Edit + beta: Herbicides.
Chỉ một thoáng, thi thể ngã xuống đất của Hà Cơ run lên, vết máu biến mất, miệng vết thương khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đống hỗn độn trên đất nháy mắt liền khôi phục, phần lịch sử đã sớm xảy ra này nhanh chóng tự mình chữa lại, sau đó trời đất rung chuyển, đá hai tên phá đám Vân Túc Xuyên cùng Giang Chước ra ngoài.
Mùi nước khử trùng thoang thoảng trong không khí, khung cảnh xung quanh trở lại tòa bệnh viện kinh hoàng, Tằng Vãn có dán một lá bùa vàng trên gáy đứng úp mặt vào tường như cương thi bị phạt, hiển nhiên trước khi đi tìm Giang Chước, Vân Túc Xuyên đã làm chút thủ đoạn cố định cô ta ở đó.
Hai người cũng chưa có thời gian để ý đến Tằng Vãn, Vân Túc Xuyên vừa ra khỏi nơi kia liền xoay người đỡ lấy Giang Chước, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tâm tình Giang Chước còn chưa bình phục, ngực phập phồng, thở hổn hển, dùng tay lau máu bên môi, lúc này mới lắc đầu.
Vân Túc Xuyên nửa dỗ dành nửa ép buộc quay mặt cậu đối diện mình, vừa nhìn liền đau lòng, bộ dáng Giang Chước trông không giống không sao chút nào.
Cách chiến đấu đến nỗi không muốn sống vừa nãy khiến Hà Cơ gặp nhiều rắc rối, nhưng vết thương của cậu cũng không nhẹ, ngay cả trên mặt cũng có nhiều vết thương xanh xanh tím tím, máu khô lại trên thái dương, vết máu nhoe nhoét làm miệng vết thương nhìn càng dữ tợn.
Vân Túc Xuyên đau xót trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Giang Chước, nhẹ giọng: “Em cũng quá liều mạng, không nghĩ đến việc bản thân bị thương hay bị đau sao.”
Giang Chước thở dài, tránh tay hắn, dùng lòng bàn tay chà xát mặt, nói: “Vừa rồi giận quá mất khôn, thực sự muốn giết ông ta.”
“Anh biết, anh biết.” Vân Túc Xuyên sợ làm cậu nhớ lại chuyện không thoải mái, giúp Giang Chước lau vết máu trên mặt, nhẹ giọng nói: “Không sao, em muốn làm gì cũng được. Nếu anh là em, anh cũng hận chết ông ta. Tuy lúc nãy không thành công, nhưng trong thế giới hiện tại, ông ta còn sống, chúng ta vẫn còn cơ hội, nhất định có thể báo thù.”
Giang Chước cười khổ: “Vậy sao?”
Vân Túc Xuyên vững tay đỡ cậu, kiên định nói: “Chuyện có vậy hay không, chỉ cần em muốn làm, chỉ cần em không bỏ cuộc, nhất định có thể hoàn thành.”
Sự vững vàng trong cảm xúc của hắn cuốn theo Giang Chước, bất an ngập tràn lòng cậu cũng dần dần trầm xuống, cảm xúc cũng tỉnh táo lại: “Anh nói đúng.”
Vân Túc Xuyên mỉm cười.
Giang Chước lại nhớ đến một chuyện khác: “Nơi chúng ta trở lại là quá khứ, quy tắc của APP từng cảnh báo em rằng chỉ có thể thay đổi một số chi tiết nhỏ không ảnh hưởng đến nền tảng, không thể thay đổi kết cục, hiện xem ra quả là vậy.”
Vân Túc Xuyên nói: “Đúng vậy, cũng hợp lí, nếu dùng cách này có thể dễ dàng thay đổi kết cục sự việc thì thế giới đã lộn xộn hết lên.”
Nói tới đây, Giang Chước đột nhiên nhớ ra, khi nãy ở đạo quan, lúc cậu muốn cầm dao găm đâm Hà Cơ lại bị Vân Túc Xuyên ôm lấy, tự hắn lại lấy súng cho ông ta 3 viên đạn.
Trong lòng ai cũng biết không thể thay đổi lịch sử, chẳng qua trong tình huống này, Giang Chước thấy ân sư biến thành hung thủ hại chết cha mình, dù biết không thể cũng muốn thử giết ông ta, thử giúp cha mình thoát khỏi kết cục đã định trước.
Nhưng Vân Túc Xuyên ngăn cậu lại, chắc chắn là lo ngại hậu quả của thay đổi lịch sử.
Giang Chước kéo tay hắn, hỏi: “Anh có bị thương không?”
Vân Túc Xuyên cười nói: “Đồ ngốc này, mặt mũi em bầm dập như vậy mà còn hỏi anh lời này sao?”
Thần thái hắn thong dong, giọng điệu vững vàng, những khi hắn mở miệng, Giang Chước đã thấy vết đỏ ở răng nanh Vân Túc Xuyên, dường như là vệt máu.
Đây hẳn là do lực phản phệ của 3 phát súng kia. Lúc đó Giang Chước gần như bị phẫn nộ và thù hận che mờ lí trí, hoàn toàn muốn liều mạng đánh loạn một phen, nhưng Vân Túc Xuyên sẽ không quên rằng họ đang ở trong quá khứ.
Nổ súng không những không có tác dụng gì, còn có thể làm hắn bị thương, nhưng Vân Túc Xuyên vẫn làm việc ngốc nghếch đó, đơn giản là biết Giang Chước không cam lòng, cho dù hộc máu cũng muốn giúp cậu xả chút tức giận.
Tâm tình Giang Chước thay đổi rất nhanh, lúc này không biết tư vị trong lòng mình như nào, thấy Vân Túc Xuyên cười tỏ vẻ không sao cả, cậu bỗng nâng mặt hắn, tiến đến hôn lên.
Đây là lần đầu tiên Giang Chước chủ động thân thiết với hắn, tuy biết nguyên nhân nhưng Vân Túc Xuyên vẫn có cảm giác vui mừng quá đỗi, không nỡ đẩy cậu ra, nâng tay nhẹ nhàng đặt trên lưng cậu.
Môi răng hai người tanh mùi máu, trong lòng cũng có nhiều suy tư.
Đến khi Vân Túc Xuyên phát hiện Giang Chước định độ khí cho hắn mới thoáng lùi bước về sau, nghiêng đầu hôn nhẹ vào bên tai cậu, lại cười nói: “Chỉ chút tổn thương nhỏ do phản phệ thôi, không vấn đề gì.”
Giang Chước nói: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa. Chuyện quá khứ thế nào thì cũng đã qua rồi, hiện tại anh là quan trọng nhất.”
Đây là một câu nói mà có mơ Vân Túc Xuyên cũng không ngờ Giang Chước sẽ nói ra, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Chước, trong mắt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, vẻ mặt hạnh phúc như vậy làm gương mặt tuấn tú của hắn rạng rỡ như muốn phát sáng.
Vân Túc Xuyên không nhịn được mà dùng lòng bàn tay cọ cọ mặt cậu: “Sao hôm nay em tốt với anh vậy? Anh không phải đang nằm mơ chứ?”
Giang Chước: “Nếu anh không quen, em có thể tiếp tục đánh chửi, bảo anh cút đi —–“
“Em làm gì anh cũng thích, dù sao anh biết, em muốn nói anh rất quan trọng.” Giọng điệu Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng: “Cho dù có ộc hết máu biến thành thây khô, cũng đáng!”
Hai người nói chuyện, Tằng Vãn bị dán bùa vàng lên cạnh bỗng hơi lung lay, ngã lăn ra đất, bùa vàng dính trên gáy rơi xuống, phai thành màu trắng.
Bọn họ trì hoãn hơi lâu, lá bùa đã mất đi hiệu lực.
Tằng Vãn đã khôi phục ý thức, ngồi trên mặt đất, thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên đang nhìn mình, thân thể không khỏi hơi run lên, trực giác mách bảo hai người này không có ý tốt.
Gương mặt vốn hơi có ý cười của Giang Chước trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tằng Vãn, nhớ Giang Thần Phi không?”
Giọng nói của cậu mang theo khí lạnh, nhưng sau một hồi, Giang Chước không mất khống chế cảm xúc như trước. Huống chi Tằng Vãn trước mặt cũng không phải người thật mà chỉ là một NPC xuất hiện trong trò chơi dựa trên tính cách và trải nghiệm của người thật, đối phó với cô ta còn vô nghĩa hơn đánh nhau với Hà Cơ trong quá khứ mấy chục lần.
Tằng Vãn chột dạ, nghe thấy ba chữ ‘Giang Thần Phi’ liền run lên, nhìn kĩ lại thấy mặt mày Giang Chước có mấy phần giống ông, khiếp sợ nói: “Cậu..... cậu là ai?”
Thái độ Giang Chước rất ác liệt, mất kiên nhẫn nói: “Tôi hỏi cô hay cô hỏi tôi? Không có phần cho cô hỏi chuyên đâu! Trả lời câu hỏi của tôi nhanh.”
Cậu rất hung ác, hơn nữa mặt mũi bầm dập, nhìn rất giống thiếu niên đầu gấu vừa vào đồn cảnh sát uống trà vì đánh nhau, Tằng Vãn không dám hỏi nữa, nói: “Tôi có quen anh ấy..... Trước kia gặp qua mấy lần.”
Khỏe miệng Giang Chước nở nụ cười không rõ ý nghĩa: “Quen ở đâu, sao quen được? Có thù oán không? Một y tá như cô, theo nghề nghiệp mà nói chẳng phải rất khó đụng mặt ông ấy sao?”
“Tôi..... “
“Hừ.” Giang Chước cười lạnh, vẻ mặt căng lên, giọng điệu một lần nữa trở nên nghiêm khắc: “Không trả lời được? Để tôi trả lời hộ cô! Cô đảm nhiệm chức vụ ở ban điều tra tổ chuyên án đặc biệt nhưng lạm quyền cho việc tư, cấu kết với người ngoài, cố ý làm ra bản đồ giả ở huyện Uyên, dẫn người tổ chuyên án vào nơi nguy hiểm dò đường cho các người, tôi nói có sai không?”
Thật ra cậu không biết nhiều, ví dụ như bản đồ là thật hay giả, hay như nơi Tằng Vãn làm việc có phải tổ chuyên án hay không, tất cả đều do cậu đoán ra. Nhưng nói liên tiếp nhiều thông tin như vậy, phối hợp với khí thế ‘bổn thiếu gia nói gì cũng là chân lí’ của Giang Chước làm cậu trông như đã biết kết kể hoạch của đối phương.
Tốc độ thời gian trôi ở quá khứ và hiện tại khác nhau, Tằng Vãn không hiểu nổi sao rời đi một chút đã biết được thêm lắm nội tình như vậy, bị dọa đến trắng bệch cả mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Không, không phải kế hoạch của tôi, tôi cũng bị kẻ khác sai khiến, em trai tôi lâm bệnh nặng, cần gấp..... “
Giang Chước khua tay ngắt lời cô ta: “Đừng có nói mấy chuyện vòng vo vớ vẩn này với tôi, tôi hỏi cô, ai sai khiến cô. Đừng có nói dối, thật hay giả tôi có thể nghe ra đấy.”
Sau hai lần bị bắt và tra hỏi, Tằng Vãn hoàn toàn tin vào chỉ số thông minh của Giang Chước, huống chi bên cạnh còn có một tên Vân Túc Xuyên đang lười biếng cười cười tựa vào lan can nhưng thật ra cũng không phải loại tốt lành gì, cô ta cắn răng, không dám chống chế linh tinh, nói: “Thẩm Hâm.”
Giang Chước nghe cái tên này có hơi quen tai nhưng nhất thời không nhớ ra ai, liếc mắt nhìn Vân Túc Xuyên, hắn quả nhiên không làm cậu thất vọng, dùng khẩu hình nói 4 chữ ‘cha Thẩm Tử Sâm’.
Giang Chước: ”..... “
Mẹ, cả nhà này chẳng có ai tốt lành hết!
Cậu hỏi Vân Túc Xuyên: “Người đàn ông trung niên chúng ta gặp ở chỗ Hà Cơ có phải là ông ta không?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Chuyện này thì..... Lúc trước anh có gặp qua ông ta mấy lần, nhưng em cũng biết, anh không bao giờ tùy tiện nhìn ngó người đàn ông khác, già rồi không xem nhiều nên gặp qua người lúc trẻ cũng không nhận ra ngay.”
Giang Chước: “Anh nói lắm thứ vô nghĩa như vậy, cuối cùng có phải không?”
Vân Túc Xuyên: ”..... Phải.”
Tằng Vãn ở bên cạnh nhìn, tin chắc quan hệ hai tên này rất tốt, cô ta nói có một câu mà Giang Chước đã tức giận ngắt lời, thế nhưng lại nghe hết lời của Vân Túc Xuyên mà chỉ nói một câu ‘vô nghĩa’, phải trả giá biết bao nhiêu kiên nhẫn!
Nhưng ngay sau đó cô ta cũng không còn tâm tình để ý đến loại chuyện này bơi Giang Chước đã túm cô ta lên một cách thô bạo, lớn tiếng cảnh cáo: “Tôi mặc kệ cô có bao nhiêu khổ tâm, gia đình có bao nhiêu bất ổn linh tinh, đó cũng không phải lí do mà cô có thể hại người. Ác giả ác báo, cô nhớ kĩ cho tôi, chờ tôi xử xong chuyện trên tay, lúc đó nếu trời không trừng phạt cô thì tôi làm”
Tuy Tằng Vãn chỉ là một NPC hàng nhái nhưng lời nói này xem như xả giận trong lòng. Nói xong, Giang Chước không khách khí mà đẩy Tằng Vãn ra, không muốn tiếp xúc với cô ta thêm chút nào nữa.
Thế nhưng sau khi đẩy Tằng Vãn ra, biểu cảm của cậu bỗng nhiên hơi vặn vẹo, hít vào một hơi, không biến sắc xoa bóp thắt lưng.
Vân Túc Xuyên không nói gì, biết Giang Chước có nhiều cảm xúc lắng đọng, cần một nơi phát tiết, lúc này mới hỏi: “Thế nào?”
Giang Chước: “Không sao.”
Vân Túc Xuyên vỗ vai cậu, đỡ Giang Chước một chút, sau đó mới nói với Tằng Vãn: “Đứng lên. Dẫn đường đi.”
Dẫn bọn họ đi tìm viện trưởng là hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của chương trình thực tế lần này, nhưng hai người Giang Chước và Tằng Vãn một người thì tức người kia thì sợ, đã sớm bỏ chuyện này ra khỏi đầu, chỉ có Vân Túc Xuyên nhớ rõ chuyện này. Dù sao thì không hoàn thành nhiệm vụ thì 7 khách mời không ra được khỏi đây.
Bộ dáng lúc cười như không cười của Vân Túc Xuyên có vẻ rất lạnh lùng vô nhân tính, Tằng Vãn không dám nói gì, thành thật dẫn hai người đến cửa phòng làm việc của viện trường: “Ở nơi này.”
Vân Túc Xuyên nắm tay Giang Chước, nâng nâng cằm với Tằng Vãn: “Cô vào trước.”
Hắn nói vậy do sợ Tằng Vãn gian dối, sắp xếp bẫy rập gì đó cho hai người ở bên trong, nhưng Tằng Vãn đã sớm bị dọa thành con chim cút, tỏ vẻ cô ta không hề có suy nghĩ này, gật gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Giang Chước vừa nói ‘Hẳn cô ta không dám giở trò đâu’, chợt nghe tiếng hét chói tai của Tằng Vãn vừa vào cửa, gần như chạy vọt ra từ bên trong phòng, hoảng sợ nói: “Người, người chết!”
Giang Chước và Vân Túc Xuyên đồng thời ngẩng đầu, vì cửa phòng đã bị Tằng Vãn mở toang, bọn họ có thể thấy rõ ràng thi thể treo trên quạt điện, lúc này vẫn còn đung đưa.
Chuyện này cũng ngoài dự kiến của hai người, Giang Chước bước tới, đối diện cậu là gương mặt của thi thể, trên gương mặt còn mang ý cười.
Giang Chước lấy một tờ giấy trắng trên chiếc bàn bên cạnh, vung tay, mép giấy sắc bén cắt đứt dây thừng thắt cổ, thi thể rơi xuống đất.
Vân Túc Xuyên tiến đến nhìn qua, người chết là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, trên người khoác một cái áo blouse trắng, có thể nhìn ra đây là viện trưởng trong miệng Tằng Vãn, về phần diện mạo..... hẳn là hắn chưa gặp qua bao giờ.
Sở dĩ nói ‘hẳn là’ vì vẻ mặt người đàn ông này là nụ cười sáng lạn, cười to đến nỗi răng lợi lộ hết ra, thế nhưng ông ta chết vì treo cổ, đầu lưỡi có xu hướng duỗi ra ngoài làm nụ cười có vài phần vặn vẹo, để nhìn ra diện mạo thật cũng không dễ.
Vân Túc Xuyên nửa quỳ cạnh thi thể, lăn qua lộn lại nhìn một lúc lâu, trừ nụ cười có chút quỷ dị ra thì không còn điểm nào dị thường, đúng là chết do thắt cổ, hơn nữa không giống như bị giết.
Tằng Vãn lắp bắp: “Đây, đây là viện trưởng, tôi mới gặp ông ta không lâu trước đây..... “
Vân Túc Xuyên quay đầu hỏi Giang Chước: “Quen biết không?”
Giang Chước dáng người thẳng tắp đứng sau lưng hắn, mặt trầm lắng như mặt nước, cũng không ngồi xổm xuống, nói: “Chưa gặp bao giờ.”
Vừa rồi lúc kéo Tằng Vãn, thắt lưng cậu bị trẹo.
Lúc trước Giang Chước giao đấu với Hà Cơ đã bị tức giận thúc giục nên không kiêng nể gì, mà cậu cũng đã quen với những loại bị thương ngoài da bình thường hoặc nội thương nho nhỏ khi giao đấu, không coi chúng là gì to tát.
Nhưng lúc đó thì không sao, ở bệnh viện trì hoãn một hồi, tác dụng chậm của việc điên một đêm với Vân Túc Xuyên hôm qua lại nổi lên, xương sống cùng thắt lưng trở nên không ổn, đẩy Tằng Vãn một cái liền trẹo. Lúc này đến cả ngồi xổm cũng không được, chỉ có thể dựng đứng như cái nắp quan tài.
Đương nhiên Vân Túc Xuyên không thể không phát hiện ra dị thường của cậu, nhìn Giang Chước, vốn muốn nói gì đó nhưng lại nhịn: “Chúng ta không có nhiệm vụ điều tra cái chết của viện trưởng, nghĩa là cái chết này của ông ta không có gì kì quái, chỉ là chết do thắt cổ tự sát. Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại khá thú vị, em nói xem cười vui vẻ như vậy thể hiện cho điều gì?”
Giang Chước không giấu giếm, nói thẳng: “Có thể là lập trường.”
“Ồ?”
“Nếu là người tinh thần bình thường, không ai lại vui vẻ tung tăng vì cái chết của mình, cho dù lùi đi cả vạn bước nữa, người này bị điên nên mới treo cổ tự tử, cũng không thể nào chịu được để tươi cười lúc nghẹt thở. Anh có thấy rằng từ đầu đến cuối, tất cả những chuyện xảy ra trong bệnh viện này đều rất chân thật, nhưng một khi xuất hiện một lỗ hổng không ăn khớp với hiện thực thì hẳn đều xuất phát từ thiết kế kịch bản, nụ cười này cũng vậy. Không phải viện trưởng vui mừng vì ông ta chết, mà đây chính là tâm tình của người bày ra chuyện này.”
Vân Túc Xuyên trầm giọng: “Nói cách khác, viện trường này rất có thể không đại diện cho ông ta mà đại diện cho hung thủ phía sau màn, người tiến hành thì nghiệm này. Người bày ra chương trình thực tế này tỏ vẻ hắn cũng rất căm ghét thống hận kế hoạch thí nghiệm trên cơ thể người này, thiết kế ra tất cả với mục đích vạch trần chân tướng với chúng ta!”