App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 190

Cả buổi chiều, bọn trẻ đều vô cùng bận rộn.

Không biết vì sao, buổi chiều mọi người đều gặp được kha khá người muốn nhận nuôi đáng tin cậy.

Triệu Tiểu Ni đã gặp được vài người muốn nhận nuôi Hạm Trưởng khiến cô nhóc động lòng, trò chuyện với Tiểu Chiêu một chút, phát hiện Tiểu Chiêu bên kia cũng có ứng cử viên sáng giá.

Lúc này, Hạ An An cũng gặp được một người đàn ông muốn nhận nuôi Nựu Nựu.

“Nựu Nựu giống hệt tên thân mật của con gái chú, chú cũng gọi con bé là Nựu Nựu, hôm nay con bé không đến, cháu xem, đây là đoạn chat của chú với con bé, nó rất thích Nựu Nựu, nếu được, chú hy vọng có thể trở thành người nhận nuôi Nựu Nựu.”

Hạ An An sau khi trò chuyện với đối phương, cảm thấy điều kiện các mặt của đối phương đều không tồi, quả thực là người nhận nuôi rất phù hợp, con gái chú ấy cũng rất thích Nựu Nựu, điều quan trọng nhất là, đối phương chủ động nói, nếu Nựu Nựu bị bệnh nhất định sẽ chữa trị cho nó thật tốt.

“An An, cháu yên tâm, điều kiện gia đình chú rất tốt, có đủ khả năng kinh tế để chi trả mọi chi phí cho một con chó, vì vậy cháu không cần lo lắng sau này Nựu Nựu sẽ phải chịu khổ sở gì, cả nhà chú nhất định sẽ coi nó như thành viên trong gia đình.”

Nựu Nựu trước đây từng gặp phải chủ nhân không tốt, bởi vì bị bệnh, thậm chí bị vứt bỏ ở bệnh viện thú y không ai ngó ngàng. Nếu sau này Nựu Nựu có thể sống cùng gia đình này quả thực là một lựa chọn khá tốt.

Hạ An An: “Cảm ơn chú ạ, chúng cháu sẽ thông báo cho chú sau khi xem xét.”

Người đàn ông họ Tạ cảm thấy cô bé nghiêm túc nói những lời rất chính thức thật sự rất đáng yêu.

“Được, có tin tức gì các cháu báo cho chú ngay nhé.”

Hạ An An đánh dấu nhỏ sau thông tin của chú Tạ, đây là ký hiệu của cô bé, những ai tạo ấn tượng tốt đều được đánh dấu, ấn tượng không tốt đều bị gạch chéo.

Cô bé đã tiếp đón rất nhiều người, chú Tạ là người đáng tin cậy nhất trong số những người có ý định nhận nuôi Nựu Nựu.

“An An, người vừa rồi thế nào? Cậu thấy có thể cho chú ấy nhận nuôi Nựu Nựu không?” Chu Ngôn Thiên hỏi.

Hạ An An gật đầu: “Tớ thấy nếu không có gì bất ngờ thì chính là chú ấy.”

Hạ An An cảm thấy không ai thích hợp hơn chú ấy.

“Oa, tốt quá, nhanh như vậy đã quyết định được rồi.” Chu Ngôn Thiên cũng vừa bận rộn xong, đang muốn thảo luận với Hạ An An về người nhận nuôi tiềm năng cho Sầu Riêng và Dưa Hấu, lúc này một giọng nói vang lên.

“Xin hỏi… Giấy tờ đăng ký nhận nuôi Nựu Nựu là điền ở đây phải không?”

Hạ An An và Chu Ngôn Thiên nhìn sang, hai đứa trẻ đều đồng loạt trợn tròn mắt.

Cô gái trước mặt có dung mạo xinh đẹp, trên mặt nở nụ cười ấm áp, nhưng lại… ngồi trên xe lăn.

Cô ấy đẩy xe lăn tiến lên hai bước: “Xin hỏi, em là người phụ trách Nựu Nựu phải không?”

Thấy hai đứa trẻ vẫn chưa hoàn hồn, cô gái mỉm cười tự giới thiệu: “Chào các em, chị tên là Khương Vi, chị cũng là khán giả trung thành của chương trình ‘Cục cưng lang thang’, mỗi ngày đều xem livestream của các em. Trước đây chị là vận động viên cấp quốc gia, vốn dĩ sắp tham gia Thế vận hội, nhưng vì một tai nạn bất ngờ khiến chân phải bị cắt bỏ, cho nên chỉ có thể ngồi xe lăn, nhưng bình thường chị đều đeo chân giả, có thể đi lại, cũng có thể tự chăm sóc bản thân và thú cưng, vì vậy chị nghĩ mình cũng đủ tư cách để xin nhận nuôi một con chó lang thang. Trong livestream chị đặc biệt thích Nựu Nựu, chị cảm thấy nhìn thấy nó như nhìn thấy chính mình trước đây, cho nên… chị mới lấy hết can đảm đến đây, chị hy vọng có thể tự mình tranh thủ một chút.”

Hai đứa trẻ lúc này mới hoàn hồn, cũng ý thức được bản thân vừa rồi ngẩn người có hơi bất lịch sự.

Hạ An An vội vàng đưa tờ đơn đăng ký và bút, còn đưa cho cô ấy một tấm lót để cô ấy dễ viết chữ.

“Vận động viên… Vận động viên cấp quốc gia, Thế vận hội…” Chu Ngôn Thiên lẩm bẩm: “Vậy em có thể hỏi một chút không, chị tham gia bộ môn gì ạ?”

“Chị chơi điền kinh, là vận động viên chạy đường dài.”

Chu Ngôn Thiên có chút tiếc nuối nhìn chân phải trống rỗng của cô ấy, vận động viên chạy đường dài lại mất đi đôi chân của mình, thật là một chuyện đáng sợ.

“Chị… Nếu chị không gặp tai nạn, có phải chị thực sự có thể tham gia Thế vận hội không?”

Cũng khó trách Chu Ngôn Thiên lại tò mò như vậy, trẻ con hễ nghe đến Thế vận hội, luôn bị thu hút.

Khương Vi cũng không ngại, cô ấy rất sẵn lòng nói về quá khứ của mình.

“Đúng vậy, lúc đó chị đã tham gia vòng loại rồi, thành tích của chị lúc đó rất tốt, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn chị sẽ được chọn, chỉ tiếc…”

Chu Ngôn Thiên cũng không nhịn được nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”

Khương Vi lại lần nữa mỉm cười: “Lúc đầu chị cũng không thể chấp nhận được, ở nhà mấy năm, mấy năm đó thực sự rất sa sút, nhưng gần đây chị dần dần vực dậy, coi như bản thân là một con người hoàn toàn mới, đi học hỏi những điều mới mẻ, và nói lời tạm biệt với quá khứ. Không biết vì sao, xem chương trình của các em, luôn khiến chị cảm thấy rất được chữa lành, rất vui vẻ. Nhìn thấy An An huấn luyện Nựu Nựu bắt đĩa bay, chị cũng nghĩ đến bản thân mình trước đây, trước đây huấn luyện gian khổ như vậy chị cũng đều kiên trì vượt qua, bây giờ chẳng qua là bắt đầu lại, chị nên tin tưởng bản thân mình, các em xem, Nựu Nựu không phải cũng học được cách bắt đĩa bay rồi sao.”

Hạ An An vẫn luôn im lặng nhìn cô gái trước mặt, trên người cô ấy như có ma lực thần kỳ, khiến người ta không thể rời mắt.

“Được rồi, đơn đăng ký của chị điền xong rồi, nếu có kết quả gì thì gọi điện thoại cho chị nhé.” Khương Vi nói xong, liền chào tạm biệt hai đứa trẻ, xoay xe lăn rời đi.

Chu Ngôn Thiên có chút hưng phấn nói: “An An, tớ thấy chị gái này hợp với Nựu Nựu hơn, cậu nghĩ xem, Nựu Nựu bây giờ đã là một con chó bắt đĩa bay rất giỏi rồi, chị ấy là vận động viên, hai người bọn họ rất xứng đôi phải không?”

Hạ An An suy nghĩ một chút cũng gật đầu, nhưng lại thở dài, tuy rằng chị gái này quả thực rất phù hợp, nhưng dù sao chị ấy cũng phải ngồi xe lăn, không biết nhận nuôi Nựu Nựu có phải là gánh nặng cho chị ấy hay không.

Tuy nhiên, trong lòng cô bé cũng thừa nhận, nếu Khương Vi nhận nuôi Nựu Nựu, có lẽ đối với cả hai người bọn họ đều là chuyện tốt.

Ngày hội mở cửa đầu tiên của trạm cứu hộ động vật Tâm Duyệt kết thúc viên mãn vào lúc năm giờ chiều.

Tối hôm đó, mọi người đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng náo nhiệt.

Tần Khắc nâng ly, giọng nói có chút xúc động: “Hôm nay, tổng cộng chúng ta đã nhận được 380 đơn đăng ký nhận nuôi cho tất cả các động vật lang thang, ngoài ra, vào buổi chiều, chúng ta đã mở chức năng điền đơn đăng ký trực tuyến và nhận được thêm 1.030 đơn đăng ký nữa. Đây là một ngày không hề dễ dàng đối với trạm cứu hộ của chúng ta, và cũng là bước đầu tiên hướng tới thành công.”

“Mục đích thành lập trạm cứu hộ là để giải cứu động vật lang thang và cuối cùng là tìm được người nhận nuôi chúng. Sau một tháng hoạt động, chúng ta đã nhận được rất nhiều đơn đăng ký như vậy, đây là kết quả nỗ lực của tất cả mọi người. Nào, hãy cùng nâng ly, vì thành quả ngày hôm nay của chúng ta.”

Lời vừa dứt, mọi người đều reo hò nâng ly.

Giọng nói non nớt của Triệu Tiểu Ni vang lên: “Cháu thấy chúng ta vẫn không nên tự mãn như vậy, Hạm Trưởng vẫn chưa được nhận nuôi.”

Mọi người nghe vậy, đều khựng lại một chút, sau đó lại cùng nhau cười ồ lên.

Thạch Thanh Trạch: “Đúng đúng đúng, Ni Ni nói rất đúng, chúng ta không thể tự mãn, đây chỉ là thắng lợi bước đầu, ngày mai vẫn phải tiếp tục cố gắng làm việc, còn phải sàng lọc ra người nhận nuôi phù hợp từ trong số rất nhiều đơn đăng ký này.”

Lâm Giai có chút lo lắng nói: “Ôi, đột nhiên áp lực quá, lỡ chọn nhầm người xấu thì sao? Trước đây tôi từng xem tin tức đưa tin, có những kẻ biến thái thích hành hạ mèo sẽ cố ý đến trạm cứu hộ động vật để nhận nuôi mèo con, sau đó mang về nhà giết chết.”

Lo lắng có thể lây lan, Từ Dĩ Chiêu nghe vậy, im lặng buông đũa xuống, không muốn ăn nữa.

Cậu vốn dĩ đã lo lắng cho Latte do mình chăm sóc, còn có Sầu Riêng và Dưa Hấu, nếu bọn chúng gặp phải người xấu…

Lúc này, Chu Ngôn Thiên lên tiếng: “Cháu thấy không cần lo lắng, đến lúc đó để An An xem xét, trước đây bọn cháu tìm người nhận nuôi cho con của Trân Châu, đều là do Hạ An An phụ trách xem xét, việc này cậu ấy rất giỏi.”

Chu Ngôn Thiên biết An An có một ứng dụng thần kỳ, trên đó có chức năng sàng lọc người nhận nuôi, cậu bé cố ý nói như vậy, để mọi người tin tưởng An An, như vậy ít nhất có thể đảm bảo những con chó mèo được gửi đi đều an toàn.

Lời nói trẻ con mọi người đều không xem là thật, nhưng Quý Hựu Vũ lại xem là thật.

“Này, mọi người đừng cười, đây là thật đấy! Mọi người xem, An An không phải đã giúp Lai Nhân tìm được tôi sao, con bé rất có năng lực trong việc này.”

Triệu Văn Lực nghiến răng nghiến lợi: “Cút xéo, anh là muốn gián tiếp khen bản thân mình thì có.”

Tần Khắc lên tiếng: “Tuy nhiên, An An quả thực rất thân thiết với những con chó mèo này, hay là như vậy đi, chúng ta, khách mời và nhân viên công tác, mỗi người sàng lọc trước một lượt, cuối cùng đưa cho An An xem xét, nếu không được thì điều chỉnh lại, như vậy được không?”

Hạ An An gật đầu, bày tỏ bản thân đồng ý với phương án này.

Một ngày trôi qua, mọi người đều mệt mỏi rã rời, sau bữa tiệc ăn mừng, mọi người đều trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Hạ An An mang theo máy tính bảng đến trạm cứu hộ, cô bé không ngờ chuyện đầu tiên lại không phải là sàng lọc người nhận nuôi cho các động vật.

Vừa đến cô bé đã nghe được một tin tức, một trong những nhà tài trợ của chương trình “Cục cưng lang thang” là hãng đồ chơi Sủng Bảo muốn tăng thêm tài trợ.

Ngoài ra còn có một việc nữa, Sủng Bảo vốn dĩ đã tài trợ cho một giải đấu đĩa bay dành cho chó, sẽ được tổ chức vòng sơ loại vào tháng sau tại thành phố Đông Hải, bởi vì màn trình diễn xuất sắc của Nựu Nựu tại hiện trường ngày hôm qua, nhà tài trợ muốn Nựu Nựu cũng tham gia giải đấu vào tháng sau.

Mỗi khi vượt qua một vòng, sẽ nhận được phần thưởng có giá trị không nhỏ và tiền thưởng không ít.

Ý của nhà tài trợ là, để Hạ An An dẫn Nựu Nựu đi tham gia.

Tần Khắc sau khi nghe nói, đợi An An đến trạm cứu hộ, liền lập tức gọi cô bé vào văn phòng, nói với cô bé về chuyện này.

Quý Hựu Vũ và Chu Ngôn Thiên cũng có mặt.

Quý Hựu Vũ có hơi hưng phấn nói: “Oa, đây là chuyện tốt mà, dẫn Nựu Nựu đi tham gia giải đấu đĩa bay, nghe qua là một cơ hội tốt, còn có phần thưởng và tiền thưởng nữa chứ!”

Chu Ngôn Thiên cũng nói: “Cháu cũng thấy không tệ, nhưng mà còn phải xem An An có hứng thú tham gia hay không.”

Tần Khắc nhìn về phía Hạ An An: “Ý cháu thế nào? Cháu có hứng thú tham gia không?”

Hạ An An hỏi: “Người tham gia có yêu cầu gì không ạ?”

Tần Khắc tưởng cô bé hỏi về giới hạn độ tuổi, liền đáp: “Bác xem rồi, người tham gia không yêu cầu về độ tuổi, bác tìm hiểu qua cũng có bạn nhỏ đăng ký tham gia.”

“Những yêu cầu khác thì sao ạ? Có phải nhất định phải lành lặn tứ chi không? Người khuyết tật có thể tham gia không?” Hạ An An truy hỏi.

Bình Luận (0)
Comment