Sau khi cả ba con mèo đều bị ướt sũng, sự khác biệt lập tức hiện ra rõ ràng.
Đúng như dự đoán, Sầu Riêng rất gầy, dính nước là lộ nguyên hình ngay, còn Đa Tể thì đúng là nhiều thịt, điều này là không thể nghi ngờ, nhưng sau khi dính nước thì cũng nhỏ đi một vòng, còn con mèo nhìn có vẻ to con nhất, cư dân mạng phát hiện ra nó thực sự rất to, không phải do bộ lông dài.
[Ôi chao, gầy đi rồi, Sầu Riêng gầy đi nhiều quá! Hahahaha sao lại co lại khi tắm thế này. Ừm… Đa Tể cũng gầy đi, nhìn mặt nhỏ hẳn ra. Đầu chó.jpg]
[Hahahaha, ngại ghê, giờ thì ai béo ai lông dài chẳng phải rõ như ban ngày sao.]
[Bảo sao mèo không thích tắm, dính nước vào có con co lại có con không co lại mấy, so sánh thế này ngại ghê hahaha!]
[Ôi chao, Đa Tể rơi xuống nước nhìn bất lực, đáng thương quá.]
[Không đúng, con mà Triệu Tiểu Ni với ba em ấy đang tắm là sao? To thật sự? Mèo hoang cũng có thể béo đến mức này sao?]
Mọi người xôn xao bàn tán về vóc dáng của Bác Ca, nhưng không một ai đoán được lý do thực sự.
Hơn nữa, ba con mèo cùng nhau tắm rửa, ai ngoan ngoãn hơn cũng rõ ràng ngay lập tức.
Mặc dù ban đầu Sầu Riêng phản kháng rất dữ dội, nhưng sau khi Hạ An An dặn dò thì nó cũng rất ngoan, cả quá trình không hề kêu ca nữa.
Mặc dù Đa Tể miệng thì lầm bầm, mặt mũi nhăn nhó, nhưng dù sao cả quá trình tắm rửa cũng rất hợp tác, không cào cấu, cũng không chạy lung tung.
Bác Ca thì khác, mặc dù Đa Tể đã chuyển lời của Hạ An An, khiến nó cố chịu đựng sự khó chịu để tắm rửa, nhưng nó có thói quen không tốt.
Đang tắm thì nó lại giũ lông, mèo Maine Coon là mèo lông dài, lông thấm đầy nước rồi giũ như vậy, Triệu Tiểu Ni và Triệu Văn Lực vốn đã ướt sũng lại bị hất đầy bọt vào mặt, ngay cả Chu Ngôn Thiên, Từ Dĩ Chiêu và Quý Hựu Vũ ở bên cạnh cũng bị vạ lây.
Tâm trạng Đa Tể vốn đã không tốt, lập tức gào lên: “Bác Ca, cậu ngoan ngoãn cho tôi.”
Bác Ca tủi thân, lông trên người nó bị rối rất nặng, dính nước vào càng khó chịu hơn, vừa ngứa vừa khó chịu.
“Ờ ờ ờ, biết rồi.”
Bên này Đa Tể đã tắm xong đang lau lông, thì bên kia Bác Ca lại giũ nước.
Thế là xong, tất cả mọi người đều bị dính đầy bọt, trong phòng thao tác vang lên tiếng than thở.
Đa Tể lao tới cho nó một cái tát: “Cậu ngoan ngoãn chút cho tôi.”
Đối mặt với con mèo Cam nhỏ hơn mình rất nhiều, Bác Ca không có chút khả năng phản kháng nào.
“Tôi… Tôi lại quên mất.”
Chu Ngôn Thiên thấy sắp đánh nhau đến nơi, vội vàng bế Đa Tể lại, tiếp tục lau lông: “Sao lại có thể động thủ chứ, em nên dạy dỗ bằng lời nói, sao lại động thủ rồi.”
Đa Tể lo lắng, đợt mèo lần này số lượng hơi nhiều, tật xấu chắc cũng không ít, sắp đến ngày hội mở cửa rồi, phải tranh thủ thời gian huấn luyện thật tốt mới được.
Trong lòng nó ước chừng, có lẽ dạy dỗ đám mèo hoang mới đến này còn khó hơn cả dạy mèo con.
Triệu Văn Lực và con gái vất vả lắm mới tắm xong cho Bác Ca, sau đó bế nó ra bàn bên cạnh chuẩn bị sấy khô lông cho nó.
“Ba ơi, lông con mèo này kỳ lạ quá, rối hết cả rồi!”
“Hả? Hình như vậy thật.”
Triệu Tiểu Ni lấy một chiếc lược cẩn thận chải lông cho Bác Ca.
“Ôi chao, rối thế này thì kinh khủng quá.”
“Hay là cắt phăng đi!” Triệu Văn Lực thực sự không còn kiên nhẫn nữa.
Nhưng con gái Triệu Tiểu Ni lại kiên quyết phản đối: “Hồi trước tóc con bị rối mẹ đều rất cẩn thận gỡ ra cho con! Phải đối xử dịu dàng với con gái chứ!”
Triệu Văn Lực mệt mỏi: Thôi được rồi, con gái vui là được.
[Hahahaha, đợi đã, Ni Ni, em có nhầm không vậy?]
[Con mèo này là mèo đực đấy! Hahahahaha!]
[Ôi, Ni Ni không phải mèo lông dài đều là mèo cái đâu! Sao em lại có ảo giác như vậy về nó?]
[Phụt, tôi bật cười thành tiếng luôn rồi.]
[Đợi đã… Sao tôi lại thấy hơi sai sai nhỉ? Bộ lông dài màu xám khói này, vóc dáng này, chẳng lẽ là… mèo Maine Coon???]
[Aaaaa, đợi đã, đây là giống gì nhỉ?]
[Không thể nào, mọi người nghĩ nhiều rồi, mèo Maine Coon giá bao nhiêu tiền mọi người biết không? Mà có thể ra ngoài làm mèo hoang sao?]
[Hmmmm, đúng là đáng ngờ, cũng không thể nói là không thể.]
[À… Nguy hiểm quá, càng nhìn càng giống…]
[Dùng phương pháp loại trừ, nếu đây không phải Maine Coon, thì là giống gì?]
[Tôi nghĩ có thể là mèo lai, nếu không sao có thể thành mèo hoang, bẩn thỉu thế này…]
Người quay phim thấy mọi người đang bàn tán, liền hỏi Triệu Tiểu Ni: “Ni Ni à, cháu có biết con mèo cháu đang chải lông là giống gì không?”
Triệu Tiểu Ni: “Biết chứ ạ, mèo Maine Coon, mẹ cháu thích giống mèo này nhất, năm đó ba cháu đã cho mẹ ăn bánh vẽ lừa mẹ cháu lấy ông ấy.”
Triệu Tiểu Ni vừa cẩn thận chải lông, vừa nói.
Triệu Văn Lực đầy đầu vạch đen, đứa con gái này đúng là khắc tinh của anh ấy, sao cái gì cũng nói ra ngoài vậy…
[Aaaaaaaa, đúng là mèo Maine Coon!]
[Trời ơi, vừa nãy ai nhận ra trước vậy, đỉnh quá, bẩn thỉu thế này, lông rối tung thế này mà cũng nhận ra được!]
[Huhuhu, nhìn ánh mắt là biết, là con mèo mà tôi không mua nổi rồi.]
[Nói thật, đứng cạnh Đa Tể, tôi vẫn thích Đa Tể hơn.]
[Đắt thì đắt thật, nhưng vẫn không bằng Sầu Riêng của chúng ta xấu xấu mà đáng yêu.]
[Hahahaha, vậy là mèo Maine Coon đã đắt đến mức mà Ảnh đế cũng phải cho Ảnh hậu ăn bánh vẽ rồi sao?]
[Ni Ni em có thể nói thêm một chút không, chúng tôi thích nghe những chuyện này!]
[Hahahaha, ăn bánh vẽ! Cười chết mất, đây là đặc tả Triệu Văn Lực sao? Tôi cần biểu cảm của Ảnh đế Triệu lúc này!]
Triệu Tiểu Ni vừa chải lông vừa thở dài: “Mẹ cháu xinh đẹp như vậy, lấy ông ấy đúng là thiệt thòi quá, ngay cả một con mèo cũng không mua cho…”
Triệu Văn Lực thấy Ni Ni nói không ngừng, chỉ có thể đưa tay bịt miệng con gái lại, kéo cô nhóc sang một bên dỗ dành, bảo cô nhóc tiết chế một chút.
[Ê, còn bịt miệng nữa chứ, keo kiệt thật.]
[Thế này thì không vui nữa rồi, chúng tôi nghe thấy nhưng cũng chưa chắc đã đi đâu nói lung tung đâu.]
[Đúng vậy, coi cư dân mạng là người ngoài, thật là khách sáo quá. Chuyện vui trong gia đình thì nên chia sẻ với mọi người chứ.]
[Âm lượng nói chuyện riêng này, chúng tôi cũng không phải là không nghe thấy…]
[Hahahaha, con mèo Maine Coon đang chải lông dở dang hóa ra trông như thế này, xấu quá…]
Không thể nào không đi nói lung tung được, ngay lúc Triệu Văn Lực và Triệu Tiểu Ni đang thương lượng, thì hashtag #Triệu Văn Lực ngon ngọt dỗ dành Đường Oánh# và #Triệu Văn Lực vẽ bánh vẽ# đều lần lượt leo lên top tìm kiếm.
Vì vậy, lại càng có nhiều người tò mò tìm đến xem, rốt cuộc Triệu Văn Lực đã lừa vợ ăn bánh vẽ như thế nào.
Quý Hựu Vũ và Lâm Giai ở bên cạnh lần lượt tắm cho từng con một, Hạ An An tiếp theo chọn Kỳ Lân, bởi vì nó thực sự quá bẩn, người toàn mùi hôi, đây quả là một công việc nặng nhọc. Mèo Maine Coon dù có to lớn đến đâu cũng không thể sánh bằng Golden Retriever, tuy nhiên, chỉ cần là An An đã chọn, Quý Hựu Vũ và Chu Ngôn Thiên đều không hề phàn nàn.
Còn Từ Dĩ Chiêu ở lượt thứ hai lại chọn Phúc Đại, trước đây cậu cũng đã từng chăm sóc Phúc Đại một thời gian, biết nó rất nhát gan, cũng rất sợ người, tắm cho nó chắc chắn là một việc không hề dễ dàng, nhưng Tiểu Chiêu vẫn dũng cảm chọn Phúc Đại.
Tuy nhiên, hôm nay Phúc Đại lại có tiến bộ vượt bậc, nhìn thấy Từ Dĩ Chiêu còn biết vẫy đuôi, khi cậu bế nó lên, tuy rằng nó sợ hãi đến mức kẹp chặt đuôi, nhưng cũng không có phản ứng quá khích.
Cuối cùng khi tắm, do có Kỳ Lân ở bên cạnh, Phúc Đại cũng tỏ ra khá bình tĩnh.
Hai nhóm này sắp tắm xong cho hai con chó, thì bên kia Triệu Tiểu Ni vẫn còn đang chải lông cho Bác Ca.
Cô nhóc cũng không vội vàng, Triệu Văn Lực nhịn không được giục hai lần, còn bị cô nhóc cãi lại: “Nếu vội vàng thì chắc chắn sẽ làm nó đau, ba có hiểu nỗi khổ của con gái không hả.”
Triệu Văn Lực: “… Được rồi được rồi, con tùy ý. Để ba giúp con.”
“Ba nhẹ tay một chút, trước đây ba chải đầu cho con, làm đứt hết cả tóc của con, ba không thể thô lỗ như vậy được. Con mèo này cũng là con gái đấy.”
Triệu Văn Lực cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Vừa nãy ba đã xác nhận rồi, con mèo này tên là Bác Ca, nó là con trai.”
“Cái gì!?” Chiếc lược trong tay Triệu Tiểu Ni rơi xuống đất, vẻ mặt không thể tin được.
Cô nhóc vẫn luôn coi con mèo này là con gái mà chăm sóc, vậy mà… vậy mà nó lại là con trai sao?
“Con… Con cần bình tĩnh một chút.” Triệu Tiểu Ni trực tiếp bỏ mặc Bác Ca chạy ra ngoài.
Triệu Văn Lực đã sớm quen rồi, nhặt chiếc lược lên tiếp tục chải lông cho Bác Ca.
“Nào, để ta đây phục vụ mi vậy, con gái con đứa nào cũng nhạy cảm, chúng ta là con trai thì khác đúng không?” Anh ấy vừa nói vừa dỗ dành Bác Ca.
Lúc này Bác Ca lại có vẻ mặt như lão tăng nhập định, trong lòng chỉ nghĩ đến hộp pate vị cá là như thế nào, mặc cho Triệu Văn Lực chải lông cho mình.
Triệu Văn Lực mất tổng cộng một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng chải thông được bộ lông rối bù của Bác Ca, lông của nó cũng dần trở nên bồng bềnh, nhìn đẹp trai hơn hẳn.
Triệu Văn Lực rất tự hào chụp ảnh, gửi cho Đường Oánh.
“Đây là giống mèo mà em thích đấy, thế nào, đẹp trai đúng không?”
Đường Oánh không nhịn được nữa, trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Anh đừng tưởng em không xem livestream, vừa nãy em có liếc mắt xem một cái, sao anh lại làm con gái khóc mà không dỗ dành?”
Triệu Văn Lực nhìn trời: “Lại khóc nữa rồi à?”
“Anh còn tâm trạng chải lông cho mèo, mau đi dỗ con gái đi!”
“Ờ…”
Triệu Văn Lực lúc này mới đột nhiên nhớ ra đi tìm Triệu Tiểu Ni.
Bác Ca cuối cùng cũng được tắm xong, nhưng hai người phụ trách nó đều đã chạy mất, nó ngược lại rất bình tĩnh ngồi im tại chỗ, đôi mắt tròn xoe nhìn Hạ An An.
Chỉ cần cô bé hơi đến gần bên này, nó lập tức dùng giọng nũng nịu: “Meo ~!”
Pate đâu? Pate đã hứa đâu rồi? Pate vị cá ngừ đâu?
Nó kêu một tiếng, Hạ An An lại đáp lại một câu.
“Ừm ừm, biết rồi.”
“Bây giờ chị đang bận, em đợi một lát.”
“Em sang bên cạnh đứng đi, lát nữa người ta qua lại giẫm phải em thì sao?”
Bác Ca nào chịu đi sang bên cạnh, suýt chút nữa thì ôm chặt lấy chân cô bé, Hạ An An giúp tắm xong cho Kỳ Lân lập tức vẫy tay với Bác Ca: “Này, đi theo chị, chị không bế nổi em đâu.”
Không biết tại sao, cứ hễ nhắc đến đồ ăn, Bác Ca lại đặc biệt lanh lợi, không cần Đa Tể phiên dịch, cũng biết đi theo.
Hạ An An đến kho tìm quản lý Lão Lưu điền vào đơn xin, nhận một hộp pate vị cá, lý do xin là: Đã hứa trước rồi.