Đợi đến khi tất cả các chú mèo tỉnh hồn, Hạ An An đã mở ba hộp pate cá, không chỉ Đa Tể, mà Hoa Hoa và Đại Cát cũng có thể thưởng thức hộp pate cá riêng của mình.
Sơ Bát nhìn thấy cảnh này, tâm trạng sụp đổ, nó hùng hổ trở về nhà.
Trẻ con đúng là trẻ con, sao mà hoang phí thế, có biết mua pate tốn bao nhiêu tiền không!
Cứ cho ăn bừa bãi và không có kế hoạch thế này, để xem phụ huynh có mắng không!
Nói không chừng một thời gian sau sẽ không cho con mình cho ăn nữa!
Sơ Bát tức giận nghĩ như vậy, lại cảm thấy chuyện này quả là một mối nguy tiềm ẩn, nó nghĩ thầm phải xem thử con người nhỏ bé này có thể kiên trì được bao lâu.
Khi Hạ An An mở hộp pate thứ tư và cầm hộp pate cùng thuốc diệt ve rận ngoài da bước về phía Lai Nhân, vẻ mặt của nó vẫn có phần cảnh giác.
Hạ An An không vội vàng đưa pate cho nó, trong video cô bé vừa xem có hướng dẫn, cần dùng thức ăn để thu hút mèo, khiến nó dần dần có thể chấp nhận việc con người đến gần, sau đó mới tìm cơ hội bôi thuốc cho nó.
An An làm theo hướng dẫn trong video, Lai Nhân quả thật không né tránh, dần dần bị hộp pate cá trong tay cô bé thu hút, từng bước tiến lại gần.
Nhưng khi An An lấy thuốc diệt ve rận ra, Lai Nhân lại lùi lại vài bước, không cho cô bé đến gần.
Sau nhiều lần thử, trán Hạ An An đã lấm tấm mồ hôi.
Cô bé mở miệng ra, cố gắng nói: “Rận… Rận, thuốc…”
Lai Nhân chỉ ngồi chồm hổm ở cách cô bé không xa, nói gì cũng không cho cô bé đến gần, điều này khiến An An vô cùng khó hiểu.
Cuối cùng, nỗ lực của Hạ An An vẫn thất bại. Sau khi do dự mãi, cô bé đành đưa hộp thịt cho Lai Nhân.
Đa Tể cũng chú ý đến hành động của cô bé loài người, tò mò vây quanh nhưng không hiểu cô bé đang làm gì.
Cho đến khi nó nghe thấy cô bé nói.
Con người này ít khi nói chuyện, cô bé đã nói gì?
Thuốc… Rận?
Sau khi cô bé cúi đầu quay về phòng, Đa Tể đi đến chỗ con mèo trắng nói: “Cô ấy không có ý gì xấu, chỉ muốn bôi thuốc cho cậu thôi.”
Con mèo trắng đang cúi đầu ăn hộp thịt, nghe vậy nhưng không ngẩng đầu lên, thậm chí không có phản ứng gì.
Đa Tể cảm thấy khó chịu với thái độ của con mèo trắng, vốn không muốn can thiệp nhưng vì con người đó không phải người bình thường nên lại nói: “Cậu nên chú ý thái độ của mình, đối xử tốt với cô ấy hơn. Mọi con mèo ở đây đều bảo vệ cô ấy.”
Câu nói này mang ý nghĩa cảnh cáo, con mèo trắng vẫn tiếp tục ăn hộp thịt của mình, chỉ ve vẩy tai, tỏ ra đã nghe.
Hạ An An trở về phòng, vì không thể thành công bôi thuốc cho mèo trắng nên tâm trạng cô bé có hơi buồn.
Cô bé xem phim tài liệu một lúc nhưng vẫn không vui, nên lại mở trò chơi.
[Hệ thống phát hiện bạn đang cố gắng bôi thuốc cho khách trọ, lưu ý rằng để cung cấp dịch vụ y tế, bạn phải ký hợp đồng dịch vụ thẻ VIP với khách trọ trước, sau khi nhận được sự đồng ý của khách trọ, bạn mới có thể tiếp tục cung cấp dịch vụ này.]
Mặc dù biết chữ, Hạ An An không hiểu rõ ý nghĩa của việc ký hợp đồng.
Thẻ VIP và hợp đồng dịch vụ?
Những từ ngữ này vượt quá phạm vi nhận biết của cô bé.
Cô bé tiếp tục nhấp chuột, sau đó là hướng dẫn chi tiết về hợp đồng dịch vụ này.
[Quy trình ký hợp đồng dịch vụ thẻ VIP khách trọ: Bạn có thể vào trang web làm thẻ trên trang thông tin khách trọ — Chọn dịch vụ — Đọc nội dung hợp đồng trên trang trước mặt khách trọ — Khách trọ ấn móng vuốt ở bất kỳ khu vực nào trên màn hình để đồng ý — Hợp đồng được ký kết, sau đó bạn có thể cung cấp dịch vụ cho khách trọ.]
Hạ An An nhìn những dòng chữ này, có hơi mông lung, nhưng cũng phần nào hiểu được ý của trò chơi.
Cô bé mở trang thông tin của Lai Nhân, và đúng như dự đoán, ở góc trên bên phải trang xuất hiện tùy chọn làm thẻ.
Sau khi Hạ An An bấm vào, trang dịch vụ hiện ra với nhiều lựa chọn khác nhau ngoài dịch vụ y tế.
Cô bé chọn dịch vụ y tế, sau đó bấm tiếp theo, trò chơi lại hiện ra thông báo.
[Hệ thống phát hiện rằng, ngoài bệnh ngoài da nhẹ và ký sinh trùng, khách trọ Lai Nhân còn có một vấn đề nghiêm trọng hơn: Nó không có khả năng sinh tồn trong tự nhiên, không phù hợp để lang thang bên ngoài. Bạn có thể cân nhắc tìm nhà nhận nuôi cho nó. Nếu đồng ý, vui lòng chọn dịch vụ nhận nuôi.]
Đối mặt với lựa chọn này, Hạ An An chìm vào suy tư.
Tìm nhà cho Lai Nhân sao?
Hạ An An có hơi luyến tiếc, dù sao cô bé cũng mới bắt đầu quen Lai Nhân.
Lúc này, mẹ gọi An An đi ăn tối, cô bé như trút được gánh nặng đặt máy tính bảng xuống, không cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức.
“Đây là món trứng xào cà chua mà con thích, còn có cả thịt bò xào ớt chuông.” Hạ Thi Cát vừa gắp thức ăn cho An An vừa nói.
Nói xong, Hạ Thi Cát nhận ra hôm nay khi trò chuyện với con gái, phản ứng của con bé có hơi khác biệt so với bình thường. Con bé thậm chí ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mẹ.
Hạ Thi Cát vui mừng trong lòng, bình thường con gái rất không thích giao tiếp bằng mắt, khi người khác nói chuyện với con bé, con bé luôn cúi đầu hoặc dời mắt đi, hôm nay con bé lại chịu nhìn vào mắt mẹ.
“An An, mẹ mua cho con một chiếc váy trên mạng, mẹ thấy rất hợp với con, lát ăn tối xong mẹ ra lấy ở tủ hàng, con có muốn đi cùng mẹ không?”
Hạ Thi Cát hỏi xong cũng không mong đợi con gái sẽ trả lời, không ngờ, An An gật đầu: “Được ạ.”
Nói xong, An An nhớ lại hình ảnh hoạt hình về Lai Nhân mà cô bé đã xem trước đó, chủ cũ của nó cũng rất tốt với nó, mua cho nó quần áo mới, mua cho nó đủ loại đồ chơi, và cho nó ăn ngon.
Cô bé nặng nề xới cơm, khi bữa ăn kết thúc, trong lòng cô bé vẫn chưa đưa ra quyết định.
Sau khi ăn tối, An An đi theo mẹ ra ngoài lấy bưu kiện, khi đi qua khu biệt thự, An An phát hiện Lai Nhân vẫn đang ngồi trong bồn hoa của khu biệt thự.
Nó ngồi trong bụi cỏ, nhìn về phía ngôi nhà đối diện.
Hạ An An bỗng nhiên hiểu ra tại sao Lai Nhân luôn thích ở đây, nơi này rất giống với môi trường sống trước đây của nó trong phim hoạt hình, có lẽ ở đây khiến nó cảm thấy ấm áp như ở nhà.
Ngay lúc này, người đàn ông kỳ quặc trước đây hay ngồi bên bồn hoa trêu Lai Nhân lại xuất hiện.
Hôm nay trong tay anh cũng cầm một hộp thịt, cách bụi cây gọi to vào đám cỏ: “Mèo con, đói không, nhìn xem đây là gì? Đây là pate nhập khẩu, ngon lắm đấy!”
Khi Hạ An An đi ngang qua, anh đang ngồi chồm hổm dưới đất, trông rất buồn cười.
Thấy An An đi qua, Lai Nhân không thể nhịn được mà kêu “meo” một tiếng.
Lúc này, An An đã có quyết định trong lòng, hay là… Để Lai Nhân tự quyết định có muốn được nhận nuôi hay không.
Giống như mẹ hỏi cô bé có muốn đi lấy bưu kiện cùng mẹ hay không, cũng để cô bé tự quyết định vậy.
Có lẽ, Lai Nhân cũng mong muốn có một ngôi nhà mới.
Vấn đề khiến An An băn khoăn thật lâu đã có câu trả lời, lòng cô bé nhẹ nhõm hơn nhiều, theo mẹ đi lấy bưu kiện, rồi về nhà thử váy mới.
Ngày hôm sau, An An lại gặp một vấn đề mới.
Sau khi chọn hai dịch vụ y tế và nhận nuôi, bước tiếp theo là cô bé phải đọc nội dung hợp đồng cho Lai Nhân nghe và Lai Nhân phải đồng ý ấn móng vuốt mới được.
Chưa nói đến việc đọc, chỉ riêng việc giữ Lai Nhân ở bên cạnh để nghe cô bé đọc hết cũng đã rất khó khăn.
Từ sáng sớm, Hạ An An đã ôm máy tính bảng ngồi lo lắng trong sân sau.
Hôm nay trời đẹp, Đa Tể thức dậy, sau khi ăn sáng định đi dạo, nhưng lại phát hiện tâm trạng của cô bé loài người hôm nay có vẻ không ổn định.
Nó có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của con người, và nó đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của cô bé này, có lẽ là do nó khá quan tâm.
Ví dụ, lúc này, cô bé khẽ thở dài, nó lập tức biết cô bé có chuyện buồn.
Đa Tể vốn đã đi đến chỗ hở hàng rào rồi, lại quay trở lại, cọ cọ vào chân cô bé.
Cô bé đang lo lắng điều gì nhỉ? Đa Tể tò mò.
Nó bỗng nhớ ra hôm qua cô bé đã nói gì với con mèo trắng kia, hình như là muốn bôi thuốc cho nó, nhưng bị con mèo trắng từ chối, có lẽ cô bé đang buồn vì chuyện này?
Đa Tể có chút bực bội “gừ” một tiếng về phía ổ mèo màu hồng, con mèo trắng vẫn đang ngủ, mặt trời đã lên rồi mà nó vẫn còn ngủ!
Con mèo trắng mới đến này thật chẳng biết điều gì, không hiểu sao con người nhỏ bé này lại quan tâm đến nó như vậy.
Sân sau là nơi quan trọng như vậy, sau này nó không thể tùy ý mang mèo vào sân sau nữa, kẻo phiền người khác.
Tiếng gào của Đa Tể đã thành công đánh thức Lai Nhân, nó chui ra khỏi ổ, ngáp một cái, gãi cổ, rồi lại gãi sang bên kia.
Trước đây nó chưa bao giờ bị ngứa, dường như trong thời gian lang thang này có gì đó không ổn với cơ thể nó, luôn bị ngứa, hai ngày gần đây tình trạng có vẻ tồi tệ hơn nhiều, những chỗ nó gãi thậm chí đã bắt đầu có hiện tượng rụng lông nhẹ.
Những chuyện này khiến nó vô cùng lo lắng, dù sao là một chú mèo Sư Tử có ngoại hình xinh đẹp, việc giữ gìn nhan sắc của bản thân là điều quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ bụng nó hơi đói, trước tiên ăn no mới là quan trọng nhất.
Đây là kinh nghiệm mà Lai Nhân học được trong thời gian đi lang thang.
Lúc này nó mới phát hiện, cô bé và chú mèo Cam ở nhà bên cạnh đang ở dưới gốc cây lê trong sân sau, không biết đang làm gì.
Lai Nhân nhìn một hồi, rồi vẫn đi thẳng đến chiếc bát nhỏ ở góc.
Hạ An An vẫn ngồi dưới gốc cây lê lẩm bẩm đọc đi đọc lại nội dung hợp đồng, miệng nhỏ thỉnh thoảng mấp máy, dường như đang nhẩm lại những nội dung trên đó.
Đa Tể vẫn nằm sà ở bên chân cô bé, thỉnh thoảng lại tò mò ngẩng đầu nhìn cô bé một cái.
Nó cảm nhận được rằng tâm trạng của cô bé lúc này dường như có biến động lớn hơn bình thường.
Có vẻ hơi bồn chồn, lại có chút phấn khích… Có vẻ như còn hơi căng thẳng nữa.
Đa Tể không hiểu gì cả, chỉ lắc lắc đầu.
Cô bé đang lo lắng điều gì?
Hạ An An đợi Lai Nhân ăn no, cuối cùng cũng lấy can đảm đi về phía nó, Đa Tể thấy vậy cũng đi theo sau.
Lai Nhân có thính giác rất nhạy bén, nhanh chóng nhìn về phía một người một mèo.
Tuy nhiên, khác với ngày hôm qua là có vẻ như nó có thể chấp nhận khoảng cách gần hơn một chút khi cô bé đến gần.
Chỉ khi cô bé cúi xuống, nó vẫn không thể nhịn được mà lùi lại một bước, vừa vặn là khoảng cách mà cô bé không thể với tới.
Đa Tể thấy vậy, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, vẻ mặt nghiêm túc nhìn con mèo trắng kia.
Trong đầu nó nghĩ rằng có nó ở đây, đối phương hẳn cũng không dám manh động, ngược lại nó muốn xem con người nhỏ bé này đã băn khoăn cả sáng nay, rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc hai chú mèo đang tò mò về ý định của Hạ An An, cô bé ôm máy tính bảng, hắng giọng, há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
“Khách… trọ.”
Rõ ràng, mặc dù đã lẩm bẩm nhiều lần, nhưng thực sự mở lời đối với Hạ An An vẫn là một điều khó khăn, ngay cả khi đối phương là một con mèo.
“Khách trọ Lai.. Nhân…” Cô bé tiếp tục lẩm bẩm.
Lai Nhân sững sờ, nó cảm thấy hình như nghe được tên mình từ miệng cô bé, nó không thể nhịn được mà nghiêng tai lắng nghe cẩn thận.
“Bạn… có… đồng ý… nhận dịch vụ… tôi cung cấp cho bạn… như diệt ký sinh trùng chữa bệnh và nhận nuôi ngoài chỗ ở và thức ăn… hay không? Nếu bạn… đồng ý… Xin hãy ấn móng vuốt của bạn lên màn hình.”