Các nhân viên bên cạnh cũng như thể nghe được chuyện thị phi động trời, “phụt” một tiếng bật cười.
Đa Tể quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, nhân viên kia vội vàng mím chặt miệng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng vai anh ta vẫn còn đang run lên.
Ánh mắt Đa Tể trừng anh ta dần mang theo cảm xúc thẹn quá hóa giận.
[Hahahahahahaha!]
[Hahahahaha, đây là fan cuồng của Đa Tể đến rồi sao?]
[Hahahahaha, hai ngôi sao lớn Triệu Văn Lực và Lâm Giai đứng đây mà không có fan nữ nào đến xin hôn, Đa Tể lại có.]
[Thế này thì còn mặt mũi đâu cho các nam diễn viên thực lực kia chứ?]
[Triệu Văn Lực thì không nói, vợ người ta là nữ thần kìa, nhưng mà Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu sao lại không có fan nữ nào nhỉ?]
[Ai nói không có? Vừa rồi tôi còn thấy một bà cụ đi đến trước mặt Lâm Giai nói là fan của anh ấy đấy!]
[Hahahaha hình như fan của Tiểu Chiêu cũng chủ yếu là các bà cô, xong rồi, Đa Tể thắng hoàn toàn. Không chỉ có fan nữ xinh đẹp, mà người ta còn trực tiếp bày tỏ sự yêu thích với nó một cách táo bạo.]
[Ôi chao, Đa Tể phải làm sao đây? Mèo nhỏ thật khó xử mà.]
Lúc này, cô chủ xinh đẹp kia lại nói: “Đa Tể à, nếu em ở trạm cứu trợ động vật lang thang này chán rồi thì đi theo tôi cũng được đấy, em gái nhà tôi thích em như vậy, hai đứa thành một đôi chẳng phải vừa hay sao?”
Mặt Đa Tể càng lúc càng xị xuống, người này nói càng ngày càng quá đáng, thời gian của cô ta sao mà dài thế? Bao giờ mới đến lượt người tiếp theo đây?
“Đa Tể, hay là em ra đây, nhìn Anh Mạt gần hơn một chút đi, tôi đảm bảo em nhất định sẽ thích nó, nó dễ thương lắm. Như vậy tôi sẽ không ép em hôn nó nữa, em chụp chung với nó một tấm ảnh được chứ?”
Đa Tể tức giận quay lưng lại, mặc kệ cô ấy nói gì thì nói.
Lúc này, nhân viên cuối cùng cũng đi tới nói: “Cô gái này, thời gian của cô đã hết, cô có thể đi xem các động vật khác, bên kia cũng có rất nhiều mèo con đáng yêu.”
Cô gái xinh đẹp bế Anh Mạt sang một bên, cô ấy nhỏ giọng dỗ dành con mèo của mình: “Em xem kìa, Đa Tể bận rộn lắm, thời gian của chúng ta đã hết rồi.”
“Ôi chao, em muốn qua đó cũng vô dụng thôi, người ta không muốn gặp em mà.”
“Chúng ta không thể chủ động như vậy, chúng ta phải dè dặt một chút, chúng ta đi xem mèo khác được không?”
Lúc này, rất nhiều người đều nghe thấy tiếng Anh Mạt kêu gào, nó không muốn đi xem mèo khác, nó chỉ muốn Đa Tể.
Vì vậy, cô chủ xinh đẹp lại chỉ có thể dỗ dành: “Được rồi được rồi, không đi xem mèo khác nữa, chị sẽ ở đây với em được chưa?”
Lúc này, Hạ An An hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra bên phía Đa Tể, cô bé đang dắt Kỳ Lân đến khu vực biểu diễn.
Mặc dù cơ thể Kỳ Lân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chân sau của nó vẫn còn chút di chứng, nhưng Hạ An An cảm thấy, ngày hội mở cửa là một cơ hội cực kỳ tốt, nên để Kỳ Lân cũng có một lần được thể hiện bản thân.
Những người đến tham quan hiện trường cơ bản đều là những cư dân mạng ngày nào cũng theo dõi buổi phát sóng trực tiếp, sau khi nhìn thấy Kỳ Lân, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc, không ai cho rằng đây là một con chó Golden Retriever bình thường, thậm chí nhiều người còn sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Hạ An An nhìn thấy phản ứng của mọi người, quyết định nhất định phải để mọi người thấy được Kỳ Lân bây giờ như thế nào, nếu không thể thể hiện sự thay đổi của Kỳ Lân ngay tại hiện trường, sau này muốn tìm người nhận nuôi nó sẽ càng khó khăn hơn.
Hạ An An buông dây dắt Kỳ Lân ra, lấy đĩa bay ném ra ngoài.
Kỳ Lân chạy một mạch ra ngoài, nhìn theo hướng đĩa bay bay tới lập tức nhảy lên, tuy tư thế nhảy của nó không đẹp bằng Nựu Nựu, nhưng nó vẫn bắt được đĩa bay một cách vô cùng chính xác.
Cú bắt này khiến rất nhiều người bắt đầu quan tâm đến Kỳ Lân.
“An An, Kỳ Lân bây giờ còn cắn người không?”
“An An, Kỳ Lân có bảo vệ thức ăn không?”
“An An, Kỳ Lân bây giờ ngoài bắt đĩa bay ra còn biết làm gì khác không?”
Hạ An An không nói gì, dắt Kỳ Lân đến giữa sân, từ trong túi móc ra một hộp pate.
Thực ra đây là hộp pate cá cô bé chuẩn bị cho Bác Ca, Bác Ca ăn nhiều, rất dễ thèm ăn, cô bé sợ Bác Ca chưa đến giờ ăn đã đói nên mới lén giấu cho nó một hộp.
Lúc này vừa hay lấy ra làm đạo cụ.
Cô bé mở hộp pate ra, đặt trước mặt Kỳ Lân, nó không nhịn được cúi đầu ngửi ngửi, là mùi vị chưa từng được ăn qua, nhưng ngửi cũng thơm quá đi.
“Kỳ Lân không được ăn.” Hạ An An ra lệnh.
Cô bé không dạy Kỳ Lân quá nhiều, nhưng những mệnh lệnh nghe lời đơn giản nhất thì nó vẫn biết.
Không biết vì sao, Kỳ Lân khi đối mặt với Hạ An An luôn rất phối hợp, bảo làm gì thì làm nấy, bảo không được làm gì thì không làm.
Nó rất nhanh đã hiểu ý của cô bé, không được ăn, vậy Kỳ Lân liền không thèm nhìn hộp pate kia lấy một cái.
Chỉ là mùi thơm của hộp pate cứ bay qua bay lại, nó không nhịn được mà chảy nước miếng.
“Kỳ Lân, ngồi xuống.”
“Kỳ Lân, nằm xuống.”
“Kỳ Lân, đứng lên.”
“Kỳ Lân, xoay một vòng.”
Dưới sự cám dỗ của thức ăn như vậy, Hạ An An lại ra thêm vài mệnh lệnh đơn giản.
Mọi người kinh ngạc nhìn con chó Golden Retriever từng hung dữ, cuồng loạn kia lại ngoan ngoãn vừa nuốt nước miếng vừa làm theo mệnh lệnh của cô bé.
Đến mệnh lệnh xoay một vòng cuối cùng, do mất tập trung nên nó đã làm sai.
Nhưng nó rất nhanh đã ý thức được mình nhớ nhầm, vội vàng xoay một vòng.
Hạ An An cầm hộp pate đi, lại đặt về chỗ cũ.
Trong suốt quá trình, Kỳ Lân hoàn toàn không có phản ứng gì, cũng hoàn toàn không có hành vi bảo vệ thức ăn.
“Oa, con chó này được đấy!”
“Thật không ngờ, nó còn có thể học được nhiều thứ như vậy, thật thông minh!”
“Thật ra ai đã từng nuôi Golden Retriever đều biết, giống chó này rất thông minh, biểu hiện hiện tại của nó đúng là rất giống một con Golden Retriever bình thường, trước đây chắc là bị người ta ngược đãi nên mới có biểu hiện bất thường…”
“A a a a, Kỳ Lân giỏi quá!”
“Giỏi hơn cả con Golden Retriever nhà tôi, con nhà tôi cũng biết những mệnh lệnh này, nhưng nếu có hộp pate đặt trước mặt, nó nhất định sẽ không thèm để ý đến tôi đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, Kỳ Lân còn biết bắt đĩa bay, quả là một kho báu!”
Vất vả lắm Hạ An An mới hoàn thành xong tất cả các động tác thể hiện của Kỳ Lân, sau đó mới nói với nó: “Được rồi, em có thể ăn rồi.”
Thế là Kỳ Lân bắt đầu ăn từng miếng pate cá nhỏ.
“Ngoan lắm.” Hạ An An khen ngợi.
Kỳ Lân được khen, tâm trạng nó rất vui vẻ, vẫy vẫy đuôi.
Mọi người đều bị sự tương tác giữa Kỳ Lân và Hạ An An làm cho cảm động, rất nhiều người ban đầu còn e ngại Kỳ Lân, lúc này cũng không nhịn được hỏi thăm xem phải làm sao mới có thể nhận nuôi Kỳ Lân.
Cô bé đang bận rộn với công việc của những con chó thì Chu Ngôn Thiên đi tới: “Cậu mau qua xem Đa Tể đi, nó…”
“Đa Tể sao vậy?” Hạ An An biết hôm nay Đa Tể rất được yêu thích, mọi người đều xếp hàng chờ gặp Đa Tể, bên phía chó cũng bận, cô bé còn chưa kịp hỏi han tình hình của Đa Tể.
“Ừm…” Chu Ngôn Thiên không biết nên nói chuyện này như thế nào, khó khăn sắp xếp từ ngữ: “Có một fan của Đa Tể đến gặp nó, nhưng mà, nó không muốn tiếp xúc quá mức với người ta, bây giờ fan kia không chịu, đang khóc lóc ở bên cạnh kìa.”
Hạ An An: “…”
Còn có chuyện như vậy nữa sao?
Cô bé vội vàng đi theo Chu Ngôn Thiên trở về khu vực mèo, chỉ thấy mọi người đang vây quanh một cô gái xinh đẹp.
Chu Ngôn Thiên chỉ về hướng cô gái đó: “Cậu xem đi, chính là người đó.”
“Cô ấy không khóc mà.” Hạ An An khó hiểu hỏi.
“Không phải cô ấy, là con mèo trong lòng cô ấy, vừa rồi kêu gào thảm thiết lắm.”
“Cậu nói fan, là con mèo của cô ấy sao?”
Chu Ngôn Thiên gật đầu, vẻ mặt như muốn nói đúng vậy cậu không nghe nhầm đâu.
Hạ An An đi tới, không để ý đến con mèo đang kêu gào kia và chủ nhân của nó, mà đi thẳng đến chiếc lồng nơi Đa Tể đang ở, mở cửa lồng, xoa xoa đầu Đa Tể, lại mát xa cho bốn chân đang cứng đờ của nó.
“Gừ gừ…”
Thoải mái quá!
Đa Tể nhịn không được phát ra tiếng gừ gừ.
“Đa Tể à, người ta cũng coi như là lặn lội đường xa đến thăm em, là bởi vì thích em nên mới mong muốn thân thiết với em hơn một chút.”
“Meo meo, meo meo meo meo!” Đa Tể vừa gừ gừ vừa phát ra tiếng phản đối.
“A… Được rồi được rồi, chúng ta không dựa vào quá gần, hay là như vậy đi, tôi bế em, chị gái kia bế fan của em, sau đó chúng ta cùng nhau chụp chung một tấm ảnh, như vậy được chưa? Người ta khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, em không thể để người ta thất vọng ra về như vậy được. Em xem chị ấy còn mua rất nhiều thức ăn cho mèo ở gian hàng khác, cũng coi như là ủng hộ công việc của trạm cứu trợ chúng ta…”
Hạ An An vừa nói vừa mát xa cho nó, vất vả lắm mới dỗ dành được con mèo mập đang trên bờ vực bùng nổ này, sau đó, cô bé quay đầu nói với nhân viên: “ Phiền chú bế Đa Tể ra đây giúp cháu, cháu bế nó chụp chung với người ta một tấm ảnh.”
Cô chủ xinh đẹp kia vừa nghe nói Đa Tể đồng ý phối hợp chụp ảnh, cũng vui mừng khôn xiết.
“An An, thật sự cảm ơn em. Có thể chụp chung một tấm ảnh, Anh Mạt nhà chị cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện rồi.”
Thế là hai người mỗi người bế một con mèo chụp chung một tấm ảnh, Anh Mạt thấy có thể chụp ảnh chung với thần tượng của mình, cũng không kêu gào nữa, trên mặt lại lần nữa lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, lúc chụp ảnh, cái đầu nhịn không được rướn về phía Đa Tể.
Chỉ tiếc là, giữa hai con mèo còn cách một khoảng cách khá xa, nó muốn tấn công bất ngờ cũng không tới, chỉ có thể bỏ cuộc.
Chụp ảnh xong, cô gái xinh đẹp vui mừng, lại mua thêm rất nhiều đồ chơi và đồ dùng cho mèo, cuối cùng những thứ này cô ấy cầm không hết, để lại địa chỉ và số điện thoại nhà mình, ban tổ chức sau khi kết thúc hoạt động sẽ gửi về cho cô ấy.
Các nhân viên do nhà tài trợ cử đến đều cảm thán, Đa Tể quả nhiên là một con mèo chiêu tài, việc này nó cũng có thể giúp bán hàng.
Ngày hội mở cửa cứ như vậy diễn ra một cách trật tự, chỉ là, tuy rằng không ít người có ý định nhận nuôi động vật lang thang, nhưng trong quá trình hỏi han cụ thể, mọi người lại phát hiện ra không ít vấn đề.
Lúc Hạ An An tham gia vào khâu trò chuyện với người có ý định nhận nuôi Nựu Nựu, liền hỏi đối phương: “Chú có đồng ý tiêm phòng cho Nựu Nựu không?”
Đối phương là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, làm trong ngành IT, muốn nhận nuôi Nựu Nựu để bầu bạn với mình.
“Đó là điều đương nhiên, tiêm phòng là chuyện nên làm.”
“Vậy chú có tình nguyện cho Nựu Nựu đi triệt sản không?” Hạ An An lại hỏi.
“Hả… Triệt sản? Có cần thiết không? Nó không phải là chó chơi đĩa bay sao? Gene của nó hẳn là rất tốt mới đúng, tại sao phải triệt sản?” Đối phương vẻ mặt khó hiểu.
Hạ An An lại hỏi: “Nếu Nựu Nựu bị bệnh, cần chữa trị, chú có đồng ý bỏ tiền ra chữa trị cho nó không?”
“Đương nhiên là đồng ý rồi.” Người đàn ông kia đáp.
“Nhưng nếu nó cần phải phẫu thuật, cần rất nhiều tiền thì sao?”
Người đàn ông do dự: “Chuyện này… Con chó này là chú nhận nuôi từ chỗ các cháu, đến lúc đó mọi người có thể chịu trách nhiệm giúp đỡ chữa trị cho nó không?”
Hạ An An thở dài, vẽ một dấu × nhỏ phía sau tờ đơn đăng ký ý định này, người này không phù hợp.