App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 155

Edit + beta: Herbicides.

Khi Giang Chước tạm thời thả lỏng, mọi người trong phái Linh Hoa đều ra khỏi từ đường, đến khi hít không khí mới mẻ bên ngoài mới cảm thấy đỡ khó thở, mọi người nhìn nhau, đều có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Phong cách hành động của Giang Chước đúng là đáng sợ, ép người ta đến không thở được. Đến khi ra ngoài, họ mới có thời gian tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, rồi mang đến biến hóa thế nào cho môn phái.

Với những người thuộc phe trung thành với Giang gia, họ rất hài lòng với kết quả này, không nói cũng thấy được thái độ hào hứng của họ, họ còn khuyên những người khác phải hiểu chuyện rồi tản đi.

Ngay sau đó, nhiều người đứng ngoài chờ kết quả vội đến hỏi tình hình.

Dịch Mân thở dài: “Thế này đi, chúng ta đổi chỗ thương lượng.”

Lúc này tâm trạng của anh ta vô cùng phức tạp. Dịch Mân khôn khéo trời sinh, cũng rất thông minh, anh ta không như Hình Đông, không lộ cảm xúc trắng trợn hay nóng nảy tỏ ra khinh thường Giang Chước. Thế nhưng không thể không nói, trước khi chuyện ở Thẩm gia xảy ra, Dịch Mân cũng có chút tự cao, cho rằng anh ta cũng có đủ năng lực để tranh giành cái ghế chưởng môn.

Nhưng khi bị Vân Túc Xuyên vạch trần tính toán của Thẩm Hâm trước mặt, rồi thấy đồng bạn có công lực xấp xỉ mình bị đánh đến thất bại thảm hại, sự tự phụ trong lòng Dịch Mân cũng dần dần sụp đổ, anh ta dường như ý thức được một sự thật không vui vẻ gì, đó là cấp bậc của mình thật ra vẫn còn thấp.

—— Vân Túc Xuyên nổi tiếng là thân với Giang Chước, nếu Vân Túc Xuyên đã có thực lực như vậy thì Giang Chước hẳn sẽ không quá kém?

Đến hôm nay, suy nghĩ này đã được chứng thực, Giang Chước vừa lộ diện đã ra tay, mang đến chấn động cho tất cả mọi người. Trong lòng Dịch Mân đã có phần khuất phục, nhưng mặt khác, anh ta nhớ đến cố gắng nhiều năm của mình lại hơi không can tâm, có chút khó lòng lựa chọn.

Mang theo suy nghĩ phức tạp này ngồi ở một phòng họp khác, nghe mọi người ồn ào bàn tán phân tích thực lực của Giang Chước, lòng Dịch Mân ngổn ngang, ấn Ngũ Hành đã bị anh ta sờ đến hơi ấm lên.

Lúc này, cửa bên ngoài bị gõ vang, Dịch Mân vốn đang bất an, nghe vậy liền cao giọng nói: “Vào đi.”

Xung quanh yên lặng, một tiểu đệ tử vội chạy vào, nhìn quanh, thì thầm vào tai Dịch Mân: “Dịch sư huynh, có người tự xưng là Hà chưởng môn đến.”

Dịch Mân ngẩn ra, bật dậy, khiếp sợ nói: “Cậu nói gì?!”

Hành động của anh ta làm xung quanh yên tĩnh lại, mọi người dồn ánh mắt về phía Dịch Mân, Hình Đông ồm ồm nói: “Có chuyện gì vậy? Còn giấu diếm làm gì, lúc nào rồi, nói ra để mọi người cùng nghe một chút đi, để tôi xem hôm nay còn có chuyện gì nữa.”

Tâm tình anh ta cực kỳ kém, lại biết Dịch Mân sẽ không xung đột với người khác nên mới nói mấy câu, nói xong, anh ta liền thấy Dịch Mân chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt rất khó nói nhìn mình. Hình Động bị dọa, đứng thẳng lưng theo bản năng: “Gì vậy?”

“Hà chưởng môn về rồi.” Dịch Mân chậm rãi nhấn mạnh: “Hà Cơ, Hà chưởng môn, đã về núi.”

Chuyện các đệ tử mất khống chế cảm xúc làm Dịch Mân nhớ đến Thẩm Hâm, nhưng theo lý thuyết Thẩm Hâm đã chết rồi, anh ta vẫn luôn dùng chuyện này để an ủi bản thân, rằng tất cả chỉ là trùng hợp, nhưng chuyện Hà Cơ xuất hiện lại làm nghi ngờ trong lòng anh ta nổi lên.

Dịch Mân cũng không hiểu mình đang nghi ngờ điều gì, nhưng những người khác thì không sầu lo như anh ta, sau sự kinh ngạc thì không ít người tỏ vẻ vui mừng.

Một đệ tử thoải mái nói: “Hà chưởng môn về núi? Vậy thì tốt quá! Ông ấy bình an vô sự, chúng ta nhanh đi đón thôi!”

Nguyên nhân bọn họ vui vẻ thực ra cũng đơn giản, Hà Cơ là người tốt, tính tình ôn hòa, đối xử với người khác rất nồng hậu, lúc ông ta nhậm chức, mọi người đều rất thoải mái, đặc biệt là những người được ông ta phát ấn Ngũ Hành cho.

Không biết sao Giang Chước lại kỳ cục như vậy, vừa không giống cha vừa không giống sư phụ.

Những đệ tử nhập môn muộn chưa gặp Hà Cơ, nhưng những người lớn tuổi đều có cảm tình yêu mến ông ta, mặt khác họ cũng muốn sự xuất hiện của ông ta có thể dạy cho Giang Chước đang làm xằng làm bậy một trận, cho mọi người một chỗ dựa, lập tức không ít người đứng dậy ra ngoài đón.

Dịch Mân bị người ta vây ở cuối, cũng không thể không tiến đến phía trước, thấy Hà Cơ. Nhiều năm không gặp, vẻ ngoài ông ta không có thay đổi quá lớn, chỉ khi nhìn gần mới thấy một số nếp nhăn mơ hồ nơi khóe mắt và đuôi lông mày.

Khác với vẻ kiêu ngạo ương ngạnh của Vân Túc Xuyên khi xuất hiện, Hà Cơ đi bộ một mình lên núi, bước chân không nhanh không chậm như thể ông ta chưa từng rời đi.

Lập tức có người hô lên: “Hà chưởng môn, ngài về thật rồi!”

“Chưởng môn!”

“Là chưởng môn đã trở lại!”

Mọi người đều hô hào làm xung quanh ồn ào lên, không khí trở nên vui mừng náo nhiệt, Hà Cơ tỏ ra vô cùng cảm động, mỉm cười nhìn quanh: “Nhiều năm không gặp, mọi người có khỏe không?”

Một sư đệ tên Tạ Vũ của Hà Cơ vừa dẫn ông ta vào trong vừa nói: “Những năm gần đây chưởng môn không ở trên núi nhưng may mắn chúng đệ không làm nhục mệnh, trên dưới môn phái đều yên ổn.”

Hà Cơ cười nói: “Mọi người vất vả rồi.”

Tạ Vũ nói: “Mọi người đều vì môn phái mà, vất vả chút là nên làm.”

Gã đảo mắt, lại như lơ đãng mà nói: “Nhưng nếu trong tay không có ấn Ngũ Hành thì chuyện có thể làm chắc chắn sẽ giảm đi.”

Khi nói chuyện, bọn họ đã đón Hà Cơ vào phòng họp, đóng chặt cửa phía sau, ngăn cách những người muốn nhòm ngó bên ngoài.

“Không phải các sư huynh sư đệ bảo quản ấn Ngũ Hành ư, sao lại không còn rồi?” Hà Cơ dường như hơi kinh ngạc hỏi: “Nhiều năm ta không trở về, xem biểu cảm mọi người có vẻ không thoải mái lắm, có chuyện gì đã xảy ra sao? Tiểu Chước đâu, nó có về núi tiếp nhận chức vụ không?”

Nhắc đến Giang Chước, mọi người im lặng, sau đó Bộ Hạc Thanh nói: “Để ta nói đi.”

Ông nói qua tình hình trên núi, lại nói chuyện Giang Chước mạnh mẽ áp chế người trong môn phái, rồi nói: “Không phải bọn ta cậy già lên mặt, không nghe theo lệnh của thiếu chưởng môn. Nhưng cậu ấy còn trẻ, mấy năm nay không ở trên núi, không biết tình hình, vừa đến liền hô đánh hô giết, ép người ta ủy quyền, chẳng phải khiến các đệ tử khác thất vọng sao?”

Tạ Vũ cũng nói: “Đúng thế chưởng môn sư huynh, lợi ích của cá nhân bọn đệ thì không sao, nhưng nếu tùy ý để thiếu chưởng môn làm vậy thì sẽ khiến môn phái bất đồng, ắt sẽ loạn, lúc đó mới là chuyện lớn. Huynh nhất định phải dạy dỗ lại cậu ta.”

Hà Cơ mỉm cười: “Đứa nhỏ này đúng là nóng nảy, mọi người không cần để tâm, lát nữa để ta đi gặp nó.”

Giang lão và Giang Thần Phi đều đã qua đời, trước mắt chỉ có Hà Cơ có tư cách và khả năng quản lý Giang Chước. Những người khác vốn kiêng dè Giang Chước và Vân Túc Xuyên, nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ thoải mái.

Hình Đông là người tích cực nhất, lập tức nói: “Chưởng môn, vậy để con gọi..... mời thiếu chưởng môn đến gặp thúc!”

Hà Cơ nói: “Chuyện đó không vội, xử lý chuyện chính đã. Vừa rồi nghe mọi người nói trên núi có không ít đệ tử mất khống chế, họ đâu rồi?”

Chuyện này do Dịch Mân xử lý, anh ta lấy lại bình tĩnh, tiến lên nói: “Chưởng môn, chúng con không biết những người này bị tâm ma quấy phá hay lây nhiễm căn bệnh kỳ quái gì, để tránh tai họa lây lan nên đã cách ly bọn họ.”

Anh ta nhớ tới Vân Túc Xuyên nói đến trận pháp bảo vệ lúc nãy, lại bổ sung: “Hiện đang định khởi động trận pháp bảo vệ ngọn núi để tránh xuất hiện tình trạng tương tự với đệ tử khác, nhưng đang không có ai thủ trận, vừa hay chưởng môn đã về, vô cùng phù hợp.”

Trên núi xuất hiện tình trạng vài người mất khống chế đúng là do Hà Cơ cho người thả vài lọ cảm xúc được tinh luyện vào, cảm xúc pha loãng trong không khí sẽ khó bị phát hiện, dần khuếch tán đi. Đám người Bộ Hạc Thanh có công lực thâm hậu nên không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng với các đệ tử nhỏ tuổi công lực yếu thì rất dễ bị trúng chiêu.

Dịch Mân không biết vụ này còn ngoằn ngoèo thế nào, nhưng nguyên nhân ra sao thì chỉ cần mở được pháp trận bảo vệ thì linh khí trên núi sẽ tự động chống lại những thứ từ bên ngoài xâm nhập vào, ít nhất thì sẽ không khiến số lượng người bị nhiễm tăng lên.

Anh ta nói vậy vì muốn nhờ Hà Cơ đuổi Vân Túc Xuyên đang trợ giúp Giang Chước đi, thế nhưng Hà Cơ lại nói: “Trước tiên đưa những người này đến đây để ta kiểm tra chút, sau khi xác định tình hình thì mở pháp trận sau cũng không muộn.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên.

Dịch Mân sửng sốt một lúc lâu, nếu người nói lời này không phải Hà Cơ, anh ta chắc chắn sẽ thốt lên hỏi người đối diện có bị dở hơi không.

Cái này giống như khi một chỗ xảy ra dịch bệnh, mọi người khó khăn lắm mới cách ly được người bệnh, cần sát trùng một phen thì đột nhiên có người nói trước hết chưa cần sát trùng, thả những người bệnh đi khám một lần đã rồi tính.

—– Hành động như vậy chẳng phải là điên rồi sao?

Không chỉ Dịch Mân, những người khác cũng không quá đồng ý, Bộ Hạc Thanh nói: “Chuyện này..... không hợp lý lắm. Những người đó rất ồn ào, tinh thần cũng rất kích động, nếu đánh ngất thì cũng tỉnh lại sau một lúc, lúc thả ra thì sẽ khó mà khống chế được.”

Hà Cơ im lặng một lát, cười cười nói: “Ta vừa trở về, nghe các vị bất mãn với tiểu Chước, ta nghĩ chắc do nó còn trẻ, để lát nữa dạy dỗ lại sau. Thế nhưng chưa nói được hai cậu, mọi người lại tiếp tục bất mãn với quyết định của ta.”

Ông ta dừng một chút, chậm rãi nói: “Vậy nên..... sự bất mãn này do ta và thiếu chưởng môn không đủ năng lực, làm các vị thất vọng, hay do phái Linh Hoa mấy năm nay không ai quản lý khiến lòng người bất an?”

Hà Cơ quả nhiên vô cùng khôn khéo. Nếu không có chuyện xung đột với Giang Chước lúc trước, lời nói của ông ta hẳn sẽ không đạt được hiệu quả cao như hiện tại. Nhưng nói mấy câu, ông ta liền ý thức được những người ở đây mong lấy ông ta làm chỗ dựa để đối phó Giang Chước, cứ như vậy, sao họ dám bất mãn với Hà Cơ? Mà Hà Cơ cũng nhân hành động vừa rồi của Giang Chước để biểu hiện thái độ nghiêm túc.

Bước đi này Hà Cơ làm rất tốt, những người khác đều khựng lại.

Lỡ Hà Cơ cảm thấy bọn họ cuồng vọng vô lễ, lại đi ủng hộ Giang Chước thì sao? Nếu hai thầy trò nhà này đứng chung lập trường thì bọn họ còn đường sống không?

Tạ Vũ vừa nghe lời này liền vứt ngay tất cả mấy logic như khả năng lây nhiễm hay tình hình rối loạn đi, sợ Hà Cơ không vui, nháy mắt ra hiệu với Dịch Mân: “Chưởng môn sư huynh, bọn đệ không có ý đó, dù là huynh hay thiếu chưởng môn thì mọi người đều rất tôn trọng. Nếu huynh muốn xem thì bọn đệ sẽ đưa người đến đây.”

Tạ Vũ đã nói vậy rồi thì Dịch Mân cũng không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài tìm vài người đưa các đệ tử kia đến cho Hà Cơ xem, chuyện trận pháp bảo vệ thì chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.

Bọn họ nghĩ, dù thế nào, Hà Cơ làm chưởng môn nhiều năm như vậy có sai lầm gì lớn đâu, có khi chưởng môn làm vậy là do có ý đồ sâu xa khác, ít nhất thì sao có thể tự hại môn phái mình được.

Hiện tại quan trọng là cần Hà Cơ ổn định Giang Chước, không thể chọc giận.

Lúc này cũng là lúc môn phái gặp chuyện không may, hai người quản lý đều đồng thời lên núi, những người ở phái Linh Hoa bị nuôi thả nhiều năm như vậy nên có phần không kịp trở tay, không thích ứng được.

Hà Cơ lại hỏi: “Ấn Ngũ Hành của mọi người đều bị tiểu Chước thu hồi rồi sao?”

Hình Đông phẫn nộ nói: “Của con và Bộ sư thúc đều đã bị lấy đi, còn 3 cái còn lại.”

Hà Cơ nói: “Mọi người nói đến chuyện khởi động trận pháp bảo vệ, cũng cần ấn Ngũ Hành, nếu thiếu 2 ấn thì vẫn cần lấy từ chỗ tiểu Chước. Vậy đưa 3 ấn cho ta trước, để lát ta hỏi nó.”

Ấn Ngũ Hành có lực hút nhau, cụ thể thì cần người giữ nó dùng pháp lực thế nọ thế kia, nhưng nếu người cầm 3 ấn là Hà Cơ thì hẳn ông ta có thể cướp lại 2 ấn của Giang Chước.

Hà Cơ đồng ý ra tay, Bộ Hạc Thanh vốn nên vui mừng, nhưng không hiểu sao, nghe lời này của đối phương, ông bỗng có cảm giác kỳ lạ, cứ như Hà Cơ chỉ chờ để nói ra câu này vậy.

Lúc này mục đích Giang Chước lên núi là để thu hồi quyền lực, mạnh mẽ ép bọn họ thề độc, giao ra ấn Ngũ Hành, vậy Hà Cơ đột nhiên trở về có phải cũng có tâm tư như vậy không? Chẳng qua thủ đoạn của ông ta dụ dỗ hơn đồ đệ thôi.

Nhưng..... không nên như vậy chứ? Dù sao lúc trước đồ này là từ tay ông ta giao ra cơ mà? Nhưng mấy năm rồi, con người cũng có thể đổi thay.....

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu là không thể ngừng lại, Bộ Hạc Thanh suy xét kỹ càng, cúi đầu rất thấp, tránh để người khác nhìn thấy biểu cảm mình khác thưởng sẽ gây phiền toái.

Mà đúng lúc này, ông bỗng thấy một hoa văn rất kỳ quái trên giày Hà Cơ.

Hà Cơ mặc đồ thường, đi một đôi giày thể thao màu đậm, theo lý thuyết thì dính vết bẩn gì lên màu sắc đó cũng không quá rõ ràng, nếu Bộ Hạc Thanh không cúi đầu bâng quơ nhìn đất thì chắc cũng không phát hiện ra.

Ông nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng xác định, hoa văn đó đó là nửa cái dấu tay máu.

Bộ Hạc Thanh chợt nhớ đến hai đệ tử chết trong bụi cỏ sáng nay.

Họ đều là đồ đệ của ông, tuy ông có rất nhiều đệ tử, tình thầy trò không quá là thân mật, nhưng sau khi có án mạng thì ông cũng cẩn thận xem xét thi thể của họ.

Ông nhớ rõ tình hình của một trong hai người.

Trên tay người đó tuy không có vết thương nhưng dính đầy máu từ vết thương trên ngực, nửa bàn tay phải lại có vết lấm tấm không bao phủ hoàn toàn, dường như do trước khi chết là dùng sức nắm chặt thứ gì đó, nhưng mặt đất quanh thi thể không có đồ gì để nắm chặt như vậy cả.....

Bộ Hạc Thanh không nhịn được mà rùng mình.

Không khí trong căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, Hà Cơ lơ đãng hỏi Tạ Vũ tình hình khi ông ta rời đi, nhóm Dịch Mân thì đang lấy ra ấn Ngũ Hành họ bảo quản.

Dù sao thì so với Giang Chước, họ tin tưởng Hà Cơ hơn.

—– Ngay 1 giây trước, cả Bộ Hạc Thanh cũng vậy.

Nhưng hiện tại, ai với ai thực sự là đồng bạn? Ai là kẻ khẩu phật tâm xà hại người, ai là người tuy lời nói lạnh nhạt nhưng trong lòng lại có ý tốt? Vẻ mặt giấu sau mặt nạ này là người hay quỷ?

Sự im lặng quỷ dị lan ra, dường như một dịch bệnh không tên lặng lẽ lẩn trốn trong góc tối, làm máu trên người không nhịn được mà chảy chậm đi.

Động tác lấy ấn Ngũ Hành của những người bên cạnh như đang tua chậm trước mắt, làm đáy lòng Bộ Hạc Thanh sợ hãi.

“Không, không, không..... “

Cổ họng Bộ Hạc Thanh khàn khàn cất tiếng, ông không nhịn được mà tiến lên, ngăn lại bàn tay sắp đưa ấn ra của một người khác!

Sau khi làm ra hành động này, đối diện với ánh mắt của Hà Cơ, Bộ Hạc Thanh cảm thấy đầu mình run lên.

Dịch Mân ban đầu có nghi vấn nên động tác chậm nhất, đến khi thấy hành động của Bộ Hạc Thanh, anh ta cũng cảnh giác lui về sau hai bước: “Bộ sư thúc, thúc đang làm gì?”

Hà Cơ vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm hỏi: “Bộ sư huynh?”

Ông ta đứng dậy, nâng tay vỗ vỗ bả vai Bộ Hạc Thanh: “Nếu huynh có vấn đề gì thì nói ra để mọi người cùng giải quyết, không nên xúc động như vậy, đang yên đang lành sao lại ra tay với Ngô sư đệ? Đệ ấy có làm gì đâu?”

Ngô sư đệ trong lời Hà Cơ cũng là người đầu tiên muốn đưa ấn Ngũ Hành cho ông ta, ông bị Bộ Hạc Thanh ngăn lại có hơi bất giờ, lại nghe lời của Hà Cơ, thấy người khác đều nhìn mình lại càng thêm khó hiểu: “Bộ sư huynh, đệ có làm gì đâu?”

Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, biểu hiện của Bộ Hạc Thanh vô cùng kích động và sợ hãi, ông nâng tay đẩy Hà Cơ ra. Ông thẳng thắn nói: “Không phải đệ ấy, là ngươi!”

Một tay ông cầm chuôi kiếm, tay còn lại chỉ vào Hà Cơ: “Ta thấy dấu tay máu trên giày người rồi, đó là dấu vết của Vương Nghênh trước khi chết, kẻ giết nó là ngươi, kẻ gây rối ở núi Linh Hoa cũng chính là ngươi —– Ngươi đi mấy năm, đột nhiên về đòi ấn Ngũ Hành, rốt cục là muốn gì!”

Chuyện này thật sự quá đột nhiên, Bộ Hạc Thanh vừa lên tiếng liền khiến mọi người sửng sốt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Giữa sự im lặng chết chóc, bọn họ thấy Hà Cơ cười ha ha, đột nhiên lóe lên, đánh một chưởng về phía Bộ Hạc Thanh.

=======

Editor: Mình đọc bình luận bên Wikidich thấy có bạn hỏi sao Giang Chước không tiết lộ luôn Hà Cơ là kẻ xấu cho nhanh. Theo mình thì nguyên nhân của chuyện này là Giang Chước chưa hề có bằng chứng chỉ thẳng mặt Hà Cơ đã làm gì, có thì chỉ có Thẩm Hâm, mà hiện uy tín của Hà Cơ ở môn phái rất cao, đã có 1 đoạn là “so với Giang Chước, họ tin tưởng Hà Cơ hơn”.

Nếu tự dưng Giang Chước về môn phái, bảo mọi người: “Hà Cơ là kẻ ác, đã làm chuyện này chuyện kia, mau đưa ấn Ngũ Hành đây để ngăn lão ta lại.” thì chắc 90% mọi người sẽ nghĩ cậu bịa chuyện để hạ thấp uy tín của Hà Cơ, nhân cơ hội cướp ấn Ngũ Hành cướp quyền, mà biết đâu có khi có người nếu biết hai thầy trò xích mích thì theo phe Hà Cơ (vì rõ ràng theo họ Hà Cơ mạnh hơn cậu thiếu gia nhà giàu như Giang Chước). Đến Bộ Hạc Thanh khi tự ông khi có cảm tính là lạ thì cũng chọn giấu đi, chỉ khi thực sự thấy bằng chứng thì mới chấp nhận mọi chuyện và phản ứng lại.

Nói chung theo mình thì tiểu Chước muốn nhanh chóng thu được ấn Ngũ Hành trước khi Hà Cơ kịp nhúng tay, vì vậy nên cậu với nhanh chóng trở về môn phái, dùng biện pháp mạnh mẽ áp chế mọi người để thu lại, chỉ là cậu không đoán được Hà Cơ nhanh chân trở về như vậy thôi.
Bình Luận (0)
Comment