Ấu Niên Ký Sự Bộ

Chương 26

Edit: Cesia



Hành Chi Nhược cả người đông cứng, gần như hành động theo phản xạ muốn né người tránh thoát, nhưng hắn ôm nàng rất chặt, cho dù dùng hết cả sức lực vẫn không thể đẩy ra được hai cánh tay đang ghì chặt lấy nàng…. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên người nàng, hơi ấm thấm qua lớp vải tỏa ra từ cánh tay đang ôm lấy eo nàng cực nóng, lực đạo rất mạnh.

“Chi Nhược, đừng trốn tránh anh có được không….”

Hơi thở dồn dập của hắn phớt nhẹ qua tai nàng, khiến cho nhịp đập của tim trở nên gấp gáp đồng thời lại cảm thấy lạnh lẽo đến vô vọng.

Trong nháy mắt, cảm giác đe dọa bỗng nhiên ùn ùn thổi quét tới.

Tại sao lại có thể như thế,

Cảm giác rất quen thuộc, sợ hãi đến tê tâm phế liệt…. Thần kinh căng ra thật chặt, giống như sợi dây đàn bị kéo căng đến sắp đứt, tim đập thật nhanh, tâm trí cực kỳ hỗn loạn, đến cả hít thở cũng không thông…. Vách tường ở bốn phía có cảm giác như đang ép lại, trước mắt nhất thời tối đen, giống như bị nhấn chìm trong vô tận hắc ám cùng sợ hãi.

Lỗ tai của nàng kêu lên ong ong, cả cơ thể mềm nhũn ra cứ như thể chúng không thuộc về chính mình, dựa lưng vào tường, cả người mệt mỏi vô lực trượt ngã xuống nệm, cuộn cả người lại thành một khối tròn.

“Chi Nhược, em sao vậy…. không cần làm anh sợ.” Thanh âm của Hành Chi Thiên gấp đến độ có chút run rẩy, cũng không dám chạm vào nàng, động tác hoảng loạn.

Ca, đừng chạm vào em,

Đừng chạm vào em….

Đáy lòng có một giọng nói đang gào thét.

Không biết sức lực từ đâu đến, Hành Chi Nhược dùng sức muốn đẩy nam tử ở trước mắt ra.

Lại, đẩy không ra….

Luôn luôn có một bàn tay túm chặt lấy nàng, không chịu khuất phục, thề chết không buông.

Cơ thể của nàng không thể ngừng run rẩy.

Trong đầu giống như có cái gì đó muốn chui ra, lại bị giọng nói của ai đó cản lại, không cần…. không cần…. nhớ tới nó.

Không nghĩ….

Không cần nhớ tới ngày đó.

Trong đôi mắt của Hành Chi Thiên ẩn sâu vẻ thống khổ, cuối cùng hắn buông tay ra không dám chạm vào nàng, cười nói, “Còn gạt anh nói là hôm qua không có mơ thấy ác mộng, sáng nay thức dậy lại như thế, không đùa với em nữa, chúng ta không giỡn chơi nữa.”

Hắn cười có chút miễn cưỡng, ánh mắt rõ ràng là đau lòng cùng vạn phần ảo não.

Bàn tay của Hành Chi Thiên tựa hồ như muốn sờ lên tóc nàng để trấn an,

Nhưng cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng dừng lại giữa không trung, ngượng ngùng thu hồi trở về.

Nàng vùi đầu trong chăn, cuộn tròn người lại, cơ hồ như đang cách hắn rất xa….

Đôi mắt của Hành Chi Thiên ảm đạm, lặng lẽ cầm lấy chăn phủ lên người nàng, ngón tay siết chặt, cẩn thận để không chạm đến nàng.

Trong lòng có một giọng nói đang âm thầm nhắc nhở hắn,

Không chạm vào nàng….

Tự thuyết phục mình không nên chạm vào nàng, nhưng như thế nào lại dọa đến nàng.

Sau một lúc lâu,

Hành Chi Thiên một người ngồi ở trên giường, ngoảnh đầu nhìn muội muội đang co người trong chăn, ánh mắt của hắn phức tạp, rối rắm.

Hành Chi Thiên rút lại bàn tay đang vỗ về ở trên chăn, nhẹ thở dài một hơi, “Tốt lắm lại phát bệnh…. Xem ra anh phải gọi Yêu Chi từ Mỹ trở về.”

Trong chăn nhúc nhích một chút, giọng nói sợ hãi từ trong chăn truyền ra, thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu.

“Không….” Nàng nhíu chặt mày, cuộn mình ở trong chăn, thấp giọng phản đối, “Đừng gọi hắn.”

Vẻ quật cường mang theo hoảng loạn khắc vào trên khuôn mặt.

Vô ngữ tố cáo, những câu nói khóc ra máu,

Chính là….

Cái tên có cặp bích đồng yêu nghiệt kia,

Chẳng phải là người tốt.

Hành Chi Thiên sửng sốt, tỉ mỉ đánh giá nàng, ánh mắt sắc bén như thể muốn nhìn xuyên thấu qua người nàng, chỉ chốc lát sau khuôn mặt tuấn tú khôi phục lại màu sắc, hắn đột nhiên bật cười.

Nàng rụt người lại, ủy khuất liếc hắn một cái.

Hành Chi Thiên phục hồi lại tinh thần, khóe miệng cong lên, tâm chậm rãi thả lỏng, vỗ nhẹ vào nàng một cái, “Còn ở đó giả bộ, ngồi dậy mau, hôm nay đã đồng ý đưa em đến trường.”

Cái kẻ nguyên bản đang chui ở trong chăn kia, cả người cứng ngắc, lỗ tai dựng thẳng lên.

Đến trường?!

Nàng cặp mắt híp lại, bộ dạng này có chỗ nào giống với bộ dạng cực kỳ hoảng sợ vừa dọa cho người ta khiếp đảm lúc nãy hả.

“Mau đi rửa mặt súc miệng đi.”

Hắn đứng dậy đem quần áo sạch sẽ đã được xếp lại ngay ngắn đặt ở trên giường.

Hành Chi Thiên đứng lên, tay đặt trên cửa đưa lưng về phía nàng, ở khoảnh khắc trước khi khép cửa lại, hắn không hề hồi đầu, lại nhẹ nhàng thêm vào một câu, “Anh đã nghĩ em thật sự phát bệnh, về sau…. đừng làm anh sợ như thế nữa.”

Trong phòng vệ sinh

Một cái bàn chải đánh răng màu hồng nhạt đã trét kem đặt phía trên ly nước súc miệng.

Nước ấm để rửa mặt cũng được pha xong. (Cesia: bé Thiên chăm sóc cho bé Nhược từng li từng tí, hâm mộ)

“Cám ơn ca.”

Hành Chi Thiên gật đầu, xem như đáp lại nàng.

Hành Chi Nhược có chút ngượng ngùng, hình như là buổi sáng đùa hơi quá trớn, bất quá quả thực lúc đó cả người có một lúc đã không kiềm được cơn run rẩy…. cái cảm giác sợ hãi mãnh liệt như thế, giống như bản thân đã từng thể nghiệm qua. Bây giờ nhớ lại tâm vẫn còn chút kinh sợ, có lẽ…. đây chính là “bệnh” mà bọn họ nói.

Hành Chi Nhược sờ sờ mũi, nhe răng trợn mắt chải răng, bọt kem đánh răng quệt lung tung ở trên miệng.

Ở bên kia, Hành Chi Thiên buông rũ mi mắt tự bận việc của mình, hắn làm việc lúc nào cũng thong thả ung dung như thế, không vội không nóng, ngay cả động tác xăn tay áo, rửa mặt cũng đều có thể tao nhã như vậy.

Nàng nheo mắt liếc xéo hắn một cái,

Thật sự là….

Người so với người quả thật tức chết mà.

“Ca, sao bây giờ lại nghĩ thông suốt, cho em đến trường?” Phun…. bị sặc đầy miệng bọt kem đánh răng.

“Vốn đã sớm đáp ứng em, chính là thân thể em yếu ớt, lại trải qua một cơn bệnh nặng quên hết mọi thứ, cho nên mới kéo dài tới bây giờ.” Hành Chi Thiên mỉm cười không nói, khum lấy mặt nàng, dùng ngón tay lau bọt kem dính ở khóa miệng của nàng, “Mau lên một chút để cho người hầu giúp em sửa soạn, ngày đầu tiên đến trường phải xinh đẹp một chút.”

“Ừ!”

Ăn mặc xinh đẹp, chuyện đó là đương nhiên.

Chỉ có điều đừng bảo bọn họ đem một đoàn xe xa hoa hộ tống ta đến trường là được, ầm ĩ như vậy…. nghĩ mà rùng mình.

Còn có….

Nàng nhăn mặt, sau một lúc mới thốt ra, “Ca…. nói Trần thẩm đừng làm mấy món đồ ngọt nữa, đặc biệt là bánh donut.”

Hành Chi Thiên nhướn mày, điểm nhẹ vào trán nàng, “Không phải trước đây em rất thích ăn sao. Bất quá quả thật là tay nghề của bà ấy không bằng, hồi đó Bác Câm….”

Hắn nuốt nửa câu nói còn lại vào trong cổ họng, ánh mắt có mà như không có liếc về phía nàng, thần sắc có chút phức tạp, “Hồi đó, ông ấy là quản gia của chúng ta, em…. còn nhớ không?”

Bác Câm….

Hình như có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra.

Hắn giống như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cầm lấy khăn, giúp nàng lau mặt, “Đó là chuyện cũng đã lâu, lúc ấy em quả thật rất thích món ăn do ông ấy làm, đáng tiếc là đã sớm từ chức.” (Cesia: chứ không phải bị ngươi đuổi hả?!)

Hắn vỗ vỗ vào lưng nàng, ánh mắt cực kỳ sủng nịnh, “Tài xế đang ở dưới nhà chờ, để người hầu giúp em sửa soạn đồ, ăn sáng xong, chúng ta sẽ đến trường.”

A a a a a a a a a

Chúng ta?

Ta và ngươi….

Cùng một trường?

Hành Chi Nhược vẻ mặt phải gọi là kinh dị.

Vậy không phải là….

Học viện Hoàng Gia?!

Nhưng…. Tuổi tác của chúng ta chênh lệch nhiều như vậy a, nhất định là theo không kịp khóa rồi…. không được không được.

Nàng huơ tay rất khí thế, giống như muốn huơ cho gãy luôn tay rồi mới chịu dừng lại.

Hành Chi Thiên phì cười, “Anh hiểu rõ cân lượng của em…. Anh ở cấp đại học, em….” Ánh mắt của hắn cái này phải gọi là khinh thường, “Cùng lắm thì chỉ leo lên được tới cao trung thôi.”

Tức giận….

Đem ném cái khăn mặt chạy lấy người.

Cánh cửa đóng sầm một cái.

Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, nắm chặt lấy cái khăn ném ở trên người hắn, nhẹ nhàng áp nó lên mặt…. Trong phút chốc biểu cảm nghiêm túc tan rã, ánh mắt êm dịu như suối chảy, vẻ mặt ôn nhu, giống như một nam tử sa vào bể tình si.

Cuối cùng, hắn dùng nước lạnh tạt vào mặt.

Cầm lấy bàn chải đánh răng.

Nhưng cái bàn chải hắn đang ngậm ở trong miệng kia, trong ánh sáng phản chiếu có màu hồng, rõ ràng là của em gái yêu dấu của hắn.
Bình Luận (0)
Comment