Vừa nhắc đến đứa trẻ kia, tất cả mèo đều ưỡn thẳng người lên vài phần.
Lần trước, đàn mèo có thể sống sót trong đợt hạ nhiệt mạnh, đứa trẻ đó đã lập công lớn, giờ cô bé có thể gặp rắc rối, sao chúng có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Cái gì? Đứa trẻ kia chịu tủi thân? Ai bắt nạt cô bé!?”
“Cậu điếc hả, Lão Ưng mới nói rồi, con mèo trắng được đưa đi nhận nuôi, lỡ chọn phải người không tốt, đứa trẻ kia chắc chắn sẽ buồn.”
“À… Ra là vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy, Lão Ưng nói đúng, con mèo trắng ngày nào cũng ra vào sân sau, thường xuyên ăn ở đó, trông hệt như đang ở sân sau, đã được người đàn ông đó đưa đi nhận nuôi, chúng ta cũng phải giúp cô bé theo dõi, người đàn ông này có vấn đề gì hay không.”
“Lão Ưng, anh phân phó đi, rốt cuộc chúng ta phải làm gì!”
Lão Ưng thấy mọi người đều không có ý kiến gì, hài lòng gật đầu nói: “Nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy chúng ta cần phân công làm một số việc như sau. Việc đầu tiên, chúng ta cần cử vài con mèo thay phiên nhau tới sân sau nhà này theo dõi, nếu có bất kỳ điều gì bất thường, phải báo cho tôi ngay lập tức. Việc thứ hai, sân nhà này là kiểu kín, chúng ta có thể đào một đường hầm bí mật ở góc tường, lỡ có bất kỳ tình huống nào, có thể giải cứu chú mèo trắng này ngay lập tức.”
“Hahaha, đào hầm! Đào hầm!”
“Tôi thấy hay! Tôi xin tham gia, việc đào chân tường là sở trường của tôi.”
“Buổi tối tôi ngủ khá muộn, tôi có thể canh gác vào ban đêm.”
Lúc này, Đa Tể nói: “Tôi nghĩ còn một việc cần chú ý.”
Trải qua chuyện lần trước, uy tín của Đa Tể trong đàn mèo rất cao, nó vừa lên tiếng, những con mèo khác đều im lặng.
Lão Ưng tỏ ý: “Nói đi.”
“Tôi thấy sau khi mèo trắng Lai Nhân đi, tâm trạng của đứa trẻ loài người dường như không vui lắm. Đây cũng là chuyện dễ hiểu, con mèo ngày nào cũng nhìn thấy được đưa cho nhà khác, chắc chắn sẽ không nỡ. Tôi nghĩ chúng ta phải nghĩ cách nào đó để khiến cô bé vui vẻ lên.”
Vừa nghe nói đứa trẻ này vì con mèo trắng được đưa đi mà không vui, tất cả lũ mèo đều lên tinh thần.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Ôi, không vui, sao lại không vui, hay là dạy cô ấy leo cây?”
“Leo cây rất vui, hahaha!”
“Không được, không được, leo cây làm sao có thể vui bằng bắt chim!”
“Phỉ phui, bắt chim có gì vui, chuột mới là thú vị nhất!”
Một con mèo trắng với một mảng lông đen trên đầu đề nghị một cách táo bạo: “Chuột là thú vị nhất, hay là chúng ta bắt một con chuột tặng cô ấy?”
“Ồ, ý tưởng này mới mẻ đấy.”
“Không được, không được, chuột quá xấu! Hay là bắt chim đi?”
“Không đúng, sai rồi, chắc trẻ con loài người không thích chim đâu, tôi cũng từng quan sát rồi, người thích chim đa số đều đã lớn tuổi rồi.”
“À… Vậy rốt cuộc nên tặng gì mới được?”
“Sơ Bát, hay là cậu nói đi, cậu tiếp xúc với con người lâu hơn, chắc chắn cậu biết một chút chứ?”
Lúc này, Sơ Bát nghe đến mức nhức đầu muốn nứt ra, nó thực sự phục mạch não của lũ mèo này, tặng chuột mà cũng có thể nói ra được, thật là đáng sợ!
Nó ho nhẹ một cái: “Cái đó… Thật ra thì… Theo quan sát của tôi, con người, bao gồm cả trẻ con loài người, vẫn thích mèo con nhất.”
Nó không chắc chắn về những người khác, nhưng ít nhất bạn cùng phòng của nó chỉ cần nhìn thấy mèo con là không thể di chuyển, hừ!
Mọi người nghe vậy, ban đầu còn ríu rít thảo luận, lập tức yên tĩnh lại.
Sau một lúc, có một con mèo nhỏ giọng nói.
“Ugh… Mèo con? Có gì vui đâu.”
“Đúng vậy… Tôi ghét mèo con nhất, vừa nhỏ vừa hay ồn ào, lúc nào cũng đòi bú sữa, chẳng biết làm gì cả, cái này… thực sự được không?”
“Nếu cô bé thực sự thích, vậy thì tốt rồi, nhà ai có mèo con, hay là tặng một đứa, được cô bé này nuôi, cũng coi là tích đức cho đời sau.”
Mọi người nhìn nhau, đề nghị này quả thật không tệ, ai có mèo con mà được cô bé này nuôi, được ở sân sau đó, đúng là đãi ngộ của thần tiên.
“Những con mèo chúng ta quen biết… hình như gần nửa năm nay không đẻ con.” Mèo Bò Sữa nhỏ giọng nói với Lão Ưng.
Lão Ưng có hơi nhức đầu, hình như đúng là vậy gần nửa năm nay cuộc sống của đàn mèo rất khó khăn, mọi người đều sống tằn tiện, cũng không có ý định sinh sản mèo con.
“Hình như lứa nhỏ nhất là lứa mèo nửa lớn ở kho hàng, anh thấy thế này… được không?” Mèo Bò Sữa không chắc chắn nói.
Lão Ưng thở dài nói: “Thực sự không còn cách nào khác, đành phải đến kho chọn một con trông đẹp chút đưa đến sân sau.”
Mặc dù không hoàn hảo lắm, nhưng vấn đề này cũng coi như có giải pháp.
Lão Ưng đành tuyên bố kết thúc buổi họp, nó nhìn về phía Đa Tể: “Đa Tể, cậu ở cạnh đứa trẻ kia lâu nhất, hay là cậu đi cùng tôi đến kho chọn một con mèo phù hợp để tặng cho cô bé?”
Nói xong, nó lại nhìn về phía Sơ Bát: “Sơ Bát, nếu cậu không có việc gì cũng đi theo đi.”
Sơ Bát gật đầu, nó cũng thực sự rất rảnh, kho cũng không xa, đi theo xem cũng chẳng sao.
Trên đường đi, Đa Tể im lặng hơn bình thường, dường như tâm trạng không tốt lắm.
Lão Ưng không quá yên tâm về chuyện này, cũng đi theo đến kho.
Nửa tháng trôi qua, những chú mèo trong kho đã lớn hơn một chút, một vài con đã có thể tự đi kiếm ăn, nhưng không có chỗ ở, nên ban đêm vẫn sẽ quay trở lại kho.
Khi họ đến kho, đã có mèo đến trước để tập hợp những chú mèo con đã lớn được một nửa này lại.
Đây là những chú mèo thuộc giống mèo ta phổ biến nhất, với nhiều màu sắc khác nhau, có mèo Tam Thể, mèo Bò Sữa, mèo Đen, phổ biến nhất là mèo Cam.
Lão Ưng nhìn xung quanh, mọi người đều đã đến, nó hỏi: “Bây giờ cần chọn một con mèo để đưa đến sân sau của đứa trẻ kia, do cô bé chăm sóc, ai trong số mọi người muốn đi?”
Mèo con nhìn nhau, có chuyện tốt như vậy sao?
“Meo!”
“Đi!”
“Em cũng muốn!”
“Em muốn!”
Mèo con háo hức chen lấn về phía trước, sợ rằng nếu đứng sau sẽ bị loại.
Lão Ưng vội vàng nói: “Mọi người im lặng, chúng ta còn phải sàng lọc kỹ lưỡng!”
Phải một lúc lâu mèo con mới chịu im lặng, Lão Ưng chỉ con mèo Cam có dáng người nhỏ nhất, hỏi Đa Tể: “Đa Tể cậu nghĩ đứa này thế nào? Đứa trẻ kia ở với cậu và Đại Cát hình như đều không tệ, biết đâu cô bé thích mèo Cam, đứa này trông dáng người cũng khá nhỏ, hẳn là có thể hợp mắt cô ấy.”
Sơ Bát gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy không tệ, Tiểu Đa Tể.”
Đa Tể nhìn Sơ Bát bằng ánh mắt sắc bén, rồi lại nheo mắt nhìn chú mèo Cam nhỏ trước mặt. Lông của nó có màu cam đậm, hơi khác với Đa Tể, lúc này đôi mắt đen láy của nó đang nhìn chằm chằm vào Đa Tể, không tự chủ tiến lên một bước, dường như rất muốn tranh thủ cơ hội này.
“Đứa này không ổn, nhìn là biết ăn nhiều. Hơn nữa, đã có nhiều mèo Cam ở sân sau rồi.”
Lão Ưng suy nghĩ: “Cũng đúng, cậu và Đại Cát đều là mèo Cam, vậy chúng ta chọn tiếp.”
Nó lại nhìn sang một chú mèo Đen và hỏi: “Chú mèo Đen kia thế nào? Mặc dù sang người không nhỏ bằng chú mèo Cam này, nhưng sân sau vẫn chưa có mèo Đen, cũng có thể cân nhắc.”
Đa Tể không chút do dự: “Đứa này cũng không tốt, đứa trẻ loài người kia còn nhỏ, nhỡ đâu mèo Đen đột nhiên dọa người thì sao?”
Lão Ưng suy nghĩ, thấy cũng có lý.
“Vậy mèo trắng thì sao? Cậu nhìn kìa, nhóc mèo trắng đứng sau kia, tuy là mèo lông ngắn, nhưng Lai Nhân cũng là mèo trắng, một con mèo trắng đã đi, lại một con nữa đến, chẳng phải có thể an ủi cô bé sao?”
Đa Tể nhìn sang con mèo trắng, trong mắt đã lộ rõ sự khinh thường: “Càng tệ hơn, nó quá to, đã là mèo trưởng thành rồi, không phải Sơ Bát nói con người thích mèo con sao? Hơn nữa, tính tình của nó như thế nào cũng không rõ.”
Nhìn thấy Đa Tể sắp phủ nhận tất cả lũ mèo, Lão Ưng vội vàng nói: “Tôi thấy không tệ đâu, Lai Nhân cũng đã trưởng thành rồi, tôi thấy đứa trẻ đó cũng khá thích Lai Nhân, Sơ Bát nghĩ sao?”
Lần này Lão Ưng không hỏi Đa Tể mà hỏi Sơ Bát.
Nó vẫn lấy thái độ xem trò vui đứng xem, lúc này nói: “Tôi cũng thấy không tệ, nhóc này tuy không đẹp bằng Lai Nhân, nhưng dù sao cũng là mèo trắng, dáng người còn nhỏ hơn một chút, cũng khá ổn.”
Sơ Bát và Lão Ưng đều đồng ý, Đa Tể nhìn chằm chằm vào con mèo trắng, cằm đôi của nó cũng sắp trề ra ngoài.
Mèo trắng ngơ ngác, theo bản năng ngồi thẳng người, chờ đợi ba con mèo lựa chọn.
“Dù sao tôi cũng thấy nhóc này không được ổn lắm, cho dù chọn nhóc này cũng không thể cứ thế mà đưa đi, lần trước Lai Nhân chẳng ngoan ngoãn gì cả, nhóc mèo này lớn lên ở kho hàng, cũng chưa từng tiếp xúc với con người.”
Lão Ưng nghe giọng điệu của nó dường như đã có chút thay đổi, vội vàng nói: “Vậy hay là dạo này cậu cứ qua đây mỗi ngày, có kinh nghiệm gì về cách sống chung với con người thì dạy cho chúng nó, sau một thời gian rồi chọn mèo phù hợp để đưa đi cũng được.”
Đa Tể vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng vì nể mặt Lão Ưng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Vậy là cả bầy mèo đều biết Đa Tể sẽ mở lớp học huấn luyện mèo.
“Hu hu, tôi cũng muốn tham gia lớp học huấn luyện…”
“Chán thật, sao lại có quy định về độ tuổi chứ! Tôi thấy mình cũng khá đáng yêu mà!”
“Tôi phải đi phản hồi với Lão Ưng, tiêu chuẩn chọn mèo tới nhà cô bé kia có thể nới lỏng một chút được không, mấy con mèo đẹp trai như chúng tôi cũng có thể cân nhắc chứ!”
“Tôi cũng muốn đăng ký, có thể dự thính không?”
“Không biết nhóc mèo may mắn nào sẽ được đến sân sau nhỉ.”
Mấy ngày nay, hễ rảnh rỗi mèo con nào cũng chạy đến kho xem Đa Tể dạy học, chỉ là đám mèo con nửa lớn ở kho này đều không có kinh nghiệm tiếp xúc với con người, học hành vô cùng gian khổ.
“Cậu cậu cậu, chính là cậu, cậu học cho nghiêm túc một chút, bảo cậu kêu nhẹ nhàng một chút mà cậu lại phì mũi vào tôi! Cậu có biết hành động này nghĩa là gì không hả?” Đa Tể tức giận đến mức nhức đầu, quát lớn.
“Huhu…” Một con mèo con đầu một nửa đen một nửa trắng cúi đầu ủ rũ.
Mấy con mèo con đang vây quanh xem đều phì cười.
Tư chất của lũ mèo con này quả thực tầm thường, bọn họ càng xem càng thấy bản thân cũng ổn.
Lão Ưng đứng nhìn bên cạnh cũng cảm thấy hơi nhức đầu, không biết Đa Tể cần bao nhiêu ngày mới huấn luyện xong lũ mèo con này.
Hôm nay, Hoa Hoa bỗng nhiên chạy đến cầu cứu.
“Lão Ưng, anh mau phái một con mèo đi theo tôi đến khu chung cư bên kia.”
Lão Ưng nhìn nó: “Làm sao vậy?”
Hoa Hoa mệt đến mức thở không ra hơi: “Hôm nay tôi đi dạo bên ngoài khu chung cư, nhìn thấy một nhóc mèo con, tối đa chỉ một tháng tuổi, bị hai đứa trẻ đuổi chạy khắp nơi, cuối cùng chui vào gầm xe ô tô núp, bảo gì cũng không chịu ra.”
“Cậu cũng không khuyên nhủ à?” Đa Tể đang định nghỉ ngơi, nghe thấy chuyện này bèn nhịn không được hỏi.
“Tôi khuyên rồi mà, tôi ngồi đó khuyên lẹo cả lưỡi mà nó cũng không chịu ra, chiếc xe này cũng không biết đỗ ở đây bao lâu, nếu bỗng dưng chạy đi… Không được, quá nguy hiểm!” Hoa Hoa nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra mà liên tục lắc đầu.
Đa Tể huấn luyện mèo cũng bực bội, vừa hay ra ngoài vận động cho khuây khoả: “Ở đâu, dẫn tôi đi.”
Nghe nói có chuyện mới mẻ, lũ mèo sao nhịn được, cũng đều đi theo.