Hạ An An lần lượt kiểm tra từng con mèo một. Ý muốn tham gia của Nguyên Bảo vốn đã rất thấp, không cần phải nói, nhưng những con mèo có đóng góp cao như Trà Xanh và Trà Ô Long, ban đầu đều rất muốn tham gia, vậy mà cũng nhanh chóng giảm xuống mức tương tự như Nguyên Bảo.
Hạ An An lại sắp xếp theo thứ tự mèo có ý muốn cao, cô bé phát hiện ra rằng những con mèo có giá trị nguyện vọng cao đều ở cách khu chung cư Hạnh Phúc một quãng khá xa, có con còn xa hơn, ở tận trung tâm thành phố.
Cô bé sắp xếp lại một lần nữa dựa trên cả mức độ đóng góp và giá trị nguyện vọng, kết quả là không có con mèo nào ở gần khu chung cư của cô bé cả, chuyện này thật khó khăn.
Tuy nhiên, Hạ An An để ý đến một chi tiết nhỏ, điểm tọa độ của những con mèo này đều có một mũi tên nhỏ, và mũi tên đều chỉ về hướng khu chung cư Hạnh Phúc, không biết có phải là trùng hợp hay không, chẳng lẽ những con mèo tham gia chiến dịch này cuối cùng đều sẽ đến chỗ khu chung cư của cô bé sao?
Hạ An An thầm nghĩ, có lẽ trước đó Nguyên Bảo đã nói cho chúng biết vị trí của trạm cứu hộ, vậy nên sau khi kết thúc chiến dịch, lũ mèo đều hướng về phía này mà tới.
“Được rồi… Vậy thì chỉ có thể chờ đợi thôi.” Hạ An An bất lực gập máy tính bảng lại, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Nếu ngay cả những con mèo thường trú ngụ ở sân sau nhà cô bé cũng không muốn đến trạm cứu hộ, cô bé cũng không thể ép buộc chúng được, đành chiều theo ý chúng vậy. Dù sao thì hiện tại số tiền vàng của cô bé đã nhiều đến mức không thể tiêu hết, đổi lấy thức ăn hạt, pate, snack cá cho mèo các loại, lũ mèo cũng không thể ăn hết, cho nên cô bé cũng không nghĩ ngợi nhiều, đi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, những con mèo canh gác bên ngoài khu chung cư Hạnh Phúc báo tin vui, đoàn mèo đầu tiên tham gia tìm kiếm Lỗ Đản đã gần đến khu chung cư rồi!
Mặc dù chúng vẫn chưa nhìn thấy, nhưng tốc độ lan truyền tin tức giữa bầy mèo rất nhanh.
Nghe được tin này, Lão Ưng tổ chức bầy mèo canh gác ở các cổng của khu chung cư, đến trưa thì chúng đã gặp được một con mèo lông dài.
Nó trông có vẻ mệt mỏi sau một chặng đường dài, bộ lông dài bù xù, nhiều chỗ bị rối, có vẻ như rất cần được tắm rửa.
Nguyên Bảo vừa nhìn thấy nó liền tiến lên chào hỏi.
Tất nhiên nó nhận ra con mèo này, lúc thực hiện nhiệm vụ, có người đuổi theo nó, chính con mèo này đã nhảy ra chắn ngang đường, vẻ ngoài trông rất hung dữ, người nọ mới không đuổi theo nữa.
“Bác Ca!”
“Nguyên Bảo!”
Những con mèo khác thì nghiêm mặt: “Cơ thể của con mèo này, hơi quá khổ đấy.”
“Đúng vậy… Trông có vẻ ăn rất khỏe.”
Tên thật của Bác Ca là Burger, lúc đó nó đang lang thang bên ngoài một trường học, một giáo viên nước ngoài đến từ Anh nhìn thấy nó nên cho nó ăn.
Giáo viên nước ngoài ban đầu muốn nhận nuôi nó, nhưng tiếc là visa sắp hết hạn, hợp đồng với trường học cũng sắp kết thúc, nên đành phải thôi.
Anh ấy thích ăn hamburger, nhưng không thích ăn thịt bên trong, vậy nên mỗi ngày đều đưa phần thịt trong hamburger cho con mèo này, lâu dần, anh ấy thích gọi nó là Burger.
Lúc đó, Bác Ca vẫn còn là một con mèo con, cũng không hiểu Burger là gì, càng không hiểu tiếng Anh, nên nó tiện lấy luôn Bác Ca là tên của mình, sau khi giáo viên nước ngoài rời đi, nó bắt đầu lang thang trong thành phố này, và tiếp tục sử dụng cái tên Bác Ca.
Lúc đó, khi nghe tin về nhiệm vụ tìm kiếm Lỗ Đản, nó đã ôm lấy niềm tin rằng chỉ cần có thể no bụng thì làm gì cũng được, và cứ thế lên đường tìm kiếm.
Trong làng mèo nhiều thức ăn ít, Bác Ca to lớn lại hay đói, đành phải trèo cây kiếm ăn, sau đó…
Vì nhiều lý do (chắc chắn không phải vì nhát gan), nó không xuống được, chỉ có thể ôm cây chờ đợi trong vô vọng.
May mắn thay, nó đã đợi được Nguyên Bảo đi ngang qua dưới gốc cây, nó gào lên cầu cứu, Nguyên Bảo ngẩng đầu lên nhìn, má ơi, một con mèo to như vậy, nó còn tưởng chỉ có mèo con mới trèo cây không biết xuống.
Hôm đó, đúng lúc Nguyên Bảo cũng không có việc gì khác, liền trèo lên cây, làm mẫu cho con mèo to xác này vài lần.
Sau đó…
Chẳng có tác dụng gì…
Con mèo này nhìn nó với vẻ mặt cả đời này cũng không học được.
Nguyên Bảo: “…”
Lần thứ năm trèo lên cây, nó trực tiếp đá một phát, con mèo này rơi xuống, may mà Bác Ca tuy không biết trèo cây, nhưng bản năng tiếp đất tuyệt vời của loài mèo vẫn còn đó, vậy nên nó cứ thế bị Nguyên Bảo đá xuống.
Hai con mèo quen biết nhau như vậy, cộng thêm việc Bác Ca cũng từng giúp đỡ Nguyên Bảo, cũng tham gia vào hành động bí mật của chúng, nên nó có vị trí rất cao trong bầy mèo, trước khi đi, Nguyên Bảo đã dặn dò Bác Ca, chỉ cần đến được khu chung cư Hạnh Phúc an toàn, nhất định sẽ được ăn no nê!
Tất nhiên, ngay cả Nguyên Bảo cũng không ngờ rằng câu nói này lại có tác dụng thần kỳ đến vậy, khiến Bác Ca chạy một mạch, là con đầu tiên đến được khu chung cư Hạnh Phúc.
Hai con mèo vừa mới gặp mặt, không nằm ngoài dự đoán, Bác Ca lập tức lên tiếng: “Đồ ăn đâu, tôi đói rồi.”
Nguyên Bảo: “Bên này.”
Nguyên Bảo biết rõ nói nhiều với Bác Ca cũng vô ích, chi bằng trực tiếp cho nó ăn.
“Mọi người tiếp tục chờ ở đây, có thể sẽ còn mèo khác đến, tôi đưa Bác Ca ra sân sau trước.”
Trà Ô Long ngoan ngoãn đáp: “Anh cứ đi đi, ở đây có em rồi.”
Vì lý do cẩn thận, Nguyên Bảo không dẫn Bác Ca đi đường lớn, mà cẩn thận luồn qua bụi cây, dù sao cư dân ở khu chung cư Hạnh Phúc cũng khá yêu mèo, nhưng vẫn nên kín đáo một chút thì hơn, tránh gây phiền phức không đáng có cho cô bạn nhỏ.
“Mà này… Bộ lông dài của cậu, rất lâu không chải rồi nhỉ?” Nguyên Bảo không nhịn được hỏi.
Cùng là mèo lông dài, Lai Nhân lại thích làm đẹp hơn nhiều, suốt ngày chải chuốt bộ lông của mình.
“Mấy ngày nay chỉ chú ý đi đường, nào còn tâm trí đâu mà chải chuốt bộ lông, đồ ăn đâu?”
Nguyên Bảo: “…”
Được rồi, là nó nói nhảm rồi.
Nó dẫn Bác Ca đến sân sau, để nó đứng trước camera của máy cho mèo ăn tự động, rất nhanh máy đã nhận diện được một khuôn mặt mới, tự động đổ thức ăn ra.
Bác Ca chỉ hơi sững người một chút, rồi lập tức vùi đầu vào ăn, chưa đầy một phút, bát thức ăn đã hết sạch.
“Không đủ.” Bác Ca tủi thân nói.
Thực ra máy cho mèo ăn tự động sẽ điều chỉnh lượng thức ăn dựa trên kích thước và giống mèo được nhận diện, con mèo trước mặt là giống mèo Maine Coon có kích thước lớn nhất, nên lượng thức ăn cũng nhiều nhất.
Ai ngờ được, nó vẫn chưa ăn no.
Nguyên Bảo chỉ có thể tự mình bước tới, quét mặt, tối qua nó để dành một hộp pate, sáng nay ăn xong bây giờ vẫn chưa đói, nên đổ luôn phần thức ăn của mình cho Bác Ca.
Lần này Bác Ca cũng chỉ mất một phút đã ăn hết.
“Còn nữa không?” Nó lại hỏi lần nữa.
“Cậu vẫn chưa no á?” Nguyên Bảo cảm thấy hơi bất ngờ.
Bác Ca gật đầu: “Thức ăn cậu để dành cho bọn tôi, tôi đều nhường cho bọn họ rồi, mấy ngày nay không được ăn uống tử tế, vẫn còn đói.”
Nguyên Bảo: “… Được rồi, nhưng cậu phải đợi một lát, lát nữa tôi gọi một con mèo con đến giúp cậu quét thức ăn.”
Thật ra mèo ít nhiều gì cũng có giấu thức ăn riêng, Nguyên Bảo cũng có, nó không lấy ra ngay là vì sợ Bác Ca mấy ngày nay không được ăn uống đầy đủ, một lần ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, nên mới kiếm cớ.
“Đúng rồi, cái trạm cứu hộ động vật lang thang mà cậu nói trước đây, vào đó rồi sẽ không lo bị đói, Là thật sao? Tôi có thể vào đó không?” Mấy ngày nay, chuyện này đã trở thành nỗi lòng của Bác Ca, cũng là động lực để nó tìm đến đây.
“Tối qua bầy mèo đã họp bàn về chuyện này rồi, đợt này có năm suất, bầy mèo quyết định nhường cơ hội cho những con mèo đến từ nơi khác như các cậu, cho nên, cơ hội thì có, nhưng cuối cùng vẫn phải tham gia sàng lọc.”
“Cơ hội tốt như vậy, các cậu thật sự bằng lòng nhường sao?” Bác Ca cảm thấy thật khó tin.
Sao lại có chuyện như vậy xảy ra được, cuộc sống không lo ăn uống như vậy, sao có thể có con mèo nào bằng lòng nhường cho con mèo khác chứ?
“Bằng lòng, cũng không phải con mèo nào cũng muốn được nhận nuôi, hơn nữa, sau này cũng sẽ còn cơ hội mà.”
“Ồ…”
Nơi này thật sự rất tốt, Bác Ca thầm đánh giá trong lòng.
Sau khi Bác Ca đến nơi đầu tiên, lần lượt có thêm những con mèo khác đến khu chung cư Hạnh Phúc, tất cả đều được đưa ra sân sau chiêu đãi một bữa no nê, sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong, trước hết để chúng ở lại sân sau.
Lũ mèo đều đã kiệt sức, có con vừa đến nơi chỉ uống vài ngụm nước rồi lập tức tìm chỗ nằm ngủ.
Nguyên Bảo cùng bầy mèo làm xong công tác tiếp đón, buổi tối trước khi rời đi, Nguyên Bảo còn dặn dò nhất định phải cho Bác Ca thật nhiều thức ăn cho mèo.
…
Hôm nay, các bạn nhỏ ở trạm cứu hộ cũng đang chuẩn bị cho ngày hội mở cửa.
Triệu Tiểu Ni đã được thuyết phục, ban đầu cô nhóc phụ trách Kỳ Lân, nhưng vì Kỳ Lân quá khó gần, nên sau đó cô nhóc được đổi sang phụ trách một con mèo con tên là Hạm Trưởng.
Một khi đã không còn gánh nặng tư tưởng, Triệu Tiểu Ni làm việc cũng rất đâu ra đấy, vì mèo con sắp được về nhà mới, không có mèo mẹ chăm sóc, nên Triệu Tiểu Ni bắt đầu lo lắng vấn đề mèo con có biết dùng cát vệ sinh hay không.
Hạm Trưởng tuy có cái tên rất oai phong, ngoại hình cũng rất cá tính, một bên mắt bị che khuất bởi bộ lông màu vàng mơ, những chỗ khác đều là lông trắng muốt, nhưng tính cách của Hạm Trưởng lại rất hiền lành, làm việc gì cũng chậm chạp, chuyện này khiến Triệu Tiểu Ni sốt ruột.
Là người phụ trách chăm sóc Hạm Trưởng, nhìn thấy tiến độ học tập của con mèo con này bị chậm trễ nghiêm trọng, Triệu Tiểu Ni lo lắng tìm Từ Dĩ Chiêu than thở: “Anh Tiểu Chiêu, anh xem Latte chơi cây mèo giỏi chưa kìa. Hạm Trưởng còn chưa biết dùng cát vệ sinh, em cũng không biết phải dạy thế nào nữa, Latte của anh đã biết dùng cát vệ sinh chưa?”
Từ Dĩ Chiêu vẫn ủ rũ như mọi khi: “Vẫn chưa.”
“Sao lại chưa được! Phải học chứ, sắp đến ngày hội mở cửa rồi, lỡ như về nhà mới mà Latte còn chưa biết dùng khay cát thì sao? Như vậy chẳng phải là sẽ đi bậy khắp nơi rồi bị chủ mới ghét bỏ sao.”
Từ Dĩ Chiêu ngày thường gặp Tiểu Ni đều rất nhiệt tình với cô nhóc, nhưng hôm nay, cậu cảm thấy không được khỏe, cũng không nói rõ được là chỗ nào không ổn, chỉ cảm thấy hôm nay không muốn tiếp lời Triệu Tiểu Ni cho lắm.
Đặc biệt là khi cô nhóc nhắc đến chủ mới của Latte, điều này khiến cậu cảm thấy buồn bã, cậu không phải là không biết ngày hội mở cửa sắp đến rồi, phải chọn nhà mới cho mèo con, nhưng cậu luôn cảm thấy ngày đó vẫn chưa đến, mọi chuyện vẫn có thể trì hoãn thêm một chút.
“Ồ…” Từ Dĩ Chiêu không muốn dạy, thậm chí cũng không muốn để Latte học thêm kỹ năng mới nào nữa.
“Anh Tiểu Chiêu, anh tiêu cực như vậy là không nên đâu, chúng ta phải dạy mèo con trước chứ.”
Triệu Tiểu Ni bắt đầu lải nhải, lúc này Lâm Giai và Triệu Văn Lực đi đo chuồng mèo, vừa hay nghe được cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ.
Lâm Giai không nhịn được cười: “Anh Triệu, anh xem con gái anh kìa, nói năng đâu ra đấy.”
Triệu Văn Lực cũng không nhịn được cười, nhỏ giọng vạch trần: “Thế mà tối qua còn khóc lóc một trận đấy.”
Tuy nói nhỏ, nhưng Triệu Tiểu Ni tai thính, vẫn nghe thấy, quay đầu lại chống nạnh, nghiêm túc phê bình: “Ba, ba không được nói xấu sau lưng người khác!”
Lâm Giai không dám cười nữa.
Triệu Văn Lực tiến lên một bước khuyên nhủ: “Con cũng đừng quá lo lắng, mèo con đến lúc tự khắc sẽ biết đi vệ sinh thôi.”
Triệu Tiểu Ni lắc đầu: “Không dạy không được, lỡ như không học được thì sao.”
Triệu Văn Lực: “Lúc nhỏ con cũng mặc tã suốt, đến tận ba bốn tuổi mới biết đi vệ sinh đấy thôi.”
Triệu Tiểu Ni tức giận phồng má: “Triệu Văn Lực, tối qua mẹ đã dạy dỗ ba thế nào rồi? Phải nâng cao chỉ số EQ lên, nếu không ba sẽ không bao giờ học được cách nói chuyện với con gái đâu!”