App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 120

Edit + beta: Herbicides.

Hai người nghỉ ngơi một đêm liền khôi phục tinh thần, sau đó đi theo địa chỉ đạo diễn Lương cung cấp, đến gõ cửa nhà biên kịch Vương. Vì người ta bảo đang ở nhà dưỡng bệnh nên Vân Túc Xuyên còn tùy tay mua một giỏ quà, rất ra dáng đi thăm người ốm.

Biên kịch Vương có ở nhà, mở cửa thấy hai bọn họ cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, cười nói: “Khách quý tới nhà, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, mời vào.”

Giang Chước ngồi ở sofa, Vân Túc Xuyên đảo mắt, cười nói: “Tôi hay tiếp xúc với những căn nhà đầy hơi tiền của những doanh nhân, đây là lần đầu đến nhà của người làm văn hóa, rất hiếu kì. Biên kịch Vương có ngại không nếu tôi đi quanh nhìn xem?”

Biên kịch Vương cười nói: “Nếu phó chủ tịch Vân không chê thì cứ xem đi.”

Vân Túc Xuyên cũng không khách sáo, nghe vậy thật sự chắp tay sau lưng đi loanh quanh xem xét. Mắt hắn khá sắc bén, chỉ nhìn vài lần liền phát hiện tuy bố trí đơn giản nhưng nơi nào trong căn nhà này cũng có sắp xếp theo phong thủy, vài góc trong phòng ẩn ẩn có một trận pháp phòng ngự tên ‘Thủ trạch tuyến’ (đường bảo vệ nhà). Trận pháp này tuy không quá khó nhưng nếu có thể sắp xếp không lộ ra dấu vết hay sai lầm, chắc chắn là người trong nghề.

Vân Túc Xuyên giả bộ tùy ý xem xét, tiện tay lướt qua mô hình thanh kiếm trên giá sách. Thanh kiếm này chỉ dài khoảng 1 găng tay, thoạt nhìn giống như đồ chơi từ một trò chơi nào đó, thế nhưng không cần làm thêm điều gì đã có thể cảm nhận được sát khí và mùi máu trên đó, Vân Túc Xuyên có thể chắc chắn thanh kiếm này dính không ít mạng người.

Hắn không đổi sắc, hơi nghiêng mặt, biên kịch Vương và Giang Chước đang ngồi đối diện nhau, câu được câu không trò chuyện, Vân Túc Xuyên tuy không nói gì nhưng Giang Chước có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, hơi ngẩng đầu, hai người trao đổi ánh mắt.

Biên kịch Vương rót trà cho hai người, hơi nước sôi làm phủ một lớp sương mờ trên kính mắt, ông ta cởi kính xuống lau, đồng thời nói với Giang Chước ngồi đối diện: “Mấy ngày nay thân thể tôi không quá thoải mái, lúc quay chụp không đến xem, nghe nói hai vị đã giải quyết lời nguyền, đây đúng là chuyện tốt.”

Tuy ông ta nói bản thân sinh bệnh nhưng từ lúc nãy đến giờ không thấy có chỗ nào không khỏe, ý cười nhợt nhạt trên mặt ông ta cũng chưa bao giờ tắt.

Giang Chước nói: “Hy vọng biên kịch Vương thực sự thấy vui mừng.”

Cậu vừa nói vừa đánh giá đối phương không kiêng dè. Lúc đầu khi gặp biên kịch Vương, cả Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều không quá để ý đến người đàn ông nhìn tầm thường này, ấn tượng của Giang Chước về ông ta chỉ là ít nói, đeo kính, khoảng hơn 30 tuổi.

Đến lúc này ngồi đối diện nhau, biên kịch Vương cởi kính, Giang Chước mới phát hiện dưới mắt ông ta có một ‘đường’ màu da, tựa như cái đầu này từng bị cắt đôi rồi gắn lại. Mà gương mặt ông ta có vẻ không trẻ như cậu nghĩ.

Biên kịch Vương cười cười: “Ý Giang thiếu là gì, cậu nghĩ tôi là người viết ra nội dung chương trình nên nghi rằng tôi chính là người tạo ra lời nguyền?”

Giang Chước thẳng thắn thừa nhận: “Đương nhiên. Tôi với ông không có quen thân gì, nếu không nghi ngờ, sao bỗng nhiên vô duyên vô cớ đến thăm bệnh?”

Biên kịch Vương nói: “Vậy có gặt hái được gì không?”

Giang Chước nhìn vết sẹo dưới mắt ông ta: “Cũng có. Ví dụ như tôi thấy vết thương kia của ông hơi kì lạ, làm biên kịch có nguy hiểm đến vậy sao?”

Ánh mắt cửa cậu hướng đến vết thương khá trực tiếp, biên kịch Vương không phải không nhìn ra, thấy Giang Chước nhắc đến liền cởi mấy cúc áo, lộ ra lồng ngực trông cũng như từng bị xé nát.

Hóa ra vết thương này không chỉ ở 1 vị trí, Giang Chước rùng mình, biên kịch Vương nói: “Giang thiếu nói đúng, vết thương này có lai lịch không tầm thường, dung nhan bất nhã, làm cậu chê cười rồi.”

Ông ta thắt lại nút áo: “Thật không dám giấu diếm, đại học tôi học chuyên ngành biên kịch, thế nhưng bản thân có mắt âm dương từ nhỏ, bát tự cũng nhẹ, thể chất quá đặc biệt, muốn an ổn sống cũng không được, không còn cách nào bèn bái sư, sau đó được tiến cử vào tổ chuyên án đặc biệt.”

Giang Chước nheo mắt, hơi ngửa thân mình ra sau, dùng ánh mắt soi mói đánh giá biên kịch Vương.

Bên cạnh hai người, Vân Túc Xuyên đứng trước bàn nở nụ cười: “Quả nhiên. Vừa rồi tôi nghĩ, nếu không phải một người vừa thông hiểu pháp thuật vừa biết rõ tổ chuyên án sao có thể thiết kế ra câu chuyện như vậy, còn đoán được tôi và Giang Chước sẽ tham gia.”

Dù hắn đang cười nhưng trong mắt không có ý tốt, nói xong liền ngồi xuống bên người Giang Chước, nhếch cằm nhìn biên kịch Vương: “Để tôi đoán xem, tiếp theo ông sẽ không nói bản thân quen biết với trưởng khoa Giang, Giang Thần Phi chứ?”

Vẻ mặt Giang Chước hơi thay đổi, tay bỗng bị nắm chặt, là Vân Túc Xuyên đã cầm lấy bàn tay dưới bàn của cậu.

Biên kịch Vương nói: “Đã sớm nghe phó chủ tịch Vân thông minh hơn người, lúc cậu còn nhỏ lệnh tôn thích nhất là đưa cậu đến các yến tiệc, ai gặp qua đều khen ngợi không ngừng, qua hai lần giao tiếp, quả nhiên danh bất hư truyền. Đáng tiếc người giỏi thường không sống lâu, đúng là làm người ta tiếc nuối.”

Nếu người khác nghe được chuyện liên quan đến mệnh cách của mình chắc chắn sẽ hỏi thêm vài câu nhưng Vân Túc Xuyên không quan tâm, thản nhiên nói: “Nịnh hót không làm ấn tượng của tôi với ông tốt hơn đâu. Nói thẳng đi.”

Biên kịch Vương nói: “Tôi là một trong số 160 người đi làm nhiệm vụ cùng trưởng khoa Giang năm đó.”

Từ khi nghe thấy ba chữ ‘tổ chuyên án’, sắc mặt Giang Chước đã không quá dễ nhìn, cậu vẫn còn kiềm chế được cảm xúc, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần đó chết không ít người, ông có thể sống trở về, đúng là phải chúc mừng.”

“Học nghệ không tinh, chỉ là may mắn thôi.” Biên kịch Vương nói: “Mấy người chúng tôi trở về, dưỡng thương xong, chuyện làm đầu tiên chính là cực lực chứng minh Giang Thần Phi ra quyết sách không thỏa đáng, lâm trận bỏ chạy.... “

Lời này còn chưa nói xong, Giang Chước đã đứng lên từ chỗ của mình, túm áo biên kịch Vương, gằn từng chữ: “Không thể nào, các người bôi nhọ ông ấy.”

Bị Giang Chước túm như vậy, sắc mặt vốn không tốt của biên kịch Vương càng tái nhợt, ông ta cũng không phản kháng, chỉ ho hai tiếng, Vân Túc Xuyên ở bên cạnh đứng lên.

“Tiểu Chước.” Hắn dùng tay mình bao ấy tay cậu, không dùng lực, dịu dàng nói: “Chúng ta nghe xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra đi.”

Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu vào gương mặt Giang Chước, lộ rõ khí chất bất bình kiệt ngạo, sau một lát, cậu hừ một tiếng, buông biên kịch Vương, ngồi trở lại sofa: “Nói đi, trước khi tôi không khống chế được mà muốn giết ông.”

Biên kịch Vương rũ mắt, cầm lấy khăn lau kính theo bản năng, lau lại cặp kính không có chút bụi bẩn nào, nói: “Trưởng khoa Giang nhỏ hơn tôi 3 tuổi, sau khi vào tổ chuyên án, cậu ấy là người đầu tiên tôi quen. Ai cũng biết cậu ấy xuất thân rất cao, nhưng Giang Thần Phi rất cởi mở, tình tình cũng tốt, hơn nữa còn rất nhiệt tình, bình thường có chuyện gì nguy hiểm, cậu ấy là người xông vào đầu tiên, cho nên lúc đó trong tổ chuyên án không ai không thích cậu ấy.”

Giang Chước cười lạnh, biên kịch Vương coi như không nghe thấy, tiếp tục nói:

“Tổ chuyên án phần lớn là tài nhân dị sĩ, thật ra khá khó quản lý, lúc đó lập nhóm 160 người đi cứu viện cũng vì cậu ấy dẫn đầu nên mọi người mới chịu phục, theo bản đồ ban điều tra cung cấp mà đi. Nơi đó rất quỷ dị, cứ đi một lúc là lại có một vùng đất có thể nuốt người, may mà những chỗ này đều có trên bản đồ nên chúng tôi thành công lánh qua, đi sâu vào trong núi.”

Giang Chước đã may mắn được nhìn đến ‘vùng đất có thể nuốt người’ trong lời biên kịch Vương, nhưng nghe ông ta nói vậy, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến chính là bàn đồ có vấn đề.

Đã tự mình trải nghiệm qua nơi đó, lúc ấy cả bản thân lẫn Vân Túc Xuyên phải đến gần mới nhận ra điểm dị thường, trên thế gian này không có dụng cụ đo lường hay vệ tinh nào có thể tìm ra vị trí chính xác như vậy, nếu bản đồ có thể chỉ ra tất cả những địa điểm chuẩn xác, giúp người trong tổ chuyên án né tránh được thì chỉ có 2 khả năng.

Thứ nhất, chính là người điều tra hạ hết vốn liếng, phái rất nhiều người đến điều tra địa điểm, hy sinh vài người mới ra được tấm bản đồ.

Suy đoán này thật sự buồn cười, chưa nói đến phương diện thời gian vội vã, vì an toàn của nhân viện hiện trường của tổ chuyên án, không người bình thường nào làm chuyện ngu xuẩn như dùng mạng người để điều tra.

Cho nên chỉ có thể là khả năng thứ 2 —– người cung cấp tấm bản đồ này có liên hệ với người thiết kế ra mọi chuyện, cho nên mới biết tường tận và chính xác như vậy.

Tằng Vãn, Hà Cơ.

Giang Chước chắc chắn có thể khẳng định, đối phương thả ra tin tức như vậy là không có ý tốt, bọn họ chỉ muốn lợi dụng tổ chuyên án mở đường đến nơi sâu nhất trong tòa núi, cho nên mới tạo ra vụ án này đưa người tới, còn giúp họ đi vào sâu hơn.

Có thứ gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trước mắt trong tay Giang Chước có khá nhiều thông tin nên vừa nghe biên kịch Vương nói liền đoán ra âm mưu trong đó. Thế nhưng lúc ấy Giang Thần Phi không biết gì cả. Tuy có sẽ đến lúc sau, ông đã nhạy bén mà nhận ra chuyện dị thường nhưng nói chung đã muộn.

Biên kịch Vương nói: “Trước khi đến, chúng tôi đều nghe rằng nói đó vô cùng nguy hiểm, nhưng đội trưởng Giang dẫn chúng tôi vào rất thuận lợi. Mọi người đều cảm thấy may mắn, chuẩn bị đi cứu người, nhưng lúc sau, đội trưởng Giang đột nhiên thay đổi kế hoạch hành động.”

Hơn 100 người vào cứu viện như vậy đương nhiên cần chia thành các tiểu đội để vào tìm kiếm, thế nhưng lúc sau, Giang Thần Phi lại bảo thay đổi kế hoạch, mọi người không được tách ra, tất cả theo sau ông, tập trung lui lại ra khỏi ngọn núi.

Hẳn ông đã nhận ra tình hình không ổn, nhưng chưa xác định được chính xác chỗ cần hoài nghi, vậy nên dùng trực giác và sự nhạy bén ra quyết đinh như vậy. Thật ra trong tình huống lúc đó, đây là quyết định vô cùng chính xác, nếu người dẫn đầu nhóm người là Giang Chước, cậu chắc chắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Không biết có phải có kẻ phản bội hay không, không biết bản đồ trong tay có ý tốt hay ý xấu, lại càng không biết bên trong tòa núi lớn, thứ gì đang chờ đợi bọn họ.

Tình hình không rõ, mạng của nhiều người như vậy đặt trên vai, cho dù vội vã cứu người cũng không thể tùy tiện hành động.

Nhưng mệnh lệnh này chỉ có thể giải thích bằng trực giác của Giang Thần Phi, có vài người không phục, thậm chí những người như thế còn chiếm số nhiều. Lập tức có người đưa ra ý kiến, nói Giang Thần Phi sợ chết nên mới không dám cứu người.

Biên kịch Vương chậm rãi nói: “Tôi cũng là một trong số những người phản đối.”

Giang Chước lạnh lùng: “Là do ông ngu xuẩn.”

Đây đã là câu nói có giáo dục nhất mà Giang Chước có thể nói ra lúc này, Vân Túc Xuyên không phải người trong cuộc nên bình tĩnh hơn Giang Chước chút, nghe vậy bèn ôm bả vai Giang Chước, nhẹ nhàng bóp bóp, sau đó hỏi:

“Biên kịch Vương, tôi nhớ nãy ông nói, quan hệ của chú Giang ở tổ chuyên án rất tốt, xưa nay luôn được mọi người tin phục, cả ông cũng rất thân với ông ấy. Theo lý thuyết quyết định của ông ấy dù không hợp lí, xuất phát từ sự kính trọng cấp trên và tin tưởng đồng nghiệp, mọi người dù không đồng ý nhưng cũng không thể quá khích như thế?”

Hắn nói thẳng vào trọng tâm, vẻ mặt Giang Chước rét lạnh, biên kịch Vương thở dài, nói: “Cậu nói đúng, chúng tôi vốn rất tin tưởng cậu ấy, nếu lúc trước nghe theo quyết định đó, chắc chắn mọi chuyện sẽ không đến nước này.”

Lúc nói vậy, giọng điệu ông ta rất hổ thẹn, trên mặt vẫn là nụ cười bất biến, quả thực làm người ta muốn đấm.

Giang Chước chỉ cảm thấy dây thần kinh bên thái dương mình giật giật, nhưng tay Vân Túc Xuyên vẫn giữ chặt cậu, giúp cậu giữ chút lý trí, tiếp tục nghe.

Biên kịch Vương nói: “Vì lúc ấy tôi vô cùng tức giận.”

Ông ta có rất nhiều cái cớ có thể nói ra, lại chọn một nguyên nhân nghe chằng có chút sức thuyết phục nào, nghe còn buồn cười, nhưng Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều có vẻ mặt nghiêm túc, chờ ông ta nói tiếp.

“Thật ra tôi đã nghĩ lại vô số lần, cảm xúc tức giận lúc ấy dường như không phải do nghe lời nói của trưởng khoa Giang mới bắt đầu. Thậm chí từ trước khi cậu ấy ra quyết định rút lui, không biết từ đâu lúc nào, tôi đã luôn cảm thấy có một cơn tức khó hiểu thiêu đốt tâm trí, muốn phát giận, lại không biết phải phát giận mới cái gì, nói chung rất cáu kỉnh.”

Vân Túc Xuyên: “Ý ông là, lời của chú Giang không phải nguyên nhân các người tức giận mà chỉ là nơi ông xả ngọn lửa trong lòng ra?”

Biên kịch Vương gật gật đầu.

Giang Chước bỗng nhiên nói: “Hiện tôi muốn hỏi ông một câu.”

Biên kịch Vương nói: “Giang thiếu hỏi đi.”

Giang Chước nhìn ông ta, nói: “Có phải ba tôi bị các người hại chết không?”

Cậu không muốn nghe nhiều lời, có một số chuyện dù có bao nhiêu lý do cũng không bao biện được, cậu cần một đáp án, có, hoặc là không.

Lúc nói, hai người xung quanh đều cảm nhận được sát khí của cậu, biên kịch Vương chắc chắn chỉ cần mình nói một chứ ‘phải’, ông ta lập tức sẽ phơi thây tại chỗ.

—- Vân Túc Xuyên sẽ không ngăn cản, vì hắn đã buông tay không ôm Giang Chước nữa. Trong chuyện này, hắn tôn trọng cũng như hiểu được ý muốn của Giang Chước.

Biên kịch Vương thản nhiên nhìn Giang Chước: “Không phải.”

Ông ta nói tiếp: “Tôi có thể chắc chắn, khoa trương Giang không chết trong tay ai trong số chúng tôi. Đúng hơn là lúc sau chúng tôi không thấy cậu ấy mới nghĩ rằng cậu ấy lâm trận bỏ chạy.”

Nếu đã tốn nhiều tâm tư làm ra một chương trình như vậy chỉ thể công bố chân tướng cho Giang Chước, biên kịch Vương không có lý do gì để nói dối, thân thể căng chặt của Giang Chước hơi thả lỏng, nói: “Có ý gì?”

Biên kịch Vương nói: “Lúc ấy mọi người đều xúc động và phẫn nộ, có người đồng ý có người không, sau tôi nhớ lại, có thể một số người đã bị một thứ gì đoa ảnh hưởng đến cảm xúc từ lúc nào không hay. Những người tu Đạo tu Phật từ nhỏ có vẻ tâm trí kiên định hơn, đa số họ đều ủng hộ quan điểm của trưởng khoa Giang, nhưng số người vào nghề giữa chừng như tôi nhiều hơn, nên không được.”

Giang Thần Phi là con một của Giang lão, từ lúc biết đi là bắt đầu học pháp thuật, có thể nói gốc tốt thì đỏ cây (sinh ra trong gia đình tốt thì sẽ trở thành người xuất sắc), tính cách ông ôn hòa mà kiên định, đương nhiên khó bị ảnh hưởng.

Giang Chước nghe ông ta nói, lý trí và bình tĩnh chậm rãi trở về, nói: “Ông cảm thấy nơi xuất phát ra những xúc cảm dị thường này là gì? Đồ ăn, mùi hương, chiêu tấn công lén lút nào đó, hay bản thân địa điểm có vấn đề?”

Biên kịch Vương trả lời: “Nếu phải chọn, tôi nghĩ hẳn là ý cuối cùng. Nơi đó dường như có vấn đề gì đó, người đi vào cứ như nhiễm phải một loại virut, dù có rời khỏi nơi ấy vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”

Giang Chước trầm ngâm một hồi: “Nói tiếp đi.”

Biên kịch Vương kể tiếp, tuy ý kiến không thống nhất nhanh Giang Thần Phi quá kiên quyết, trấn áp những người phản đối, mang nhóm người theo đường cũ rút lui.

Ấy nhưng ngay lúc rút lui, bọn họ bỗng nghe được tiếng hét cùng tiếng nổ truyền đến.

Khi chưa phát hiện ra đối tượng cứu viện, nếu thấy tình hình không ổn còn có thể rời đi, nhưng bọn họ đến đây để cứu người, nếu thấy chết không cứu chỉ vì mấy nguyên do chẳng hiểu ra sao thì đến cả Giang Thần Phi cũng không làm được. Vì vậy ông nghĩ lại, đưa ra quyết định thứ 2.

Giang Thần Phi chia 160 người thành 6 đội, trong đó một đội đóng tại chỗ, 5 đội kia đi cứu người theo hướng âm thanh phát ra, phải trở về trong nửa giờ. Trong đó ông dẫn dắt đội có nhiều người không khống chế được nhất, biện kịch Vương cũng trong nhóm đó.

Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước, trong lòng âm thầm nghĩ nếu đã ra quyết tâm hạ lệnh như vậy kiêng kị nhất là do dự, một khi dao động, chắc chắn mọi chuyện sẽ không ổn. Nếu hắn là người dẫn đầu nhóm người, hắn sẽ không cứu.

Nếu làm vậy, 160 người kia sẽ sống sót hơn phân nửa, nhưng lúc sau Giang Thần thoát khỏi đó cũng vẫn sẽ bị phạt.

Với người từ trước đến này luôn tùy tiện như Vân Túc Xuyên, phạt thì phạt, cùng lắm thì hắn mặc kệ, nhưng giáo dục từ nhỏ của Giang Thần Phi không cho phép ông làm ra lựa chọn như vậy. Hành vi của Vân Túc Xuyên không thể coi là một công chức chính phủ đủ tư cách.

Có lẽ những người bị hại chờ cứu viện cũng chờ đợi những người như Giang Thần Phi đến cứu.

Tiếc rằng không có chuyện ở hiền gặp lành, người tốt khó mà chết già.

Ai cũng không sai, chỉ là tư tưởng khác nhau, phải gánh nhiều áp lực như vậy, quyết định nào cũng đều mang ảnh hưởng lớn.

Ông là một cảnh sát tốt, một người bảo vệ được người ta kính nể, trong những năm nhận chức ở tổ chuyên án, nếu không có Giang Thần Phi, có biết bao gia đình đã phải tan cửa nát nhà, nhưng ông không phải là một người cha, người chồng hay người con tốt.

Nhiều người nói hai cha con nhà họ Giang diện mạo giống nhau nhưng tính cách thì khác, thật ra với Vân Túc Xuyên, Giang Chước và Giang Thần Phi vẫn giống nhau, chẳng qua từ nhỏ Giang Thần Phi sống yên ổn bình thản nên tính cách ông có phần điềm đạm hơn, Giang Chước lớn lên trong sóng gió, sự kiệt ngạo quật cường lộ ra ngoài rất nhiều.

Vân Túc Xuyên chỉ hy vọng cậu không đi trên con đường của cha mình, hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Lúc đó Giang Thần Phi nghe thấy tiếng kêu cứu đúng là không thể bỏ lại mạng sống của những người đó, đưa người qua tìm, biên kịch Vương ở cùng một nhóm với ông. Lúc ấy tuy không nói gì, nhưng ngẫm lại ông đã gộp hết những người bị kích động vào một nhóm đưa bên người, có lẽ cũng nhìn ra chút ít manh mỗi.

Sau đó bọn họ gặp một nhóm du khách đang cầu cứu. Những người này đang bị nhốt trong một hố sâu sau núi, hố bị bịt bởi một tảng đá, xung quanh không có chỗ nào nguy hiểm khác. Nhóm Giang Thần Phi kê khối đá, chuẩn bị cứu người, lại phát hiện dường như trên tảng đá dính rất nhiều máu tươi, thậm chí là cả thịt nát.

Giang Chước và Vân Túc Xuyên đồng thời nghĩ đến chuyện nổ tung, chẳng qua do họ đã nhìn đến bệnh nhân trong bệnh viện, thành viên tổ chuyên án lúc đó lại vô cùng nghi hoặc.

Biên kịch Vương nói: “Lúc ấy trong tôi nghẹn một cục tức không có chỗ phát ra, lúc cứu người xông vào đầu tiên, ban đầu thấy vế máu trên tảng đá, tôi còn lơ đễnh, cho là có người đập trúng bị thương, chút máu là chuyện bình thường, nhưng sau này xem lại, tôi mới thấy chuyện không đơn giản như vậy.”

Vân Túc Xuyên thản nhiên nói: “Máu bắn tung tóe, hơn nữa bắn xung quanh không đồng đều nhỉ.”

Biên kịch Vương cười nói: “Hai người quay xong chương trình nên hẳn đã biết rồi. Nhóm người kia gặp chuyện lạ còn bị nhốt, chúng tôi phát hiện bất hợp lý hỏi nửa ngày mới biết sau khi bọn họ đi vào núi, vốn đang đi linh tinh, không ngờ đi tới đi lui, có người trong nhóm họ nổ tung.”

Ông ta lắc đầu thở dài, thế nhưng bộ dáng trông cũng chẳng có mấy phần tiếc hận: “Nhóm người này cũng xui, hai người kia nổ tung làm tảng đá vốn trơn do mưa trượt xuống, nhốt họ trong đó.”

Vân Túc Xuyên định hỏi gì đó, nhưng thấy biên kịch Vương có vẻ chưa nói xong, mím môi, tạm thời nhịn.

Biên kịch Vương nói: “Vốn nghĩ tìm được người là xong, nhưng vì có chuyện này nên tình hình lập tức trở nên phức tạp, những người được cứu không thể thoát khỏi nguy cơ bị nổ, mỗi người đều lo mình bị đồng bạn nổ bị thương, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng tình hình như vậy chúng tôi lại càng không thể thả nhóm người có nguy cơ này ra ngoài xã hội.... Lỡ sau khi ra ngoài mới biết đây là bệnh có thể lây nhiễm thì sao? Lỡ những người khác bị thương thì sao bây giờ?”

Nói xong, ông ta dừng lại, yên lặng nhắm mắt bình tĩnh lại, như một lần nữa thấy được cảnh tượng kinh hoảng như tận thế đó, Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng không nói gì.

Chuyện như vậy, bọn họ chỉ nghe một chút thôi đã thấy không rét mà run, người trực tiếp ở đó lúc ấy thì sao?
Bình Luận (0)
Comment