Át Chủ Bài Tàn Bạo

Chương 7

Tan làm, Triệu Tinh Hoa xuất hiện trong văn phòng của Triệu Tinh Từ.

“Tinh Từ, chuẩn bị tan tầm chưa?” Bên trong phòng làm việc chỉ còn một mình Triệu Tinh Từ, hắn đỉnh đạc đi đến trước chiếc bàn máy tính của em gái hỏi.

Hôm trước cô gọi điện thoại muốn hắn đến nhà cô ở lại vài ngày, hỏi nguyên nhân nhưng con bé cũng không nói tỉ mỉ, còn dặn dò hắn không được nói với cha mẹ.

Tuy rằng không hiểu ra sao cả nhưng đó là lệnh của em gái, hắn là anh hai làm sao lại dám không nghe lời? Vì thế, cứ mơ mơ màng màng đến bệnh viện đón con bé, cùng nó về nhà vậy.

“Đợi em mười phút nữa, em phải làm xong bản báo cáo bệnh án này đã” Triệu Tinh Từ không ngẩng đầu, giọng điệu nói bằng âm mũi khiến Triệu Tinh Hoa nhíu mi.

“Em bị cảm à?” Hắn hỏi.

“Đâu có!” Cô vẫn là không ngẩng đầu, vừa nhìn bản báo cáo trước mặt, vừa nhanh tay đánh vào máy tính.

“Thế thanh âm của em làm sao thấy hơi là lạ?” Triệu Tinh Hoa hơi lo lắng truy hỏi cho rõ ràng.

“Ai da! Anh cũng không cần phải tra khảo em như vậy nha. Em đang bận đây!” Triệu Tinh Từ nhìn trái nhìn phải nói với hắn, muốn nhanh chóng chuyển chủ đề. Nói bằng âm mũi là do cô vừa mới khóc, không dám ngẩng đầu vì đôi mắt của cô cũng đã sưng lên.

Từ ngày bị hoảng sợ trong nhà, liên tiếp cứ xảy ra nhiều chuyện khiến tâm tình của cô dần dần không khống chế được, cho đến khi Phương Triển Vũ mất tích, thần kinh vốn dĩ căng thẳng của cô dường như muốn hỏng rồi.

Cho nên chiều này mới trốn trong nhà vệ sinh khóc rống.

Triệu Tinh Hoa sờ sờ mũi, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống.

Vài phút sau, Triệu Tinh Từ tắt máy tính, dọn dẹp lại hồ sơ bệnh án gọn gàng, bỏ hết sổ sách vào ngăn kéo khoá lại.

“Xong rồi, anh hai, chúng ta về thôi!” Cô nói.

“Tinh Từ, đôi mắt em làm sao lại sưng thế kia?” Triệu Tinh Hoa lúc này mới nhìn rõ mặt em gái mình, nghi hoặc hỏi han “Em khóc sao? Là tên nào khi dễ em?”

“Chắc là nhìn vào màn hình lâu quá thôi!” Triệu Tinh Từ tùy tiện tìm một cái cớ “Anh đừng suy nghĩ lung tung, đi thôi!”

Vẻ mặt Triệu Tinh Hoa tuy rằng không tin nhưng nghe thấy Triệu Tinh từ nói như vậy, biết tính tình em gái mình có chút mạnh mẽ, cũng không có tiếp tục truy hỏi.

Đừng nhìn em gái hắn ngày ngày mang bộ dáng mềm mại dịu dàng, một khi mạnh mẽ lên thì ai cô cũng không nể tình, tốt hơn hết nên đợi cảm xúc của nó tốt hơn một chút rồi từ từ hỏi thôi.

Triệu Tinh Hoa lái xe đưa em gái về nhà thì trời cũng đã tối đen.

“Tinh Từ, em đem hộp thức ăn gia súc để ở cửa làm gì thế?” Vừa vào cửa, Triệu Tinh Hoa suýt nữa đã đá lăn hộp đựng thức ăn gia súc đặt ngay cửa ra vào.

“Poca lạc đường, em đặt thức ăn ở cửa hy vọng nó có thể tìm được đường về” Triệu Tinh Từ buồn bả, có chút khổ sở nói.

Đã ba đêm rồi, Poca vẫn chưa có trở về.

“Tinh Từ, em có chuyện giấu anh đúng không?” Hắn đứng trước cửa, nhìn em gái nhịn không được phải hỏi.

“Nhìn trời như vậy chắc cũng sắp mưa rồi!” Triệu Tinh Từ giống như không nghe thấy câu hỏi của hắn, hít vào một hơi không khí có chút hơi nước.

“Tinh Từ!” Triệu Tinh Hoa la lớn.

Thở dài, Triệu Tinh Từ đóng cửa lại, cởi giày, đi vào phòng khách.

“Anh hai, em cũng sắp thành bà già ba mươi tuổi rồi, anh đừng cứ xem em như một đứa trẻ nữa được không? Em cũng muốn có không gian của riêng mình”

“Nếu không có việc gì thì em tại sao lại muốn anh đến đây ở với em? Chỉ cần chuyện có liên quan đến sự an toàn và hạnh phúc của em, cho dù em có sáu mươi tuổi thì anh cũng sẽ quan tâm” Triệu Tinh Hoa cũng tiến vào phòng khách.

“Em chỉ là đột nhiên cảm thấy cô đơn, muốn anh đến sống chung cho vui cũng không được sao?” Vẻ mặt Triệu Tinh Từ có chút cô đơn nói.

Nhìn thấy thần sắc suy sụp của em gái, Triệu Tinh Hoa lập tức mềm lòng, thái độ mềm hoá: “Được rồi! Tất nhiên có thể. Em là bảo bối cả nhà bưng trong lòng bàn tay từ khi còn nhỏ, yêu cầu em đưa ra, có bao giờ cả nhà không tận lực làm đâu?”

“Anh hai, cám ơn” Hốc mắt Triệu Tinh Từ đỏ lên. Cô muốn… nói cho anh về chuyện Phương Triển Vũ, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Được rồi! Được rồi! Không cần cảm động đến như vậy!” Triệu Tinh Hoa đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài.

Lúc này, trên trời rơi xuống vài giọt mưa, chỉ chốc lát sau, thanh âm mưa rơi trên mái hiên càng ngày càng dày đặc.

“Thấy chưa, em nói trời sẽ mưa mà” Triệu Tinh Từ mỉm cười nói.

“Ừ, là em lợi hại, lần sau có muốn gọi gió luôn không?” Triệu Tinh Hoa cười trêu nói.

“Không đùa với anh nữa” Triệu Tinh Từ không để ý sự trêu chọc của anh trai, nói: “Anh hai, tối nay anh muốn ăn gì?”

“Không cần vội, lấy cho anh cây dù đi, anh ra ngoài mua cơm hộp” Triệu Tinh Hoa nói.

“Dạ! Dù em để trong ngăn tủ cạnh cửa. Em đi nấu một nồi nước sôi nấu một nồi canh húp cho ấm”

Triệu Tinh Từ đi đến cửa, mở cửa cho anh trai.

“Vào nhà rồi thì đừng cho ra, coi chừng cảm lạnh” Triệu Tinh Hoa cười cười, bung dù ra, một mình chậm rãi hoà vào làn mưa.

Phương Triển Vũ trầm mặc nhìn Triệu Tinh Hoa rời đi, hắn đứng bên góc tường nhà Triệu Tinh Từ, cả người bị mưa xối cho ướt đẫm.

Hắn đứng đây đã một lúc lâu, nhìn hai người họ vào nhà nhưng vẫn không có dũng khí đến bấm chuông.

Gặp hắn, cô sẽ lại dùng những lời cự tuyệt giống lần trước không?

Con ngươi đen âm u nhìn Triệu Tinh Từ đang đứng trên ban công, trong mắt tràn ngập khát vọng. Hắn có nên tiến lên hay không?

Ngực như đeo một tấm khiên nặng nề, Phương Triển Vũ cúi đầu, kéo nhẹ khoá áo khoát xuống một chút.

Cho dù có phải đi, có nên trao lại vật này cho cô không?

Trước hành lang, Triệu Tinh Từ xoay người chuẩn bị trở vào nhà, khóe mắt lại lơ đãng thoáng nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa.

Toàn thân cô bỗng dưng buộc chặt, nhớ đến lần trước bị tấn công bởi bệnh nhân tâm thần.

Đang lúc cô lo lắng có nên chạy theo anh hai hay không thì nam nhân trong góc tối bước ra.

Triển Vũ? Đôi môi cô khẽ nhếch, hai con ngươi trợn to nhìn Phương Triển Vũ từ từ đi về phía cô, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lòng, vui mừng, kinh ngạc, khẩn trương, còn có một chút mùi vị yếu ớt ngọt ngào khó nói nên lời.

Cô có thật nhiều lời muốn nói nhưng một câu cũng nói không nên lời. Khi hắn tiến đến gần thì cô lùi về phía sau một bước, nói: “Mau vào nhà đi, cả người anh ướt nhẹp cả rồi”

Phương Triển Vũ bước lên hết cầu thang, đứng dưới mái hiên, đôi ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Ít nhất, trong mắt cô không có kháng cự, trong lòng hắn buông lỏng một hơi, một khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì.

“Anh đã đi đâu? Trương Bách Hiên – bạn anh, tìm anh khắp nơi” Triệu Tinh Từ hỏi “Em đi lấy khăn cho anh lau người tránh nhiễm lạnh”

“Đợi đã” Phương Triển Vũ xoay người cô lại, cầm lấy tay cô nói: “Tôi có một thứ muốn trả lại cô”

Triệu Tinh Từ tò mò dừng lại “Cái gì vậy?”

Phương Triển Vũ ngồi xổm người xuống, kéo khoá áo khoát ra, đưa tay vào trong xách ra một nhúm lông mượt mà.

Vật nhỏ kia mặc dù nằm trong áo khoát của Phương Triển Vũ nhưng vẫn bị nước mưa nhiễm vào, tránh không khỏi một thân chật vật.

Nó từ trong ngực hắn nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến góc cửa, khẽ kêu meo meo.

“Poca!” Triệu Tinh Từ nhịn không được kinh hô, ngồi xổm người xuống ôn nhu ôm lấy quả cầu màu trắng.

Poca được chủ nhân ôm ấp, lập tức thân thiết dụi dụi lên người cô, phát ra tiếng kêu meo meo.

“Tôi tìm được nó ở thùng rác trong công viên” Phương Triển Vũ nhìn biểu tình ôn nhu của cô đối với con mèo, trong lòng bỗng nhiên ghen tị.

Vì sao ôn nhu đó không dành cho hắn?

Tối hôm qua sau khi rời nhà, hắn đứng phía kia ngắm nhìn ban công nhà cô cho đến tận sáng, hắn không muốn cô lại hoảng sợ khi gặp lại tên thần kinh kia.

Đợi đến khi Triệu Tinh Từ đến bệnh viện đi làm, hắn lại đến xung quanh khu nhà cô tìm mèo, thế nhưng bóng dáng của một con mèo cũng không có.

May mắn ông trời không phụ kẻ có lòng, cuối cùng vẫn giúp hắn thấy nó trong công viên gần nhà.

“Triển Vũ…” Triệu Tinh Từ cúi đầu nhìn Poca trong lòng, cảm động đến nói không ra lời.

“Tôi nói rồi, tôi không muốn nhận cảm kích của cô, cho nên cô đừng nói cảm ơn” Phương Triển Vũ dời tầm mắt, ra vẻ lãnh đạm nói.

Triệu Tinh Từ dừng động tác khẽ vuốt lông mèo lại, đôi mắt sáng nhìn hắn.

Nếu lúc này Phương Triển Vũ nhìn vào ánh mắt cô sẽ nhìn thấy trong mắt cô đều là không muốn từ bỏ cùng quyến luyến.

Cho tới giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ tình cảm của mình.

Cô đã yêu người nam nhân trước mắt này, cho dù hắn có nhỏ tuổi hơn mình, cho dù hắn không phải mẫu người lý tưởng mà bản thân từng tưởng tượng, cho dù tình cảm của hắn dành cho cô khiến cô sợ hãi… Tất cả cũng chỉ là những thứ râu ria bỏ đi. Trong lúc cô vì hắn mà rơi nước mắt thì cõi lòng đã tố cáo, cô đã rơi vào tay giặc.

Thế nhưng, Phương Triển Vũ vẫn không nhìn vào mắt cô.

Hắn cười chua xót, bỏ qua đôi mắt đã nhiễm tầng nước của cô mà nói: “Tình Từ, tôi chưa từng yêu cầu em điều gì. Em có thể cứ việc trốn tránh, cứ việc theo đuổi tình yêu em muốn, nhưng em không thể ngăn cản tôi yêu em”

Hắn cười chua xót, bỏ qua đôi mắt đã nhiễm tầng nước của cô mà nói: “Tình Từ, tôi chưa từng yêu cầu em điều gì. Em có thể cứ việc trốn tránh, cứ việc theo đuổi tình yêu em muốn, nhưng em không thể ngăn cản tôi yêu em”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi mái hiên nhà cô, lò dò đi vào làn mưa to.

Lời than thở tan nát cõi lòng của hắn tuy bị tiếng mưa rơi ồn ào che dấu nhưng từng chữ vẫn rơi vào tai cô.

Cả người Triệu Tinh Từ chấn động, run rẩy, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi.

Cô đưa tay che lấy miệng đang nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi đều xuống hoà vào nước mưa.

Đời này, cô chưa từng nghĩ sẽ có một người nam nhân nào yêu cô đến như vậy… Cô đáng giá như thế nào để hắn có thể trả giá vô điều kiện để được yêu cô?

Cô muốn lên tiếng gọi hắn, lại nghẹn ngào không phát ra thanh âm.

Cô muốn ôm lấy hắn, nhưng hai chân như mọc rễ bám vào mặt đất.

Mắt thấy bóng hắn càng ngày càng mờ dần sau làn mưa… từng chút… từng chút… rồi bóng hắn biến mất nơi góc cầu thang. Rốt cục, cô để Poca xuống đất, lao đến hành lang, hướng về phía Phương Triển Vũ chạy như điên, từ phía sau ôm gắp gao lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.

Thân hình Phương Triển Vũ cứng đờ.

Dường như là ngay lập tức, hắn xoay người, mạnh mẽ đem cô ôm chặt vào lòng.

Ôm chặt lấy người con gái hắn yêu nhất, trong lòng đều là kinh ngạc cùng mừng như điên.

“Triển Vũ, anh đừng đi… Em thay đổi tâm ý, em không đòi anh xem em như chị gái nữa, em không muốn anh rời khỏi em. Hu hu… Thật xin lỗi… em không phải cố ý tổn thương anh… Thật xin lỗi…” Triệu Tinh Từ nằm trong lòng ngực hắn, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói.

Mưa rất nhanh khiến toàn thân cô ướt đẫm, nhưng cô không quan tâm. Trốn trong lòng Phương Triển Vũ, cảm thụ ấm áp của hắn…

Trời ạ! Hắn đang nằm mơ sao? Phương Triển Vũ không thể tin mình đang ôm thân thể mềm mại của cô trong lòng, nội tâm một hồi chấn động.

Hắn siết lấy cô chặt thêm một chút, thân hình cường tráng mơ hồ run rẩy, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen một mảnh, mặt kệ nước mưa không ngừng rơi thẳng vào mặt hắn, rất buốt, che lấy hai hốc mắt phiếm hồng.

Nếu đây là một giấc mộng, hắn tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.

Phương Triển Vũ ôm lấy cô đi đến dưới mái hiên, sau đó nhẹ nhàng buông cô ra.

Triệu Tinh Từ sau khi hai chân chạm đất, hai tay ôm hắn vẫn không buông ra, khuôn mặt vẫn chôn chặt trong ngực hắn.

” Nói cho anh biết, anh không phải đang mơ” Môi của hắn nhẹ nhàng mấp máy bên tai cô, thấp giọng nỉ non.

“Anh không có mơ… em thật lòng… không muốn anh đi” Triệu Tinh từ nghẹn ngào, nức nở nói.

“Cảm ơn trời đất!” Hắn không muốn tiếp tục theo đuổi lý do vì sao cô đổi ý.

Nếu Triệu Tinh Từ quyết tâm rời khỏi cuộc sống hắn, như vậy cô cũng đã mang theo toàn bộ nhiệt tình cùng tình yêu say đắm của hắn. Đáng mừng chính là, khi hắn cảm giác mình đã hai bàn tay trắng, ông trời lại như kỳ tích đem cô trao lại về tay hắn.

Triệu Tinh Từ tựa vào lồng ngực Phương Triển Vũ, dần dần ngừng nghẹn ngào.

Một trận gió nhẹ thổi tới thân thể mềm mại ướt đẫm, cô nhịn không được khẽ run. Cảm xúc dao động kịch liệt lúc này, hiện tại cô không có dũng khí thoát ra.

“Chúng ta vào nhà đi, em cần phải thay quần áo” Phương Triển Vũ cảm thấy cô đang phát run, nội tâm khẽ lo lắng.

Triệu Tinh Từ gật gật đầu, đôi tay vẫn gắt gao ôm lấy hắn.

Lúc này đây, cô nghe theo lòng mình, tuyệt đối sẽ không buông hắn ra.

Đúng lúc, Triệu Tinh Hoa cũng mang theo hai hộp cơm về, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn hai thân ảnh ướt đẫm trên ban công.

“Phương Triển Vũ?” Hắn nhìn thấy tên gia hoả kia ôm lấy em gái hắn, kinh ngạc hô: “Hai người sao lại thế này? Toàn thân đều ướt đẫm. Mau vào nhà đi, muốn cảm hết sao?” Triệu Tinh Hoa đẩy đẩy hai người vào nhà, tay kia cũng xách lấy nhúm lông màu trắng dưới mái hiên, sau đó xoay người đóng cửa.

“Tinh Từ, em mau thay quần áo đi, còn phải sáy khô tóc nữa” Triệu Tinh Hoa nói, sau đó lại chuyển hướng sang Phương Triển Vũ “Cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu cái áo sơmi. Haizz! Hai người các ngươi đều từng này tuổi rồi mà còn đi dầm mưa. Một chút người lớn cũng không có”

Phương Triển Vũ một bên nghe Triệu Tinh Hoa than thở, một bên tự đi đến phòng tắm thay quần áo.

Poca thì lắc cả một bộ lông trắng đầy nước cho ráo rồi cùng lui về chiếc ổ của nó nằm xuống.

Chờ bọn họ thay xong quần áo trở lại phòng khách thì Triệu Tinh Hoa cũng đã dọn xong một bàn ăn, cả người hắn bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon, hai tay vòng trước ngực, bộ dáng chờ nghe kể chuyện.

“Được rồi! Một trong hai người kể cho anh nghe trong vòng mười lăm phút anh đi mua cơm, chuyện gì đã xảy ra?” Hắn quay mặt nhìn hai người.

“Anh hai!” Triệu Tinh Từ trừng mắt liếc hắn một cái. Lúc đó trong đầu cô cũng chỉ có một mình Phương Triển Vũ, cái người anh trai đi mua cơm này đã bị cô quẳng ra sau đầu.

Cái này… theo như tích của anh trai cô thì… không hỏi cho rõ đầu đuôi, tuyệt không từ bỏ.

Thế nhưng, chuyện cô ôm lấy Phương Triển Vũ, nhớ tới đã thấy xấu hổ muốn chết rồi, làm sao cô có thể nói ra đây?

“Bọn em chỉ… giải quyết một chút… hiểu lầm thôi” Phương Triển Vũ nói.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tôi đây nhìn thấy Tinh Từ nhà tôi khóc đến mắt mũi đều ửng đỏ, cậu khi dễ nó?” Triệu Tinh Hoa lành lạnh hỏi.

Hắn nghĩ Tinh Từ có chuyện giấu hắn, thế nhưng không nghĩ tới tâm sự của con bé lại nặng nề đến thế, mà nguồn cội đều xuất phát từ tên tiểu tử Phương Triển Vũ này.

“Anh hai! Anh ấy không có khi dễ em” Triệu Tinh Từ ngồi xuống ghế sa lon, sau đó hướng Phương Triển Vũ vỗ vỗ chỗ ngồi trống bên cạnh.

Cô bây giờ thật hối hận đã gọi anh trai đến. Nói chung, hai người sau khi tỏ rõ tâm ý luôn cần một không gian riêng tư để nói những lời ngon tiếng ngọt với nhau.

Thế nhưng, cô cùng Phương Triển Vũ không những có một cái bóng đèn ở đây mà còn là một bóng đèn đầy hiếu kỳ.

“Không khi dễ em, em khóc cái gì? Hơn nữa, chiều nay em còn khóc một trận” Triệu Tinh Hoa thê hiện rõ mình đang là kẻ phá rối.

Phương Triển Vũ nhìn Triệu Tinh Từ, cô không giải thích, chỉ cúi thấp đầu.

Trong lòng hắn căng thẳng.

Tinh Từ… vì hắn mà khóc?

“Anh hai, anh đừng hỏi nữa, cho em cùng Triển Vũ một chút không gian riêng tư được không?” Triệu Tinh Từ kháng nghị.

“Đang đuổi anh trai em đấy à? Haizz! Em gái lớn không dùng được!” Bộ dáng Triệu Tinh Hoa đầy ủy khuất “Ít nhất cũng để anh ăn xong cơm đã chứ. Cậu muốn đến cũng không báo trước, tôi đây chỉ mua hai hộp cơm” Hắn chuyển hướng Phương Triển Vũ ai oán nói.

“Em cùng Triển Vũ ăn chung” Phương Triển Vũ còn không kịp mở miệng, Triệu Tinh Từ đã nói trước.

Phương Triển Vũ quay sang cô, mỉm cười.

“Được rồi! Anh đây đã làm người tốt thì làm cho trót, hai hộp cơm cho hai người, ta về ăn cơm cha mẹ nấu ngon hơn” Triệu Tinh Hoa nhìn thấy trong mắt hai người bọn họ cũng chỉ là hình ảnh đối phương, trong lòng thấy buồn cười, lập tức từ trên ghế đứng lên.

“Anh về à?” Triệu Tinh Từ ngẩng đầu hỏi.

“Đương nhiên, nếu không ở đây làm cái bóng đèn à?” Triệu Tinh Hoa trêu chọc “Anh đã nói cậu ta thích em rồi, em còn không tin. Anh đây nói nha chú em Triển Vũ, cậu đã kết giao cùng Tinh Từ nhà chúng tôi thì nhất định phải rinh vài tác phẩm đến nhà tôi cho tôi đấy!”

Tác phẩm của Phương Triển Vũ là một trong những thứ Triệu Tinh Hoa thích nhất, nhưng giá rất đắt, nếu không nhân cơ hội này trấn lột thì thật có lỗi với chính mình.

“Không thành vấn đề” Phương Triển Vũ sảng khoái nói.

“Thật tốt quá! Vậy các ngươi cứ từ từ nói chuyện. Em gái anh tính tình ôn hoà, thông minh nhu thuận, chú em chọn nó nhất định không lỗ vốn” Triệu Tinh Hoa cười to, vừa đi về phía cửa vừa nói.

Triệu Tinh Từ dở khóc dở cười nhìn anh trai mở cửa, rời khỏi nhà trọ.

Hắn thay đổi cũng thật nhanh đó, trước một khắc còn nhìn bọn họ hỏi không ngừng, vừa nghe thấy Triển Vũ đồng ý tặng phải tác phẩm gốm nghệ liền không chần chừ bán em gái cầu vinh.

Bất quá, ít nhất còn để bọn họ có không gian riêng.

Cô nhìn Phương Triển Vũ, nhận ra hắn cũng đang nhìn mình.

“Tinh Từ…” Bàn tay ấm áp của hắn ôm trọn đôi tay mềm mại của cô “Cám ơn em đã chấp nhận để anh yêu em”

Tâm Triệu Tinh Từ phảng phất muốn hòa tan, cô nhẹ nhàng nâng đầu tựa lên vai hắn, thấp giọng nỉ non: “Em dám cá rằng trên thế giới này không còn người nào khác sẽ yêu em như anh. Nếu không để anh yêu em, hẳn là em rất ngu”

Phương Triển Vũ ôn nhu xoay thân thể cô đối diện với hắn, ấn xuống một nụ hôn trên vầng trán bóng loáng của cô, lồng ngực sôi trào một thứ tình cảm say đắm.

“Cả đời này, anh chỉ cần một mình em, chỉ yêu một mình em, cho dù em lựa chọn rời đi thì anh cũng…” Lời nói còn lại của hắn bị bàn tay nhỏ bé của Triệu Tinh Từ che lại.

“Em không hiểu vì sao anh lại yêu em, em chỉ biết cám ơn Thượng Đế đã mang anh đến với em” Triệu Tinh Từ thâm tình nhìn hắn “Từ hôm nay trở đi, trừ phi anh đuổi em đi, nếu không em cũng sẽ không rời khỏi anh”

Phương Triển Vũ mang gương mặt cười tươi rói của cô ôm vào ngực, nhất thời nói không ra lời.

Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, nhất là hiện tại, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể miêu tả được cảm giác trong lòng hắn.

“Triển Vũ, cả ngày nay anh đi đâu vậy? Em nghe Trương Bách Hiên nói anh đập nát chiếc bình ‘Triền miên’, là thật sao?” Lẳng lặng tựa vào lòng ngực của hắn một lúc lâu, Triệu Tinh Từ mới hỏi.

Hai hàng lông mày của Phương Triển Vũ nhíu lại, trầm mặc gật đầu. Bách Hiên cũng thật lắm lời, mới đây mà đã tìm đến Tinh Từ kể lể rồi.

“Thật xin lỗi… nếu không phải tại em thì anh cũng không đập nát nó” Bàn tay mềm mại của Triệu Tinh Từ xoa xoa gương mặt hắn, đau lòng nói.

“Nếu không có em thì cũng không có tác phẩm đó” Hắn nhẹ nói “Linh hồn của nó là dựa vào em mà tồn tại, giống như linh hồn anh”

Triệu Tinh Từ mê muội nghe hắn nói.

Tại sao một người luôn giữ thái độ xa lánh người ngoài lại có thể yêu cô sâu đậm như vậy?

Trước kia cũng từng được người khác theo đuổi nhưng không có bất kỳ người nào giống hắn, dường như toàn bộ nhiệt tình cũng chỉ vì cô mà thiêu đốt.

Cái đó khiến cô sợ hãi, mà cũng làm lòng cô say.

“Triển Vũ, tại sao lại yêu em? Anh đã yêu em từ khi nào?” Cô nhịn không được hỏi ra vấn đề trong lòng luôn thắc mắc.

“Anh yêu em thật lâu, thật lâu lắm rồi” Hắn nhắm lại hai tròng mắt, dường như đang rơi vào một giấc mộng xa xăm.

“Thật lâu?” Triệu Tinh Từ ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại bị bàn tay của hắn ôm vào ngực “Từ lúc gặp anh ở bệnh viện đến nay cũng chỉ hơn một tháng mà thôi, làm sao lại thật lâu?”

“Vì rất lâu trước kia chúng ta đã gặp nhau, nhưng chỉ là em không nhớ thôi” Môi hắn xuất hiện một nụ cười nhẹ “Lần đó nhờ Bách Hiên kiên quyết bắt đến bệnh viên nên may mắn gặp lại em”

Lòng hiếu kỳ của Triệu Tinh Từ bị khơi mào.

Lúc trước cô cũng có cảm giác đã từng quen biết hắn, nhưng cho dù cô có cố gắng nhớ lại bao nhiêu thì cũng không có chút ấn tượng.

Thì ra bọn họ thật sự đã từng gặp nhau.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?” Cô hỏi.

“Chừng tám năm trước. Một buổi chiều hoàng hôn, anh làm công trong một tiệm sửa xe máy. Lúc đó chủ tiệm vu oan anh lấy trộm tiền, hắn định đưa anh đến đồn cảnh sát thì có một cô gái liều lĩnh chạy đến bênh vực anh, cuối cùng còn muốn giúp ta trả cho ông chủ trộm trăm đồng…” Hắn nói giống như đang kể lại một câu chuyện xưa.

Triệu Tinh Từ hồi tưởng lại theo lời hắn nói…

“Là anh? Anh là cậu thanh niên đó!” Cô nhớ rồi! Khó trách khi cô nhìn thấy đôi con ngươi đen láy của hắn liền có cảm giác quen thuộc.

Người thanh niên đó… là Triển Vũ.

Cô nở nụ cười, thế giới này cũng có chuyện trùng hợp như thế sao? Cô gần như không còn nhớ đến diện mạo hắn lúc đó, nhưng với đôi mắt kia thì không thể phai nhạt.

“Em nhớ rồi, lúc đó anh đẩy tay em ra, anh không muốn em bố thí” Cô rời khỏi lồng ngực hắn, nhìn thẳng vào đôi tròng mắt đen.

“Em làm như vậy sẽ tổn thương lòng tự tôn của một đứa trẻ” Hắn cúi người, khẽ ấn xuống một nụ hôn lên đôi môi nhếch lên của cô.

“Em chỉ có ý tốt thôi” Cô vô tội nói “Anh thấy em làm tổn thương lòng tự ái của mình thì tại sao còn yêu em?”

Cô nhớ mang máng, hắn lúc đó giống như một chú chó nhỏ bị đạp phải đuôi, không tỏ ra chút thân thiện. Tuy rằng cuối cùng cũng có cám ơn cô…

“Bởi vì em như một cơn gió nhẹ, đem chút ôn nhu thổi đến tận sâu trong cõi lòng anh. Trước khi gặp em, chưa từng có người nào đối xử với anh tốt như vậy” Hắn đưa tay nâng gương mặt cô lên, đôi con ngươi đen chăm chú nhìn cô.

Triệu Tinh Từ sa vào đôi tròng mắt đen láy của hắn, cõi lòng vì lời nói của hắn mà trở nên rối loạn.

Cuộc sống trước kia của hắn là cái dạng gì nha?

“Triển Vũ…” Cô dùng ngón tay lả lướt lên mái tóc hắn.

Phương Triển Vũ cúi đầu, đang lúc môi hắn chuẩn bị chạm lên môi cô thì một tiếng kêu meo đáng thương vang lên.

“Ai da! Em quên lấy đồ cho Poca ăn” Triệu Tinh Từ vội vàng từ trên ghế salon nhảy dựng lên, suýt nữa đâm vào mặt hắn.

Phương Triển Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, dựa lưng vào ghế salon, thích thú nhìn Triệu Tinh Từ lấy đồ cho mèo ăn.

Ôn nhu cùng thiện lương như vậy, chính là nguyên nhân hắn yêu cô.

Bên ngoài, trời vẫn mưa, nhưng tâm tình của hắn cách biệt một trời một vực.

Bởi vì, bây giờ hắn rốt cuộc có được người con gái duy nhất trong lòng mình.
Bình Luận (0)
Comment