Ấu Niên Ký Sự Bộ

Chương 51

Nét chữ già dặn, cứng cáp….

Từng chữ từng câu tựa hồ đang kể ra nỗi khổ sở cùng bất đắc dĩ.

“Cháu ta,

Khi thời điểm cháu đọc lá thư này, chắc chắn quản gia đã tuyên đọc xong di chúc.

Đừng hận gia gia.

Ta, cần một người thừa kế tập đoàn Hành thị.

Cháu là kẻ may mắn….

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu, ta liền nhận định đó là cháu.

Trong ánh mắt của cháu có một cỗ đơn thuần mang theo kiên định, lộ ra nghị lực cùng quật cường, gan dạ cùng sáng suốt.

Nếu cháu ruột của ta giờ phút này ở bên người ta,

Có lẽ nó cũng lớn bằng cháu, cũng đáng yêu, có chút bá đạo như thế.

Cháu đối với Chi Nhược hết thảy động tác nhỏ, ta đều xem trong mắt.

Nhìn ra được, cháu rất thích cô em gái nhỏ này.

Cháu thích, ta liền cho cháu quyền lợi thích,

Ta Hành Sở Thiên bồi dưỡng ra người thừa kế sẽ không so với bất cứ kẻ nào kém….

Nhìn hai đứa nhỏ các cháu ngồi xổm ở trên cỏ, xăn tay áo, cả mặt và tay đều lắm bùn, cùng một chỗ đùa giỡn với gia gia, làm cho ta nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, chính là khoảng thời gian tốt đẹp, hôm nay hết thảy đều đã tan biến.

Cháu rất giống ta, thật sự rất giống.

Vô luận là ánh mắt hay động tác….

Đều bá đạo mãnh liệt không phân rõ phải trái, lại quật cường, cẩn thận từng li từng tí.

Cực kỳ giống với ta trước đây, thời điểm ta đối đãi với chị gái của mình cũng giống như cháu, ngốc nghếch lại tràn đầy hạnh phúc.

Cháu à, cháu có biết không, Hành gia rất nhiều thế hệ….

Đều bị quấn vào mối quan hệ huyết thống phức tạp, bởi vì đau khổ yêu mà không thể chết già.

Kỳ thật, trước khi ta thu dưỡng cháu, ta còn có một đứa cháu trai.

Chính là….

Cháu có nguyện ý nghe ta kể hay không, đó là một câu chuyện xưa thuộc về tòa thành này….

Hành thị là một gia tộc bị nguyền rủa, rất nhiều thế hệ đi trước đều cõng trên vai mối tình trái với luân thường, ta từng mê luyến chị gái của mình, nhưng cuối cùng cũng không thể đi đến kết quả. Sau khi thành lập gia nghiệp, con gái ta cùng với anh trai ruột của nó ở sau lưng ta nếm trộm trái cấm, sinh hạ ra nghiệp chướng mà thế tục không thể chấp nhận, đứa nhỏ thân thể rất yếu ớt, còn có một đôi bích đồng làm cho người ta liếc mắt một cái rất khó quên.

Đứa nhỏ này, không thể giữ lại.

Chuyện này liên quan đến tiếng tăm của gia tộc, không thể làm cho họ hàng gần gièm pha bôi nhọ thanh danh của đại gia tộc Hành thị.

Họ hàng gần ái ân sinh hạ đứa nhỏ, tám chín phần mười là bị tàn tật, nhược trí, cũng có khi là thiên tài…. nhưng cơ hội chỉ có một phần vạn.

Hắn từ nhỏ lại có một đôi bích đồng.

Mỗi thế hệ thừa hưởng gen di truyền vĩ đại của gia tộc Hành thị không cho phép đứa nhỏ tồn tại trên đời.

Yêu chiết chi (chết non)….

Đây là lời chúc của ta đối với bảo bối tôn tử.

Nhưng nữ nhi của ta nói, phụ thân, cầu xin ngài bỏ qua cho đứa nhỏ, hắn là cháu ruột của ngài.

Cháu ruột?

Hành gia sẽ không cho phép tồn tại nghiệt tử trái với luân thường đạo lý.

Vì thế, ta trơ mắt nhìn đứa con gái mà ta yêu thương nhất quật cường ôm đứa nhỏ rời khỏi ta.

Nàng là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, có thể thôi miên mọi người, lại duy độc thắng không được chính bản thân của mình.

Vì làm cho ta buông tha mẹ con bọn họ….

Trước khi đi dựa theo ước định, nàng đã xóa sạch hoàn toàn trí nhớ của con trai ta….

Nàng, làm cho con trai ta quên đi nàng.

Chính mình lại quên không được đoạn nghiệt duyên này.

Nàng là cô con gái mà ta thương yêu nhất, nếu không có đứa nhỏ vô tội đó, nếu nàng chịu thỏa hiệp, ta nhất định sẽ tìm cho nàng một người tốt nhất để gả…. Ta sẽ mang đến cho nàng một cuộc sống hạnh phúc nhất….

Đứa nhỏ của Hành gia đều cố chấp như thế.

Nàng dứt khoát rời đi.

Trải qua lần đó.

Tính tình của con trai ta trở nên lãnh đạm, không biết có phải bởi vì lần thôi miên đó, hắn đã quên hết mọi chuyện có liên quan đến em gái mình, trong đầu bị cưỡng chế xóa đi một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, thậm chí đối với xí nghiệp Hành gia cũng chẳng thèm quan tâm.

Hắn, bị hủy trong tay một người phụ nữ.

Ta, toàn bộ tập đoàn Hành thị cũng thiếu chút nữa bị hủy hoại trong tay con gái ruột của mình….

Ta thủy chung vẫn còn nhớ rõ, ngày con trai ta cùng con dâu kết hôn, yến tiệc náo nhiệt linh đình, giữa tiếng ồn ào chúc mừng cùng chúc phúc của mọi người tham dự hôn lễ, có một bóng người phụ nữ nắm tay một cậu bé có đôi bích đồng đứng lặng lẽ cô độc giữa đám đông.

Ta làm như vậy, là đúng hay sai.

Thời khắc này ta có thể cảm nhận được sâu sắc cái cảm giác yêu say đắm cùng đau đớn khắc sâu vào tận cốt tủy, loại tình yêu này chính là nghiệt, đến cuối cùng vẫn không thể kết ra thiện quả.

Chi Thiên,

Ta đã không có tôn tử, lại thu dưỡng cháu.

Cho nên, nếu cháu cùng tiểu Chi Nhược có thể hạnh phúc,

Hai đứa không cần phải băn khoăn gì cả, ta cũng không trái ngược với tâm ý chia rẽ hai đứa.

Ta hy vọng các cháu có thể hoàn thành những nuối tiếc của những thế hệ đi trước, hạnh phúc sống cùng nhau, làm ối nghiệt luân đã vây khốn, luân hồi qua biết bao thế hệ của gia tộc Hành thị có thể chấm dứt….

Chi Thiên, ta biết cháu rất muốn đem tiểu Chi Nhược lưu lạc ở bên ngoài trở về.

Cháu thậm chí còn ở sau lưng thầm oán ta, vì sao ta có thể nhẫn tâm để cho cháu gái ruột của mình sống chung với những kẻ không có chút quan hệ.

Nhưng cháu có từng nghĩ đến,

Vừa nhìn thấy mặt của tiểu Chi Nhược, ta sẽ nhớ lại tai nạn máy bay, cùng với hình ảnh của con trai và con dâu ta cả người đều là máu.

Còn có đứa con gái đã sớm rời nhà đi cùng với đứa bé trai có đôi bích đồng kia.

Ta, Hành Sở Thiên tung hoành trên thương trường cả đời, đến lúc tuổi già lại rơi vào kết cuộc thảm đạm một mình sống bơ vơ, trơ trọi.

Cháu à, ta biết sau khi ta mất, cháu nhất định sẽ đón Chi Nhược trở về.

Cháu thương Chi Nhược đến như thế.

Như vậy….

Ta cho cháu mười mấy năm thời gian để làm cho cháu gái ruột của ta yêu thương cháu.

Đợi cho con bé mười tám tuổi….

Nếu các ngươi có thể trở thành thân thuộc, thật tốt biết bao, cũng giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của ta.

Nếu, cùng sống chung mười mấy năm vẫn không thể làm cho nàng yêu thương cháu.

Như vậy, cháu thật sự không thích hợp với tiểu Chi Nhược của ta.

Nếu quả thật là như thế ta cũng nên tỉnh lại, có lẽ kết cục này chỉ là do ta nhất sương tình nguyện.

Chi Thiên, cháu là một người rất có năng lực,

Chỉ vì phần năng lực này, ta sợ cháu sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Chi Nhược cùng tập đoàn Hành thị.

Nếu cháu không thể vì Hành gia sở dụng….

Ta nguyện ý bẽ gãy đôi cánh muốn bay cao của cháu,

Đừng hận ta,

Gia gia thủy chung vẫn thương yêu cháu.”

Giấy vò nát ở trong lòng bàn tay….

Hành Chi Nhược trừ bỏ khiếp sợ cùng kích động, rốt cuộc cũng không thể tưởng tượng ra được cái gì có thể sửa chữa cùng biểu đạt tâm trạng của mình lúc này, thật sự là biến thái đến tột đỉnh, mối nghiệt duyên của thế hệ trước cư nhiên lại muốn tái tục ở thế hệ này, còn công khai, không thèm che đậy.

Lão nhân tiếc nuối sâu sắc tới vậy sao….

Muốn cho đôi huynh muội không có huyết thống trình diễn một đoạn huynh muội yêu nhau oanh oanh liệt liệt.

— —||

Hành Chi Nhược nhìn tòa thành trở nên lạnh lẽo cô quạnh…. đầu óc mờ mịt, máy móc đi tới giường, kéo chăn che đầu, lăn qua lộn lại một hồi lâu vẫn không ngủ được….

Ít nhất,

Từ lá thư có thể đoán ra, tai nạn máy bay của cha mẹ chỉ là rủi ro ngoài ý muốn.

Bằng không, căn cứ vào thủ đoạn cùng quyền thế của gia gia, không có khả năng để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tính tình của Hành lão gia tử biến thái như thế….

Nếu thật sự là do Hành Chi Thiên làm, chỉ sợ là đã sớm bị lão nhân giày xéo đến xương cốt không còn, tuyệt đối không thể sống đến ngày quản gia đến tuyên đọc di chúc.

Hành Chi Nhược cuộn mình trên giường, ôm gối đầu, ôm thật chặt…. híp mắt, cọ vào lớp vải dệt mềm mại, lắng nghe tiếng tim đập từ trong ngực truyền đến.

Gia gia,

Rốt cuộc là người như thế nào.

Nếu hắn biết được tất cả những chuyện mà mấy năm qua Hành Chi Thiên làm với nàng…. còn có thể dung túng sao.

Ánh sáng mỏng mang lọt qua khe cửa truyền vào phòng.

Trên hành lang vọng lại tiếng guốc gỗ, từng tiếng từng tiếng một, theo tiếng tim đập lọt vào tai.

Đã trễ thế này, Yêu Chi còn chưa ngủ, xem ra tối nay kẻ mất ngủ không chỉ có một mình nàng.

Yêu Chi, là anh trai ruột.

Năng lực thôi miên của hắn nhất định là do mẫu thân của hắn dạy, thật lợi hại.

Hành Chi Nhược nheo mắt, ngừng thở, vểnh hai lỗ tai lên lẳng lặng lắng nghe động tĩnh.

Tiếng guốc gỗ dừng lại ở trước cửa phòng nàng, im lặng trong chốc lát, Yêu Chi tựa hồ do dự một lúc, rốt cuộc vẫn rời đi.

Hành Chi Nhược lật người, trong đầu hiện lên tất cả những chuyện mà Yêu Chi đã làm ở tòa thành, không khỏi bật cười, những suy nghĩ gian xảo trong đầu hắn, cùng với cái bản tính e sợ cho thiên hạ bất loạn, nhất định là ở trong tiềm thức hắn thay mẫu thân trả thù Hành gia.

Hắn, thật ngốc.

Phụ thân thật sự có lỗi với mẫu thân của hắn sao?

Kỳ thật rất khó nói.

Thật lâu thật lâu trước kia, Hành Chi Nhược tìm được một hộp giấy trên tầng cao nhất của toà thành, trong đó có rất nhiều quyển sổ bám đầy bụi, bên trong có hình của một người phụ nữ tuyệt mỹ, mặc áo kimônô hoa lệ, tay cầm dù, mỉm cười thật xinh đẹp, mặt trái còn có bút tích của phụ thân, tình yêu, 1980.

Lúc đó nàng vẫn cho rằng đó là mối tình đầu của phụ thân.

Nguyên lai, nguời đó chính là người cô đã rời khỏi gia tộc.

Phụ thân, có thật là đã quên nàng sao….

Thôi miên thật sự có thể làm cho người ta trọn đời lãng quên tình cảm chân thành đã khắc cốt minh tâm sao.

Có lẽ, cũng không thể.

Chân chính khắc cốt yêu vẫn giữ lại ở tận đáy lòng, không gợi dậy, chỉ có thể ở trong lòng tinh tế nhấm nháp cả đời.

Lãng quên chỉ là lừa đời, lừa người, lừa chính bản thân.

Còn tình cảm của nàng đối với Hành Chi Thiên,

Là lừa mình dối người, hay là….

Đêm qua ngủ không yên giấc, giống như mơ thấy ác mộng, tỉnh lại cả đầu đều ướt đẫm mồ hôi, giống như đã quên cái gì đó, tưa hồ là một chuyện rất trọng yếu, nhưng nàng một chút cũng không thể nhớ rõ.

Hành Chi Nhược ngồi dậy, xoa xoa hai mắt, ngẩng đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Yêu Chi.

“Muội muội của ta, rốt cuộc cũng tỉnh dậy, ngủ say đến giống như heo.” Yêu Chi thẳng lưng, hơi nghiêng người, khóe miệng ôm lấy nụ cười như ẩn như hiện, nâng lên ống tay áo màu lục sắc dưới ánh sáng tản mác ra một cỗ nhu hòa, Hành Chi Nhược theo phản xạ rụt lui thân mình tính trốn, vai lại bị hắn đè lại, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi ướt đẫm trên trán nàng, mỗi động tác của hắn đều toát lên cảm giác ôn như nàng chưa bao giờ thấy.

Bị hắn như thế trêu chọc vuốt ve, Hành Chi Nhược hoảng sợ không nhẹ, trong lòng vừa động, lòng bàn tay siết lại, bật thốt lên, “Yêu Chi, anh anh anh sao lại ở đây. Vào bằng cách nào?”

Quái, cửa vẫn đóng.

Sống cùng Hành Chi Thiên lâu như thế, tự nhiên cũng dưỡng thành thói quen khóa trái cửa ban đêm, nhưng người này vào bằng cách nào?!

Yêu Chi cười tủm tỉm, hảo tâm nói, “Cạy khóa.”

- -|| Cạy khóa?!

Đúng ha, người này ngay cả khóa cửa của căn phòng sườn phía tây cũng có thể cạy, càng đừng nói tới cái chui khóa vặt vãnh này.

Thật hết chỗ nói.

Hai cái tên làm ca ca người ta này.

Một tên thì đặc biệt cất giữ sở hữu chìa khóa của toàn bộ phòng trong tòa thành.

Một tên thì kỹ thuật nạy khóa thuộc cấp bậc sư phụ.

Thật sự là….

Nhưng, hôm nay đã mất đi một người.

Vẻ mặt của Hành Chi Nhược trở nên bi thương, hít sâu một hơi, ngữ khí cố hết sức làm ềm nhẹ, “Anh không phải muốn học theo Hành Chi Thiên đi, sáng sớm tâm tình tốt, thế nào cũng phải chạy lại đây tự tay hầu hạ tôi mặc quần áo rồi mới chịu?”

Yêu Chi sửng sốt, hai tay khoanh ở trước ngực, cười đến yêu dã, “Nghĩ đến mĩ, là em hầu hạ anh thì có.”

Hắn làm bộ đứng dậy muốn rời đi, nhưng động tác lại cực kỳ thong thả, một bộ muốn đi không đi, muốn lưu cũng bất lưu.

Trong nháy máy, Hành Chi Nhược cảm giác được trong lòng bàn tay có vật gì đó khẽ chuyển động, lành lạnh muốn bị rút ra….

Nàng cúi đầu nhìn xuống, trong tay nàng lúc này đang túm chặt lấy vải áo của Yêu Chi, nhăn nhúm….

Sao lại thế này?

Nàng ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn hắn, đôi con ngươi xinh đẹp, chớp chớp…. lại chớp chớp, vô tội.

Yêu Chi bất đắc dĩ nhìn nàng, “Em số chết túm lấy anh, anh muốn đi cũng không được. Đêm qua nghe thấy tiếng em vật vã trong phòng, mới tiến vào xem, ai biết em nằm mơ không an ổn, bị em túm lấy, chỗ áo bị túm ở…. đành phải ở lại bên cạnh em suốt một đêm.”

Hành Chi Nhược cúi đầu, bi ai.

Có lẽ, là bị ác mộng….

Nhưng túm cũng thật khéo nha, như thế nào lại túm ngay phần bên dưới bắp đùi…. tám chín phần mười là do người này nhét vào trong tay của chính mình.

Hành Chi Nhược liếc trộm hắn một cái, nhìn thấy vẻ mặt hắn cười đến dương dương tự đắc, sắc mặt của nàng lập tức đen ngòm, càng thêm xác định ý nghĩ của mình.

Không thể không thừa nhận,

Tên yêu nghiệt này là anh trai nàng, anh trai ruột.

Trong nhà ăn.

Trên bàn bày rất nhiều mỹ thực làm cho người ta hoài niệm.

Quản gia rời đi tòa thành lâu như vậy mà tay nghề vẫn không hề bị thuyên giảm chút nào.

Nhưng nhìn thấy chỗ ngồi của Chi Thiên, trống rỗng…. trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy mất mát, thật sự có chút không quen.

Cái tên đang mặc kimônô kia thì đang húp canh sồn sột.

- -|| một kẻ nhìn tao nhã như thế, động tác ăn canh thật không khác biệt gì so với trư đang ăn cám chậc chậc…. thật không muốn nói hắn.

“Tiểu thư, hôm nay cô phải đến công ty một chuyến.” Quản gia cười tủm tỉm múc thêm một chậu canh đưa cho “trư”.

“Tại sao?” Vừa mới nói xong Hành Chi Nhược liền á khẩu.

“Di sản của lão gia công bố, cổ quyền tài sản cần được phân bố lại, Hành thiếu gia Hành….” Đảo mắt Yêu Chi một cái liền sửa miệng, “Hành Chi Thiên lại không ở đây, cho nên mọi chuyện lớn nhỏ cô phải tiếp nhận.”

Hành Chi Nhược có cảm giác như trong lòng đang bị một khối đại thạch đè nặng, không quên liếc nhìn về phía Yêu Chi, tên kia lập tức phản ứng lại, ngả vào ghế, nửa người đưa lưng về phía nàng, một bên sườn mặt liếc mắt nhìn nàng, không có hảo ý cười, “Đừng nhìn anh, anh sẽ không nhúng tay, anh chỉ có 2% cổ phần của công ty, dù muốn ra mặt cũng không tới phiên anh nói chuyện.”

“Anh….”

Đôi mắt của Yêu Chi tối trở nên ảm đạm, cười khổ, yếu ớt nói, “Hơn nữa, cổ quyền này anh cũng không muốn, anh…. từ đầu tới cuối cũng không muốn làm người của Hành gia.”

Ánh mắt của Yêu Chi rất quái lạ, lại rất khó diễn tả đó là cảm xúc gì, nhìn thoáng Hành Chi Nhược, ánh mắt sáng ngời lại cực nóng, giống như đâm vào lòng người, biểu tình trên mặt lại làm cho người ta đi theo lo lắng, nhói đau.

Vì thế, cuối cùng….

Hành Chi Nhược bị quản gia cộng thêm vệ sĩ cả đám người vừa kéo vừa lôi tiến cánh cửa lớn của công ty.

Tập đoàn Hành thị, không hổ là tập đoàn tài chính độc quyền lớn nhất của toàn Châu Á…. Cánh cửa của tổng công ty quả thật đủ khí phái. Ngắn ngủn chỉ trong thời gian ngắn cũng không biết là ai đi mật báo, ngay từ lối vào đã trải thảm đỏ, giày cao gót giẫm lên cảm giác mềm mại. Hành Chi Nhược nhìn bốn phía mọi người vẻ mặt đều tràn đầy ý cười, nhiệt tình dào dạt, làm cho nàng bất giác có chút hốt hoảng….

Thời gian tựa như đang đảo ngược,

Hoảng hốt nhớ tới thật lâu thật lâu…. trước kia, khi lần đầu tiên nàng đặt chân vào tòa thành, Hành Chi Thiên ôm nàng đi vào, nàng liền chính thức trở thành thành viên của đại gia tộc Hành thị, sau đó bị nhốt tại tòa thành một năm rồi lại một năm.

Hành Chi Nhược ngửa đầu lên nhìn tòa nhà cao ngất tráng lệ, ánh mặt trời lóa mặt từ trên cao rọi xuống bất giác làm cho người ta có chút choáng váng….

Hôm nay đi vào, chỉ sợ là phải dùng thời gian nửa đời sau bồi táng ở đó, một năm rồi lại tiếp một năm.

- -||

Nghĩ cái gì chứ….

Nàng dùng sức gõ đầu mình vài cái, hít sâu vào rồi thở ra một hơi, bi phẫn bước vào công ty.

Rất kỳ quái….

Tuy là ngày đầu đến công ty, nhưng các nhân viên tựa hồ đều nhận thức nàng, ngay cả không cần chủ quản giới thiệu, mọi người đều dừng công việc đang làm, đứng dậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười hòa nhã, không có bất kỳ một hành vi vô lễ nào, cực kỳ hữu lễ, không hổ là thành phần tri thức tinh anh của một tập đoàn lớn, mỗi người hô một tiếng, Hành tiểu thư, kêu đến Hành Chi Nhược đầu có chút hôn mê.

Cười đến cả khuôn mặt đều cứng ngắc, cơ bắp có chút run rẩy.

Sau khi hoàn thành xong chuyến đi dạo vòng quanh tổng công ty, cả hai chân nàng đều tê đến mức muốn lên men….

Lúc đầu còn không cảm thấy có gì đó không thích hợp….

Nhưng đợi cho đến khi nàng chuồn êm vào toilet, một thím làm vệ sinh trên tay cầm theo túi rác, đến gần nàng quan sát nàng một lúc lâu, trên mặt bỗng nhiên hiện ra nụ cười rất hòa ái, thân thiết kêu nàng một tiếng Hành tiểu thư, nàng hoàn toàn ngã quỵ.

Đây là lần đầu tiên nàng đến nha,

Nhưng toàn bộ viên chức trong công ty từ trên xuống dưới, ngay cả thím đổ rác cũng đều giống như là rất quen thuộc với nàng a….

Sự ảo diệu trong đó, sợ là nàng phải về nhà từ từ nghiền ngẫm một thời gian mới được.

Hành Chi Nhược xối nước vào mặt, lấy khăn giấy lau tay, hướng về phía quản lý đang đợi ở ngoài nói, “Có thể mang tôi đến văn phòng của Hành Chi Thiên được không?”

“Vâng, xin mời đi theo tôi.”

Một mình độc hữu một khoảng không gian cực rộng lớn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy được cửa chớp vẫn đóng im ỉm.

Cửa không khóa, Hành Chi Nhược có chút sửng sốt trố mắt, không biết vì sao bàn tay đang nắm tay nắm cửa khẽ run, tim đập thình thịch, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.

“Hành tiểu thư, tôi sẽ không đi vào, cô có việc gì cần phân phó.” Quản lý xoa xoa tay, tựa hồ muốn rời đi.

“Được rồi, cám ơn.” Hành Chi Nhược gật đầu, “Ngài đi làm việc đi, tôi muốn ở trong này một lúc.”

Quản lý tựa hồ như trút được gánh nặng, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Cửa mở,

Căn phòng có chút tối tăm….

Trên bức tường của văn phòng treo một bức ảnh đen trắng cực lớn, ảnh chụp một cô gái rất quen thuộc, cười đến vô cùng thuần mỹ thiên chân, đó là một nụ cười cực kỳ thuần khiết.

Hành Chi Thiên khi nào thì chụp ình bức ảnh này….

Đại khái chính là ngày đó tháng đó ở trên ghế sofa cùng hắn giành giật điều khiển từ xa, một tay còn mút bơ, một tay tranh cướp điều khiển từ xa, cười đến vô tâm không phế.

Hành Chi Nhược khép hờ mắt, khung cảnh trước mắt có chút mông lung mơ hồ.

Những tia sáng mặt trời xuyên thấu qua khe cửa chớp, tràn vào phòng.

Nháy mắt mang đi vẻ tăm tối trong căn phòng, một cơn gió lướt qua những văn kiện giấy tờ trên bàn làm việc.

Một người đàn ông đang đứng bên dưới bức ảnh chụp treo trên vách tường, bóng dáng cao lớn quen thuộc, lúc này hắn đang ngửa đầu lẳng lặng nhìn bức ảnh chụp, có vẻ rất chú tâm.

Hắn là….

Chi Thiên….”

Hắn, nhìn từ xa bóng dáng rất quen thuộc.

Mái tóc mềm mại rũ xuống, bên tai mơ hồ có thể thấy được một viên hồng chui, dưới những tia sáng mặt trời chiếu rọi càng phát ra bắt mắt.

Rõ ràng không nên nhận sai….

Nhưng hốt hoảng vẫn đem hắn trở thành Hành Chi Thiên.

Hắn cảm giác được Hành Chi Nhược đã đến, không nhận thấy được nàng thất thố, xoay người, đột nhiên hơi hé miệng cười, khóe miệng nhếch lên, có chút…. nụ cười phơi phới vô cùng xinh đẹp, chỉ trong chốc lát một quầng sáng trắng mỏng manh tràn ra từ khuôn mặt so với ánh mặt trời càng lóa mắt.

“Em đã đến rồi, anh chờ em đã lâu.”

Ngực của Hành Chi Nhược cứng lại, cuống quít cúi đầu, chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, một xấp văn kiện được sắp xếp chỉnh tề, trên bàn còn bày một khung ảnh màu, mặt kính thủy tinh được lau chùi sạch sẽ, Hành Chi Thiên hơn mười tuổi ôm tiểu Chi Nhược, hai người vô cùng thân thiết, cười đến thoải mái, hồn nhiên…. có cảm giác tựa như không có bất kỳ ai có thể xâm nhập vào thế giới của bọn họ….

Đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt non nớt trên tấm hình, thoáng dừng lại, tinh tế vuốt ve.

Trong lòng bỗng dưng dâng trào đau đớn, hốc mắt nóng lên, lỗ mũi chua xót.

Miễn cưỡng đè ép xuống….

Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kỳ Tú Minh vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu đang nhìn nàng, ánh mắt của hắn sáng quắc, cực kỳ chuyên chú, tầm mắt cũng đi theo động tác của nàng lia đến bức ảnh chụp, hắn nhíu mày, tựa hồ đang tức giận.

Hành Chi Nhược quả thật không còn gì để nói, có chút muốn bật cười.

Hắn thật có bản lĩnh, văn phòng của chủ tịch tập đoàn Hành thị mà hắn cũng có thể một mình ở trong này.

Còn xem không vừa mắt nàng vuốt ve…. ảnh chụp?!

Hắc! Nàng càng muốt sờ, nhìn xem hắn có thể làm được gì.

Kỳ Tú Minh nâng tay lên, che miệng ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt khiêu khích của nàng.

“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, anh đặc biệt đến gặp em, chỉ có ngày hôm nay là rảnh rỗi….” Hắn cúi đầu, liếc nhìn xấp tài liệu sắp xếp trên bàn, bàn tay tùy ý lật, giống như đang tìm đề tài để nói, “Văn kiện chồng chất quả thật rất nhiều.”

Hành Chi Nhược nhíu mày, đè lại tay hắn, không dấu vết đem văn kiện đóng lại, giọng nói rất mềm nhẹ, “Anh vào bằng cách nào?”

“Như thế nào? Không muốn nhìn thấy anh?” Kỳ Tú Minh cúi đầu, đôi đồng tử giống như mắt mèo vọng tiến thật sâu vào mắt nàng, gắt gao bắt giữ mỗi một cảm xúc phức tạp thoáng qua trên khuôn mặt nàng, quấn quýt si mê đối diện, thở dài một hơi, thần sắc trên mặt cũng trở nên ôn hòa, “Anh nhớ em.”

“Chủ tịch tương lai của tập đoàn Kỳ gia, chạy tới văn phòng của tổng tài Hành thị…. Chuyện này ảnh hưởng e là không được tốt, bọn họ cư nhiên còn mở khóa cho anh đi vào? Trên bàn toàn văn kiện cơ mật….”

Cánh tay của Hành Chi Nhược bất thình lình bị hắn bóp lấy, vặn xoay lại, một trận đau đớn đánh úp tới, bị bắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Chi Nhược, em đang nói cái gì.” Khuôn mặt của Kỳ Tú Minh hiện lên phẫn nộ, trong mắt tràn ngập tổn thương, “Em còn không biết sao…. Anh làm tất cả mọi chuyện là vì em.”

Biết….

Bởi vì biết, cho nên mới muốn làm cho anh bị tổn thương.

Kỳ Tú Minh, anh có biết không, em ti tiện chọc cho anh tức giận là để che lấp sự phân tâm của chính mình, em đang làm sao vậy…. cư nhiên lại bởi vì người đang đứng ở chỗ này không phải Hành Chi Thiên mà trái tim lại cảm thấy mất mát đến như thế.

Hành Chi Nhược hoảng hốt nhìn người trước mắt, lặng yên thầm nói ở trong lòng, mà không dám phát ra tiếng.

Kỳ Tú Minh bị vẻ bi thương bất chợt xuất hiện trên mặt của Hành Chi Nhược làm giật mình, nhất thời quên mất phải làm gì.

“….Đau”

Hành Chi Nhược ủy khuất lườm hắn một cái rồi liếc ngược trở lại cánh tay vẫn còn bị hắn siết chặt, đôi mắt mở to chớp chớp, trong mắt tràn ngập sương mù.

Chiêu này hiển nhiên đối với Kỳ Tú Minh rất có hiệu quả, vẻ giận dữ trên mặt biến mất không còn, hắn lập tức buông lỏng tay ra.

Hành Chi Nhược cười khổ, gục đầu xuống không hé răng.

“Chi Nhược….” Hắn dè dặt gọi tên nàng, đem cảm xúc của nàng từng chút một xem ở trong đáy mắt, ổn định lại hơi thở nói, “Anh đến vì muốn đưa cho em một thứ. Bởi vì nó rất quan trọng cho nên nhân viên trong công ty mới mở cửa, cố ý an bài anh ở trong này đợi em.”

Tay hắn chạm vào một xấp văn kiện, ngón tay trắng nõn thon dài…. đẩy nó vào tầm mắt nàng.

“Đây là bản hợp đồng lúc trước liều mạng cùng Hành Chi Thiên tranh đoạt mới có được, anh muốn đưa nó cho em làm quà tặng nhân dịp em tiếp nhận Hành thị.”

Giấy trắng mực đen, một xấp tài liệu được đóng lại chỉnh tề, được bảo rất tốt, có thể thấy được dụng tâm của chủ nhân.

Tên của khách hàng có chút quen thuộc.

Bản hợp đồng này….

Tựa hồ có chút ấn tượng.

Khi đó Hành Chi Thiên nói muốn cùng nàng trải qua sinh nhật mười tám tuổi, cho nên bản hợp đồng trị giá hơn mười triệu nhân dân tệ hắn cũng mặc kệ không thèm để ý, khi đó hắn còn nói cái gì, nàng là toàn bộ đối với hắn, tiền không có còn có thể kiếm, nếu không có nàng hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả tâm cũng trở nên trống rỗng, vô vọng….

Hiện tại, lời nói cũng đã nghiệm chứng,

Hắn quả thật hai bàn tay trắng, nhưng tâm trống rỗng lại chính là nàng.

Trong lòng một trận đau đớn, chua sót dâng tràn, trong lúc nhất thời toàn bộ cảm xúc đều bị ưu thương xâm chiếm.

Nàng kiềm không được thân mình run lên, mãi đến khi hồi phục lại tinh thần thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Kỳ Tú Minh gần trong gang tấc, hơi thở nóng hổi của hắn phả lên da thịt nàng, đi theo một tiết tấu làm cho nàng cảm thấy cực ngứa, bộ dạng của hắn quả thật rất đẹp mắt, đôi con ngươi xinh đẹp lười nhát híp lại, khuôn mặt càng lúc càng gần, tựa hồ chỉ cần nhích lên chút xíu là có thể hôn lên môi của hắn.

“Kỳ Tú Minh….” Hành Chi Nhược tùy ý khoát tay lên gáy hắn, thân mình cũng không hề lùi về sau, để mặc cho hắn dụ hoặc đôi môi nàng, chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Anh tính làm cho Hành Chi Thiên ngồi tù?”

Ngay lúc này lại đi hỏi ra những lời này quả thật là phá hoại không khí.

Quả nhiên, Kỳ Tú Minh dừng lại động tác tiếp theo, tính tính phải tốt lắm mới không phát hỏa, giương mắt nhìn vẻ mặt còn thật đứng đắn, nghiêm túc của Hành Chi Nhược.

Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, trên mặt không có biểu tình gì.

“Anh cùng anh ấy không phải là bạn tốt sao, Hành Kỳ hai nhà qua lại thân thiết mấy đời chẳng phải đều là thế gia.”

“Nguyên nhân là vì thế gia.” Kỳ Tú Minh nở nụ cười, sờ sờ tóc nàng, “Anh càng không thể lại để cho hắn ức hiếp em, anh chỉ thực hiện hứa hẹn của mình.”

Hứa hẹn….

Có lẽ thời điểm thực hiện hứa hẹn tốt nhất chính là ngay lúc bị thương tổn, hiện tại hết thảy đều đã muộn, hiện tại hứa hẹn sẽ chỉ làm cho thương tổn càng sâu… càng đau….

“Anh không biết lời hứa của anh đã chậm rồi sao, nói là hứa hẹn nhưng thật ra càng giống với hành vi giậu đổ bìm leo.”

“Không cảm thấy.” Kỳ Tú Minh chống tay lên bàn, dùng thân mình giam cầm nàng, nâng mặt nàng lên, ánh mắt cực nóng nhìn chăm chăm vào nàng, cực kỳ chuyên chú, “Anh chỉ biết là…. hiện tại, chỉ có chúng ta mới là xứng đôi với nhau nhất.”

Tính tình của Kỳ Tú Minh trở nên bá đạo, quyền lợi cùng dục vọng thật sự có thể khiến cho con người ta thoát thai hoán cốt thành một con người khác sao, rất khó mà tưởng tượng được người đàn ông thành thục đang đứng trước mắt nàng cùng với cậu thiên niên tuấn mỹ tươi đẹp như ánh nắng cầm microphone đứng trên vũ đài là cùng một người.

Lúc này hắn đang nhìn nàng im lặng không nói.

“Thả anh ấy đi, anh ấy hiện tại cái gì cũng không có.”

Kỳ Tú Minh dựa sát vào nàng, bàn tay ái muội vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt cực nóng toát ra một cỗ áp bức, giống như đang cười lại như không phải.

Vẫn là khuôn mặt quen thuộc như thế nhưng biểu tình hoàn toàn xa lạ, làm cho người ta tim đập trở nên gấp gáp.

Hành Chi Nhược nuốt nuốt nước miếng, “Mặc kệ anh đã bịa đặt ra chứng cứ gì, thả anh ấy.”

Kỳ Tú Minh không đáp, chỉ là nhìn nàng có chút suy nghĩ, “Đêm mai có một buổi tiệc, em tới…. anh liền thả hắn.”
Bình Luận (0)
Comment