Những con mèo khác có thể không biết, nhưng Nguyên Bảo đã thực hiện nhiệm vụ này nhiều lần rồi, và nó nhận ra một trong hai cô bé.
Đó chính là cô nhóc đã bắt nạt đứa trẻ kia!
Lý do nó nhớ cô nhóc là vì mỗi lần anh Đa Tể gặp cô nhóc, anh ấy đều tỏ ra cảnh giác và như thể đang đối mặt với một kẻ thù.
Lúc này, Nguyên Bảo cũng nghiến răng ken két, dựng lông tớn lên nhìn chằm chằm vào hai bóng người đó.
Lai Nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được hai cô bé này chắc chắn có mâu thuẫn với đứa trẻ kia.
Nó cũng hạ thấp người, trốn kỹ.
Lúc này, Tịch Tiểu Tuyết và Du Tư Bội vừa ra khỏi lớp học đã lập tức đến góc mà Hạ An An thường chơi với mèo.
Hôm nay bọn họ là những người đến sớm nhất, Du Tư Bội vốn nghĩ Tịch Tiểu Tuyết rất tự tin, chúng chỉ cần đến trước là sẽ thấy mèo, không ngờ ở đây lại không có con mèo nào cả.
“Mèo đâu? Hôm nay sao không có con mèo nào vậy?” Du Tư Bội thất vọng nói.
Tịch Tiểu Tuyết cũng không giấu được vẻ thất vọng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là do hôm nay hoạt động vào buổi sáng nên mèo mới không đến.
Nhưng cô nhóc không muốn bỏ cuộc, nói: “Du Tư Bội, cậu xem này, hôm nay tớ mang theo thức ăn cho mèo. Mèo rất thích ăn loại này, những con mèo hoang bên ngoài chắc chắn rất đói, nếu gần đây có mèo, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn này chắc chắn sẽ đến thôi!”
Du Tư Bội kinh ngạc nói: “Tịch Tiểu Tuyết, cậu thật tuyệt vời, cậu lấy thức ăn cho mèo ở đâu vậy?”
“Gần nhà tớ có một cửa hàng thú cưng, chủ cửa hàng tặng tớ.”
Nói xong, Tịch Tiểu Tuyết lấy từ trong cặp ra một túi nilon, bên trong có một nửa túi thức ăn cho mèo, cô nhóc đổ thức ăn ra dưới gốc tường, ngẩng đầu nhìn lên hàng rào.
Trước đây, mèo thường nhảy qua hàng rào này vào. Cô nhóc không biết phải chờ bao lâu thì mèo mới đến.
Vu Khiết đến sau cùng, đứng cạnh hai người kia cùng chờ.
Không lâu sau, Hạ An An, Emi và Chu Ngôn Thiên cũng đến đây.
Tịch Tiểu Tuyết quay đầu lại thấy Hạ An An thì nói: “Vô ích thôi, hôm nay không có con mèo nào đến cả, bọn tớ đã đặt thức ăn cho mèo rồi mà vẫn không có con nào, các cậu về đi.”
Emi có chút thất vọng: “A… Hôm nay không có mèo à? Vậy mà các cậu còn ở đây chờ.”
Thực ra trong lòng Tịch Tiểu Tuyết đã có một kế hoạch nhỏ, chỉ cần nói với Hạ An An là không có mèo, chắc chắn cô bé sẽ rời đi. Nếu lát nữa thức ăn của Tịch Tiểu Tuyết mà dụ được mèo đến, thì chỉ có bản thân và bạn bè của cô nhóc chơi với mèo thôi!
Bọn họ không hề hay biết, lúc này Hạ An An đang khẽ động tai. Cô bé không nói gì, chỉ quay người rời đi, tìm một góc khác để ngồi.
Emi cũng theo Hạ An An đến góc đó, nơi này thường có nhiều bạn nhỏ chơi vì có cầu trượt.
Nhưng vì nhiều bạn đã biết góc kia có mèo nên đều tụ tập ở đó, còn cái cầu trượt này hôm nay lại không có ai chơi.
“An An, chúng mình chơi cầu trượt nhé?” Emi đề nghị.
Hạ An An rất ít khi tham gia các hoạt động ngoài trời, cô bé chưa từng đến góc này, nhưng hôm nay lại không từ chối, gật đầu đồng ý và cùng Emi chơi cầu trượt.
Đa Tể phát hiện ra đứa trẻ con người đã đổi chỗ, liền nói với Dưa Hấu và Trà Xanh: “Hai cậu ở lại đây canh chừng, trốn kỹ vào, dù họ có đặt bất kỳ loại thức ăn nào thì cũng đừng vào và đừng ăn. Có chuyện gì thì đến báo cáo với tôi.”
Hai con mèo con gật đầu: “Dạ!”
“Những con mèo còn lại đi theo tôi, chúng ta qua bên kia.”
Vậy là Đa Tể cùng Nguyên Bảo, Dưa Dấu, Sơ Bát và Lai Nhân đi sang phía Hạ An An.
Tịch Tiểu Tuyết chờ một lúc lâu, tính kiên nhẫn sắp hết, cô nhóc bắt đầu kêu meo meo giả tiếng mèo về phía ngoài lan can.
“Meow~”
“Meow~” Du Tư Bội cũng bắt chước theo.
Vu Khiết nói: “Thôi đi, hôm nay chắc là không có mèo đâu, bọn mình qua bên kia đá cầu đi?”
Lúc này, Tịch Tiểu Tuyết quyết tâm, lại lấy từ trong cặp ra một gói cá khô, mở ra lấy một miếng nhỏ rồi ném ra ngoài.
Du Tư Bội rất ngạc nhiên: “Tiểu Tuyết, hôm nay cậu mang theo nhiều đồ ăn cho mèo thế?”
Tịch Tiểu Tuyết nói: “Đúng rồi, tớ không tin là nếu gần đây có mèo mà lại chịu được cá khô thơm ngon như thế này!”
Lúc này, miếng cá khô mà cô nhóc ném ra vừa hay trúng đầu Sầu Riêng. Nó lắc đầu, nhìn vào “vật thể lạ” này, ngửi thử, hóa ra là một miếng cá khô!
Trà Xanh vội vàng ấn nó lại: “Cậu quên lời anh Đa Tể dặn rồi à? Cái này không được ăn!”
Sầu Riêng: “Tôi biết mà! Tôi chỉ muốn biết đây là cái gì thôi.”
Trà Xanh: “Thức ăn xuất hiện một cách kỳ lạ, lại còn là cá khô nữa, lạ quá! Chúng ta có nên báo cáo với anh Đa Tể không?”
Sầu Riêng suy nghĩ một lúc: “Chờ thêm một chút nữa, xem cô nhóc kia còn định làm gì.”
Sau khi ném miếng cá khô ra, Tịch Tiểu Tuyết nghiêng tai lắng nghe, cô nhóc nghe thấy một tiếng kêu meo meo rất nhỏ.
Cô nhóc mừng rỡ, vội vàng nói với Du Tư Bội và Vu Khiết: “Thật sự có mèo đấy! Chúng đang trốn trong bụi rậm bên kia!”
Du Tư Bội vốn không muốn chờ nữa, cô bé chỉ muốn đi đá cầu với Vu Khiết, nhưng nghe Tịch Tiểu Tuyết nói vậy thì lại do dự.
“Thôi được rồi, vậy chúng ta chờ thêm một lúc nữa.”
Lúc này, Đa Tể cùng mấy con mèo khác đã đến khu vực gần Hạ An An và ẩn nấp trong bụi rậm.
Lai Nhân cũng hiểu ra, chủ động hỏi: “Đa Tể, có phải cậu muốn cho mèo vào trong, chơi với đứa bé đó, rồi khiến cho mấy đứa trẻ khác đều ghen tị với cố ấy, có thể chơi cùng cô ấy không?”
Nó dù sao cũng là mèo nhà, mấy cái lòng vòng này nó sao lại không hiểu chứ, chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay.
Đa Tể nhìn về phía Lai Nhân với vẻ mặt có phần khâm phục: “Đúng vậy, chính là như thế.”
Lai Nhân ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói: “Nhiệm vụ như vậy, tôi cũng có thể hoàn thành, phải biết rằng, trẻ con ngoài thích mèo con, cũng thích loại mèo có giá trị nhan sắc cao như tôi, muốn đạt được mục đích, nhất định phải khiến cho mấy đứa trẻ đó ghen tị với cô bé.”
Mèo bình thường làm sao có thể kéo thù hận được chứ?
Đa Tể và Sơ Bát trao đổi một ánh mắt đầy bất lực, nhưng hai con mèo đều cảm thấy thật ra những gì Lai Nhân nói cũng rất có lý.
Loại chuyện này để nó đi làm quả thật là tương đối thích hợp.
“Được rồi, cậu vào thử xem, nhưng nhớ là nhất định không được công kích những đứa trẻ khác, cũng đừng gây rắc rối gì cho đứa trẻ kia.”
“Yên tâm đi!”
Thế là, Lai Nhân nhảy vào trong.
Đa Tể quay đầu nhìn về phía Sơ Bát: “Hay là cậu cũng đi? Dù sao cậu cũng là mèo Anh lông ngắn, không nói cái khác, thường xuyên tắm rửa nên người cũng khá sạch sẽ. Cậu cũng phù hợp với yêu cầu.”
Sơ Bát liếc nó một cái: “Ừm hừm.”
Đa Tể: “…”
Ừm hừm nghĩa là gì?
Đồng ý hay không đồng ý?
Nguyên Bảo chủ động xin xỏ: “Anh Đa Tể, em cũng rất sạch sẽ, em cũng phù hợp với yêu cầu!”
Đa Tể: “Cậu đợi chút đã.”
Lai Nhân sau khi vào trong trường mầm non, không vội hành động ngay, mà trước tiên là trốn ở góc quan sát xung quanh, xác nhận xung quanh an toàn rồi mới chạy một mạch lên cầu trượt, lúc này Hạ An An vừa mới trèo lên cầu trượt, còn Emi thì vừa trượt xuống, đang ở dưới chờ cô bé.
Hạ An An nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại.
“Lai… Nhân?”
Từ lúc Lai Nhân nhảy vào cô bé đã biết là có mèo ở gần đó rồi, chỉ là nghe tiếng động, cô bé tưởng là Đa Tể đến, không ngờ lại là Lai Nhân!
Lai Nhân chạy một mạch đến bên cạnh An An, trực tiếp chui vào lòng cô bé.
Hạ An An ôm lấy Lai Nhân, hỏi: “Xuống… sợ không?”
Lai Nhân bám lấy quần áo của Hạ An An, sau đó An An ôm lấy Lai Nhân, cùng trượt xuống cầu trượt.
Cảnh tượng này được Emi nhìn thấy, cô bé vui vẻ vỗ tay reo hò ở dưới cầu trượt: “Oa, An An cậu giỏi quá!”
Sau khi tiếp đất, An An ôm lấy Lai Nhân kiểm tra một lượt, xác nhận nó an toàn rồi mới buông ra, còn không quên dùng tay nhỏ giúp nó chải chuốt lại bộ lông bị rối.
Hạ An An và Lai Nhân cũng coi như đã ở bên nhau một khoảng thời gian không ngắn, nó rất yêu cái đẹp, không thích bộ lông của mình bị làm rối rung, điểm này cô bé rất rõ.
Lúc này Emi mới nhìn rõ con mèo trắng này.
“Trời ơi! Sao nó đẹp thế này!?” Emi nhìn đến ngây người, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào đẹp đến vậy, bộ lông trắng muốt, không có một sợi lông tạp nào, đôi mắt là hai màu, lúc nhìn người ta có một loại sức hút kinh người, nó vừa đi mấy bước, dáng vẻ vô cùng tao nhã, khiến người ta không nhịn được mà cứ nhìn nó mãi.
Lai Nhân đi được vài bước, đã khiến trái tim của Emi tan chảy.
Nếu như nói con mèo Golden trước đó là ngốc nghếch dễ thương, con mèo Cam là lạnh lùng kiêm đáng yêu, thì con mèo trắng này chính là vẻ đẹp thuần túy!
Cô bé không thể tìm ra được từ ngữ chính xác nào để miêu tả con mèo trắng trước mặt, chỉ biết là nó đẹp hơn bất kỳ con mèo nào cô bé từng gặp!
“Tớ… Tớ có thể…” Emi có hơi ngại ngùng mở lời, dường như chính bản thân cô bé cũng cảm thấy yêu cầu này của mình rất vô lễ, rất quá đáng.
“Tớ có thể cũng giống như cậu, ôm nó trượt cầu trượt không?”
Hạ An An nhìn về phía Lai Nhân.
Lai Nhân giống như Đa Tể, có thể hiểu được một số lời nói của con người, điều này cô bé đã phát hiện ra từ lâu.
Lai Nhân nghiêng đầu, kiêu ngạo kêu “ư ư” hai tiếng.
Rõ ràng là từ chối, Hạ An An tiếc nuối lắc đầu.
Emi lại hỏi: “Vậy… Vậy tớ có thể ôm nó như thế này được không, hoặc là sờ nó một cái cũng được.” Cô bé cũng nhận ra yêu cầu của mình có phần quá đáng, vội vàng hạ thấp tiêu chuẩn.
Hỏi xong cũng cùng Hạ An An nhìn về phía con mèo trắng đó, lần này con mèo trắng đó lại quay đầu nhìn cô bé, biểu tình không còn kháng cự như lúc nãy.
“Nó… Nó đồng ý rồi sao?” Emi kích động hỏi.
Hạ An An gật đầu.
Emi vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhỏ về phía Lai Nhân.
Hạ An An không quên nhắc nhở: “Nhẹ… một chút!”
Emi nhẹ nhàng vuốt ve Lai Nhân, miệng lẩm bẩm: “Mèo trắng nhỏ, em thật sự rất đẹp, sao em lại đến trường mẫu giáo của bọn chị? Trước đây sao chị chưa từng nhìn thấy em? Em cũng là bạn của An An sao?”
Cô bé thật sự biến thành người nhiều lời.
Lúc này, Chu Ngôn Thiên cũng đi tới, cậu bé từ xa đã nhìn thấy Lai Nhân.
Cậu bé lần đầu tiên nhìn thấy Lai Nhân là ở nhà của Quý đại thần, lúc đầu cậu bé còn tưởng rằng Quý đại thần vốn dĩ đã nuôi Lai Nhân, sau này nghe người ta tám chuyện mới biết hóa ra Lai Nhân là mèo hoang, sau khi được Hạ An An cứu trợ mới được tặng cho thầy Quý nhận nuôi.
“Ồ, đây không phải là Lai Nhân sao?”
“Lai Nhân? Vậy con mèo trắng này tên là Lai Nhân? Cậu cũng biết à?” Emi phấn khích hỏi.
“Ừ, nó là con mèo mà thầy giáo dạy piano của tớ và An An nuôi, rất thông minh đấy.” Chu Ngôn Thiên nói xong cũng có chút tò mò, Lai Nhân đã đến trường mẫu giáo bằng cách nào.
Cậu bé cũng ngồi xổm xuống muốn vuốt ve Lai Nhân, bình thường ở nhà thầy Quý, Lai Nhân chưa bao giờ chịu để ý đến cậu bé.
Hôm nay mặc dù biểu cảm của nó vẫn có chút không vui, nhưng lại ngoan ngoãn đứng yên, không nhảy ra ngay.
Chu Ngôn Thiên như ý nguyện sờ được vào đầu Lai Nhân.
“Oa! Thật sự sờ được!” Chu Ngôn Thiên cũng không nhịn được reo lên.
Phải biết rằng, con mèo này là bảo bối của thầy Quý, bình thường bản thân thầy Quý muốn sờ nó cũng rất khó, hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi đó cho cậu bé vuốt ve. Đãi ngộ này… thật sự quá bất ngờ.
Rất nhiều đứa trẻ nhìn thấy Lai Nhân, chạy về phía góc này.
“Oa, các cậu mau xem này. Con mèo trắng này đẹp quá!”
“Trước giờ chưa bao giờ thấy con mèo trắng này, con mèo Cam lần trước đâu rồi?”
“Tớ cũng thích con mèo Cam hơn, nhưng con mèo trắng này ngoan và đẹp thật đấy!”
“Các cậu có thấy mắt nó không? Hai mắt nó còn có màu khác nhau nữa!”
“Con mèo Golden đã đến chưa vậy, tớ nhớ nó quá!”
Các bé đều tụ tập xung quanh Lai Nhân, muốn chơi với nó.
Nhưng thời gian mà Đa Tể đã hẹn trước đó đã đến, Lai Nhân nghe thấy tín hiệu từ bên ngoài hàng rào, thời gian của nó đã hết, nó không thể ở lại đây quá lâu, lập tức quay đầu nhảy ra khỏi hàng rào, biến mất khỏi tầm mắt của các bé.
“A… Sao lại đi nhanh thế…”
“Chơi thêm một lúc nữa đi!”
“Chưa biết lần sau có thể nhìn thấy con mèo trắng này nữa không, tiếc quá!”
Emi tự hào nói: “Tớ và Chu Ngôn Thiên đều đã sờ được nó đấy! Mới vừa nãy thôi!”
Bọn trẻ đều rất ngưỡng mộ: “Emi cậu may mắn quá!”
Emi lại nói: “May mắn nhất vẫn là Hạ An An, cậu ấy còn ôm Lai Nhân cùng trượt cầu trượt nữa.”