Edit + beta: Herbicides.
Đối mặt với Giang Chước, lực chiến của Thẩm Hâm bằng 0, nhưng vừa ra tay, Giang Chước liền cảm giác được mũi kiếm bị trượt đi. Dường như cậu không phải đang đâm vào một con người có máu thịt mà đang dùng kiếm đâm phải một quả bóng cảm xúc tròn vo.
Cho nên, muốn tìm huyệt đạo và mạch máu thì không dễ lắm.
Nhưng đây không phải điều khó nhất, đúng như lời Giang Thần Phi, Giang Chước cảm thấy mỗi chiêu kiếm của mình đều khiến một thứ cảm xúc truyền vào đầu.
Trong biết bao cảm xúc vui vẻ, buồn bã, lo lắng, giận dữ, sợ hãi, cậu không nhớ nổi mình đang cầm kiếm đứng đâu làm gì, bao nhiêu uất ức từ nhỏ đến lớn biến thành một mũi tên đâm vào tim —–
Mẹ kế bỗng nhiên túm tay cậu chửi mắng rồi bỗng nhiên lại lạnh lùng; từng nhóm từng nhóm nhân viên điều tra đến nơi hỏi tình hình cha, còn nhân túc không có ai ở nhà yêu cầu cậu trả lời; địch ý của em trai, sự cười nhạo của bạn học, sự nghi ngờ của người ngoài.....
Giang Chước cảm thấy cảm xúc không ổn, thử nhớ đến một số chuyện vui vẻ ấm ấp để chống lại, nhưng trước mắt lại xuất hiện một ngôi mộ hoang vắng. Khung cảnh này thật sự làm người ta nghẹt thở, dường như trái tim đang bị đông cứng lại,cậu thấy người ông nội đã mất của mình đứng trước ngôi mộ, mỉm cười vẫy tay dưới ánh đèn lồng u ám.
Giang Chước cũng cười, dường như nhớ lại khung cảnh khi cậu đi học về lúc trước, cậu bước từng bước về hướng ông nội, ánh đèn lồng bỗng nhiên tắt đi. Bên tai dường như có tiếng thì thầm quen thuộc: “Không sao, cho dù có chuyện gì thì anh vẫn ở đây.”
Ý lạnh trong lòng bị xua tan, cậu nhớ tới chủ nhân của câu nói này là Vân Túc Xuyên, Vân Túc Xuyên còn đang chờ cậu!
Bóng tối trước mắt hoàn toàn tan đi, ánh mặt trời sáng ngời phủ lên đỉnh đầu, Giang Chước hơi run người. Cậu liếc nhìn cha mình, nhận ra Giang Thần Phi đã dập tắt đèn lồng, nếu không cậu cũng khó mà tìm được cảm xúc tích cực trong lòng.
Sự truyền dẫn cảm xúc này quả thật rất lợi hại, Giang Chước chuyển cổ tay, chém một kiếm, xoẹt xoẹt vài cái liên tiếp, mũi kiếm màu bạc chớp lên dưới ánh mặt trời, Thẩm Hâm hét lên một tiếng, trên người đã bị điểm trúng mấy huyệt đạo liên tiếp.
Giang Chước xoay mũi kiếm, lấy ra một tấm bùa ném qua, lập tức luồng khí đen bị diệt hết, một phần lệ khí tạo nên từ tức giận và đau đớn hòa vào linh khí trên núi.
Khi làm mấy chiêu này, nếu không có Giang Thần Phi ở bên cạnh canh chừng, có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm. Việc này không hẳn là Giang Chước chiến đấu với Thẩm Hâm mà cậu chiến đấu với chính mình.
Giang Chước tranh thủ chút thời gian, thả chậm tốc độ tấn công, niệm kinh trong đầu.
Theo nhà Phật, thân thể con người có lục thức ‘mắt, mũi, tai, lưỡi, thân, đầu’, chính vì có lục thức mà con người mới xuất hiện tâm ma. Cảm xúc quấy nhiễu tâm trí cũng cùng loại như vậy, chỉ là thông qua âm thanh, mùi hương hay hình ảnh để mê hoặc các giác quan, khiến thân thể và linh thức tách ra.
Như vậy, con người sẽ đánh mất bản thân, rơi vào ảo ảnh.
Giang Chước niệm kinh để phong bế lục thức của mình, không cho những thứ cảm xúc linh tinh xâm lấn.
Nhưng Giang Thần Phi không đồng ý, ông cắt ngang: “Tiểu Chước, cảm xúc không thể phong bế hoàn toàn, con không cần chống cự lại, muốn làm gì thì làm điều đó.”
Có lẽ do đang đối mặt với cha mình nên tâm tình Giang Chước hơi thả lỏng, chút bướng bỉnh trẻ con dâng lên, Giang Chước nói lại: “Sao lại muốn làm gì thì làm điều đó, con có phải Ngọc Hoàng đâu, bây giờ con còn muốn nằm xuống ngủ luôn đây!”
Giang Thần Phi lắc đầu cười, đẩy lưng Giang Chước khiến cậu lao về phía Thẩm Hâm.
Giang Chước không ngờ người cha mình khó khăn lắm mới tìm về được lại bóp team như vậy. Thẩm Hâm đã mất đi ý thức, một nửa người của ông ta bị Giang Chước điểm huyệt lúc nãy đã xẹp xuống, nửa kia thì vẫn tiếp tục căng lên, nhìn qua còn tệ hơn cả tàn tật.
Giang Chước bị đẩy liền đối mặt với gương mặt đáng sợ dữ tợn của ông ta, không còn cách nào khác bèn vung kiếm lên. Cùng lúc đó, Giang Thần Phi bấm tay bắn đi, một luồng khí đánh vào mũi kiếm Giang Chước, làm mũi kiếm của cậu hơi lệch đi, tạo thành một đường cong.
Chiêu này của ông thật sự là —— không có tác dụng gì!
Chính vì chuyện này mà cậu bị chậm không đến 1/10 giây, kiếm Giang Chước còn chưa đến thì Thẩm Hâm đã lao đến, dù là người bình tĩnh như cậu cũng không nhịn được mà chửi tục một tiếng.
Trong tình thế cấp bách, Giang Chước bám lấy thân cây gỗ bên cạnh, đu mình về sau, thuận chân đá một nhánh cây gần đó.
Nhánh cây đàn hồi nên bật lại, đập thẳng vào mặt Thẩm Hâm, Giang Chước nhân cơ hội đâm một kiếm rồi mới xoay người tiếp đất.
Cả cây đại thụ rung lên, một giọt sương sớm đầu cành rơi vào trán cậu, lại như rơi thẳng vào tim Giang Chước.
Cậu bỗng nhiên hiểu ý của Giang Thần Phi.
—– tùy theo ý mình, tự do hành động.
Tu đạo là tu tâm, chìa khóa của tất cả mọi chuyện chính là tâm của bản thân.
Nếu có thể giữ vững bản tâm, không bị những thứ bên ngoài thu hút hay kích động, đương nhiên những thú cảm xúc khác cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu, còn nếu tự phong bế bản thân thì có thể kiên trì đến lúc nào?
Giang Chước hiểu vì sao Giang Thần Phi không nói thẳng ra, vì dù ông có nói thì nếu cậu không tự mình trải nghiệm lĩnh hội thì cũng không hiểu được.
Nếu bản tâm trong sáng, đương nhiên sẽ không mãi mãi lo âu, máu chảy trong cơ thể là dấu hiệu của sinh mệnh, vì sống ở nhân gian nên buồn nỗi buồn nhân gian, vui niềm vui nhân gian, để trái tim mình hòa cùng đất trời.
Cảm xúc ổn định nên kiếm trong tay cũng nhanh hơn, mắt thấy Thẩm Hâm đang lao đến, suy nghĩ lập tức xoay chuyển, ánh kiếm lóe lên, chiêu thức đã được tung ra.
Thần quang khuynh đảo, ánh sáng như mây, đường kiếm rung chuyển, chiêu thức liên tục biến ảo, lúc nhanh lúc chậm như nhật nguyệt luân phiên, hồng trần vạn trượng.
Từng chiêu từng chiêu của Giang Chước nhìn qua không nhắm vào đâu lại đánh trúng điểm yếu, cuối cùng nửa người còn lại của Thẩm Hâm cũng trở về nguyên dạng.
Giang Chước cảm thấy thể xác lẫn tinh thần khoan khoái dễ chịu, buông kiếm, lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn cha mình, Giang Thần Phi vỗ vỗ lưng cậu.
Ông vô cùng vui mừng, dù sao hiện tại ông không phải người sống, còn không biết Hà Cơ đang ở đâu, Giang Thần Phi không có nhiều thời gian để ở bên Giang Chước. Ông chỉ ước rằng bản thân có thể dạy dỗ hết tất cả có gì cho con trai. Cũng may Giang Chước thông minh hơn người, chỉ cần một chút là có thể hiểu, làm ông yên tâm nhiều.
Thân thể như quả bóng của Thẩm Hâm dần xẹp xuống, ông ta nằm run rẩy trên mặt đất, không ngờ một nhân vật hô mưa gọi gió cả đời như ông ta lại chết kiểu nhục nhã như vậy.
Ánh mắt không thể tập trung lại, tuy cơn cuồng nộ đã bị Giang Chước rút đi phần nào, khiến ông ta có thể khôi phục tâm trí, nhưng cùng lắm là khiến Thẩm Hâm không nổ tung, chết dễ nhìn hơn một chút thôi.
Cảm xúc trong lòng liên tục thay đổi, chưa bao giờ cảm giác sinh mệnh trôi đi lại rõ ràng như vậy. Cứ tưởng những kẻ xung quanh chỉ là con kiến ông ta muốn làm gì thì làm, mà lúc này, tất cả đều như một cơn mơ.
Sau khi tỉnh khỏi cơn mơ đó, ông ta nhận ra, trong lòng mình chẳng còn lại gì.
Vân Túc Xuyên đi ra từ nhà xưởng ngầm, xem ra đã xử lý xong đám người xong đó, Lâm Quỳnh và Chu Mĩ Nga cũng ra theo.
Thẩm Hâm chật vật nằm trên đất, xa xa nhìn hai người phụ nữ kia, đột nhiên cảm thấy buồn cười, sau đó cũng thật sự cười lớn, một lát sau, tiếng cười dần nhỏ đi.
Chu Mĩ Nga sợ ông ta chưa chết hẳn, qua nhìn xem, phát hiện tên này thật sự không còn hơi thở liền thở phào hài lòng —— chút tình cảm vợ chồng đã sớm tan thành mấy khói, ngay cả sự hận thù cũng không còn nhiều, điều bà lo lắng nhất chỉ là Thẩm Hâm dạy hư con trai của bà, như vậy là ổn rồi.
Chu Mĩ Nga thở phào nhẹ nhóm, hài lòng quay đầu, thấy Lâm Quỳnh đứng chếch phía sau nhìn Thẩm Hâm ngẩn người, không biết suy nghĩ gì.
Nhiều năm qua, lúc trước bà ở bên Thẩm Hâm thật sự là muốn rời khỏi quá khứ, mở ra cuộc sống mới, nhưng khi biết được cái chết của Giang Thần Phi liền hận ông ta thấu xương.
Điều duy nhất không thể phủ nhận là, Thẩm Hâm thật sự đối xử tốt với Lâm Quỳnh.
Nhìn đến cái chết của kẻ này, không hẳn là bi thương, mà là một cảm giác khó nói nên lời —– đời người như giấc mộng, thế sự khó lường.
Chu Mĩ Nga nhìn Lâm Quỳnh, bỗng nhiên cảm thán: “Tôi tìm một người chồng không thích mình nên cuộc đời mới thê thảm như vậy. Trước sau cô lập gia đình hai lần, người chồng nào cũng có tình cảm với cô, tại sao cuộc đời cũng không tốt lành hơn chứ?”
Lâm Quỳnh nở nụ cười: “Cô là do xui xẻo, còn tôi tự làm tự chịu.”
Chu Mĩ Nga còn định nói gì, giọng nói bình tĩnh của Giang Chước vang lên: “Chu nữ sĩ, ngài chết oan uổng, lại bị trấn áp nhiều năm, bây giờ đã thành công thoát được. Ngài có thể về gặp lại Thẩm Khiêm, rồi đến địa phủ đầu thai, xin mời.”
Tuy cậu đang mời bà đi nhưng giọng nói lại toát lên sự đáng tin cậy. Có thể gặp lại Thẩm Khiêm là niềm vui ngoài ý muốn với Chu Mĩ Nga, bà vô cùng hài lòng, vì vậy thuận theo mà bay vào bình giữ hồn của Vân Túc Xuyên.
Vân Túc Xuyên đóng lại chiếc bình liền lui vài bước, không nói gì, để gia đình ba người im lặng đứng yên trong cơn gió thu.
Sau một lát, Giang Thần Phi nói với Lâm Quỳnh: “Người tên Thẩm Khiêm này thế nào?”
Lâm Quỳnh không ngờ ông hỏi vậy, hơi chần chờ, Giang Chước trả lời: “Con gặp rồi. Không sao, không phải người độc ác. Nếu không có xung đột lớn thì khá dễ tiếp xúc, anh ta còn nợ ơn con một lần..... Mẹ ở đó không có vấn đề gì.”
Lâm Quỳnh nhìn Giang Chước, không ngờ cậu gọi mình là mẹ.
Bà từng mang thai hai lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi mẹ. Trong giây phút đó, bà vừa vui mừng vừa áy náy.
Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh của Giang Chước đã nghĩ, đứa trẻ này nhìn rất giống bà và Giang Thần Phi. Khí chất lạnh lùng thản nhiên và môi mỏng giống bà, mặt mày lại giống cha cậu nhiều hơn, thật sự rất tuấn tú.
Nhưng Lâm Quỳnh không dám nhìn thẳng mặt, cũng không mong đứa trẻ này sẽ tha thứ cho mình, trong dòng thời gian dài đằng đẵng, bà đã bỏ lỡ quá nhiều.
Đây là con của bọn họ, thực sự khiến người ta tự hào, cũng khiến người ta đau lòng.
Lâm Quỳnh không biết bà nên biểu cảm thế nào, cũng không biết đáp lại ra sao, bèn nâng tay ôm Giang Chước, cậu không lên tiếng, cũng không né tránh.
Lâm Quỳnh ôm chặt con trai của mình, cũng nhớ tới Giang Thần Phi. Bà biết ông hỏi vậy vì lo rằng sau khi Thẩm Hâm mất thì mẹ kế con chồng sẽ phát sinh mâu thuẫn.
Trong lòng Lâm Quỳnh ngổn ngang cảm xúc, nói: “Em không muốn lấy thứ gì, cậu ấy cũng không làm khó em. Anh không cần lo lắng.”
Giang Thần Phi cười, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Ông vô thức cắn môi, nhìn Lâm Quỳnh, lại cười yếu ớt: “Xin lỗi, lâu quá rồi không gặp, anh thật sự không biết nên nói gì. Hơi giống hồi chúng ta mới quen nhau, anh thấy em nhìn cao ngạo như vậy liền luống cuống tay chân. Em..... em không thay đổi gì sau nhiều năm nhỉ.”
Lâm Quỳnh nghe Giang Thần Phi nhớ tới chuyện ngày xưa, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhẹ giọng hỏi: “Thật sao?”
Bà nâng mắt, cũng cười: “Thật ra hôm đó em cũng rất hồi hộp, chỉ là che giấu giỏi hơn anh thôi.”
Giang Chước đứng bên cạnh, tay Lâm Quỳnh vẫn cầm tay cậu, cậu yên lặng nghe cha mẹ nói chuyện. Tuy vẫn còn chút khoảng cách và lạ lẫm, thế nhưng người thân ở bên cạnh như vậy mang đến cảm xúc an tâm chưa từng có.
Giang Chước quay đầu nhìn Vân Túc Xuyên, tuy đứng xa nhưng dường như hắn vẫn luôn nhìn cậu, Giang Chước vừa quay đầu thì hai người liền mắt đối mắt, Vân Túc Xuyên dịu dàng mỉm cười.
Hắn có nghe được lời của Lâm Quỳnh và Giang Thần Phi, rõ ràng hai người vẫn có tình cảm với nhau, nhưng lúc này cảnh còn người mất, âm dương xa cách.
Nhưng đây cũng không phải sai lầm của ai. Lâm Quỳnh bị trầm cảm sau sinh, thật sự không thể miễn cưỡng duy trì cuộc hôn nhân này nữa, không còn cách nào khác, Giang Thần Phi trung thành với chức trách, bảo vệ đất nước, có thể nói là một người vĩ đại, nếu bọn họ có sống lại một lần thì kết cục vẫn sẽ như vậy.
Không ai hoàn hảo không sứt mẻ, tất cả đều chỉ là người bình thường.
Yêu nhau không nhất định là hợp nhau, đây là chuyện không thể tránh. Hơn rất nhiều người, tuy hắn thầm yêu Giang Chước nhiều năm như vậy có nhiều nỗi khổ, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.
Vân Túc Xuyên thở dài, Giang Thần Phi nói: “Anh vừa rồi đã nghĩ, nếu hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì tốt biết bao. Nhưng nếu vậy thì anh lại tiếc tiểu Chước.”
Giang Chước nói: “Ba —– “
Giang Thần Phi đi tới, ôm bờ vai của cậu, lại nắm vào vị trí tay kia của Lâm Quỳnh. Hai bọn họ đều có thể chạm vào Giang Chước nhưng đều không thể tiếp xúc với nhau.
Giang Thần Phi đặt tay trên vai Giang Chước, nhìn Lâm Quỳnh, nói: “Trong lòng anh, em mãi mãi là vợ của anh, là mẹ của con trai anh.”
Lâm Quỳnh nhìn Giang Thần Phi, không biết vì sao, sau khi nghe câu này, vẻ mặt bà chậm rãi thay đổi.
Giang Thần Phi nói: “Em chưa được chăm sóc con nhiều, nhưng về sau không có ai ngăn cản hai người gặp nhau nữa, những điều thiếu sót nhiều năm qua mong em cố bù lại. Mẹ của anh mất sớm, anh biết một đứa trẻ không có mẹ sẽ rất khổ, vậy nên mới nhân lúc tiểu Chước còn bé tìm ai đó chăm sóc con, không ngờ..... “
Ông không muốn nhắc đến Tống Nhã Huyên, hơi khựng lại: “Tóm lại, không nói về chuyện trước kia nữa, về sau nhớ chăm sóc tốt cho tiểu Chước, cũng chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
Vân Túc Xuyên ở xa nghe, nụ cười trên mặt chợt tắt, nhìn Giang Chước bằng ánh mắt đau lòng.
Giang Chước lớn tiếng gọi: “Ba!”
Lâm Quỳnh ôm lấy cánh tay Giang Thần Phi nhưng chỉ túm được khoảng không, vội vàng nói: “Ý anh là gì? Anh muốn làm gì?”
Giang Thần Phi hơi nâng tay, giống như thật sự bị Lâm Quỳnh ôm được, cười khổ: “Cô ngốc này, anh đã chết rồi, anh phải đi.”
Thân thể Giang Chước run lên, Giang Thần Phi đột nhiên dùng sức ôm chặt cậu, đôi mắt ông đã đỏ hoe, nhưng không thể rơi nước mắt: “Nhà chúng ta có thể sum họp như vậy đã là rất tốt rồi. Với ba, hai người là người quan trọng nhất trong cuộc đời này, ba mãi mãi yêu hai mẹ con.”
Giang Chước rì rầm: “Từ từ, từ từ một chút đã..... “
Quá đột nhiên. Giang Thần Phi vốn có thể ở khoảng 2 ngày, nhưng sau vài lần ra tay thì đã tiêu hao nhiều phần, không thể tiếp tục ở lại nữa. Giang Chước cảm thấy mình có thời gian để hòa hoãn lại, nhưng hiện tại cậu đã không có thời gian nữa.
Nước mắt Lâm Quỳnh rơi xuống, bà vừa khóc vừa nói: “Sao lúc nào anh cũng như vậy. Em ghét anh như vậy nên mới không muốn ở bên anh, mỗi lần em..... em gặp lại anh, đều thấy đau khổ.”
Bà vừa nói vừa nắm chặt tay hơn, giống như hành động này có thể ngăn Giang Thần Phi rời đi.
Hẳn là mọi người đều không ngờ một người lạnh lùng tựa băng như Lâm Quỳnh cũng có lúc khóc lóc oán giận như cô gái trẻ.
Lần đầu Giang Thần Phi bị thương khi làm nhiệm vụ trở về, bà cũng như vậy, dọa Giang Thần Phi dỗ mãi mới thôi, lại khiến ông cảm thấy buồn cười. Khi đó ông còn nói, tiếc quá, anh nên chụp ảnh lại, chờ khi về già cho cháu trai cháu gái xem, bảo bọn họ rằng bà nội còn khóc nhè này!
Nhưng bây giờ, không còn nhiều thời gian nữa.
Tay Giang Thần Phi vuốt qua mặt Lâm Quỳnh, lại lưu luyến nhìn Giang Chước, kéo khóa áo khoác đang mở toang của cậu lại. Ông dịu dàng nói: “Con trai, ba phải đi rồi, nhưng có thể thấy con trở nên giỏi giang như vậy, ba rất vui. Về sau con, mẹ và tiểu Xuyên sống tốt nhé? Nhớ chú ý thân thể, đừng liều mạng như vậy.”
Giang Chước đau xót trong lòng, sống mũi cay cay, buồn bực nói: “Ba còn nói con! Năm đó ba thế nào nên giờ mới biến thành như này..... Con, chờ con đi ra ngoài sẽ xử lý hết những người đồng đội cũ xấu tính của ba.”
Lời này của cậu chỉ là lời nói khi dỗi của một cậu nhóc mà thôi, Giang Thần Phi cười cười xoa đầu cậu: “Con lớn rồi, trong đường đời chắc chắn sẽ gặp nhiều lựa chọn, cho dù có quyết định ra sao, ba và mẹ con đều sẽ ủng hộ con. Vì con là niềm tự hào của chúng ta, con làm gì cũng đúng.”
Ông nói xong, nhìn Vân Túc Xuyên, hắn đi tới, đã nghe được lời của ông, trịnh trọng nói: “Ba, ba cứ yên tâm.”
Giang Thần Phi gật đầu: “Cảm ơn con.”
Giang Thần Phi tiến lên, ôm chặt hai mẹ con vào lòng rồi chậm rãi biến mất, hóa thành những đốm sáng lung linh.
Giang Chước vội nói: “Ba, ba cứ yên tâm, con..... con nhất định sẽ sống tốt, con ăn nhiều, nghỉ tốt, ba không cần lo.... Hiện thân thể con khỏe lắm, không còn hay bị bệnh như trước nữa. Tóm lại con sẽ sống thật tốt, cũng sẽ chăm sóc mẹ, ba cứ yên tâm..... “
Cậu nói đứt quãng, nghĩ gì nói nấy, sợ nói không đủ, làm Giang Thần Phi lo lắng. Lâm Quỳnh đứng bên cạnh cậu, không gào khóc nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng, nắm chặt tay Giang Chước.
Giang Thần Phi không duy trì được nụ cười nữa, quyến luyến nhìn hai mẹ con, cho đến khi tất cả biến thành bóng tối.
Vân Túc Xuyên vô cùng đau lòng, nhưng ngại Lâm Quỳnh đứng đó nên chỉ nắm tay Giang Chước an ủi: “Lúc còn sống ba có nhiều công đức, bây giờ hồn phách về chỗ cũ là chuyện tốt, tĩnh dưỡng một thời gian biết đâu có thể tu thành tiên, lúc đó biết đâu có thể gặp lại.”
Giang Chước trả lời: “Em biết.”
Cậu dừng một chút, nói thêm: “Sinh tử có số, con người không nên quá tham lam, em biết đủ.”
Lâm Quỳnh cũng chậm rãi lau khô nước mắt, lúc bà nghe hai người nói chuyện chợt hỏi Vân Túc Xuyên: “Cháu lại gọi Thần Phi là ba à?”
Vân Túc Xuyên cung kính nói: “Vâng, con và tiểu Chước đang ở bên nhau.”
Giang Chước không đoán được thái độ của bà, so với Giang Thần Phi dịu dàng dễ tính, thời gian cậu ở cạnh người mẹ lạnh lùng này càng ít hơn, cũng không hiểu bà nhiều.
Ba đã đi, cậu cũng không muốn mâu thuẫn với mẹ, nói: “Anh ấy rất tốt, mối quan hệ của bọn con cũng tốt lắm.”
Vân gia và Thẩm gia có quan hệ công việc, hơn nữa Lâm Quỳnh tuy sợ Thẩm Hâm hại Giang Chước nên chưa gặp mặt cậu nhưng vẫn luôn chú ý tới cậu, đã biết việc hai người quen nhau từ nhỏ, nghe vậy chỉ im lặng một chút, nói: “Có người ở cùng tiểu Chước thì tôi cũng an tâm. Phó chủ tịch Vân, phiền cậu.”
Giang Thần Phi và Lâm Quỳnh có lỗi với Giang Chước nên đều đồng thuận với cậu, cho dù nghĩ thế nào trong lòng thì ít nhất thái độ bên ngoài sẽ là ủng hộ, Vân Túc Xuyên tiện thể tiến thêm một bước: “Mẹ, mẹ không cần khách sáo, ở bên cạnh tiểu Chước là ước mơ lớn nhất của con.”
Lâm Quỳnh: ”..... “
Giang Chước: ”.......” Tiếng gọi mẹ này thật sự quá trơn tru, sao Phiêu Phiêu gọi thành thạo thân thiết quá vậy?
Lâm Quỳnh chấp nhận tiếng gọi mẹ này: “Vậy hai con ở bên nhau tốt nhé.”
Giang Chước ừm một tiếng, Lâm Quỳnh cầm tay cậu, nói: “Những năm này lúc nào mẹ cũng nhớ về quá khứ, lúc nào cũng nhớ con và ba con.”
Giang Chước nâng mắt, Lâm Quỳnh nói: “Con trai, con có..... hận mẹ không?”
Giang Chước nhìn bà, bĩnh tĩnh nói: “Đã từng, nhưng bây giờ thì con không rõ.”
Thân thể Lâm Quỳnh run lên, Giang Chước nói: “Nếu con không ở bên Vân Túc Xuyên, hiểu được tình cảm là thế nào, hoặc nếu con không trải nghiệm nhiều chuyện nhấp nhô phức tạp, có lẽ bây giờ con vẫn không muốn gặp mẹ. Nhưng chẳng ai có thể luôn luôn không kích động hay có thể khống chế mọi thứ, hiện con đã biết suy nghĩ của ba mẹ năm đó, cũng hiểu được.”
Từ khi vào tổ chuyên án từ lúc còn đi học, cậu gặp rất nhiều người sống sót nhờ hy sinh của Giang Thần Phi, mà họ đều báo ơn đến Giang Chước.
Nếu Lâm Quỳnh không đến Thẩm gia, âm thầm thu thập thông tin, chú ý đến nhất cử nhất động của Giang Chước, như vậy Thẩm Hâm không rơi vào đường cùng như năm nay, có lẽ sẽ đối phó với bọn họ, và hy sinh phải lớn hơn nhiều.
Không thể không thừa nhận, tuy không được cha mẹ chăm sóc nhưng cậu nhận được rất nhiều từ bọn họ, cái danh anh hùng có thể chiếu sáng rất nhiều gia đình bình thường, nếu như chuyện lúc trước thay đổi, ai biết tương lai sẽ tốt hay xấu hơn?
Giang Chước nói: “Mẹ..... thật ra mẹ không cần hỏi con như vậy. Vì tất cả đều đã xảy ra rồi, gian nan cũng được, gập ghềnh cũng được, con đã trưởng thành rồi. Mẹ xem, cảm xúc của con người có uy lực lớn như vậy, nhiều lựa chọn không thể không làm.”
“Năm đó, mẹ bị trầm cảm sau sinh, thật sự không thể tự khống chế bản thân.” Lâm Quỳnh không giấu nổi sự xúc động: “Tiểu Chước, mẹ chưa từng coi con phiền toái, cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ con lại, nhưng tình trạng của mẹ lúc đó không thể chăm sóc trẻ con được, vậy nên đã không đưa con cùng theo. Sau đó mẹ từng muốn quay về đón con, nhưng ba.... nhưng ông nội con muốn chờ mẹ ổn định lại rồi tính. Sau đó mẹ kết hôn với Thẩm Hâm, vốn định đón con đến Thẩm gia, nhưng rồi mẹ phát hiện ra chuyện của ba con.
Tiểu Chước, mẹ thật sự rất muốn nhìn con lớn lên, muốn mỗi ngày đưa đón con đi học, nấu ăn cho con, đi họp phụ huynh cho con.”
Giang Chước im lặng không nói gì, trong lòng vừa buồn bã vừa có sự nhẹ nhõm chưa từng có. Trước đây, cậu luôn tưởng cha mẹ bỏ rơi mình, có lỗi với mình, vậy nên dù có nhớ nhung họ cũng không muốn thừa nhận, thái độ hơi theo kiểu ‘các người không cần tôi thì tôi cũng thế’.
Thật ra nói đến nói đi, tất cả những gì cậu khao khát, chỉ nằm trong những lời kia thôi.
Tuy không thể ở bên cạnh, nhưng ít nhất họ có lo cho cậu, cậu vẫn ở trong tim họ. Hận người ta là một chuyện rất mệt mỏi, về sau, cậu có thể thẳng thắn yêu thương nhung nhớ.
Giang Chước nói: “Mẹ có dự định gì trong tương lai không, có muốn về sống với con không?”
“Dù sao mẹ cũng đã kết hôn với người khác, hơn nữa Thẩm gia còn một số chuyện cần mẹ ra mặt xử lý. Sau đó mẹ muốn đi du lịch một chút, bây giờ con đã trưởng thành, lại có người ở bên, mẹ cũng yên tâm.” Lâm Quỳnh trả lời: “Trước kia mẹ có mua cho con vài thứ, vẫn luôn cất đi, để bao giờ về mẹ gửi đến nhà cũ cho con. Tiểu Chước, con cứ làm theo những gì con muốn, mẹ biết con muốn làm gì cũng đều sẽ thành công.”
Nhiều năm qua, bà bị lo âu trong lòng, bị thù hận với Thẩm Hâm, bị nỗi áy náy với con trai giam cầm, bây giờ Thẩm Hâm đã chết, cũng đã gặp lại Giang Chước, Lâm Quỳnh biết bản thân cũng nên thả lỏng.
Lúc Giang Thần Phi biến mất, bà cũng có xúc động muốn đi theo. Nhưng không thể để Giang Chước cảm nhận nỗi đau mất đi người thân nữa, Lâm Quỳnh sẽ không làm vậy, bà muốn thử đi lại những con đường xưa, để xem sau nhiều năm như vậy, ký ức có còn ở đó hay không.
Bọn họ từng yêu nhau, từng nên duyên vợ chồng, trên đời này có vô số thứ ghi dấu ấn lại, kiếp này không thể trọn vẹn, vậy thì cứ thành tâm cầu nguyên cho kiếp sau thì sao?
Lâm Quỳnh mỉm cười đứng lên, ôm Giang Chước vào lòng: “Con trai ngoan của mẹ, mẹ cảm ơn con vì đã đến với thế gian.”
Chỉ sau mấy ngày mà đủ chuyện xảy ra như đã qua nửa đời người.
Gần đây Giang Chước chạy ngược chạy xuôi, bận cả chuyện nhà cả chuyện công việc, quyết định xin nghỉ, Tào Văn Khê cũng là người có lương tâm, đồng ý.
Lập tức mọi người chia làm ba hướng, Lâm Quỳnh về Thẩm gia dưới sự hộ tống của vệ sĩ, tuy bà nhìn như chẳng quan tâm chuyện gì nhưng thực tế vẫn luôn để ý đến chuyện trong nhà, cũng là một người khôn khéo, vậy nên không cần lo lắng nhiều. Tổ chuyên án thì ở lại nhà xưởng ngầm và trong thôn, Giang Chước và Vân Túc Xuyên tự lái xe của mình về thành phố.
Ngoài thôn là đường đất, nối thẳng đến cao tốc, Vân Túc Xuyên lái xe rất nhanh, Giang Chước quay đầu nhìn, chỉ thấy núi non vững chắc, ráng chiều đỏ thẫm, sương khói xa xôi, cũng không biết có bao nhiêu anh linh đang lặng lẽ ngóng trông.