App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 147

Edit + beta: Herbicides.

Cậu vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là con cưng của trời trong miệng của bao người, cậu có được rất nhiều, nhưng từ khi còn rất nhỏ, cậu đã phải trải nghiệm nỗi mất mát.

Bàng hoàng, mê mang, phẫn hận, nản lòng,...... Những cảm xúc này Giang Chước đều đã trải qua, nhưng vào giờ phút này, trong lòng cậu tràn ngập sự không cam lòng.

Giang Chước không sợ chết, nhưng cậu không muốn chết, cậu không chấp nhận!

Sao cậu có thể..... có thể chết trên tay một kẻ như vậy!

Trong khốn cảnh, ý chí muốn sống lại càng trào dâng, khí thế không chịu thua nổi lên, phẫn nộ, thù hận và oán giận lại càng khiến máu trong người càng chảy nhanh hơn, trong lòng nổi sóng.

Sự kiêng kị sợ hãi với người trước mặt chỉ là cái lồng giam do quá khứ dựng lên, Hà Cơ có gì giỏi giang hơn người? Ông ta không xứng đáng giết được cậu!

Đứa trẻ bị nhốt trong lồng ngực ra sức giãy dụa, dùng sức lực cả đời để đối mặt với nhà tù do chính mình dựng lên, phá cửa mà ra!

Xuân hoa nộ trán, thu phong cuồng khởi, lãng triều thao thiên, lưu li sạ phá! (đóa hoa mùa xuân nở rộ, gió thu thổi điên cuồng, sóng nước cuồn cuộn, ngọc lưu ly vỡ ra)

Lực trên tay Giang Chước tăng vọt, hai kiếm cọ vào nhau, thế mà cậu có thể gắng gượng nâng bội kiếm trong tay lên nửa tấc, đồng thời tay trái trống không chém một chưởng về phía đối thủ!

Trong chưởng trống không kia dường như có cả kiếm ý! Trong tay không có vũ khí, tâm kiếm hình thành!

Trong nháy mắt, Giang Chước thấy rõ biểu cảm kinh ngạc của Hà Cơ, bên tai như có giọng nói của cha, nói với cậu ‘Hư không vô tẫn, khước vong như lai, chúng sinh như huyễn, bất khả quan, bất khả tỏa, bất khả tư lượng tẫn!’

Giang Chước có sức để nâng kiếm đã đủ làm Hà Cơ kinh ngạc, lại thấy chưởng tay trái của cậu đánh tới, cũng nâng tay đánh một cú để đỡ.

Nhưng bàn tay Giang Chước vốn đang chém ngang được một nửa, ba ngón tay bỗng thu lại, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành quyết, hướng về huyệt Thần Môn ở sau xương cổ tay của Hà Cơ.

Ánh sáng trắng chói mắt, chiếu rọi lên gương mặt lạnh lùng và khóe môi căng chặt của cậu.

Trong lúc hoảng hốt, trong lòng Hà Cơ như trúng một đòn rất nghiêm trọng, lui về sau, mắt lại khóa chặt trên mặt Giang Chước, không nhịn được mà thốt lên: “Sư đệ?”

Ông ta lui về như vậy khiến sức nặng đè lên kiếm của Giang Chước giảm đi, cậu không để ý đau đớn trên người, nhảy lên từ mặt đất, đâm thanh kiếm về giữa.

Một ánh sáng mờ tỏa ra từ mũi kiếm, sáng ngời đầy kiêu ngạo, giống như mặt trời đằng đông, quét sạch bóng tối, mang theo niềm tự tin và sự bạo dạn của người trẻ tuổi!

Không phải Hà Cơ không đỡ được chiêu kiếm này, nhưng Giang Chước như vậy khiến đáy lòng ông ta có chút rối loạn. Nếu Giang Chước là mặt trời lúc bình minh chói sáng thì chẳng phải ông ta là mặt trời sắp lặn sao?

Nếu không, vì sao lại thấy chột dạ, thấy mất khống chế mọi việc, cảm thấy một chút..... sợ hãi?

Việc phòng bị trong lòng bị phá là thứ người tu hành kỵ nhất, Hà Cơ đột nhiên mất đi ý chí chiến đấu.

Đúng lúc này, đèn lồng trắng bên cạnh bỗng nhiên kêu lên vài tiếng rồi chợp tắt, mặt đất rung lên, không khí cũng chuyển động, xung quanh tối đen rồi lại sáng lên —— kết giới bị người ngoài đánh vỡ!

Lúc này bình minh đã đến, ánh nắng dâng lên.

Hà Cơ hơi khựng lại trong lòng, lật tay chém Giang Chước một kiếm, thừa kịp cậu ngăn cản liền lướt ra ngoài.

Ngay khi Hà Cơ sắp rời đi, một bóng người xuất hiện, thân hình nhanh nhẹn như chim cắt, dùng tay không nắm lấy mũi kiếm Hà Cơ.

Một bên là kiếm một bên là tay không, vốn người tay không sẽ có hại, nhưng vị trí người kia nắm rất xảo quyệt, đúng vào chỗ linh khí của Hà Cơ sơ hở. Hà Cơ hừ lạnh, né đi, nhưng thân hình đối thủ lại biến đổi một cách quỷ dị, bấm tay bắn ra một luồng quỷ khí vào tay phải ông ta.

Ngoài dự đoán, lần tay trên tay Hà Cơ có một miệng vết thương, mặt ông ta lộ rõ vẻ tức giận, nhưng cũng không dừng lại, ngón chân quét ngược về sau, tiếp theo nhanh chóng rời đi.

Người đánh vỡ kết giới cũng như giao đấu với Hà Cơ đương nhiên là Vân Túc Xuyên, thấy Hà Cơ nóng lòng rời đi, hắn cũng không ham chiến, vội chạy vào, thấy Giang Chước đang ngồi nghỉ ngơi liền chạy đến ôm lấy cậu: “Vừa rồi bỗng nhiên em biến mất, làm anh sợ muốn chết.”

Giang Chước cũng mệt, lẳng lặng tựa vào Vân Túc Xuyên để nghỉ ngơi giấy lát, nhớ lại trận chiến vừa rồi, khóe môi chậm rãi kéo ra một nụ cười: “Không cẩn thận nên lại bị Hà Cơ kéo vào kết giới, nhưng lần này phải cảm ơn ông ta.”

Vân Túc Xuyên buông Giang Chước ra, nhìn cậu một lượt, thấy trên người không có vết thương bên ngoài nào, nhưng cánh tay chắc chắn đã sưng lên rồi, có lẽ là do phải tự chỉnh lại khớp sau khi bị bẻ.

Vân Túc Xuyên đỡ Giang Chước ngồi xuống, giúp cậu mát xa tay, hỏi: “Trình độ của em lại tăng lên?”

Hai người lớn lên với nhau, cùng nhau luyện công, vô cùng quen thuộc với người kia, lại càng không kể đến một lớp quan hệ da thịt tương thân, hơi thở giao hòa như hiện tại, chỉ cần Giang Chước có một chút biến đổi thì Vân Túc Xuyên sẽ thấy ngay.

Giang Chước cười khổ: “Cũng không sai, đều bị ép, không mạnh hơn thì chỉ có chết thôi. Nhưng dù có tăng trình độ lên thì còn lâu nữa mới bằng ông ta.”

Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng lấy ngón tay lau bụi trên mặt cậu, bao nhiêu dịu dàng thương tiếc đều đọng lại trong động tác này, hắn khẽ thở dài: “Đồ ngốc, em mới bao nhiêu tuổi, ông ta luyện công bao nhiêu năm rồi? Nếu cùng tuổi, em vượt xa Hà Cơ rồi.”

Giang Chước nở nụ cười: “Sao anh biết được lúc bằng tuổi em ông ta thế nào? Chút lợi hại của em đều do anh thổi phồng, chỉ biết lừa em.”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Ai lừa em, sự thật là vậy. Anh hiểu nhân cách của em, anh biết em kiên cường, vững tâm, lại có thiên phú hơn người, không ai giỏi hơn em, chỉ cần em làm, tất cả mọi chuyện sẽ như em mong muốn.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Giang Chước: “Anh cũng sẽ giúp em.”

Giang Chước hơi ngửa đầu về sau, tươi cười nhìn Vân Túc Xuyên, hắn không nhịn được mà cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Hai người gần gũi một lát rồi Vân Túc Xuyên mới buông cậu ra, Giang Chước hơi điều chỉnh lại hơi thở: “Nể tình anh ăn nói cũng được, để em nói với anh chuyện này.”

Ánh mắt của Vân Túc Xuyên lưu luyến không rời khỏi gương mặt cậu, ‘ừm’ một tiếng, Giang Chước nói: “Em vừa hỏi Hà Cơ rồi, lửa sinh mệnh của anh đúng là ở chỗ ông ta. Nếu nghĩ được cách lấy nó về thì có hy vọng trở về làm người đó.”

Vân Túc Xuyên vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, yên lặng nhìn cậu, Giang Chước thản nhiên nhìn lại, một lúc lâu sau, Vân Túc Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: “Em biết từ lúc nào?”

Giang Chước nhướn mày: “Lúc em hỏi anh lửa sinh mệnh của anh đâu.”

Với Hà Cơ, cậu giải thích kỹ càng, nhưng với Vân Túc Xuyên thì việc này là không cần thiết, hắn đã tự hiểu ngầm.

Vân Túc Xuyên không ngờ Giang Chước hiểu mình đến vậy, cũng như tinh tế và để ý về chuyện này như thế, cảm thấy xúc động, cầm tay cậu, thì thầm: “Thật xin lỗi, không nói với em.”

Giang Chước nói: “Giải thích làm gì, em biết điều anh lo lắng là gì, hơn nữa, việc Hà Cơ hại anh, người xin lỗi phải là em.”

Vân Túc Xuyên: “Áp lực của em vốn đã rất lớn, anh sợ em nghĩ nhiều. Đó là kẻ thù của em, việc gì em phải áy náy vì việc ông ta làm, huống chi hai chúng ta không cần phải chia rạch ròi như vậy...... Chuyện này, ầy, vốn cũng là một kiếp nạn trong mệnh số của anh.”

Giang Chước nâng cằm: “Nói đi.”

“Ban đầu anh không hiểu biết nhiều về sư phụ em, không biết do ông ta giở trò.” Vân Túc Xuyên nói: “Thật ra chuyện cũng không phức tạp, em biết mệnh cách anh đặc biệt, trong số mệnh có kiếp nạn. Sau đó những đại sư ba anh mời đến cùng nhau nghĩ cách, vốn là định để anh rơi vào trạng thái chết giả, giữ lửa sinh mệnh ở lại, làm vậy để giảm xóc một chút, chờ khi kiếp nạn qua đi thì nghĩ cách về làm người sau. Thế nhưng không ngờ lửa sinh mệnh lại mất, tiếp tục trạng thái chết giả có khi sẽ thành chết thật, bất đắc dĩ nên anh phải hóa thành tiêu.”

Giang Chước bắt lấy cánh tay Vân Túc Xuyên: “Anh có biết lửa sinh mệnh mất đi thế nào không? Sao lại nghi ngờ Hà Cơ?”

Vân Túc Xuyên vốn đang nửa quỳ trước mặt Giang Chước, giúp cậu lau mặt, lúc này như an ủi mà vỗ vỗ mặt cậu, ngồi xuống bên cạnh Giang Chước, ôm vai cậu: “Em đừng vội, mãi đến lúc sau anh cũng mới biết.”

Hắn nhớ lại: “Chuyện làm mất lửa sinh mệnh không phải chuyện nhỏ, không chỉ với mỗi anh, lúc đó có nhiều đại sư ở nhiều môn phái khác, người ta vốn đến hỗ trợ nhưng ngược lại liền bị nghi ngờ, liên quan đến danh dự nên chuyện này không được tiết lộ, chỉ âm thầm điều tra, cho nên anh cũng không hay nhắc đến.”

Giang Chước gật đầu, cậu hiểu được điểm này, Những người xuất thân như bọn họ thường xuyên gặp một số chuyện bí mật kiểu không nên cho người ngoài biết, đã đồng ý không nhắc đến chuyện này thì sẽ không nhắc đến, không ai đi ba hoa với người khác.

Vân Túc Xuyên nói: “Lấy quan hệ của chúng ta và nhân phẩm của em, đương nhiên anh không muốn giấu em, nhưng khi gặp lại, em không hỏi nên anh cũng không muốn nói. Sau đó em dùng đá Bất Trú, anh vừa sợ vừa giận, vốn muốn kể chuyện này cho em, nhưng sau đó nhận được tin từ đại sư Phương Trừng ở núi Ngũ Thai, nói một tiểu tăng hộ pháp cho anh lúc trước đã tỉnh lại, miêu tả lại chiêu thức của kẻ trộm lửa.”

Giang Chước hỏi: “Là Hà Cơ?”

Vân Túc Xuyên: “Khá giống.”

Chuyện tiếp theo thì như Giang Chước và Hà Cơ đã đoán, lúc đó hắn cũng dần biết những chuyện Hà Cơ đã làm, càng nghi ngờ ông ta nhiều hơn, áp lực tâm lý cũng càng lớn.

Vân Túc Xuyên không muốn Giang Chước có gánh nặng vì chuyện này, mặt khác hắn thấy hơi trùng hợp, ngược lại khiến hắn nghi ngờ rằng có người thả tin giả để quấy nhiễu tầm mắt, cho nên không nói gì, chỉ co người âm thầm điều tra.

Giang Chước hỏi: “Thế điều tra ra kết quả không?”

Vân Túc Xuyên chần chờ một chút, Giang Chước lại nói: “Đã đến lúc này rồi, anh vừa nói vừa giấu giếm thì có ích gì, còn muốn để em đoán nốt phần còn lại sao?”

Vân Túc Xuyên nói: “Một năm trước khi lửa hồn của anh bị trộm, ông ta từng bị nổ trúng khi thí nghiệm, trong cơ thể có thể có virut, mà lửa hồn của anh lại có thể luyện hóa các thể loại mầm bệnh như vậy —— sau khi anh nghe biên kịch Vương kể thì mới cho người điều tra theo hướng này, anh cũng mới biết mấy ngày trước.”

Giang Chước: “Cho nên, rất có thể lửa sinh mệnh của anh đã bị Hà Cơ hút vào chính người ông ta để luyện hóa virut?”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Cũng chưa chắc lắm.”

Giang Chước vừa định nói gì, lại đột nhiên hiểu, Vân Túc Xuyên sợ sau khi cậu biết chuyện thì khi đánh nhau với Hà Cơ sẽ liều mình cướp lửa sinh mệnh, hoặc vì sợ đụng đến nó mà bị vướng tay không dám tấn công. Dù sao lúc đánh nhau chỉ cần có chút phân vân là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, công lực Hà Cơ thì không phải nói, cho dù liều toàn lực cũng không thắng được ông ta, chứ còn chưa tính đến chuyện còn có điều lo lắng.

Trong lòng Vân Túc Xuyên, tính mạng Giang Chước quan trọng hơn của chính hắn nhiều.

Vân Túc Xuyên không thể giấu khi bị ép hỏi, lúc này bị đào cả rễ ra. Trên đời này thứ hắn sợ nhất chính là việc Giang Chước không để tâm đến an nguy bản thân mà dấn thân vào nguy hiểm, sợ thứ hai là sợ cậu giận, mắt thấy cậu đang nhìn mình không chớp mắt, trong lòng hơi chột dạ, cười gượng nói: “Sao vậy, trên mặt anh có dính gì à?”

Giang Chước nói: “Người khác đều bảo anh thông minh, em thấy cái thông minh của anh cứ ở đâu đâu.”

Giang Chước vốn là người cứng rắn, chưa nói qua mấy lời ngon tiếng ngọt bao giờ, nhưng hai câu này lại làm Vân Túc Xuyên cảm nhận được tình cảm dịu dàng, trong lòng vô cùng ngọt ngào, vui sướng đến nỗi không thể nhịn được mà thốt lên: “Chết vì em anh còn dám nữa là biến thành kẻ ngốc. Hì hì.”

Giang Chước cho dù rất nghiêm túc cũng không nhịn được mà cảm thấy tức cười bởi tiếng ‘hì hì’ này của hắn, vừa cười vừa lắc lắc đầu, Vân Túc Xuyên cũng bình tĩnh lại, phát hiện ra mình lỡ miệng, thật sự càng ngày càng ngốc nghếch, cúi xuống hôn Giang Chước.

Giang Chước hơi nhướn mày, sau đó ngẩng đầu lên hôi môi cùng hắn.

Hai người xem như đã tâm sự hết cho nhau, nhưng Vân Túc Xuyên vẫn sợ Giang Chước bận lòng, một lát sau liền nói thêm: “Thật ra vụ này cũng tốt, biết được lửa sinh mệnh của anh bị Hà Cơ hấp thu thì hơn là biết nó bị phá hủy hoặc không thấy tăm hơi. Dù sao chúng ta cũng muốn giết ông ta, đến lúc đó chẳng phải anh cũng tiện theo mà hồi phục sao? Một mũi tên trúng hai con chim.”

Giang Chước nói: “Tiện? Anh cũng dám nói liều nhỉ?”

Vân Túc Xuyên cười cười: “Đâu có nói liều, sự thật mà.”

Giang Chước: “Thôi đi, Hà Cơ chạy rồi, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ tìm đến chỗ ông ta —— đúng rồi, sao anh tìm được em?”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Vừa nãy em đột nhiên biến mất, anh sợ đến mức nhanh chóng tìm khắp nơi, mà chưa tìm được em đã thấy Thẩm Hâm.”

Giang Chước kinh ngạc: “Ông ta cũng ở đây sao?”

Vân Túc Xuyên: “Ừm, nhìn vẻ ngoài trông rất khổ sở, chắc bị dính vào vụ nổ, nhưng hẳn không bị vết thương nào quá nặng, bên người còn một người bảo vệ ông ta, lúc đó không thấy em, anh nghĩ có thể do ông ta phá rối nên đuổi qua.”

“Thẩm Hâm rất quen thuộc địa hình nơi này, rẽ trái rẽ phải khắp nơi, vài lần anh suýt thì túm được ông ta nhưng lại bị tránh được. Sau đó anh cảm thấy xung quanh có dao động linh lực, biết có người đã lập kết giới nên tìm cách phá vỡ từ bên ngoài, rồi tìm được em. Bên Thẩm Hâm thì để ba xử lý.”

Giang Chước nghe tới đây thì ngạc nhiên hỏi: “Để ba xử lý? Chính ông ấy muốn làm sao?”

Nếu Giang Thần Phi không chủ động yêu cầu thì có thế nào Vân Túc Xuyên cũng không dám sai khiến ông.

Vân Túc Xuyên trả lời: “Đúng vậy. Nhưng em không cần lo, chỗ ba có bùa liên lạc, còn mang theo hai bình nước bùa, có chuyện gì thì chỗ chúng ta sẽ biết được ngay.”

Giang Chước nói: “Chưa có tin gì nghĩa là ba chưa tìm được người. Chúng ta qua xem xem.”

Thật ra hai người không biết rằng, còn có một người cũng đang rắc rối như bọn họ, chính là Thẩm Hâm.

Ông ta hoàn toàn có thể tự xưng là vô cùng cơ trí, thông minh hơn người, nhưng tiếc là bình thường không chịu tích đức nên có lẽ ông trời cũng ngứa mắt, phái thằng con ngu si như Thẩm Tử Sâm đến báo ông ta.

Lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dù bạn có tài sản bạc triệu hay trí tuệ phi thường thì cũng không thể làm gì, bên Thẩm Hâm người ngã ngựa đổ, đã loạn lung tùng phèo, nhưng điều ông ta lo lắng không phải những người bị tổn thất ngày hôm nay mà là hai tên Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhân lúc loạn mà trốn đi.

Hai tên này tuổi còn trẻ nhưng tay thì duỗi quá dài, Thẩm Hâm cảm thấy chúng nó đã biết rất nhiều, trở thành một mối họa lớn.

Ông ta định nhân lúc trời hoang đất vắng, bên người mình lại đông người, có thể thừa kịp trước khi Giang Chước và Vân Túc Xuyên hội lại với tổ chuyên án xử lý hai người để bí mật không bị lộ.

Vốn đã bố trí sát chiêu liên hoàn, cuối cùng còn vây công như vậy, hai người kia có thế nào cũng không thoát được kiếp này, Thẩm Hâm có thế nào cũng không ngờ Thẩm Tử Sâm sẽ lao tới, đột nhiên phát nổ, tất cả những gì ông ta tính toán đều bị hủy trên tay thằng con nuôi này.

Vì vị trí đứng cũng xa, còn có người bảo vệ, Thẩm Hâm không bị ảnh hưởng quá nhiều. Điều may mắn duy nhất là thứ Thẩm Tử Sâm dính phải là cảm xúc được chiết xuất ra chứ không phải là virut, cho nên ông ta không lo lắng bị gây bệnh.

Nhưng vẫn còn chuyện bên Giang Chước và Vân Túc Xuyên, một khi bọn họ báo cáo lại việc ông ta dẫn người đến vây giết và căn cứ thí nghiệm, ông ta sẽ dính phải phiền toái rất lớn.

Sự tình đã xảy ra, chỉ có thể coi là mình xui xẻo, dưới tình huống này, Thẩm Hâm nhanh chóng quyết định, cho người tìm một thi thể có kiểu tóc và vóc người tương tự ông ta, hai bên sẽ đổi quần áo cho nhau. Ông ta đương nhiên không ngu đến mức ném thi thể ở đó để bản thân trốn đi, mà là đang tạo cho bản thân một cái cớ.

Dựa theo trình tự bình thường, Giang Chước và Vân Túc Xuyên trở về và chỉ ra ông ra, như vậy chắc chắn sẽ miêu tả ăn mặc của Thẩm Hâm, mà hiện trường không có gì ghi hình lại, sau khi đổi quần áo là ông ta có thể nói bọn họ nhìn nhầm người.

Đương nhiên chẳng ai tin được lý do này, nhưng hai bên đều không có bằng chứng, hai bên cãi cọ thì sẽ có cơ hội để Thẩm Hâm mua chuộc nhân viên nội bộ, thuê luật sư, rồi điều hướng trên truyền thông —— dù sao ông ta cũng có ưu thế hơn người khác, đó là có tiền.

Những năm gần đây ông ta trải qua nhiều chuyện hung hiểm, nhưng cuối cùng chẳng phải đều thuận lợi đi qua sao?

Lúc trước ông ta quá tự phụ, cứ nghĩ Giang Thần Phi chết sớm như vậy thì thằng con cả bị mẹ kế với ông nội nuôi chắc cũng chẳng ra gì, còn có thằng nhóc họ Vân kia cũng tinh ranh như quỷ, mà hai tên này lại thân thiết với nhau, phối hợp vô cùng khăng khít.

Hiện muốn cản Giang Chước và Vân Túc Xuyên lại thì là không thể, bước tiếp theo Thẩm Hâm phải làm là lập tức chạy đến căn cứ thí nghiệm, nghĩ cách tiêu hủy hoặc di dời những thứ không nên bị người khác bắt gặp.

Cũng may phong thủy thôn này ngày càng kém, ông ta vốn đã muốn buông tay, còn lại một nhà máy nhỏ, không có quá nhiều thứ.

Thẩm Hâm vừa liên hệ thuộc hạ phái người đến, vừa báo lại chuyện cho Hà Cơ, vừa chạy đến căn cứ, không ngờ oan gia ngõ hẹp, đen đủi thế nào gặp phải Vân Túc Xuyên.

May ông ta đã tính trước, biết chuyến này khó tránh phải đụng độ cùng pháp sư phong thủy, vì vậy từ lúc bắt đầu hợp tác với Hà Cơ đã thu nạp không ít tài nhân dị sĩ, dù không so được với nhóm người tư chất đỉnh cao như Vân Túc Xuyên nhưng ít nhất thì có thể tự bảo vệ mình.

Thẩm Hâm mượn hiểu biết về địa hình và sự bảo vệ của thuộc hạ, khó khăn lắm mới thoát được Vân Túc Xuyên, nhanh chóng tìm cửa bí mật đến nhà xưởng ngầm.

Vì nơi này đang dần bị vứt bỏ, hoạt động đã dừng lại, chỉ còn một bộ phận sản xuất dụng cụ thí nghiệm và cảm xúc. Vì lâu rồi không ai đến nên bên trong tỏa ra một mùi mốc nhàn nhạt, lúc bật đèn còn thấy tro bụi di động trong không khí.

Thẩm Hâm mặc bộ đồ cũ gỡ từ trên người thi thể xuống, đi trong nhà máy rách nát như vậy mà lại rất thong dong, cứ như vua mặc long bào đi tuần hành. Những người bên cạnh ông ta đều rời đi, chỉ còn lại một tài xế không biết pháp thuật theo sát.

Khác với ông chủ của mình, sắc mặt của tài xế không quá an tâm. Không chỉ cảm thấy bối rối mà anh ta còn cảm giác được sự không thoải mái khi bước vào nhà máy, cả người lạnh đi, cứ như đang bước vào nhà ma ám trong những câu chuyện.

“Chưa liên hệ được với bọn Phương Lưu sao?”

Một lọ ‘vui vẻ’ màu vàng được đặt trên giá, Thẩm Hâm tùy tiện quơ quơ bình khí đó, đột nhiên hỏi.

Tài xế đang sợ hãi bất an nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nghe ông ta hỏi vậy thì giật mình trả lời: “Đã, đã liên hệ rồi ạ, bọn họ đang ở gần, rất nhanh sẽ tới đây.”

Nói tới đây, anh ta không nhịn được mà phải bội phục ông chủ của mình, đúng là thỏ khôn có ba hang, không bao giờ để mình rơi vào hoàn cảnh không có đường lui. Lúc này cũng vậy, nhóm bọn họ mang đi bị nổ trúng, Thẩm Hâm mới bảo ông ta còn sắp xếp một nhóm khác ở gần đó chờ, gọi điện là tới.

Chỉ mong họ có thể nhanh lên, vì chỗ này thật sự rất lạnh, cứ như hầm băng, đứng một lúc liên thấy khí lạnh len từ gót chân lên kẽ tóc.

Tài xế đóng hết cúc áo lại, sau đó liếc mắt về hướng anh ta cảm thấy gió lùa vào, xem có phải cửa sổ hỏng rồi không —– anh ta đã quên rằng nơi này dưới lòng đất, không có cửa sổ.

Thẩm Hâm nghe vậy thì hơi vuốt cằm, thuận miệng ra lệnh: “Nói cho họ biết, trong vòng 10 phút phải đến đây, cẩn thận đừng để người khác thấy. Mấy thứ này cần được chuyển ra nhanh chóng.”

Ông ta nói xong mà không nghe tiếng đáp lời, nhíu mày quay lại, liền thấy lái xe vẫn duy trì tư thế hơi khom khom, đầu quay về một hướng, hai mắt nhìn chằm chăm, trong họng bật ra tiếng khục khặc.

Anh ta theo bên Thẩm Hâm, cũng coi như đã trải qua nhiều, không biết bị gì dọa thành như vậy.

Thẩm Hâm nheo mắt, nhìn theo, thấy rõ dưới ngăn tủ, có một cánh tay khô gầy.

Cánh tay kia có làn da trắng bệch, da thịt dán vào xương, lộ ra gân xanh, không biết đang gãi lung tung cái gì đến mức mà bùn đất phía dưới cũng bị đào lên.

Mà trừ cánh tay ra, không còn gì khác.

Người tài xế này cũng là một trong số những tay chân của Thẩm Hâm, nhưng võ vẽ anh ta tốt mà lại không biết pháp thuật, thậm chí còn hơi sợ quỷ, nhìn thấy cảnh này gần như không dám thở.

Anh ta muốn nằm xuống ngất đi luôn, hoặc nhanh chân bỏ chạy, nhưng thân là vệ sĩ, anh ta có rèn luyện nghề nghiệp cơ bản, dù mắt sắp lòi ra đến nơi nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, tiến đến chắn trước mặt Thẩm Hâm: “Ông chủ, ngài nhanh rời đi.”

Lưng Thẩm Hâm thẳng tắp, tay để ở túi áo —– nơi đó có một khẩu súng, ông ta không đáp lại người tài xế, chỉ sầm mặt nhìn cánh tay, bỗng nhiên bước lên, kéo cái bàn che trước cánh tay.

Trái tim của tài xế như đang bị treo trên sợi tóc, vội vàng đuổi theo, thấy sau cái bàn lộ ra một người. Vì người kia mặc đồ đen, lại giấu mình trong bóng tối nên vừa rồi anh ta chỉ thấy cánh tay trắng kia rồi nghi thần nghi quỷ, tưởng có vụ gì kinh dị xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment