App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 129

Edit + beta: Herbicides.

Thẩm Tử Sâm cố gắng nói chuyện nhưng chỉ có thể ư a không có nghĩa, làm cho Thẩm Hâm nghĩ cậu ta bịa không nổi chuyện gì nữa.

Ông ta hơi lẩm bẩm: “Vậy nên, con không giết Mĩ Nga?”

Thẩm Tử Sâm như được đại xá, vội nói: “Đúng đúng, thật sự không liên quan gì đến con!”

Chỉ cần không muốn nhắc tới chuyện của Giang Chước là cậu ta có thể nói chuyện như thường.

Thế nhưng phủ nhận cũng không cho cậu ta kết quả gì tốt, cậu ta mơ hồ thấy hình như Thẩm Hâm lấy gì đó ra từ ngăn kéo, sau đó trán mình hơi lạnh, giọng nói ôn hòa mà đáng sợ của người cha kia lại truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Mĩ Nga không phải do con giết sao?”

Thứ đó...... là súng.

Thẩm Tử Sâm lập tức nhũn chân, cậu ta thật sự cảm nhận được sát khí từ họng súng lạnh băng.

“Ba, ba tin con, cái chết của dì Chu thật sự không liên quan đến con...... Thật sự không phải con tạo ra mà! Con chỉ có liên quan chút ít, là con mở bếp!”

Một câu đó nói ra, Thẩm Tử Sâm cảm thấy sát ý dường như nhạt đi chút ít, cậu ta không đoán được Thẩm Hâm nghĩ gì, chỉ muốn ông ta rời súng đi, không ngừng nói:

“Ba, ba tin con, con không muốn giết dì Chu, chỉ là...... khát vọng tình mẹ, mong bà ấy đối xử với con tốt hơn thôi. Con nghĩ mở bếp ra rồi sẽ đánh thức bà ấy và anh trai dậy ngay thì con sẽ thành ân nhân cứu mạng bọn họ, nhưng thuốc ngủ không phải do con bỏ, con cũng không thật sự muốn giết họ, con thật sự không biết có chỗ nào sai sót mà!”

Nói tới đây, Thẩm Tử Sâm chợt lóe lên suy nghĩ: “Không chừng có người động tay động chân, nếu không tốc độ con báo công an và cứu thương nhanh như vậy sao chết người được! Không thể trách con!”

Nói một hơi nhiều chữ như vậy đúng là làm khó cậu ta, khi Thẩm Hâm mở miệng vẫn là câu hỏi cũ: “Mĩ Nga không phải do con giết sao?”

Giọng điệu ông ta không thay đổi chút nào, Thẩm Tử Sâm luôn miệng nói: “Không phải! Không phải! Thật sự không phải con!”

Cậu ta vừa nói xong, ngay sau đó chợt nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, Thẩm Hâm bóp cò súng.

Thẩm Tử Sâm trợn to mắt, cả cơ thể nhin lên, nháy mắt ấy quên mất sự trốn tránh, sau đó cậu ta cảm giác họng súng trên trán mình hơi di chuyển, viên đạn xẹt qua bên đầu cậu ta.

Tuy không nguy hiểm đến tính mạng như Thẩm Tử Sâm cảm giác được thứ gì đó nóng nóng chảy từ đầu xuống má.

‘Huỵch’ một tiếng, cả người cậu ta ngã xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, thậm chí không để ý đến đau đớn.

Trong thời khắc vừa rồi, Thẩm Tử Sâm lần đầu tiên tiếp xúc với hương vị của cái chết —– hóa ra cảm giác sinh mệnh sắp trôi đi đáng sợ đến vậy.

“Bây giờ.” Thẩm Hâm cong lưng, giọng nói thân mật: “Ba hỏi con một lần cuối cùng, con có giết Mĩ Nga không?”

Thẩm Tử Sâm run rẩy ngẩng đầu, thấy ánh mắt của ông ta, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cậu ta hiểu được gì đó. Từ nãy đến giờ Thẩm Hâm đang muốn cậu ta thừa nhận mình là người giết Chu Mĩ Nga, không liên quan đến ai khác, chỉ có mình cậu ta thôi.

Thứ ông ta quan tâm không phải là sự thật, mà chỉ muốn có người gánh chịu chuyện này.

Nhưng..... sao Thẩm Hâm lại làm vậy? Trừ hung thủ thật sự, còn ai trông mong người khác nhận tội này? Chẳng lẽ ông ta, ông ta.....

Dường như tất cả câu hỏi trong đầu đều đã có đáp án, Thẩm Tử Sâm không rét mà run, nhưng họng súng mang theo nhiệt độ kia lại đặt vào gáy cậu ta, Thẩm Từ Sâm chắc chắn nếu mình không chịu sửa miệng, phát súng tiếp theo sẽ không lệch đi đâu nữa.

Cậu ta buột miệng: “Là con! Là con giết!”

Rõ ràng chỉ nói một câu thôi nhưng cậu ta cảm thấy bản thân như mất hết sức lực, trong ngực máu cuồn cuộn lên, vừa muốn nôn, vừa muốn khóc.

Dù là dạng người thế nào, khi bị dùng cách như vậy ép buộc phải nhận mình là hung thủ giết người đều sẽ bị áp lực rất lớn. Tâm tư Thẩm Hâm đúng là thâm trầm đến đáng sợ, từ đầu đến cuối, ông ta không nói gì, dù có ai lén ghi âm cũng khó có được nhược điểm nào.

Ông ta tiếc hận nhìn Thẩm Tử Sâm, tỏ ra không đồng tình: “Cuối cùng cũng chịu nói thật. Dù Chu thương con như vậy, sao con có thể làm thế? Từ nhỏ ba đã dạy con trở thành người thiện lương chính trực, giờ con xem lại mình đi. Thật sự làm cho ba rất thất vọng.”

Thẩm Tử Sâm á khẩu không trả lời được. Trước đây cậu ta hưởng thụ sự giàu sang và cưng chiều không thuộc về mình của Thẩm Gia còn từng đắc chí, cảm thấy bản thân thật thông minh nhạy bén, dùng thủ đoạn của mình đừa giỡn được không ít người. Cho tới bây giờ, Thẩm Tử Sâm mới xem như hiểu được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, mấy cái mánh khóe của cậu ta chẳng là gì, nếu không có mệnh cách và phòng live stream, chỉ sợ đã chết mà không biết mình chết thế nào.

Cuối cùng Thẩm Hâm cũng rút cây súng đáng sợ kia về, Thẩm Tử Sâm trơ mắt nhìn ông ta tiến lại gần, không dám trốn, để ông ta vỗ đầu hai cái như vỗ chó, không dám cử động.

Thẩm Hâm dường như rất vừa lòng với phản ứng của cậu ta: “Vốn ba đã ly hôn với Mĩ Nga nhiều năm rồi, có một số chuyện đã qua, ba không để ý nhiều. Nhưng Tử Sâm, còn có biết, vì sao hôm nay con lại rơi xuống bước đường này.”

Thẩm Tử Sâm lắc đầu, Thẩm Hâm nhìn cậu ta, lại cười nói: “Hửm?”

Thẩm Tử Sâm run giọng: “Không, con không biết.”

Thẩm Hâm mỉm cười: “Vì có người muốn dùng con để thử ba.”

Trong lòng Thẩm Tử Sâm có nhiều đáp án, nhưng cậu ta không muốn biết, lời Thẩm Hâm mà cậu ta nghe cứ như nghìn lẻ một đêm, sửng sốt, không biết chuyện ông ta nói là thật hay giả.

Thẩm Tử Sâm khựng lại như vậy, Thẩm Hâm liền dùng họng súng nhấc cằm cậu ta lên, hỏi: “Sao, rất kinh ngạc?”

“Vâng, vâng.” Hơn 10 phút ngắn ngủi, nhận thức của Thẩm Tử Sâm với người ‘cha’ này hoàn toàn bị phá vỡ, đây mới thật sự là người khiến người ta nhìn không thấu. Cậu ta bất giác dùng kính ngữ: “Con không nghĩ đến..... không phải con, từ trước đến nay còn chưa từng muốn thử ngài.”

Mỡ trên mặt cậu ta run lên, Thẩm Hâm buông tay, cười như không cười nhìn gương mặt ngu xuẩn vì kinh ngạc của cậu ta: “Ba tin con.”

Thẩm Hâm thong thả bước mấy bước, nói: “Nhưng hiện con biết rồi, có người muốn dùng con để thử ba, như vậy sau cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay chắc chắn vẫn có người theo dõi con, quan sát phản ứng của con. Vậy tiểu Sâm, con nên làm thế nào đây?”

Thẩm Tử Sâm không dám không trả lời, vội nói: “Con nhất định sẽ không nói gì.”

Thẩm Hâm cười ha ha: “Đương nhiên con không thể nói gì, con giết người, nào ai ngốc đến nỗi nói ra mình là hung thủ đâu?”

Thẩm Tử Sâm: ”..... “

Ban đầu cậu ta nghĩ Giang Chước là kẻ tàn nhẫn, mỗi khi đối mặt với Giang Chước, Thẩm Tử Sâm phải mắng bảy tám câu đkm trong lòng, nhưng hiện tại cậu ta đã ý thức được, Giang Chước còn trẻ nên vẫn hiền lành chán. Cảnh giới cao nhất phải là làm cho người ta rõ ràng tức muốn chết nhưng mắng trong lòng cũng không dám, sợ người kia biết đọc tâm mà nghe ra.

Bởi vậy, Thẩm Tử Sâm chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cũng không dám phản kháng.

Đừng nói Thẩm Tử Sâm, đến cả Giang Chước cũng chưa chắc đã ngờ rằng Thẩm Hâm khôn khéo đến vậy. Không nên ở lại Thẩm gia lâu, cậu phải thừa lúc Thẩm Hâm không chú ý chạy đi bằng tốc độ nhanh nhất.

Cậu đẩy cửa sổ ra ngoài, lại dùng tay đè lại cửa để mượn lực, khi thân thể ổn định thì lật tay đóng cửa sổ, thả người nhảy xuống từ tầng 2.

Khi hai chân chạm đất, cậu thoáng dừng chân, quay đầu nhìn một ô cửa sổ sáng nhàn nhạt. Chỉ một cái liếc mắt khiến lòng cậu có đủ loại cảm giác, nhưng Giang Chước cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhanh chân rời đi.

Lúc này đã gần sáng, Giang Chước đi trên con đường trống không vắng vẻ, một chiếc taxi dừng bên cạnh cậu, tài xế hạ cửa kính, lớn tiếng hỏi: “Cậu trai ơi, đi xe không?”

Giang Chước lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi hay tin nhắn, cậu sợ không gặp được Vân Túc Xuyên, vừa định gọi điện cho hắn vừa khoát tay với tài xế: “Cảm ơn, không cần.”

Xe taxi rời đi, cách đó không xa truyền đến tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Giang Chước nhìn theo hướng âm thanh, thấy Vân Túc Xuyên đã đến, gọi: “Vân Túc Xuyên!”

Vân Túc Xuyên quay đầu thấy Giang Chước, đổi hướng chạy về phía cậu, không nói câu nào đã đưa tay kéo cậu vào lòng, ôm chặt.

Giang Chước cảm thấy Vân Túc Xuyên đang chôn mặt trên vai mình, hắn đột nhiên nhiệt tình như vậy làm cậu bất ngờ, nhưng cũng giúp cho nỗi buồn trong lòng cậu vơi đi phần nào, bởi vậy không hỏi gì, cũng ôm lại hắn.

Vân Túc Xuyên ôm một hồi lại ngẩng đầu, một nụ hôn vừa lâu vừa kịch liệt rơi xuống môi Giang Chước. Tay Giang Chước đặt trên lưng hắn, hai người đứng ở giữa đường lúc đêm khuya, thoạt nhìn vừa an toàn vừa nguy hiểm.

Lúc trước bị quỷ Thạch Cương quấy nhiễu tinh thần, Vân Túc Xuyên dù là muốn thử nó nên cố ý mặc kệ nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cảm xúc, trong lòng ngập tràn cảm giác lo lắng. Hắn hôn một lúc lâu mới lưu luyến buông Giang Chước ra, ngón tay hắn khẽ vuốt cánh môi cậu, dịu dàng nói: “Thế nào, không sao chứ?”

Giang Chước phát hiện hai người đang đứng giữa đường như hai tên muốn đi tự tử, túm tay Vân Túc Xuyên kéo vào vỉa hè rồi nói: “Không sao, có thu hoạch, anh thì sao?”

Vân Túc Xuyên nghe cậu nói vậy liền nở nụ cười, trả lời: “Anh cũng thế. Không sao, có thu hoạch.”

Giang Chước lười biếng tựa vào thân cây phía sau, liếc nhìn hắn: “Nhưng hơi bị kích động.”

Vân Túc Xuyên thở dài: “Em hiểu anh còn hơn bản thân anh đấy, đúng là vậy. Chuyện này nói ra cũng dài.”

Giang Chước: “Vừa đi vừa nói đi. Em muốn quay về công ty Thẩm gia trả két sắt lại, tránh đánh rắn động cỏ. Tranh thủ làm xong trước khi trời sáng.”

Vân Túc Xuyên thấy két sắt vẫn bị khóa có hơi buồn bực: “Còn chưa mở ra xem, trả lại làm gì?”

Giang Chước hít một hơi rồi nói: “Em gặp..... Lâm Quỳnh.”

Vân Túc Xuyên biến sắc, Giang Chước khoát tay ý bảo không sao, kể những chuyện gặp ở Thẩm gia kể lại cho hắn.

Khi nói chuyện hai người cũng đến bên ngoài công ty Thẩm gia, Vân Túc Xuyên nghiêm túc nghe Giang Chước nói, cũng nhớ lại chuyện mình đã gặp, không nhịn được mà nói: “Anh đến phục rồi, đúng là vật họp theo loài người họp theo nhóm, có thể làm đồng bọn với Hà Cơ thì chỉ có loại âm hiểm xảo trá đê tiện vô liêm sỉ như vậy thôi.”

Giang Chước nói: “Tuy em chưa gặp Thẩm Hâm nhưng xem thái độ của Thẩm Khiêm và Lâm Quỳnh với ông ta cũng là vừa sợ vừa kiêng dè.”

Vân Túc Xuyên an ủi: “Nếu bọn họ đã ở chung nhiều năm như vậy hắn cũng có cách riêng, em không cần lo đâu.”

Giang Chước: “Em..... “

Cảm xúc của cậu với Lâm Quỳnh thật sự phức tạp, người mẹ này khác với tưởng tượng của Giang Chước, mà tính cách lạnh lùng cứng nhắc của hai người lại y hệt nhau, chỉ gặp mặt mấy phút nhưng đã mang lại cho Giang Chước cảm giác liên kết huyết thống khó nói.

Tuy không thể tha thứ đơn giản như vậy nhưng nếu bảo coi bà như người dưng hoặc hận đến nghiến răng thì cũng không đến nỗi.

Giang Chước vốn định nói ’em không lo’ nhưng nghĩ lại, cậu cảm thấy thế nào Vân Túc Xuyên hiểu hết, không cần mạnh miệng nói như vậy: “Trong đầu em có nhiều chuyện cần suy nghĩ, không quan tâm được nhiều đến vậy. Đi đến đâu làm đến đó vậy. Thật ra em không thể hoàn toàn tin tưởng Lâm Quỳnh, nếu bà ấy lừa em thì thứ nhận được từ tay bà ấy cũng không quá đáng tin.”

Vân Túc Xuyên nghe cậu nói vậy liền bảo: “Thật ra nãy anh đã định nói, tuy bà ấy là mẹ em, hơn nữa có thể có nỗi khổ chúng ta không biết nhưng cẩn tắc vô áy này, cho dù thế nào thì em không thể dễ dàng hoàn toàn tin tưởng bà ấy.”

Giang Chước nói: “Em biết.”

Nhiều năm như vậy không gặp nhau, dù có quan hệ huyết thống nhưng cậu thật sự biết rất ít về tính cách của bà, cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm Quỳnh, lúc ở Thẩm gia, cậu đồng ý với đề nghị của bà vì không còn lựa chọn nào tốt hơn, nếu có chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng có thể tùy cơ ứng biến.

“Nhưng anh thấy khả năng bà lừa gạt em không cao lắm, vì trong tình huống đó, chuyện này không cần thiết.”

Vân Túc Xuyên sờ mặt Giang Chước, nhận lấy két sắt: “Cho nên anh cũng nghĩ em nên trả thứ này lại để tránh đánh rắn động cỏ. Chúng ta có thể đặt cấm chế ở bên ngoài, cậu không mở được, ông ta cũng không mở được, tránh được sơ hở.”

Giang Chước nhướn mày, cười nhìn Vân Túc Xuyên: “Em đã đặt rồi.”

Hai người đều cười, Giang Chước đặt lại đồ vào chỗ cũ, lúc ra ngoài trời đã hửng sáng, mặt trời hơi ló rạng.

Giang Chước nói: “Được rồi, chuyện em đã nói rồi, đến chuyện của anh.”

Vùng xung quanh đều là công ty và trường học nên sáng sớm có nhiều người đi qua, không ít hàng rong đã sớm mở cửa, gió thổi mùi hương thơm nức mũi.

Giang Chước hỏi Vân Túc Xuyên xong hơi khựng lại, bên tay cậu là đủ âm thanh hò hét, thật sự rất phiền toái.

“Bún đây! Bún đây! Tui là sợi bún gạo mềm mại trắng trẻo đây! Thích nhẹ nhàng tui có thể thanh thuần, muốn cay tui có thể nhiệt liệt! Anh trai chị gái cô dì chú bác ơi đến đây đi!”

“Đừng nghe nó nói linh tinh! Loại bún gầy gò như nó ăn không no được. Là đàn ông phải đến đây ăn mì, ông đây vừa dài vừa rộng, ăn không ngon không lấy tiền!”

Bún gạo cuồng nộ run run: “Tên mì này, mi bị hâm à!”

Mì lớn tiếng cười nhạo: “Cẩn thận run gãy đầu bây giờ, đồ biến thái.”

(mình không chắc nhưng cái từ biến thái vừa là biến thái trong sinh học vừa là biến thái mà ai cũng nghĩ đến đó, nên chắc mì đang chơi chữ để trêu bún.)

Bánh bao bên cạnh hiền lành nói: “Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, tôi cảm thấy tôi ăn no hơn các vị một tí.”

Bún và mì đều giận dữ nói: “Đồ bánh bao thối, đồ trà xanh! Nhân cơ hội định chen chân vào hả?”

Bên này bún mì với bánh bao cãi nhau, bên cửa hàng bánh quẩy đã truyền đến tiếng hát:

“Tui là sữa đậu nành!” “Tui là bánh quẩy!” “Tui là tào phớ ~”

“Tui ngọt!” “Tui giòn!” “Tui trơn mượt ~”

“Đến với chúng tui nè, một ít tiền có thể nếm được nhiều loại hương vị, chắc chắn khiến mọi người vừa lòng!”

Giang Chước: ”...... ” Bọn mi càng nói người ta lại càng không dám ăn!

Vân Túc Xuyên vốn đang nói, thấy Giang Chước đang nhìn sạp hàng ăn ven đường liền hỏi: “Em đói sao? Anh cũng muốn ăn sáng, chúng ta ngồi ăn rồi nói nhé.”

Giang Chước: “Ấy..... “

Cậu không kịp ngăn Vân Túc Xuyên, lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt nhiệt tình tập trung vào bọn họ, hai người lập tức trở thành mục tiêu của đủ loại đồ ăn trên đường, bánh bao bánh quẩy mì sợi bún gạo đều gào lên tự đề cử bản thân, dùng từ ngữ rất mãnh liệt, vô cùng nhiệt huyết.

May sao Vân Túc Xuyên không nghe thấy, đầu Giang Chước sắp ong lên, cảm thấy có thể ‘Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tay áo chiêu’ (cưỡi ngựa đi trong ánh chiều tà, trên lầu tay áo đỏ vẫy đầy) cũng không phải là cảnh tượng vui vẻ gì.

Cậu nhanh chóng nói: “Ăn ăn ăn, chúng ta nhanh tìm một cửa hàng. Đi nhanh!”

Cuối cùng cậu cùng tìm được một quầy hàng không có đồ ăn thành tinh, tuy chỗ nay có hơi xập xệ nhưng không còn lựa chọn nào khác, thời khắc yên tĩnh quá là quý giá.

Vân Túc Xuyên gọi tiểu long bao, Giang Chước gọi mì, hai người ngồi xuống, Vân Túc Xuyên kể lại chuyện hắn đã gặp.

Khi Giang Chước nghe về quỷ Thạch Cương mới hiểu được thái độ của Vân Túc Xuyên khi mới gặp mình lúc nãy.

Vân Túc Xuyên cũng không che giấu mà kể nguyên văn những lời quỷ Thạch Cương nói ra để dụ dỗ hắn, Giang Chước nghe hắn nói mà cảm thấy hơi bất an, bỗng nhiên rất muốn biết hắn nghĩ gì trong đầu. Cậu hỏi: “Vậy nên em thắc mắc, vì sao anh không trúng chiêu?”

Vân Túc Xuyên ‘hứ’ một tiếng: “Có chiêu gì đâu mà trúng? Quỷ Thạch Cương nói trong lòng em chỉ có mỗi anh, không tiếp xúc với ai khác, chỉ vì anh mà tồn tại —– cái này không hấp dẫn tí nào.”

Giang Chước vốn tưởng Vân Túc Xuyên kiên định nên mới tránh được, nghe vậy nghi hoặc hỏi lại: “Hả?”

Vân Túc Xuyên nhân lúc không ai chú ý, nắm tay Giang Chước, nhanh chóng hôn một cái lên mu bàn tay cậu, lại cười nói: “Lời nó nói là hại nhau chứ còn gì nữa, sao anh có thể để em biến thành như thế. Nếu thế giới của em có mỗi anh thì có còn là người bình thường không? Cuộc đời em có khác nào bị hủy hoại? Anh lại càng mong em có nhiều thêm mấy người bạn, sống thật náo nhiệt, vui vẻ, dù sao không ai có thể cướp em đi khỏi anh.”

Vẻ mặt Giang Chước trở nên dịu dàng, không biết nhớ tới chuyện gì, cũng cười nhẹ, cảm thán: “Từ nhỏ đến giờ anh chẳng thay đổi gì cả...... “

“Vì em là Giang Chước mà.” Vân Túc Xuyên tỏ ra đương nhiên: “Thiếu chưởng môn phái Linh Hoa, cháu nội của Giang Tùng, con trai Giang Thần Phi, 12 tuổi đã được thắp nén hương đầu trong lễ Phật Đản, 15 tuổi dẹp yên thảm án tại nghĩa trang.... “

Nhớ tới từng chuyện đã gặp, hắn thấy vừa cảm thán vừa tự hào: “Giang Chước có bao nhiêu thân phận, rất nhiều ánh sáng chói mắt, đó mới là một người hoàn thiện. Em chưa bao giờ và cũng không bao giờ nên vì một người Vân Túc Xuyên mà tồn tại.”

Giang Chước híp mắt cười, một lúc sau mới nói: “Vậy anh quên mất vài cái quan trọng rồi.”

Vân Túc Xuyên tỏ ra thắc mắc: “Hửm?”

“Trong quá khứ Giang Chước là anh em tốt của Vân Túc Xuyên, hiện là người yêu của anh ta.” Giang Chước lật tay nắm chặt tay hắn: “Chỉ cần ở bên cạnh anh, cuộc đời này của em đã đủ rồi.”

Vì sao chỉ tiếp xúc đơn giản như vậy có thể khiến người ta rung động đến thế?

Vân Túc Xuyên cảm thấy có một luồng ngọt ngào đầy lo lắng dịu dàng truyền đến từ vị trí hai người tiếp xúc, mang theo rung động truyền đến khắp toàn thân. Đôi mắt xinh đẹp của hắn trào dâng vẻ vui sướng, muốn cười nhưng lại cảm thấy hơi hão huyền, rút tay về đánh mạnh vào đùi mình một cái.

Khách hàng xung quanh đều nhìn qua, Giang Chước cũng hơi giật mình, cười hỏi: “Anh làm gì thế?”

Vân Túc Xuyên nói: “Cảm thấy gần đây em đối xử tốt với anh quá, có hơi phiêu, đánh để bản thân tỉnh táo chút.”

Hắn nói ‘tỉnh táo chút’ nhưng ý cười trên mặt không dừng được, làm một người vốn thông minh như hắn trông có vẻ hơi ngớ ngẩn. Cảm xúc xuất phát từ trái tim như vậy luôn dễ dàng truyền đến người khác, Giang Chước bất giác cười theo hắn: “Anh không cần lúc nào cũng nghĩ đến chuyện để bản thân chịu thiệt, anh nên tin tưởng em.”

Vân Túc Xuyên cuối cùng cũng hiểu cảm giác của nhóm fan trên mạng khi hò hét ‘a a a a yêu chết mất’ hay ‘trời ơi tui điên mất thui’ là thế nào, hắn cũng không biết mình nên thích Giang Chước thế nào mới tốt, nhìn cậu một hồi, thấy cậu đã cúi đầu ăn mì, hắn cũng gắp một chiếc tiểu long bao đưa vào miệng.

Tuy Giang Chước chỉ chọn bừa một cửa hàng không có đồ ăn thành tinh nhưng ăn lại ngon miệng bất ngờ, Vân Túc Xuyên cắn một miếng, cảm thấy nước dùng thơm ngon trào lên đầu lưỡi, vỏ bánh mềm dẻo, hơi dai, nhân bên trong được ngâm trong nước dùng đến thấm vị, làm người ăn có cảm giác rất hưởng thụ.

Vân Túc Xuyên ăn ngon lập tức muốn cho Giang Chước cùng nếm thử, chính hắn không ăn nữa, gắp một cái tiểu long bao dâng đến bên miệng Giang Chước: “Em ăn thử đi, cái này ngon lắm.”

Giang Chước cắn một miếng, nói: “Ngon hơn mấy cái em gói hôm trước nhiều.”

Vân Túc Xuyên vẫn còn giơ đũa, nói: “Vậy chúng ta đổi, em ăn bên này..... “

Hắn chưa nói xong đã cảm thấy có thứ gì lóe lên bên cạnh, hai người cùng quay qua nhìn, thấy cô gái trẻ ngồi bàn bên cách đó không xe giơ điện thoại lên chụp bọn họ, mắt thấy bị phát hiện, cô xấu hổ khựng lại, cười lành với hai người.
Bình Luận (0)
Comment