App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 32

Cứ như vậy, mèo con ở lại trong kho.

Đa Tể mỗi ngày đều đến kho dạy đám mèo con về phép tắc, tất nhiên cũng bao gồm cả con mèo con này.

Hoa Hoa ngậm đến một chiếc khăn lông ướt, để mèo con cọ xát vào khăn.

Chiếc khăn màu vàng bị nó cọ thành màu đen, sau vài lần lau, mọi người mới thực sự nhìn thấy con mèo con trông như thế nào.

Thì ra nó không phải mèo đen…

Lông của nó màu xám tro, chỉ có trán, mũi và bốn bàn chân là màu xám đậm, lông trên cơ thể là màu xám nhạt.

Đa Tể chê bai: “Giống như thợ đào than vậy, vậy gọi cậu là Tiểu Oa Môi đi.”

Con mèo con tỏ vẻ buồn bã, ngước nhìn lên muốn tự biện minh rằng nó có tên đấy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Đa Tể, nó lại cúi xuống lắc đầu, không dám nói gì. 

Đa Tể vốn dĩ nghĩ chọn một con để dạy là được, nhưng ý của Lão Ưng là dạy một con cũng vậy, dạy một đàn cũng vậy, dứt khoát dạy hết luôn, vậy nên lớp học phép tắc mèo của Đa Tể chính thức được thành lập trong kho.

Mèo con không thật sự cố gắng học hỏi, hai ngày nay bị Đa Tể huấn luyện đủ kiểu, nó buồn rầu nhỏ giọng nói: “Em không cần học, em có nhà mà…”

Đa Tể trừng mắt nhìn nó, nghiêm nghị nói: “Nhà gì chứ? Nếu cậu có nhà thì còn phải đi lang thang sao? Cậu biết cơ hội này quý giá đến mức nào không? Học tốt rồi cậu sẽ được đưa đến chỗ con người kia ở sân sau, cậu biết có bao nhiêu con mèo sẽ ghen tị với cậu không?”

Mèo con run rẩy, không dám nói gì, chỉ có thể học theo những hành động và biểu cảm lấy lòng người theo lời Đa Tể.

“Nhìn thẳng lên, mở to mắt ra, con người đều thích mèo có đôi mắt to tròn.”

“Khè là biểu hiện không thân thiện với người, dù có sợ cũng không được khè, nghe chưa?”

“Khi chơi với con người, nhất định phải thu móng lại, tuyệt đối không được làm người ta bị thương!”

“Cậu phải dùng đầu và mặt để cọ vào người, đây là cách để thể hiện sự yêu thích, nhưng nhất định phải chú ý phản ứng của người kia, nếu người kia lùi lại, hoặc tỏ ra sợ hãi, thì không được lại gần nữa, biết giới hạn chứ, chú ý giới hạn!”

Mèo con tuy đã lang thang mấy ngày, cơ thể có chút yếu ớt, nhưng vẫn rất cố gắng học theo Đa Tể, mặc dù nó không hiểu cái gì gọi là cơ hội, cũng không biết tại sao những con mèo này lại sùng bái và yêu thích đứa trẻ mà nó chưa bao giờ gặp mặt đến vậy, nhưng nó mơ hồ nhận ra rằng, chỉ cần học theo được, có thể được chọn, nó sẽ có thể sống sót.

Ôm niềm tin như vậy, mèo con lại kiên trì thêm mấy ngày.

Cuối cùng cũng đã vượt qua kỳ kiểm tra của bầy mèo, chính thức được chọn trở thành con mèo may mắn trong mắt mọi người, sắp được đưa đến khu vườn sau mà nó đã nghe nói vô số lần.

Hôm nay là ngày Hạ Thi Cát đưa An An đi tái khám tại bệnh viện.

Sau khi kết thúc việc tái khám, theo quy định, Hạ An An vẫn phải tham gia lớp học điều chỉnh hành vi.

Buổi học hôm nay kết thúc, y tá đưa An An đến phòng hoạt động, Hạ Thi Cát thì gặp mặt bác sĩ Dỗ.

“Cô Hạ, tôi có một tin tốt muốn báo cho cô.” Bác sĩ Đỗ mỉm cười nói: “Tình trạng của An An đã có tiến triển rất lớn, tôi rút lại chẩn đoán trước đây, tôi thấy rằng trạng thái gần đây của An An đã đến mức có thể đi học mẫu giáo trở lại.”

Hạ Thi Cát nghe xong cảm thấy không dám tin vào tai mình, lúc mới chuyển đến Đông Hải, bác sĩ Đỗ còn nói rằng An An hiện tại không phù hợp đi học mẫu giáo, không ngờ mới chuyển đến hai tháng, bác sĩ Đỗ lại nói An An thay đổi rất nhiều, đã có thể đi học lại.

“Bác sĩ Đỗ, ý ông là thật ư?”

Bác sĩ Đỗ gật đầu: “Trong lớp học chỉnh sửa vừa rồi, mặc dù khả năng biểu đạt ngôn ngữ của An An vẫn còn yếu, nhưng bé đã có ý thức làm theo yêu cầu của tôi để thực hiện các động tác tương ứng, và phản ứng với lời nói của tôi cũng mạnh mẽ hơn trước. Tất nhiên, bé vẫn còn khác biệt rất lớn so với các bạn nhỏ bình thường, có thể sẽ bị các bạn xa lánh khi mới vào mẫu giáo, nhưng không cần lo lắng, khả năng thích nghi của bé bây giờ tốt hơn rất nhiều so với khi mới đến Đông Hải.”

Nhắc đến sự khác biệt giữa An An và những đứa trẻ bình thường, trái tim nồng nhiệt của Hạ Thi Cát lại dần nguội lạnh.

Mặc dù An An đã có tiến bộ không nhỏ, nhưng dường như trường mẫu giáo trước đây không thể chấp nhận những đứa trẻ khác biệt với những đứa trẻ bình thường, những trẻ tự kỷ như An An, mặc dù được chẩn đoán là nhánh của tự kỷ, chỉ số thông minh không khác gì trẻ bình thường, chỉ là khả năng biểu đạt ngôn ngữ kém hơn một chút, nhưng làm thế nào để tìm được trường mẫu giáo có thể thực sự chấp nhận con bé?

Bác sĩ Đỗ nói: “Việc cho bé đi học mẫu giáo, cô có thể từ từ cân nhắc, không cần vội vàng, cho bé có một chút thời gian thích nghi cũng tốt. Tuy nhiên, sự tiến bộ của An An trong thời gian này đã khiến tôi khẳng định một điều, đó là việc cho bé tiếp xúc với động vật không có gì hại, lời khuyên lần trước tôi đã nói với cô, hãy để bé tự làm, gặp khó khăn khuyến khích bé chủ động nhờ giúp đỡ, phương pháp này cũng rất hiệu quả, sau này cô có thể tiếp tục làm như vậy. Trong điều kiện đảm bảo an toàn, hãy để bé tự do làm những gì bé muốn.”

Hạ Thi Cát rất biết ơn lời khuyên của bác sĩ Đỗ: “Vâng, thưa bác sĩ Đỗ, tôi nhất định sẽ làm theo.”

Cô đã tận mắt chứng kiến sự thay đổi của An An trong thời gian này, nếu việc tiếp xúc với động vật có thể giúp con bé ngày càng tốt hơn, thì đương nhiên cô sẽ không ngăn cản con gái mình.

Trong lòng Hạ Thi Cát luôn có một mong ước nhỏ bé, mặc dù con gái bộc lộ tài năng khác biệt với những đứa trẻ khác trong nhiều lĩnh vực, nhưng mong muốn của cô không phải là biến An An thành một đứa trẻ xuất sắc như thế nào, cô chỉ mong con bé có thể trở thành một đứa trẻ bình thường, có thể giống như những đứa trẻ khác, học xong mẫu giáo, có thể đeo cặp sách, trở thành một học sinh tiểu học bình thường.

Cô không muốn cho con gái đi học trường đặc biệt, như vậy cũng quá đáng thương.

Trước đây con gái bị nhà trẻ đuổi học, ước mơ của cô cũng theo đó chôn vùi, chỉ cần con gái ngoan ngoãn là được rồi, hôm nay, trong lòng cô lại dấy lên hy vọng, biết đâu một ngày nào đó ước mơ này sẽ thực sự thành hiện thực…

Trên đường về nhà, Hạ Thi Cát đặc biệt hỏi An An có muốn đi siêu thị mua thêm gì cho những con mèo ở sân sau hay không, An An lắc đầu từ chối.

Hiện giờ ở sân sau chỉ còn Đa Tể, Hoa Hoa và Đại Cát ăn thức ăn cho mèo, chúng ăn không nhiều, số tiền vàng trong tài khoản trò chơi của cô bé đã hoàn toàn đủ.

Cộng thêm ba bao thức ăn mèo mà chú Quý đã gửi trước đây, khi mang Lai Nhân đi, chú ấy không mang theo thức ăn mèo, vậy nên bây giờ không cần bổ sung thêm.

“Vậy… Vậy con muốn đi chơi công viên không?” Hạ Thi Cát tâm trạng tốt, lại một lần nữa đề nghị.

Hạ An An vẫn lắc đầu.

Sau khi tiễn Lai Nhân đi, tâm trạng của An An vẫn luôn không được tốt, cũng không thể hiện ra là cô bé không vui, chỉ là cô bé làm gì cũng miễn cưỡng, không có vẻ gì là hứng thú.

Tất cả đề nghị của Hạ Thi Cát đều bị con gái từ chối, cô đành phải đưa con gái về nhà.

Lúc sắp đến nhà, Hạ An An không khỏi thả chậm bước chân.

Cô bé có thính giác rất tốt, quay đầu nhìn về phía bụi rậm gần đó, một đôi tai mèo nhanh chóng ẩn mình.

Hạ An An suy tư một lúc, tiếp tục đi về phía trước, hôm nay thật kỳ lạ, gần nhà có nhiều mèo ẩn nấp, chỉ không biết chúng rốt cuộc định làm gì.

Hạ An An sắp đến cửa nhà, bỗng nghe thấy mẹ nói: “An An, con mau lại đây xem này!”

Hạ An An bước lên nhìn xem, hóa ra trước cửa nhà mình lại có một chú mèo xám nhỏ đang nằm sõng soài. Đôi tai nó cụp xuống, thân mình co lại, vẻ rất sợ hãi, cả người run rẩy.

Hạ An An tò mò đứng trước mặt mèo xám, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nó, cẩn thận quan sát.

Mèo con cảm nhận được có người đến, quay đầu nhìn lại, hơi ngớ ra, theo bản năng quay đầu nhìn lại Đa Tể đang ẩn nấp trong bụi rậm.

Đa Tể tiếc rèn sắt không thành thép ra hiệu cho nó: Lên đi, Tiểu Oa Môi, qua đó đi, còn chờ gì nữa!

Mèo con nhận được tín hiệu, trong nháy mắt càng run rẩy hơn.

“Meow… “ Nó cố gắng đứng dậy, nhưng vì quá căng thẳng, chân nó có phần không kiểm soát được, mông nhếch lên, lại ngồi xuống.

Mèo con rất sợ cô bé bỏ đi, vội vàng bước thêm hai bước về phía trước, ngẩng đầu nhìn lên cô bé trước mặt, nhút nhát kêu “meo meo” một tiếng.

Tiếng kêu của nó rất mềm mại, khiến người nghe tan chảy cả cõi lòng.

Hạ Thi Cát nhìn về phía con gái: “Con nói xem sao nhà mình lại có mèo con nhỏ như vậy nhỉ? Con nghĩ nó từ đâu đến?”

Hạ An An lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Tuy nhiên, cô bé lại nhìn quanh, mặc dù cô bé không biết những con mèo đó tại sao lại chạy đến gần nhà mình, nhưng cô bé luôn cảm thấy nguồn gốc của con mèo con này không đơn giản, có lẽ là do những con mèo kia mang đến cũng nên.

Hạ Thi Cát hỏi: “Vậy phải làm sao? An An, con có muốn mang nó vào sân sau không? Dù sao trong sân nhà mình cũng có ổ mèo và thức ăn cho mèo.”

Hạ An An lại nhìn về phía bụi rậm, dường như có thể nhìn xuyên qua bụi rậm để thấy một đôi mắt mèo ẩn nấp bên trong. 

“Vâng.” Cô bé gật đầu.

Sau đó, An An về nhà lấy một chiếc khăn lông cũ, quay lại cửa trước, dùng khăn quấn lấy con mèo con, rồi cẩn thận bế vào sân sau.

Khi ôm nó, An An mới cảm nhận được, con mèo con này thật nhỏ bé, nó dường như rất sợ hãi, run rẩy dữ dội trong vòng tay cô bé.

Tuy nhiên, con mèo con này khá ngoan ngoãn, dù rất sợ hãi, nhưng vẫn nhẹ nhàng ghé vào lòng cô bé cọ xát, còn cố gắng kêu lên một tiếng: “Meo…”

Hạ An An nhíu mày, đi vào sân sau, đặt con mèo con xuống.

Cô bé suy nghĩ một lúc, lại đặt con mèo con vào chiếc ổ mèo màu hồng mà trước đây Quý Hựu Vũ mua cho Lai Nhân.

Cô bé dựng lỗ tai lắng nghe một hồi, sắc mặt ngày càng nghiêm túc, đứng dậy, đi vào trong nhà.

Lúc này, những con mèo đang chờ đợi phản ứng của bé đã đến sân sau, trên đường đi chúng đã nghĩ ra rất nhiều phản ứng của đứa trẻ này, có con mèo nghĩ rằng có lẽ cô bé sẽ không nhận nuôi con mèo con này, cũng có con mèo nghĩ rằng cô bé sẽ thích nó.

Nhưng không ai ngờ, mặc dù đã bế mèo con về sân sau, nhưng cô bé lại trực tiếp vào nhà, thế là… hết chuyện rồi?

Mọi người đều có hơi hoang mang, Hoa Hoa lo lắng hỏi Đa Tể: “Cậu nghĩ cô ấy có ý gì? Là nhận hay không nhận nhỉ?”

Đa Tể gãi đầu, làm sao nó biết được!

“Ờm… Quan sát thêm chút nữa?”

Lúc này, Hạ An An đang ngồi trong nhà, dùng máy tính bảng tìm kiếm: Nguyên nhân mèo con thở có tiếng ồn là gì?

Bình Luận (0)
Comment