Át Chủ Bài Tàn Bạo

Chương 3

Sáng sớm, Triệu Tinh Từ cầm tập hồ sơ cùng Bành Tuệ Phân từ bên ngoài đi vào đại sảnh bệnh viện, đến trước phòng khám bệnh lầu hai.

Mới bước lên được bậc thang đầu tiên, hai người liền nhìn thấy Phương Triển Vũ mặc quần áo tình nguyện viên đứng đợi trước quầy.

“Tinh Từ, cậu em Triển Vũ kia của chúng ta thật sự là đồng tính luyến ái sao? Mình nhìn cậu ta có vẻ có tình ý gì với cậu đó” Bành Tuệ Phân nhỏ giọng nói với Triệu Tinh Từ, đôi mắt còn duy trì đánh giá lên người Phương Triển Vũ.

“Cậu đừng có đoán mò” Triệu Tinh Từ vội vàng gạt bỏ, oán giận liếc nhìn cô ấy một cái “Bọn mình chỉ thân thiết với nhau thôi, mình xem hắn như em trai mà”

Quả vậy, một tuần ở chung này, cô phát giác mình thật thích kết bạn cùng Phương Triển Vũ.

Tuy rằng thời gian mỗi ngày bọn họ ở chung không lâu, nhưng sau giờ làm việc căng thẳng lại được cùng hắn lẳng lặng ăn cơm trưa. Hắn đóng vai là một người lắng nghe, cô hoàn toàn có thể thư giản, công suất làm việc ca chiều cũng tăng mà tâm tình lại càng thoải mái hơn.

Thế nhưng, đối với cô mà nói, đó thuần túy chỉ là mối quan hệ bạn bè, giống như đang cùng bạn bè của cô ăn cơm.

“Nói không chừng hắn không có xem cậu như chị gái nha, chẳng lẽ cậu không có cảm giác đó sao? Hắn đối với người khác đều là khuôn mặt lạnh lùng, riêng với cậu thì vẻ mặt của hắn mới có thể mềm mại, ôn nhu. Có khi còn thấy hắn nhìn cậu cười nha” Bành Tuệ Phân nói.

“Bọn mình chỉ là đồng nghiệp thôi, hắn đương nhiên sẽ thân quen với mình” Triệu Tinh Từ nói, không muốn cố sức giải thích mối quan hệ của cô với Phương Triển Vũ, huống chi chính hắn đều hiểu được bản thân không thể có hứng thú với phụ nữ.

“Mình cũng là đồng nghiệp với hắn đây, nhưng hắn khi nào thì cười với mình?” Bành Tuệ Phân dè bỉu “Không nói nữa, hắn đến kìa!”

“Buổi sáng tốt lành, Triển Vũ” Tinh Từ nhìn hắn mỉm cười.

“Buổi sáng tốt lành” Hắn mỉm cười chào lại cô, sau đó mới chuyển hướng Bành Tuệ Phân đang đứng bên cạnh gật nhẹ đầu.

Xem đấy xem đấy, rõ ràng là đối xử rất khác biệt mà. Chỉ có cô gái vô tâm như Tinh Từ mới không cảm thấy. Bành Tuệ Phân trộm liếc mắt nhìn Triệu Tinh Từ một cái, âm thầm ai oán trong lòng.

“Tinh Từ, mình đến phòng khám bệnh trước đây. Triển Vũ, gặp lại sau” Bành Tuệ Phân tự giác biết mình đứng ở chỗ này cũng không có chuyện gì để làm nên quyết định đi trước.

“Ách! Lát gặp sau!” Triệu Tinh Từ cười nói: “Triển Vũ, tôi cũng phải đi khám bệnh cho bệnh nhân. Đúng rồi, anh còn cảm thấy tinh thần có vấn đề gì không?”

Tính đi tính lại, từ lúc cô khám cho Phương Triển Vũ đến nay cũng đã hơn một tuần, có thể là bởi vì hắn trở thành tình nguyện viên trong khoa tâm thần cho nên cơ hồ hắn đã quên bản thân vẫn còn là bệnh nhân của cô.

“Đã tốt hơn rất nhiều, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?” Phương Triển Vũ lui về sau từng bước, nhưng ánh mắt vẫn luyến tiếc phải rời khỏi thân ảnh của cô.

“Được! Hôm nay tiện thể tôi kê cho anh đơn thuốc mới, đề phòng nếu có vấn đề gì thì uống vào” Triệu Tinh Từ mỉm cười gật đầu, nhìn thẳng vào con ngươi đen của hắn.

Cô hiện tại đã có thói quen nhìn chăm chú vào nó, không giống như hồi mới gặp, lúc nào cũng căng thẳng khi bị hắn nhìn chằm chằm.

Triệu Tinh Từ hướng hắn vẫy vẫy tay cho đến trước cửa phòng khám bệnh của mình.

Giống như mọi ngày, Phương Triển Vũ luôn luôn đợi đến lúc cửa phòng khám bệnh của cô đóng lại mới không tình nguyện dời đi tầm mắt.

Hắn trở về quầy, bắt đầu giúp y tá sửa sang lại bệnh án cùng lịch khám bệnh chồng chất như núi.

Mỗi ngày, một giờ ngắn ngủn giữa trưa kia luôn là thời khắc hắn mong đợi nhất. Nếu như mỗi ngày có thể nhìn thấy cô cười, hắn tình nguyện trầm lặng canh giữ bên cạnh cô, cho dù cô không hiểu tâm ý của hắn cũng không sao.

Gần giữa trưa, Phương Triển Vũ đang đứng trước quầy, dẫn đường cho người nhà cùng người bệnh đến đúng phòng khám bệnh.

Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.

“Anh Phương, xin hỏi bây giờ anh đang làm cái gì ở đây?” Hai tay Trương Bách Hiên chống trên quầy, vẻ mặt là không dám tin.

“Tình nguyện viên, nhìn không thấy sao?” Phương Triển Vũ đưa tay vung vung tấm thẻ chữ thập đỏ có ba chữ “tình nguyện viên” trước ngực mình.

Trương Bách Hiên nhìn thấy những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh liền kéo lấy Phương Triển Vũ sang một góc nói nhỏ: “Triển Vũ, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy? Còn chưa đến một tuần nữa là đến ngày khai mạc triển lãm rồi trong khi cậu còn một tác phẩm vẫn chưa hoàn thành. Ngày triển lãm cũng rất bề bồn nhiều việc, lần trước không phải cậu đã nói với mình làm tình nguyện viên sẽ không ảnh hưởng đến công việc sáng tác sao?”

Một tuần nay, cứ mỗi sáng sớm là Phương Triển Vũ biến mất không thấy tung tích, buổi tối trở về liền trốn vào phòng làm việc, nhốt hắn bên ngoài, vội vội vàng vàng hoàn thành cho xong tác phẩm triển lãm. Hai người bọn họ mặc dù cùng ở dưới một mái nhà nhưng căn bản hắn vẫn không có nhiều cơ hội nhìn đến mặt Phương Triển Vũ.

“Những việc vặt đó mình tin tưởng cậu có thể xử lý thoả đáng, không cần mình phải hỗ trợ” Phương Triển Vũ rút cánh tay bị hắn nắm chặt, không để ý nói.

“Này! Cậu có ý thức trách nhiệm một chút được không? Đó là buổi triển lãm của cậu nha, cũng không phải của mình” Trương Bách Hiên nhắc nhở.

“Thế nhưng là cậu muốn cuộc triển lãm kia nha” Phương Triển Vũ nhún nhún vai, ánh mắt vô tội.

Trương Bách Hiên là đại diện của hắn, có triển lãm hay không là do hắn ta, mọi chuyện trong ngoài đều thuộc quyền quản lý của hắn ta, cần gì đến hắn?

“Mình là thay cậu xây dựng danh tiếng nha!” Trương Bách Hiên cơ hồ muốn đập đầu vào tường. Nhìn cái tên không có lương tâm kia kìa, hắn nói cái gì vậy?

Hắn lại kéo cánh tay của Phương Triển Vũ, kéo hắn đi đến hành lang lầu hai, đẩy mạnh cánh cửa thuỷ tinh ra.

“Triển Vũ, nói cho mình biết vì sao lại muốn đến đây làm tình nguyện viên?” Hắn mới không tin là bởi vì tên kia bị tác động, muốn tích chút công đức nên đi làm từ thiện.

Phương Triển Vũ thở dài một hơi, ánh mắt dừng lại dưới mái hiên quán cà phê trong hoa viên bệnh viện, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người hắn.

“Cậu mau nói đi nha” Trương Bách Hiên thúc giục.

Là bạn thân của Phương Triển Vũ, hắn không nên ép buộc bạn mình nhưng hắn là người đại diện, hắn nhất định phải hiểu bạn mình đang suy nghĩ cái gì.

Dù sao, Phương Triển Vũ cũng là bát cơm của hắn!

“Vị bác sĩ kia… mình thích cô ấy” Sau một lúc lâu, Phương Triển Vũ mới nhẹ nhàng nói, ánh mắt dừng lại nơi chiếc ghế trong quán cà phê, nơi mà hắn cùng Triệu Tinh Từ thường xuyên ngồi.

Hắn không phải là người dễ dàng hướng người khác nói ra tâm sự của mình, nhưng giờ phút này đây, hắn lại rất muốn cùng ai đó chia sẻ cảm xúc vừa ngọt lại vừa chát ở trong lòng.

“Bác sĩ nào? Cậu thích ai?” Trương Bách Hiên kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn đã quay đi của hắn, thoáng đề cao thanh âm.

Từ khi quen biết Phương Triển Vũ đến nay, hắn chưa từng nghe qua Phương Triển Vũ nói có hảo cảm với bất kỳ một người nào. Nữ sinh bị mị lực lạnh lùng của Phương Triển Vũ hấp dẫn rất nhiều nhưng cuối cùng đều phải kết thúc trong thương tâm.

Kết quả, hiện tại Phương Triển Vũ lại nói cho hắn biết mình thích một vị bác sĩ. Cái này thật sự là một tin tức chấn động toàn thế giới.

“Triệu Tinh Từ” Phương Triển Vũ nhẹ nhàng nói ra tên của cô.

“Triệu Tinh Từ… Là vị bác sĩ giúp cậu trị liệu chứng bệnh mất ngủ sao?” Trương Bách Hiên nhớ tới bộ dáng của cô, đột nhiên tỉnh ngộ. Thì ra mấy ngày nay hắn thay đổi là bởi vì cô gái đó “Cô ấy đúng là một cô gái ngọt ngào, khó trách ngày ấy cậu không nói hai lời liền chấp nhận đi tái khám”

Nhìn bộ dáng vị bác sĩ kia thì hẳn lớn hơn Phương Triển Vũ vài tuổi. Trương Bách Hiên tính toán ở trong lòng, lập tức nghĩ ngợi, bây giờ cũng là thế kỷ hai mươi mốt rồi, kết hôn nữ hơn nam đến một hai chục tuổi cũng đầy dẫy ra đó, kém nhau có mấy tuổi thì có là cái gì?

“Không… Mình thích cô ấy lâu rồi” Phương Triển Vũ lắc đầu, con ngươi đen thâm thúy lộ ra chút thần sắc nhớ lại.

Lúc trước là một cô gái mặc chiếc áo thun màu lam nhạt cùng quần jean, trên lưng đeo theo chiếc ba lô.

“Lâu rồi? Cậu gặp cô ấy khi nào?” Trương Bách Hiên tò mò hỏi.

Phương Triển Vũ không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào những chiếc ô màu trắng trong quán cà phê.

“Cô ấy có biết cậu thích mình không?” Trương Bách Hiên lại hỏi.

“Có lẽ là không” Phương Triển Vũ bất đắc dĩ thở dài.

“Không biết? Cậu không theo đuổi cô ấy sao? Vậy cậu muốn ở lại bệnh viện lâu như vậy để làm cái gì?” Người ta nói: gần quan được ban lộc, tên nhóc này ở bên cạnh người ta một tuần, kết quả người ta thậm chí cũng không biết hắn thích mình.

Haizz! Triển Vũ quả nhiên vẫn còn rất non nớt, xem ra hắn phải xuất ra nghĩa vụ của một người bạn giúp đỡ bạn mình rồi.

“Mình không biết phải theo đuổi cô ấy như thế nào, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ấy cũng đủ rồi” Phương Triển Vũ nghiêm túc nói.

Từ lúc hắn có trí nhớ đến nay, vì chạy trốn sự khinh miệt của người ngoài mà hắn bắt buộc chính mình phải cắt đứt hết cảm tình. Dần dà, hắn đã không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của mình, lại càng không biết phải theo đuổi người mình để ý như thế nào.

Trương Bách Hiên nhìn hắn một cách quái dị.

Hắn cũng không biết quá khứ của Phương Triển Vũ, bởi vậy cảm thấy câu này là không thể tưởng tượng được.

Hắn vỗ vỗ bả vai Phương Triển Vũ, cổ vũ nói: “Triển Vũ, cậu an tâm, mình sẽ đem toàn bộ thủ đoạn theo đuổi nữ sinh truyền thụ cho cậu, chỉ cần cậu làm theo, nhất định sẽ thành công”

Phương Triển Vũ cuối cùng cũng đem tầm mắt dời khỏi quán cà phê chuyển hướng sang Trương Bách Hiên.

“Cậu hiểu lầm rồi, mình không…”

Cô là bác sĩ, là con nhà có giáo dục. Mà hắn, trên lưng vốn dĩ vẫn gánh theo tội nghiệt, hai bàn tay trắng chỉ biết nặn đất sét.

Hai người bọn họ chênh lệch quá xa. Hắn yêu cô, nhưng cũng không yêu cầu xa vời sẽ được cô hồi báo.

“Được rồi! Được rồi! Cứ như vậy đi. Chuyện triển lãm mình sẽ lo, cậu chỉ cần hoàn thành tác phẩm cuối cùng là tốt rồi. Mau mau trở về cùng tình nhân trong mộng của cậu đi” Trương Bách Hiên cười hì hì cắt đứt lời hắn, cứ thế mà nói.

Sau đó, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Phương Triển Vũ, nhanh chóng rời đi.

Phương Triển Vũ nhìn thấy bóng lưng bạn tốt khuất dần, lộ ra một nụ cười khổ.

Trương Bách Hiên trong giới nghệ thuật vốn dĩ nổi danh tán gái, gặp dịp thì chơi, vui chơi thư giãn, rất nhiều cô gái đối với hắn vừa yêu vừa hận…

Thủ đoạn theo đuổi của hắn, có thể sử dụng sao?

“Triển Vũ, nhìn anh hôm nay hơi mất tập trung, có tâm sự sao?” Giữa trưa, Triệu Tinh Từ ngồi ăn đối diện hắn, cô đặt đũa xuống, quan tâm hỏi han.

“Có sao?” Phương Triển Vũ đột nhiên lấy lại tinh thần, chột dạ.

Kỳ thật từ lúc bọn họ bắt đầu ăn cơm, hắn nhìn thấy nụ cười của cô liền không ngừng nhớ tới lời đề nghị giúp hắn theo đuổi cô của Trương Bách Hiên lúc nãy.

Nếu hắn thật sự theo đuổi cô, cô sẽ có phản ứng gì?

Nói không chừng, cô liền lập tức chạy mấy dạng, chỉ sợ tránh hắn còn không kịp. Như vậy, hắn cần gì phải theo đuổi cô đây?

“Triển Vũ, dựa vào kinh nghiệm phán đoán của tôi, anh nhất định có tâm sự. Có muốn nói ra không? Tôi sẽ làm người nghe cho anh, hơn nữa không cần thu phí nha” Triệu Tinh Từ cười khẽ nháy mắt mấy cái, cười nói.

Phương Triển Vũ vì nụ cười của cô mà thất thần một lúc.

Lúc sau, hắn nhìn chằm chằm vào hộp cơm trước mặt, hỏi: “Cô sẽ thích một người nhỏ tuổi hơn mình không?”

Triệu Tinh Từ lặng đi một chút, thì ra là chuyện tình cảm nha! Cô nhớ lại người đàn ông đưa hắn đến khám bệnh trong lần đầu tiên.

Triển Vũ thoạt nhìn thật sự có vẻ nhỏ hơn người đó vài tuổi. Hay là người kia vì Triển Vũ nhỏ tuổi hơn nên không cần hắn?

Cô ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nói: “Bản thân tôi luôn hi vọng có thể tìm được một người đàn ông tuổi xấp xỉ hoặc lớn hơn mình để yêu. Thế nhưng tôi nghĩ, chỉ cần hai người yêu nhau thật tình là được, tuổi tác không phải là vấn đề. Triển Vũ, anh có người mình thích rồi sao?”

Phương Triển Vũ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi”

Hắn mặc kệ mọi chuyện như thế nào, hắn chỉ để ý đến ý nghĩ của cô thôi.

“Triển Vũ?” Triệu Tinh Từ nhìn hắn gặng hỏi.

“Mau ăn đi, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi” Hắn thúc giục, sau đó cúi đầu đưa cơm vào miệng.

Mình cần gì phải hỏi một vấn đề ngu xuẩn đây? Hắn thở dài trong lòng.

Bất luận cô nghĩ như thế nào thì lòng của hắn đều đã trao vào tay cô, đòi cũng đòi không được.

Vài ngày kế tiếp, Trương Bách Hiên quả nhiên “hết lòng tuân thủ hứa hẹn”, mỗi lúc trời tối đều chờ Phương Triển Vũ trở về, sau đó ghé vào lỗ tai hắn truyền thụ bí kiếp.

Thế nhưng sau khi nghe Trương Bách Hiên đề ra hai bản kế hoạch, Phương Triển Vũ quyết định không thèm để ý tới sự nhiệt tình của tên đó.

Muốn hắn đeo kiếng đen, mang theo một bó hoa đứng trước cửa bệnh viện tỏ tình? Hoặc là vác theo cây ghi-ta, đến trước nhà hát cho cô nghe? Thế thì còn không bằng trực tiếp giết hắn luôn đi.

Phương pháp ngu xuẩn này, là ai nghĩ ra thế?

“Triển Vũ, ngày mai là khai mạc triển lãm, đừng có đến bệnh viện làm, biết không?” Trước khi đi ngủ, Trương Bách Hiên nhắc nhở.

Không phải hắn muốn quở trách nhưng tên kia thật sự là một khối gỗ mục không thể điêu khắc mà. Uổng công hắn nghĩ ra nhiều phương pháp tốt như vậy giúp tên đó theo đuổi bạn gái, thế nhưng một chút tiến triển cũng không có.

“Ngày mai cô ấy không có ca làm” Ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, Phương Triển Vũ cũng không quay đầu lại nói một câu.

Trương Bách Hiên đứng đằng sau tức đến phẫn nộ.

Nghe đi, hắn nói gì vậy? Nói cho cùng thì nếu Triệu Tinh Từ đi làm thì hắn vẫn sẽ tiếp tục đến bệnh viện? Tiểu tử này có phải chưa xác định được nghề nghiệp của hắn hay không đây? Hắn là một nghệ sĩ gốm sứ có tiền đồ rất sáng lạn, hắn hẳn là phải ngồi ờ nhà sáng tác những tác phẩm của riêng mình chứ không phải suốt ngày cứ đến bệnh viện làm tình nguyện viên.

“Cậu không muốn là người chủ động, cả ngày đứng chờ ở bệnh viện để làm cái gì? Mình thật sự chịu thua cậu rồi!” Trương Bách Hiên lắc đầu, trở về phòng ngủ.

Phương Triển Vũ nghe thanh âm đóng cửa của Trương Bách Hiên, bên môi dần dần thoáng hiện một nụ cười, từ trong túi áo lấy ra một tấm hình.

Sáng hôm nay có một cô y tá mang theo máy chụp hình, mọi người tranh nhau chụp, Triệu Tinh Từ cũng lôi kéo hắn vào góp vui.

Bên trong tấm ảnh là cô đang đứng bên cạnh hắn, một tay quàng qua vai hắn, tươi cười sáng lạn. Ngược lại, hắn nhất thời không biết phản ứng như thế nào, biểu tình cứng ngắc.

Phương Triển Vũ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt đang cười của cô.

Yêu thương tràn đầy cõi lòng, chăm chú nhìn nụ cười trên mặt cô, hắn cũng cười.

Hắn đứng lên duỗi lưng đã mỏi nhừ, đi đến phòng tắm.

Có lẽ, hắn không chủ động giống những người đàn ông khác, nhưng ước mong của hắn cũng không nhiều, chỉ cần cô để cho hắn yên lặng yêu cô, hắn đã đủ thoả mãn rồi.

Sáng sớm, chuông cửa nhà Triệu Tinh Từ reo vang lên inh ỏi.

Đang đánh răng, cô vội vàng đem bọt kem trong miệng phun ra, dùng nước súc lại, sau đó chạy nhanh ra mở cửa.

Triệu Tinh Hoa, anh hai cô đứng bên ngoài.

“Anh hai? Mới sáng sớm anh đến đây làm gì?” Cô mở to cửa cho hắn đi vào.

“Em không nhớ à? Lần trước anh không phải đã nói rằng hôm nay em phải đi tham gia một buổi triển lãm với anh sao?” Triệu Tinh Hoa nhắc nhở.

“A! Được rồi, em nhớ ra rồi. Nhưng bây giờ mới hơn chín giờ mà” Thật vất vả mới có một ngày nghỉ, ngủ muộn một chút là hành vi bình thường của mọi người.

“Đi sớm một chút thì không quá đông, như vậy mới có thể từ từ mà thưởng thức chứ. Tinh Từ, em nhanh đi thay quần áo đi” Triệu Tinh Hoa thúc giục.

“Được rồi” Triệu Tinh Từ bất đắc dĩ gật đầu, ai bảo tên này là anh trai của cô làm chi?

Cô vào phòng, sau mười phút, cô bước ra với một bộ quần áo giản dị, mang theo một chiếc túi độc đáo bằng dây mây.

“Anh hai, đi thôi” Cô đến tủ giày lấy một đôi cao gót.

Nếu là đi tham dự triển lãm thì ăn mặc như thế này chắc cũng không bất lịch sự.

“Anh đi lái xe đến” Triệu Tinh Hoa bước ngang qua người cô ra ngoài, rồi lại nhịn không được quay đầu lại nhìn cô em gái ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề.

Có phải lâu lắm rồi không nhìn kỹ đứa em gái này hay không? Dường như xinh đẹp ra rồi, ngay cả anh trai nhìn mà mắt vẫn sáng lên.

Mấy gã đàn ông bên ngoài đều đui hết rồi sao? Bằng không làm sao lại không có ai theo đuổi Tinh Từ nhà mình? Triệu Tinh Hoa vừa bước ra ngoài vừa nói thầm.

Lúc bọn hắn đến nơi thì cả khu triển lãm đều chật ních người.

Triệu Tinh Từ theo phía sau anh trai đi vào hội trường.

“Tất cả mọi người đều đến sớm như vậy sao?” Cô nhìn thấy rất nhiều người chung quanh liền hỏi nhỏ với Triệu Tinh Hoa.

“Em cho là ai cũng tham ngủ như em sao?” Triệu Tinh Hoa không cho cô chút mặt mũi mà cười trêu chọc.

Triệu Tinh Từ hướng hắn làm mặt quỷ.

Anh hai cô rất không nhận ra người tốt, nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không đến xem cuộc triển lãm này đâu.

Ánh mắt của cô đảo qua những tác phẩm xung quanh.

Ừ… Mặc dù các tác phẩm gốm sứ đối với cô mà nói thì hoàn toàn dốt đặc cán mai, nhưng cũng có thể cảm thấy những tác phẩm này thật có sức sống, dường như chúng có một loại linh hồn nào đó bên trong.

Triệu Tinh Từ cuối cùng đem tầm mắt dừng trước một chiếc bình cổ màu tím, thân lam, đáy bình được kết hợp hài hoà giữa hai màu nâu và xanh, tạo hình hấp dẫn của nó thu hút ánh mắt cô.

Chiếc bình này so với những chiếc bình khác có chút gì đó khác biệt, cảm giác mềm mại hơn, cảm giác… Haizz! Cô cũng không biết hình dung như thế nào, nói chung thì nó vừa mềm mại lại vừa cường ngạnh.

Triệu Tinh Hoa để ý thấy em gái chăm chú đánh giá một tác phẩm đặc sắc liền nhanh nhẩu giới thiệu: “Người này là một nghệ nhân gốm sứ thiên tài mới xuất hiện mấy năm gần đây, tác phẩm của hắn không những theo phong cách cổ xưa vốn dĩ tồn tại trong nghệ thuật, mà bên cạnh đó còn thể hiện được một sự đột phá đáng trân trọng. Nhìn kìa, nhìn một nhóm người chật kín phía bên kia không? Có lẽ là nơi trực tiếp sáng tác, chúng ta đến đó xem đi”

Triệu Tinh Từ theo phía sau anh trai, trước khi rời khỏi cô lại quay đầu nhìn chiếc bình cổ kia. Không biết tại sao màu sắc tươi sáng hài hoà cùng sắc thái của nó thật ấn tượng khiến cô khắc sâu hình ảnh.
Bình Luận (0)
Comment