Rõ ràng, biểu hiện trên mặt Quý Hựu Vũ là không tin. Dù Hạ An An có tài năng đến đâu cũng có giới hạn.
Nói về tài năng, bản thân Quý Hựu Vũ khi còn nhỏ cũng là một thần đồng âm nhạc, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc học bài nhanh.
Nhưng mỗi bước đều là theo sự hướng dẫn của thầy cô mà học, không có phần tự học nào. Vì vậy, anh nghĩ Hạ An An hẳn đã giấu điều gì đó.
Không ngờ, Hạ An An lại cầm điện thoại của anh, mở một video khác.
Video này giống với video vừa rồi, cũng do cùng một người đăng tải, anh ấy đã thu âm bài tập thứ hai trong quyển này.
Quý Hựu Vũ nhìn với vẻ khó hiểu, lại thấy Hạ An An vừa nghe, vừa nhìn phím đàn piano, lại vừa nhìn bản nhạc, đột nhiên hiểu ra.
“An An, vậy cháu đã nghe và học được hai bài hát này, sau đó cầm bản nhạc tìm ra mối liên hệ giữa bản nhạc và phím đàn piano?”
Cuối cùng, Hạ An An gật đầu, thể hiện rằng cô bé đã học theo cách đó.
Quý Hựu Vũ thực sự bối rối, anh chưa từng tiếp xúc với một đứa trẻ như Hạ An An, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có người học khuông nhạc năm dòng theo cách này.
Thông qua việc nghe đi nghe lại, tìm ra quy luật của bản nhạc, rồi suy ngược ra mỗi vị trí trên khuông nhạc năm dòng tương ứng với nốt nhạc nào…
[Trời ơi… Tôi khâm phục bé đến mức không thể tả.]
[Tôi thực sự phải chịu thua, chịu thua! Tôi cảm thấy cô bé này trong tương lai sẽ rất đáng gờm.]
[Tôi cũng nghĩ vậy, thiên tài đúng là quái dị, câu nói này không sai chút nào. Không thể nào hiểu được cách suy nghĩ của em ấy. Tôi nghĩ sau này khi em ấy tiếp xúc với các bài toán, có lẽ sẽ thể hiện tài năng còn đáng sợ hơn nữa. Thông thường những thiên tài khoa học cũng có cách suy nghĩ rất kỳ lạ.]
[Tôi lại nghĩ đứa trẻ này trong tương lai có thể sẽ là một chuyên gia suy luận, có thể trở thành một thám tử nổi tiếng. Các bạn có nhớ không, Sherlock Holmes cũng rất giỏi chơi violin.]
[Wow… Nghe các bạn nói vậy tôi nổi da gà hết cả người, không đến mức đó chứ?]
[Thật không ngờ tôi lại được chứng kiến một thiên tài… Quá đáng sợ!]
[Hu hu, cô bé thật tuyệt vời, tôi đã trở thành fan rồi!]
[Trời ơi, các bạn có ghi lại màn hình không? Tôi quên mất rồi!]
[Tôi vốn còn định học theo, nhưng bây giờ học cái gì nữa, người ta đã tự học được rồi…]
[66666… Tôi đã trở thành một robot vô cảm chỉ biết hô 666.]
[Khóc luôn, tôi cũng quên mất, ai ghi lại màn hình nhớ chia sẻ cho tôi nhé, tôi muốn xem đi xem lại!]
Quý Hựu Vũ thấy Hạ An An đã học được cách đọc nhạc, lại bổ sung thêm một chút kiến thức về dấu lặng, rồi bắt đầu giảng giải bài hát thứ hai.
Rõ ràng, đối với Hạ An An, bài thứ hai cô bé đã nghe qua rồi, chỉ cần điều chỉnh một chút về ngón tay, cô bé đã có thể chơi rất dễ dàng.
Rồi đến bài thứ ba…
Mặc dù những bài hát này Chu Ngôn Thiên cũng đã luyện tập khi mới bắt đầu học đàn, nhưng nhìn Hạ An An học liên tiếp ba bài trong một buổi học, cậu bé vẫn cảm thấy tốc độ này thực sự hơi đáng sợ.
“An An, cháu có thể tập thành thạo năm bài đầu tiên trước. Bây giờ cháu cũng biết đọc nhạc rồi, với khả năng hiện tại của cháu, mười bài đầu tiên trong quyển bài tập này cháu tự học cũng không có vấn đề gì. Trước buổi học tiếp theo, cháu tập thành thạo năm bài đầu, năm bài sau chỉ cần lướt qua một lượt là được. Ngoài ra, mỗi ngày đều phải dành thời gian luyện âm giai, tư thế tay tuy không có vấn đề gì nhưng vẫn phải đặt nền tảng vững chắc.”
Hạ An An gật đầu thể hiện mình đã hiểu.
Bài tập Quý Hựu Vũ giao cho Chu Ngôn Thiên tương đối đơn giản hơn nhiều, chỉ cần luyện tập một bài hát.
Thực ra không phải anh cố ý đối xử khác biệt, mà là vì học đàn piano phải dạy theo năng lực của từng người. Đối với những đứa trẻ không quá hứng thú với đàn piano và không có nhiều động lực học tập như Chu Ngôn Thiên, nếu một lúc giao quá nhiều bài tập, có thể ngược lại sẽ làm mất động lực, hoàn toàn không muốn luyện đàn nữa.
Hạ An An lại khác, Quý Hựu Vũ đã nhận ra rằng, nếu giao cho An An nhiệm vụ quá đơn giản, cô bé sẽ chuyển sang chế độ tự học, tự mình nghiên cứu. Nếu việc này đơn giản đến mức cô bé thấy không thú vị, cũng có thể sẽ hoàn toàn mất động lực.
Sau khi kết thúc buổi học hôm đó, Quý Hựu Vũ phát hiện ra rằng lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày hôm đó lại một lần nữa vươn lên đứng đầu danh mục, thậm chí một lúc còn vào top mười toàn trang web, điều này rất hiếm thấy đối với một người phát sóng mới.
Tuy nhiên, người này là Quý Hựu Vũ, mọi người cũng không cảm thấy lạ lẫm, dù sao anh cũng là một ngôi sao hàng đầu trong giới âm nhạc cổ điển, có chút danh tiếng như vậy.
Tất nhiên, trong lượng người xem này, phần lớn là do cô học trò nhỏ của anh mang lại. Nhiều người nghe nói về danh hiệu thần đồng nhỏ nên tò mò đến xem, không ngờ hôm nay thần đồng nhỏ này lại có màn trình diễn đáng kinh ngạc, khiến danh hiệu này càng thêm vang dội.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, những người hâm mộ của Quý Hựu Vũ thậm chí còn đặt cho cô bé chưa từng lộ mặt này một biệt danh nổi bật: Tiểu Lục.
Bởi vì mỗi khi em xuất hiện, bình luận trực tuyến hầu như đều là “666” biệt danh này cũng khá hình tượng.
(*)“666” phát âm là /liùliùliù/, có nét tương đồng với âm 牛 /niú/. Từ 牛 thường dùng để khen ngợi người nào đó rất giỏi.
Tất nhiên, bản thân Hạ An An không quan tâm đến tình hình phát sóng trực tiếp, chính Chu Ngôn Thiên đã nói cho cô bé biết về biệt danh Tiểu Lục này, nhưng bản thân Hạ An An không chấp nhận.
Tiểu Lục gì chứ, nhà cô bé đã có một Tiểu Lục rồi!
Sáu con mèo con của Trân Châu lớn rất nhanh. Từ ngày chúng tròn một tháng tuổi, Hạ An An phát hiện ra trò chơi dường như có sự thay đổi.
[Hệ thống phát hiện khách sạn của bạn có thêm sáu vị khách chưa có tên. Vui lòng đặt tên cho chúng. Lưu ý: Sau khi đặt tên, bạn chỉ cần đọc tên của chúng trước mặt chúng, tên sẽ có hiệu lực ngay lập tức. Sau khi đặt tên, thời gian lưu trú của khách sẽ được tính vào phần thưởng tiền vàng.]
Tiếp theo là một hộp thoại trống, Hạ An An cần nhập tên của những con mèo con vào đây.
Ban đầu, Hạ An An rất vui khi thấy số lượng khách trong sân sau tăng thêm sáu con một lúc. Dù sao mỗi khi có thêm một khách lưu trú, số tiền vàng quy đổi hàng ngày cũng không ít. Một lúc tăng thêm sáu con, chắc chắn tốc độ kiếm tiền vàng trong thời gian tới sẽ tăng gấp đôi!
Dù sao sáu con mèo con hầu hết thời gian đều ở trong ổ và chưa ra ngoài.
Nhưng việc phải đặt tên cho sáu con mèo con cùng một lúc khiến Hạ An An rất khó khăn.
Ban đầu, cô bé và mẹ gọi sáu con mèo này là Đại Ca, Nhị Ca, Tam Ca, Tứ Ca, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, nhưng để xác định những cái tên này thành tên chính thức của những con mèo, Hạ An An lại cảm thấy quá sơ sài.
Để thận trọng, Hạ An An bắt đầu tìm kiếm các sách hướng dẫn đặt tên khắp nơi, nhưng trên mạng không tìm thấy nhiều hướng dẫn đặt tên cho mèo, cô bé không thích những cái tên mà người khác đặt.
Vì vậy, Hạ An An ôm máy tính bảng ngồi trước phòng sinh, thở dài thườn thượt, lo lắng về việc đặt tên.
Tất nhiên, Hạ Thi Cát cũng chú ý đến sự bất thường của con gái, cô hỏi con đã xảy ra chuyện gì.
Hạ An An lại thở dài: “Mèo con… tên.”
“An An, con muốn đặt tên cho sáu con mèo con phải không?”
Hạ An An gật đầu.
Hạ Thi Cát cũng bắt chước tư thế của con gái, ngồi xổm trước phòng sinh của Trân Châu.
“Mẹ có thể cho con một hướng suy nghĩ. Con đã ở cùng chúng một tháng rồi, mẹ thấy con thường xuyên quan sát sáu con mèo con ở đây. Ngoài thứ tự sinh ra của chúng, chúng có những đặc điểm gì riêng biệt, những đặc điểm giúp con phân biệt chúng? Con có thể lấy những đặc điểm đó làm tên của chúng.”
Mắt Hạ An An sáng lên, lập tức có ý tưởng.
Đại Ca và Nhị Ca là hai anh, khi chúng mới sinh ra, ấn tượng sâu sắc nhất chính là những sọc vằn trên người chúng.
Trên người Đại Ca là những sọc vằn màu bạc trắng, trong khi Nhị Ca lại là màu đen trắng.
Hạ An An lấy máy tính bảng ra, gõ gõ vẽ vẽ trên đó. Cô bé đặt tên cho Đại Ca là Ngân Hổ, cho Nhị Ca là Hắc Hổ. Hai cái tên này rất oai phong, cũng rất phù hợp với chúng.
Còn Tam Ca, những sọc vằn trên người nó cũng rất rõ ràng, màu sắc của những sọc vằn trên lưng giống như Nhị Ca, nhưng nó là em gái, trước ngực cùng bàn chân có lông trắng. Tính cách của nó là ngoan nhất trong số sáu con, ăn không tranh không giành, ăn xong là ngủ, cũng không nghịch ngợm. Khuôn mặt của nó là tròn nhất và đẹp nhất trong số sáu con, vì vậy Hạ An An gọi nó là Tiểu Ngoan.
Lông của Tứ Ca rất giống Tam Ca, hai con gần như được sao chép và dán ra, nhưng Tứ Ca là em trai, tính cách khá bá đạo, động một tí là đánh nhau với Tiểu Lục. Nó là con mèo con nghịch ngợm nhất trong số sáu con, chỉ cần rời xa anh chị em một chút là bắt đầu kêu ầm ĩ. Thực ra trong phòng sinh cũng không lạnh, nhưng nó cứ thích kêu không ngừng, cho đến khi nó quay lại bên cạnh chúng mới yên lặng trở lại.
Vì vậy, Hạ An An đặt tên cho Tứ Ca là Náo Náo.
Tiểu Ngũ cũng là em gái, màu lông của nó giống Đại Ca, cũng là con có màu lông nhạt nhất trong số sáu con. Điều đặc biệt là lông trên người Tiểu Ngũ là màu xám nhạt chuyển dần sang trắng, ban đầu không cảm thấy đặc biệt lắm, nhưng bây giờ khi nó đã được một tháng tuổi, cảm giác chuyển màu càng rõ ràng và đẹp hơn.
Nó bám Trân Châu nhất, ngay cả khi không bú sữa, nó cũng muốn luôn dính lấy mẹ. Sau khi mở mắt, nhìn thấy Hạ An An, nó cũng rất bám cô bé, chỉ cần cô bé đưa tay ra, nó sẽ đến để được vuốt ve.
Đây có lẽ là một con mèo con rất thích bám người, Hạ An An cũng rất thích nó, đặt tên cho nó là Tiểu Ly, vì cô bé cảm thấy bộ lông của nó rất giống bộ lông của hồ ly trong các bộ phim tài liệu.
Tiểu Lục dễ nhận biết nhất, vì nó giống hệt mẹ, toàn thân là lông đen, mắt màu xanh lá, thân hình tròn trịa, mắt cũng tròn xoe, rất đáng yêu.
Tuy nhiên nó và Tứ Ca đánh nhau hàng ngày, là một cặp anh em ruột nghịch ngợm, Hạ An An bèn đặt cho Tiểu Lục cái tên Bì Bì.
Cuối cùng, tên của sáu con mèo con đã được đặt xong, Hạ An An lần lượt bế từng con lên.
“Ngân Hổ.” “Hắc Hổ.” “Tiểu Ngoan.” “Náo Náo.” “Tiểu Ly.” “Bì Bì.”
Một số con mèo con nhanh chóng chấp nhận tên của mình, Náo Náo và Bì Bì thì khác, hai con này cứ lầm bầm phản đối, dường như không hài lòng lắm với tên của mình.
Tuy nhiên Hạ An An đã quyết định, chúng cũng không thể phản đối được.
Chẳng bao lâu sau, tên của sáu con mèo con này đã được truyền đi trong cộng đồng mèo.
“Cậu có nghe không? Cô bé đó đã đặt tên cho các con mèo con rồi!”
“Biết chứ, biết chứ, tôi thích Ngân Hổ nhất!”
“Ha ha, đúng vậy, Ngân Hổ Hắc Hổ nghe oai quá! Ai mà chẳng thích chứ!”
“Ồ, thật ghen tị, những con mèo con này thật may mắn, được cô bé đích thân đặt tên!”
“Ha ha ha, Bì Bì và Náo Náo, rất giống tính cách của chúng.”
“Tôi thích cái tên Tiểu Ngoan! Tôi cũng rất ngoan mà… Tại sao không thể đặt tên này cho tôi hu hu hu.”