phải là biết rồi sao.”
Thật ra Hạ An An cũng chỉ đoán thôi, cô bé không biết những con chó khác có hiểu tiếng mèo hay không, nhưng Lỗ Đản chắc chắn là hiểu, dù sao mấy ngày nay nó cũng sống cùng với rất nhiều con mèo.
Có lẽ, nó cũng nghe hiểu được một chút.
“Cậu nói rất đúng, tớ cảm thấy cậu suy nghĩ rất chu đáo, nếu phẫu thuật thì giai đoạn phục hồi và điều trị sau đó cần sự hợp tác của bệnh nhân.” Chu Ngôn Thiên nói một cách nghiêm túc.
Quý Hựu Vũ ngồi bên cạnh, nghe hai đứa trẻ dùng giọng điệu của người lớn thảo luận về cái gì mà phẫu thuật với bệnh nhân.
“Sao thế? Các cháu đang bàn về chuyện của Lỗ Đản à?”
Quý Hựu Vũ là người đã hỗ trợ đưa Lỗ Đản về, sau chuyện đó, Quý Hựu Vũ không dám xem thường hai đứa trẻ nữa, trời biết một lát nữa hai đứa nó lại âm mưu cái gì.
“Vâng, thầy Quý, lát nữa chú có thể giúp bọn cháu một việc được không?” Tiểu Thiên ngẩng đầu hỏi.
Quý Hựu Vũ: “Được chứ, có gì cứ nói!”
Từ khi anh nói câu “Có việc gì cứ tìm chú” thì hai đứa trẻ không hề khách sáo, có việc gì đều nói thẳng, điều này khiến anh rất vui.
“Lát nữa bọn cháu muốn đưa Đa Tể đến bệnh viện thú y, nếu có thể, mang Kỳ Lân và Phúc Đại đi cùng cũng được.” Chu Ngôn Thiên nói.
Quý Hựu Vũ hơi khó xử, chuyện này không đơn giản.
“Tiểu Thiên, chú chỉ có thể giúp cháu hỏi thử, nhưng mà khả năng rất thấp, cháu biết đấy, những con vật được đưa đến trại cứu hộ đều phải cách ly và điều trị. Muốn đưa chúng ra ngoài cần phải xin phép, trại cứu hộ có quy định…”
Cuối cùng Quý Hựu Vũ cũng chỉ có thể mượn được Đa Tể, lý do để mượn Đa Tể cũng phải viết rất cho hợp lý, Quý Hựu Vũ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra lý do chính đáng gì để mượn Đa Tể đi, cuối cùng anh viết đúng sự thật: “Phiên dịch”.
Không ngờ nhân viên của trại cứu hộ nhìn thấy lý do này không những không cảm thấy kỳ lạ mà còn rất phối hợp giúp anh làm thủ tục mượn mèo.
Vậy là sau bữa cơm tối, Quý Hựu Vũ lái xe chở Đa Tể và hai đứa trẻ đến bệnh viện thú y.
Để tránh lây nhiễm chéo, y tá đã dành riêng một phòng vừa mới khử trùng cho An An, thuận tiện cho việc gặp mặt Lỗ Đản.
Sau một thời gian điều trị, tinh thần của Lỗ Đản đã tốt hơn trước kia rất nhiều, khi thấy Hạ An An nó cũng không ngừng vẫy đuôi, thân thiết đến gần cô bé.
Đó là cô bé đã bế nó từ làng Sa Đông về đây, và cũng là người mỗi ngày đều đến thăm nó.
“Meow…”
Một tiếng kêu lạnh lùng vang lên từ góc phòng.
Nụ cười trên mặt Lỗ Đản khựng lại, nó quay đầu nhìn sang.
Con mèo màu cam kia nói: “Bọn tôi có việc cần nói với cậu.”
Lỗ Đản có vẻ hơi bối rối, nó nhìn con mèo Cam rồi lại nhìn Hạ An An.
Lúc này, Chu Ngôn Thiên cũng ngồi xổm xuống xoa đầu Lỗ Đản: “Bọn tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi em.”
Nói xong cậu bé nhìn về phía Hạ An An: “Hay là cậu nói với nó đi.”
Hạ An An gật đầu, cũng ngồi xổm xuống, xoa đầu Lỗ Đản.
“Chân sau của em bị thương rất nặng, bác sĩ nói cần phải làm phẫu thuật. Nếu không phẫu thuật, có thể em sẽ phải sống như vậy mãi mãi, còn nếu phẫu thuật, có thể sau này em sẽ hồi phục. Nhưng phẫu thuật sẽ rất đau, có rủi ro, có thể sau khi đau đớn xong em vẫn không thể chạy nhảy, không thể đi lại bình thường. Em có muốn phẫu thuật không?”
Nói xong, Hạ An An nhìn sang Đa Tể: “Đa Tể em giúp chị dịch lại nhé.