Edit + beta: Herbicides.
Khu vực đó chỉ có những ngôi nhà cũ, những gian hàng bán thịt nướng ven đường vừa đóng cửa không lâu, vẫn còn những tấm bạt nhựa chắn hai bên. Vân Túc Xuyên dừng xe ở xa, hai người men theo con đường quanh co đi vào.
Gió đêm len lỏi vào con phố tối đen, lướt qua rừng cây cách đó không xa, lá cây kêu lên xào xạc, vài cánh hoa tàn đã sắp tàn, rì rào rơi xuống, hòa cùng ánh trăng trên mặt đất, mùi hương thoang thoảng.
Giang Chước có hơi nóng, cởi nút áo sơ mi bên ngoài, nghe thấy một gốc liễu già bên đường nói: “Muộn đến mức hàng quán đóng cửa mà vẫn còn có người đến à? Ồ, vẻ ngoài hai người này trông đẹp đấy!”
Thứ trả lời nó là một một chiếc chảo sắt lớn được đặt trên bếp, hẳn được chuẩn bị để sáng hôm sau rán bánh quẩy, giọng nói ồm ồm: “Ông đúng là không hiểu phong tình, nhìn một cái là thấy người ta không đến đây để ăn uống. Bây giờ hơn nửa đên, hai người ra ngoài, còn chạy đến nơi như này, chắc chắn là lũ yêu nhau.”
Không hổ là một cái chảo đã trải qua thói đời nóng lạnh, tư tưởng tân tiến mà còn có kiến thức, Giang Chước bất ngờ, nhịn không được ho khan hai tiếng. Vân Túc Xuyên nhìn cậu, nói: “Hai ngày nay trời mưa, ban đêm vẫn hơi lạnh, cậu cài lại khuy áo đi.”
Hắn vừa nói vừa thuận tay đưa tay đến giúp Giang Chước cài lại.
Cây liễu: “Ố ồ~~~~”
Chảo lớn: “Ông thấy chưa, ôi chao giới trẻ hiện nay thật là.”
Nhóm lá cây đồng loạt vỗ tay.
Dưới tình huống bị vây xem như thế, Giang Chước cảm thấy áp lực lớn, vội vàng ngăn tay Vân Túc Xuyên, nói: “Dừng, cảm ơn. Cậu đừng làm gì cả, tôi tự cài được.”
Vân Túc Xuyên hơi khựng lại trong nháy mắt, tay hắn dừng ở giữa không trung, cười hỏi: “Sao thế?”
Giang Chước trả lời: “Thế phong nhất hạ*, một người đàn ông to đầu như cậu suốt nhày động tay động chân với tôi không sợ người ta chê cười à?”
*Thế phong nhất hạ: hình như có nghĩa là ‘cuộc sống thay đổi rồi’ nhưng mình không chắc về nghĩa của thành ngữ này lắm nên để nguyên.
Vân Túc Xuyên: “….. À thì, bây giờ cậu nhận ra chuyện này có hơi muộn không?”
Giang Chước: “Đi sai đường biết quay lại.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến dưới nhà Đặng Nhất Hàm, ngửa đầu lên nhìn, cửa sổ tầng 5 đóng kín, không có ánh sáng.
Live stream vẫn đang tiếp tục chiếu, vì Giang Chước chưa bao giờ trò chuyện cùng khán giả nên họ cũng bị rèn luyện được khả năng tự mình giải thích cùng tự chơi tự vui.
[ Nơi này là nhà của Đặng Nhất Hàm sao? Mong chủ kênh nhanh tìm được manh mối phá án, đứa trẻ thật là đáng thương. ]
[ Nhà cậu ấy ở tận tầng 5, trông chủ kênh cũng không mang dụng cụ, đi lên kiểu gì? ]
[ Lầu trên là người xem mới à? Chủ kênh là chàng trai nắm giữ võ học truyền thống Trung Hóa, nhảy phát lên tầng 5 là chuyện nhỏ! ]
[ Cái này là phóng đại chứ gì, nếu chủ kênh không lên được thì lầu trên live stream ăn ghế đi! ]
[ Là người sống ở thế giới ‘Bá đạo tổng tài yêu tôi’, xin phép tỏ vẻ tôi đây chưa từng gặp sinh vật nào lợi hại hơn bá đạo tổng tài. ]
Khán giả đang bàn luận, đột nhiên thấy màn hình hơi vụt một cái, Giang Chước dẫm lên cửa sổ tầng 1, lấy hơi nhảy lên, tay bám tại cửa sổ tầng 2, gọn gàng đẹp mắt leo lên. Cứ như thế, cậu đã im hơi lặng tiếng nhảy đến cửa sổ tầng 5. Vân Túc Xuyên cũng theo sát mà leo lên. Hắn giữ cửa sổ rồi dùng lực lắc mạnh, khóa cài bên trong cứ thế bị lắc đến lỏng ra. Thuận lợi mở được cửa sổ, hai người một trước một sau nhảy vào.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, đến khi đi vào trong nhà của Đặng Nhất Hàm rồi, khán giả mới kịp phản ứng:
[ Vãi nhái, công phu của thiếu hiệp giỏi quá! Lên kiểu gì thế??? ]
[ T-tôi tua lại xem lần nữa, hai anh đẹp trai quá! ]
[ Người xem mới yếu ớt hỏi một câu, rốt cuộc trong hai người kia ai là chủ kênh, tôi không phân biệt được. ]
[ Người mặc áo sơ mi quần dài là chủ kênh, tên Giang Chước, còn người mặc hoodie trắng là bạn rất thân của chủ bá Vân Túc Xuyên nha ~ chào mừng fan mới nhé, stream này siu siu đẹp luôn! ]
Mọi người tua lại đoạn hai người nhảy lên tường xem lại vài lần, nhóm fan cũ nhân cơ hội này quảng cáo, lập tức khiến không ít người mới xem thành fan.
Sau khi vào, Vân Túc Xuyên lập tức đóng cửa kéo rèm, nhanh chóng lấy điện thoại chiếu sáng một vòng quanh căn phòng, xác định nơi đây không có người ở.
Giang Chước lạnh lẽo nói: “Giỏi quá, trông cậu bài bản đến mức ăn trộm chuyên nghiệp thấy cũng tự ti.”
Vân Túc Xuyên đáp lễ: “Vậy rèn luyện chuyên môn của cậu chưa đạt chỉ tiêu rồi.”
Hai người không ai chiếm ưu thế, đều xì một tiếng khinh miệt, bắt đầu đánh giá gian phòng của Đặng Nhất Hàm. Tuy lúc này chỉ có hai người, nhưng trong tai Giang Chước, xung quanh vô cùng náo nhiệt:
Những đồ vật trong nhà Đặng Nhất Hàm đã lâu không gặp chủ nhà, thấy bọn họ đi vào qua đường cửa sổ, đều sợ hãi, mấy tiếng ‘vãi nhái’ truyền đến từ bốn phương tám hướng.
“Anh em chú ý, có nhân loại đột nhập!!!”
“Người sống, mị làm chứng, là người sống thật ó —-“
“Đm nói nhỏ thôi!”
“Không sao không sao, bọn họ nghe không nghe thấy đâu.”
Giang Chước tự động lờ đi mấy âm thanh đó, kéo mở ngăn kéo của Đặng Nhất Hàm. Có lẽ là vì sống một mình nên cậu không khóa các đồ vật trong phòng lại, Giang Chước lục lọi, tìm được một cuốn nhật kí, đáng tiếc nửa đầu đã bị xé mất, để lại nửa cuốn trống không. Giang Chước lật lật trang giấy, muốn tìm xem có manh mối gì.
Vân Túc Xuyên thì kiểm tra giường ở một bên, hắn cẩn thận nhấc đệm lên xem xét một lần, trong lúc vô tình đụng phải làm rơi một chiếc bút trên tủ đầu giường, hắn đang muốn xoay người nhặt lên, khóe mắt bỗng phát hiện dường như có gì đó dưới gần giường. Hắn mất nửa ngày mới lấy được nó, mở ra, nói: “Tiểu Chước?”
Giang Chước ‘ừ’ một tiếng, Vân Túc Xuyên nói: “Trần Kính Phi là thần thánh phương nào, cậu có biết không?”
Giang Chước ngẩng đầu: “Là lớp trưởng lớp 11-7, sao vậy?”
Vân Túc Xuyên không nói, ném một bài thi qua. Tuy chỉ là ném một cách nhẹ nhàng, nhưng dưới bài thi giống như có một bàn tay vô hình đỡ lấy, đưa đến trước mặt Giang Chước.
Cậu tiếp nhận, nhìn qua, phát hiện đó là bài thi tháng môn Tiếng Anh lớp 11, ở dòng điền tên viết ba chữ ‘Trần Kính Phi’, điểm là 141. Giang Chước nhớ tới cậu lớp trưởng nói chuyện với mình hôm trước, biểu tình có sự kinh ngạc hiếm thấy.
Vân Túc Xuyên nói: “Thành tích của thằng nhóc này trong lớp hẳn là không tồi.”
Giang Chước nhìn ngày thi, phát hiện đây chính là lần Đặng Nhất Hàm không đủ tiêu chuẩn kia. Có hai loại khả năng, một là Trần Kính Phi đã đến nhà Đặng Nhất Hàm rồi làm rơi bài thi ở đây, nếu thế động cơ cậu ta đến nơi này cũng khá khả nghi; hai là Đặng Nhất Hàm cầm bài thi của Trần Kính Phi về tham khảo, điều này nghĩa là cậu về nhà rồi mới mất tích.
Giang Chước buông bài thi, chuẩn bị chút nữa mang đi. Vân Túc Xuyên hỏi: “Tôi nhớ cậu bảo nhân duyên Đặng Nhất Hàm không tốt, bài thi này có thể nào là cậu ta trộm từ chỗ Trần Kính Phi không?”
Giang Chước trầm ngâm nói: “Nói là không tốt, nhưng thật ra nếu Trần Kinh Phi chủ động đưa thì cũng không phải không có khả năng.”
Cậu giải thích: “Tôi mới dạy lớp đó mấy ngày, chưa quá quen thuộc, cũng chỉ phán đoán theo biểu hiện. Trần Kính Phi là lớp trưởng lớp số 7, cư xử ôn hòa chu đáo, lại không hay mách lẻo bạn bè với giáo viên. Các học sinh bình thường hiển nhiên sẽ nghe theo, đến cả học sinh cá biệt cũng nguyện ý nể mặt cậu ta, tính cách có chút, khá là…..”
Vân Túc Xuyên: “Khéo đưa đẩy?”
Giang Chước hơi hạ mắt, nói: “Đúng, cũng gần gần như thế. Cho nên nếu cậu ta chủ động đưa bài thi cho Đặng Nhất Hàm, giúp đỡ bạn học thì cũng rất có khả năng. Tôi thấy nếu trong lớp hoặc bạn học có chuyện gì, cậu ta sẽ là người qua hỗ trợ đầu tiên, hơn nửa nữ sinh trong lớp đều thích cậu ta.”
Cậu nói tới đây, thấy Vân Túc Xuyên đang tự mình cười đến vui vẻ, dừng lại, không hiểu hỏi: “Cậu sao thế?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Cậu nói đều là học sinh trung học, sao người với người lại khác nhau lớn vậy? Tôi nhớ rõ lúc chúng ta học lớp 11, có một nữ sinh tên Chu Đình đến hỏi cậu đề toán …. “
Ấn tượng người tên ‘Chu Đình’ này lưu lại có chút khắc sâu, Vân Túc Xuyên nói tới đây, Giang Chước ngay lập tức nghĩ đến những chuyện tiếp theo, nghiêm mặt nói: “Tên khốn này, cậu câm miệng.”
Nói ra thì cậu mới là người bị hại. Học kì 2 lớp 11, để nâng cao thành tích của học sinh, thầy dạy toán đã quyết định cho ghép đôi bạn cùng tiến, sau mỗi lần kiểm tra thì thứ nhất từ trên xuống ghép với thứ nhất từ dưới lên, cứ thế chia để học sinh giúp đỡ nhau học tập,
Vân Túc Xuyên là một người hoàn toàn không biết xấu hổ, bình thường mỗi khi có kì kiểm tra đều có để lấy điểm tối đa, thế nhưng từ lúc ghép đôi bạn cùng tiến, hắn ngay lập tức khiến thành tích của mình ổn định ở trình độ giữa giữa —- nói đến cũng không dễ dàng.
Giang Chước không học nổi loại chiêu thức tổn hại bản thân này, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận là giáo viên phụ đạo cho người khác. Hồi đó người đứng cuối trong bài kiểm tra tháng là hoa khôi lớp bọn họ Chu Đình, bài thi 150 điểm mà cô chỉ được 9 điểm, vô cùng đáng thương chạy đến tìm Giang Chước giảng bài.
Cô muốn hẹn Giang Chước đến nhà cô học vào Chủ nhật, Vân Túc Xuyên ở bên cạnh nói hôm đó muốn đi chơi bóng rổ, Giang Chước liền nói chiều thứ 7 cậu không có tiết học, vậy từ buổi trưa có thể ở lại phòng học sau khi tan —- đúng là một buổi chiều ác mộng.
Nghĩ lại chuyện này là Giang Chước lại thấy tức, nóng giận nói: “Cả một đề thi, cô ta chỉ chọn đúng được một câu, tính được kết quả điền vào chỗ trống, tôi cũng tốn công sức chứ có phải không đâu? Từ đề thứ nhất đến đề cuối cùng, khi tôi giảng bài thì cô ta không ngồi mà xem đề mà cứ nhìn tôi chằm chằm, lại còn cứ tán gẫu linh tinh.”
Cậu lên án: “Tôi vì để hôm sau đi chơi bóng rổ, giảng đến mấy tiếng liền, sau lại phát hiện ra cô ta giả vờ, tôi không tuyệt vọng thì mới lạ!”
Vân Túc Xuyên sắp cười đến vỡ bụng.
Giang Chước là một người vô cùng nghiêm túc, tuy cậu ít nói, thật ra không tình nguyện giảng bài cho người khác, nhưng nhiệm vụ đã đến tay thì cậu sẽ cố gắng hoàn thành. Chu Đình thầm mến Giang Chước, cố ý để điểm kiểm tra thấp vậy, rốt cục cũng chiếm được sự phụ đạo của người đứng hạng 1 như ý nguyện. Thế là thành một người cố gắng cưa cẩm, một người gắng sức giảng bài, hai người ở cùng nhau nhưng mạch não thì không, đều cảm thấy khổ không chịu nổi.
Giang Chước giảng xong một đề, hỏi: “Đề này cậu hiểu chưa? Hiểu rồi thì chúng ta giảng tiếp.”
Chu Đình: “Còn chưa hiểu lắm …. “
Giang Chước lại giảng thêm một lần, sau khi nói xong, Chu Đình bảo: “Đúng rồi Giang Chước, cậu có biết có một hàng trà sữa mới mở trên phố không? Ở đó tôi rất thích uống ….”
Giang Chước: “Không biết, đề này hiểu chưa?”
Chu Đình: “Hiểu hiểu.”
Giang Chước hoài nghi: “Cậu có phải vừa thất thần không? Nếu hiểu thật thì nói lại tôi nghe xem.”
Chu Đình đành phải nói lại một lần, Giang Chước không lưu tình nói: “Sai rồi!”
Chu Đình: “…..”
Kéo dài như thế, hai người bắt đầu từ giữa trưa sau bữa ăn, giảng đến tận 6 giờ tối, mới giảng xong nửa cái đề thi. Nam thần cho dù dễ nhìn, nhưng bộ dáng xụ mặt giảng bài cũng thật sự đáng sợ —- huống chi cậu còn như ác quỷ mà bắt cô nói lại! Chu Đình vài lần muốn nói chuyện mà không được, còn phải khổ cực mà nghe trách mắng mình không chuyên tâm, rốt cuộc chịu không nổi, trái tim đầy yêu thương mơ mộng của người thiếu nữ tan nát, nói: “Phần sau tôi hiểu hết, đến đây thôi đi!”
Giang Chước: “Vậy sao lúc đi thi cậu không điền vào?”
Chu Đình vội nói: “Vì hết thời gian mà, mình viết không kịp.”
Giang Chước: “Vậy cậu nói lại một lần cách giải tất cả các bài đó cho tôi nghe xem, xong mới được về.”
Hai người tiếp tục giảng bài, Vân Túc Xuyên như hổ rình mồi ngồi một bên chờ Giang Chước để cùng về nhà, vốn nghĩ mình sẽ tức giận, ai ngờ được cười cả một buổi chiều. Nhất là hôm sau đến trường, bạn cùng bàn còn hỏi Chu Đình hôm qua giáo thảo vô cùng tận tâm giảng bài cho cô mấy tiếng, hai người có phải thành cặp rồi không. Vân Túc Xuyên vừa lúc ấy đi ngang qua thấy vẻ mặt xanh xao nghĩ lại mà sợ của Chu Đình, sau khi về chỗ suýt thì cười vỡ bụng.
Đáng thương hơn là, gia sư giáo thảo kia vẫn chẳng hay biết gì, bài kiểm tra tháng tiếp theo Chu Đình lấy điểm 76 thoát khỏi phạm vi gia sư của cậu, Giang Chước còn cảm thấy vui mừng. Đến tận buổi tiệc tốt nghiệp trung học, Chu Đình uống chút rượu, lên án Giang Chước lúc đó tâm ngoan thủ lạt lãnh khốc vô tình, Giang Chước mới biết là cô giả bộ. Cậu thật sự muốn bóp chết cô gái này, nhưng lại không thể xuống tay, đành xoay người đánh Vân Túc Xuyên mấy cái.
Thế mà giờ hắn còn dám nhắc đến!
Giang Chước tức giận: “Cậu còn có mặt mũi mà nói? Từ đầu cậu rõ ràng đã nhìn ra cô ta có ý gì, còn không nhắc tôi, còn ở bên cạnh chờ, đúng là ăn no rỗi việc.”
Vân Túc Xuyên: “Tôi tưởng cậu biết rồi mà! Hơn nữa, cô nàng đúng là thiếu kiên nhẫn, mấy đề toán mà không chống đỡ được, là tôi cậu giảng cả đời cũng không thấy phiền …. áu!”
Giang Chước đá hắn một cú: “Nói việc chính! Nói chuyện tào lao nữa tôi xé xác cậu.”
Vân Tú Xuyên cười nói: “Được được được nói việc chính thôi. Nếu đề thi này là Trần Kính Phi đưa Đặng Nhất Hàm bị cầm về về, vậy chứng tỏ Đặng Nhất Hàm sau khi về nhà lại ra ngoài. Vậy nên trọng điểm là sao cậu ta lại ra ngoài, ra ngoài gặp ai.”
Thông qua quan sát của bọn họ với căn phòng, Đặng Nhất Hàm chủ động rời đi, nhưng hai vấn đề kia của Vân Túc Xuyên không ai có câu trả lời. Giang Chước nhún vai, trừ bài thi, bọn họ không tìm được manh mối hữu ích, tiếc là cuốn nhật kí bị xé mất, nếu không có thể từ đó biết về diễn biến tâm lí của Đặng Nhất Hàm.
Cậu thu hồi bài thi, nghĩ chút rồi cũng mang cuốn nhật kí trống kia đi luôn, nói với Vân Túc Xuyên: “Dù sao cũng không phải không thu hoạch được gì, chúng ta về trước đi?”
Hai người lại lần nữa trèo cửa sổ đi xuống, theo đường cũ quay lại tìm xe, lại thấy chiếc chảo lắm chuyện và cây liễu già kia. Cây liễu cao nên nhìn thấy xa, Giang Chước và Vân Túc Xuyên chưa đến gần đã hưng phần nói: “Ra rồi! Ra rồi kìa!”
Chảo sắt lớn nói: “He he, thời gian dài phết. Đúng là người trẻ tuổi, thân thể thật tốt.”
Nó nói xong câu đó liền thấy một trong hai tên nhóc được nhắc đến bỗng nhiên bỏ lại người bạn kia, đi tới trước mặt mình. Cây liễu hoảng sợ: “Vãi, hắn không nghe thấy chúng ta nói chuyện đúng không?”
Chảo sắt chắc chắn: “Không thể nào. Hắn là một nhân loại, sao có khả năng…..”
Giang Chước thản nhiên nói: “Ta có thể nghe thấy.”
Chảo sắt: “….!!!!”
Giang Chước: “Cảm ơn đã khen lúc vừa rồi, đúng là thân thể ta không tệ lắm. Ngươi cùng cây liễu cũng rất tốt nhỉ?”
Cây liễu bị điểm danh, nhìn thoáng qua chiếc chảo sắt ngăm đen béo ú, bị giọng nói ân cần thăm hỏi của Giang Chước dọa ra một thân da gà, vội giải thích: “Ta cùng cái chảo này không phải quan hệ mà cậu nghĩ đâu!”
Giang Chước: “Ừ, tôi hiểu.”
Cây liễu: “…..” Khồngg, ta thấy cậu không hiểu.
Có thể do ăn nhiều dầu thừa khi rán bánh quẩy, chảo sắt lớn thông minh hơn cây liễu già hàm hậu, nghe ra ý chế nhạo dưới vẻ mặt nghiêm túc của Giang Chước, biết tên nhóc này đang trả thù, cũng không giải thích, không yên lòng hỏi: “Cậu, cậu muốn thế nào?”
Giang Chước: “À, ta cảm thấy các ngươi kiến thức rộng rãi, muốn hỏi chuyện này.”
Cậu bật ảnh Đặng Nhất Hàm trên điện thoại, đưa cho chảo sắt: “Ngươi thấy đứa nhỏ này chưa?”
Vẻ ngoài Đặng Nhất Hàm không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng cũng điềm đạm nho nhã, tóc hơi dài, nhìn qua hơi giống một cô gái. Thời gian chảo sắt ở đây ngắn, không có ấn tượng gì với cậu, nhưng cây liễu già nói nó đã thấy cậu nói chuyện cùng người khác cạnh mình.
Giang Chước thấy thật sự có manh mối liền hỏi: “Cùng ai nói chuyện? Có nghe rõ nói gì không?”
Cây liễu già nhớ lại: “Chính là cùng với mấy thằng nhóc cũng tầm tầm tuổi đó, hình như bàn bạc phải cùng nhau đối phó giáo viên vân vân, cậu ta mặc kệ, mấy thằng nhóc kia mắng mấy câu rồi bỏ đi.”
Bốn chữ ‘đối phó giáo viên’ có vẻ rất quen tai, Giang Chước nghĩ nghĩ, vào vòng bạn bè của giáo viên chủ nhiệm lớp số 7 Phương Cương, khó khăn lắm mới tìm được một tấm ảnh cả lớp rồi phóng to nhóm Ngô Trạch, Triệu Nhất Hàng: “Ngươi nói mấy thằng nhóc khác là bọn họ phải không?”
Trí nhớ cây liễu già bị gợi lên, vừa thấy liền nói: “Đúng đúng, chính là bọn họ.”
Nhóm Triệu Nhất Hàng, Ngô Trạch cùng mấy tiểu đệ đều cực giàu tinh thần chiến đấu, sống với châm ngôn ‘tranh với trời vui vẻ, tranh với đất vui vẻ, tranh với người vui vẻ’, nếu không bọn họ cũng không dám đi trêu chọc giáo viên.
Tính cách Vương Thông Mẫn gắt gỏng, hơn nữa thường xuyên phân biệt đối xử các học sinh theo thành tích, đã sớm khiến bọn Triệu Nhất Hàng bất mãn. Lần kiểm tra tháng đó, điểm số bọn họ cũng không cao hơn Đặng Nhất Hàm bao nhiêu, cũng bị cô Vương mắng mỏ không ít, lúc này quyết định liên hợp lại phất cờ khởi nghĩa, hung hăng trả thù, vì thế mới đi tìm Đặng Nhất Hàm.
Theo trí nhớ của cây liễu già, Đặng Nhất Hàm hơi do dự, vẫn không đồng ý, Ngô Trạch mắng cậu ‘Thứ nhát gan’ rồi dẫn người rời đi, nhưng Triệu Tử Hàng lại nói ‘Cậu cứ nghĩ lại cho tốt đi.”
Xâu chuỗi lại câu chuyện, bất kể là Trần Kính Phi, Ngô Trạch hay Vương Thông Mẫn, hành động đều rất phù hợp với tình cách bọn họ, đều khả nghi, nhưng nghĩ lại thì đều hợp lí.
Sau khi lên xe, Giang Chước thuật lại việc này cho Vân Túc Xuyên một lần, Vân Túc Xuyên nói: “Cậu ta được nhóm cá biệt kia mời đi trừng trị giáo viên, ban đầu không đồng ý, về nhà nghĩ lại thấy bỏ qua cơ hội này thì phí nên đi ra tìm lại nhóm Triệu Nhất Hàng?”
“Không biết.” Giang Chước ngáp một cái, không có tâm trạng nói: “Hôm nay không suy nghĩ nữa, về ngủ, mai lại bàn tiếp.”
Vì thân phận thi thể đã được xác nhận, cùng với bài thi Tiếng Anh trong nhà Đặng Nhất Hàm, vụ án đã xảy ra chuyển biến. Giáo viên và học sinh liên quan một lần nữa bị mời đến đồn cảnh sát.
Trên hành lang với mặt tường treo huy hiệu cảnh sát, thi thoảng có một cảnh sát mặc đồng phục vội đi qua, xung quanh không nghe thấy tiếng nói chuyện. Mấy học sinh trung học đi theo sau giáo viên, được một cảnh sắt trẻ dẫn vào gian phòng. Tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến lũ trẻ cảm thấy xa lạ cùng kính sợ từ nội tâm, cho dù khó bảo như Ngô Trạch, dưới tình huống này cũng lộ ra vài phần lo lắng.
“Chuyện này …. chú ơi.” Khi bị hỏi riêng, cậu ta rột cuộc không nhịn được hỏi: “Đặng Nhất Hàm thật sự đã chết sao?”
Viên cảnh sát ghi chép nhìn cậu ta một cái, ôn hòa nói: “Đúng vậy, bây giờ bọn chú đang tìm hung thủ, cần sự phối hợp của các cháu. Cho nên cháu có thể suy nghĩ kĩ một chút, ngày mà Đặng Nhất Hàm rời khỏi trường học lần cuối, hai cháu có nói chuyện gì không?”
Ngô Trạch khó nén sợ hãi, lấy lại bình tĩnh, vất vả lắm mới bình phục kinh ngạc và kích động trong lòng, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cháu không thân với cậu ta, hai năm học chung cũng chưa nói chuyện gì, bây giờ không nhớ rõ.”
Cảnh sát nhìn Ngô Trạch, nói: “Có người chứng kiến cháu cùng vài bạn học chặn Đặng Nhất Hàm trên đường về nhà nói mấy câu, chuyện này cháu cũng không nhớ?”
Về phần ‘người’ chứng kiến màn này, bọn họ cũng không biết là ai, manh mối này từ tổ chuyên án đặc biệt đưa tới, bộ phận này luôn có một số con đường đặc biệt để có được manh mối, chỉ cần đóng dấu, tức đã xác nhận thì có thể tin tưởng.
Ngô Trạch sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện bọn họ nói cùng Đặng Nhất Hàm hôm đó, biểu tình vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến ngay cả chuyện này mà cảnh sát cũng biết. Dù sao hẹn bạn đi chọc giáo viên không phải chuyện vẻ vang gì, lúc ấy cậu ta còn cố tình túm Đặng Nhất Hàm đến sau một gốc cây to để hỏi chuyện, cũng không biết có phải thằng nào trong nhóm tiểu đệ của mình cáo trạng không.
Chẳng qua lời khai tiếp theo của cậu ta cũng không khác những gì Giang Chước biết lắm. Sau khi bị Đặng Nhất Hàm từ chối, đám Ngô Trạch liền đến quán net chơi game cả đêm, hôm sau bắt mười con sâu róm bỏ vào ngăn kéo trong văn phòng Vương Thông Mẫn.