Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây

Chương 10


"Vậy thì còn gì bằng! Cảm ơn ngài!" Bác sĩ Dương mừng rỡ, thanh âm không khỏi cao hơn vài phần.
Âu Dực cười nhẹ, anh không nói gì nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó vớ lấy chiếc áo khoác được vắt trên ghế, toang định khoác vào, nhưng còn chưa kịp làm thì điện thoại lại lần nữa reo chuông.
Âu Dực bực bội cầm điện thoại lên, không giống như anh nghĩ, lần này, người gọi đến không phải là bác sĩ Dương mà là Lạc Mạn.

Nhìn thấy cái tên "Mạn Mạn" hiển thị trên màn hình điện thoại, bực bội trong mắt anh nhanh chóng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy tan biến đi, thay vào đó là vẻ ôn nhu mà Lạc Yên chưa bao giờ nhìn thấy.
Chỉ thấy ngón tay thon dài của anh khẽ trượt trên màn hình, nhấn vào nút nghe máy, ngay lập tức, thanh âm mềm mại xen lẫn chút sợ hãi của Lạc Mạn truyền sang:
"A Dực, anh đến giúp em được không? Em...!em lạc đường mất rồi!"
Nghe xong những lời kia của Lạc Mạn, trong mắt Âu Dực hiện lên tia lo lắng, anh gấp gáp hỏi:
"Mạn Mạn, em đang ở đâu? Nói cho anh biết địa chỉ cụ thể, anh sẽ lập tức đến đón em!"
Lạc Mạn khóc thút thít: "Em cũng không biết em đang ở đâu nữa...!Nơi đây rất âm u, còn có tiếng gì đó văng vẳng bên tai...!A Dực, em rất sợ!"
Nói xong, không đợi Âu Dực phản ứng lại, Lạc Mạn đột nhiên tắt ngang máy, sau đó mở điện thoại ra, tháo luôn pin ở trong thân máy.
Đúng vậy, cô ta muốn kéo dài thời gian, muốn để cho Lạc Yên và Âu Dực xảy ra mâu thuẫn.
Quả thật Lạc Mạn đã thành công, sau khi cuộc gọi đột ngột bị tắt ngang, sự bất an trong lòng anh càng nhiều thêm vài phần.

Lúc này, anh làm gì còn nhớ đến Lạc Yên nữa, đã sớm đem chuyện cô cần ra ngoài ném ra sau đầu.

Anh vội vàng mở điện thoại, bấm gọi đến một dãy số.
"Alo, Hạ Tú, cậu giúp tôi điều tra vị trí hiện tại của Mạn Mạn, số điện thoại là 033xxxxxxx."
"Được."

Hai người giữ nguyên điện thoại, vài phút sau, Hạ Tú trả lời:
"Không tìm được vị trí, có vẻ như điện thoại của Lạc Mạn đã bị hỏng."
"Chết tiệt!" Âu Dực chửi thầm một tiếng, thanh âm lạnh lẽo tựa như muốn đóng băng không gian xung quanh.
Không còn cách nào khác, Âu Dực đành phải tự mình ra tay.

Chỉ thấy anh hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng khống chế cảm xúc, không để cho bản thân mất bình tĩnh.
Anh ngồi lại vị trí cũ, đến áo khoác cũng không cởi, lập tức mở máy tính ra, bàn tay thon dài với các ngón tay khớp xương rõ ràng gõ loạn xạ trên bàn phím, trong không gian yên tĩnh, thanh âm lách cách vang lên, tạo nên sự tương phản trong bầu không khí im lặng quỷ dị.
Khoảng hơn 20 phút sau rốt cuộc Âu Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, anh tựa lưng ra ghế, nhìn kết quả trên màn hình máy tính, tia âm u trong đáy mắt đã tan đi không ít.
Hoá ra anh đã tìm được vị trí hiện tại của Lạc Mạn, hơn nữa còn cách nơi này không xa, như vậy thì cũng không khó để tìm kiếm.

Sở dĩ anh không trực tiếp tra ra vị trí của Lạc Mạn mà phải nhờ đến Hạ Tú, không phải là vì anh kém cỏi không làm được, mà là vì máy tính của anh được cài đặt và tích hợp hệ thống bảo mật rất tốt, nếu muốn đăng nhập vào phần mềm kia để tra ra vị trí hiện tại của Lạc Mạn thì phải mất rất nhiều thời gian để phá vỡ được những bức tường bảo vệ dày đặc này.
Dù sao thì trình độ của anh vượt hẳn Hạ Tú, không có chuyện anh kém hơn cậu ta được.
Địa chỉ của Lạc Mạn cũng đã tra ra, sau khi ngồi nghỉ ngơi khoảng 2 phút, Âu Dực đứng dậy, anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mặc dù hiện tại Lạc Mạn cách anh không xa, hơn nữa trong thành phố này cũng rất an toàn, an ninh chặt chẽ, theo lý mà nói thì anh cũng không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng biết làm sao được chứ? Dù Lạc Mạn đang ở trong thành phố thì sao? Cũng không thể chắc chắn rằng ở trong thành phố này thì sẽ không  gặp nguy hiểm, những con hẻm vắng người vẫn còn đầy ra đó, cũng không phải là chưa từng xảy ra những vụ bắt cóc, cưỡng ép làm chuyện người lớn, vậy nên, du khả năng cao là Lạc Mạn vẫn chưa gặp chuyện gì, cũng sẽ không gặp chuyện gì, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho cô ta.
Lo lắng cho Lạc Mạn như vậy, cũng không biết hiện tại trong lòng anh còn nhớ đến một Lạc Yên đang ngồi chờ anh đến xác nhận hay không.

Mà cho dù có nhớ, hẳn là anh cũng sẽ không để tâm, đối với anh mà nói, không ai quan trong bằng Lạc Mạn cả, huống hồ là cô - một người con gái bị anh chán ghét đến cực điểm.
 
Bệnh viện X, 20 phút trước.
Âu Dực ở bên kia lo lắng cho Lạc Mạn, Lạc Yên ở bên này cũng không kém gì, cô lo lắng cho Tô Niệm, hơn ai hết, cô hiểu Tô Niệm đang gặp nguy hiểm.


Mặc dù không có nhiều thiện cảm với cô ta, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được.
Lạc Yên ngồi chờ đến sốt ruột, thời gian càng trôi, lòng cô càng thấp thỏm không yên.
Tại sao Âu Dực còn chưa đến…
Nếu như anh còn chậm trễ, chỉ sợ là Tô Niệm sẽ không còn nhiều thời gian nữa…
Phải làm sao đây…
Trong đầu Lạc Yên bật ra hai từ: Cảnh sát.
Đúng rồi! Cô có thể gọi cảnh sát giúp Tô Niệm mà?
Thật ngốc, vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.

Lạc Yên không đợi nổi nữa, cô bước đến trước mặt Tiểu Lệ, thanh âm gấp gáp:
"Tiểu Lệ, có thể cho tôi mượn điện thoại của cô không?"
Tiểu Lệ khó hiểu nhìn cô, rốt cuộc vẫn đưa điện thoại cho cô mượn.

Lạc Yên không kéo dài thời gian, trực tiếp gọi đến số điện thoại của cảnh sát địa phương, khoảng hai giây sau, đầu dây bên kia có người nghe máy.
"Anh cảnh sát, ở con hẻm nhỏ gần toà nhà bỏ hoang số 39 đường Minh Xuân có người đang gặp nạn, là một cô gái tên Tô Niệm, hiện tại cô ấy đang cần các anh cứu giúp.

Hiện tại tôi không biết nên làm gì cả, hi vọng các anh sẽ đến kịp."
"Cái gì? Cô gái, cô nói rõ ràng hơn được không? Cụ thể là bạn cô..." Lời của cảnh sát còn chưa nói xong, điện thoại đã hết pin, tắt nguồn.

Nhìn màn hình điện thoại đen kịt, trong lòng Lạc Yên thấp thỏm, cô thầm cầu nguyện cho Tô Niệm có thể bình an vượt qua chuyện lần này.

Nửa tiếng sau, ở con hẻm nhỏ.
Tô Niệm và bốn gã đàn ông kẻ chạy người đuổi suốt một thời gian dài, thể lực của Tô Niệm đã sắp cạn kiệt nhưng đám đàn ông vẫn không chịu buông tha cho cô ta, vẫn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột.

Rốt cuộc Tô Niệm cũng không chống đỡ nổi nữa, thân thể chậm rãi ngã xuống trước ánh mắt mừng rỡ của đám đàn ông, đôi mắt cô ta dần dần khép lại.
Đám đàn ông bước đến trước mặt cô ta, không hẹn mà cùng nhau thở d.ốc, một trong bốn gã cao giọng mắng chửi:
"Mẹ kiếp, chó má thật, ả đàn bà này chạy nhanh như gió, nếu còn đuổi bắt như vậy thêm một lúc nữa, chắc tao chết trước nó mất."
"Thôi nào, người đã tới tay rồi, bây giờ thì tha hồ mà trừng phạt cô ta."
"Đúng vậy, mất một lúc mới bắt được người tới tay, chơi chết cô ta cho bỏ tức."
Bốn gã nhìn nhau, sau đó gật đầu, cả bốn người cùng nhau tiến đến, ngay lúc những bàn tay dơ bẩn kia sắp chạm vào cơ thể vốn chẳng còn nhiều vải vóc che chắn của Tô Niệm, đột nhiên, từ phía xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi.
Cả bốn người sửng sốt nhìn nhau, sau khi chắc chắn rằng kia thật sự là tiếng còi xe cảnh sát, bọn họ thấp giọng chửi, nhanh chóng bỏ chạy trước khi bị phát hiện ra.
Quả thật bọn họ đã đoán đúng, người đến thật sự là cảnh sát.

Xe cảnh sát lái đến gần con hẻm dài, dừng ngay trước cơ thể vốn đã sớm kiệt sức của Tô Niệm, một người thân mang cảnh phục đi xuống, đỡ Tô Niệm lên rồi đưa lên xe, sau đó báo cáo với một người có cấp hàm cao hơn.
"Cục trưởng, đúng như những gì cô gái kia đã nói, thật sự có người đang gặp nguy hiểm, nhìn qua thì có vẻ như là sắp bị cưỡng h.iếp."
Người được gọi là cục trưởng kia nhìn cơ thể gần như trần tru.ồng đang được viên cảnh sát đỡ, một lúc sau, ông ta gật đầu:
"Xem ra cô gái kia không phải là đang trêu chọc chúng ta, trước tiên cứ đưa người về đồn trước đã, tra hỏi sau."
"Vâng."
Thanh âm cuối cùng vừa dứt, cục trưởng khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng được lái đi.
Có lẽ là do lực chú ý của bọn họ đều tập trung trên người Tô Niệm, nên đến khi rời đi, bọn họ không hề phát hiện ra Lạc Mạn đang đứng nép mình run rẩy ở phía sau bức tường.
Khoảng 15 phút sau, xe đã lái đến nơi, chiếc xe màu xanh dừng lại trước đồn cảnh sát.
Hai người cảnh sát, một già một trẻ từ từ đi xuống, đi cùng bọn họ còn có Tô Niệm đang hôn mê bất tỉnh được bọn họ đỡ vào, sau đó dùng một vài biện pháp để khiến cô ta tỉnh lại.

Tô Niệm ngất đi vì kiệt sức, cũng không có gì quá nghiêm trọng, bọn họ dùng vài cách đơn giản, chỉ 10 phút sau, Tô Niệm mơ màng tỉnh lại.
Cô ta mở mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau khi phát hiện nơi đây không phải là cái nơi vắng vẻ khiến cô ta ám ảnh kia, lại nhìn thấy viên cảnh sát trẻ trung ở trước mắt, Tô Niệm khẽ thở phào một hơi, vẻ kinh hoảng trong mắt dần dần rút đi.
Thật may...!Cô ta thoát nạn rồi.
Viên cảnh sát thấy cô ta đã tỉnh, anh ta cúi đầu nhìn người trên giường, trên tay cầm cuốn sổ nhỏ cùng một cây bút, thanh âm không cảm xúc vang lên:
"Cô tên là gì?"
Nhìn viên cảnh sát trẻ trung với bộ cảnh phục màu xanh trước mắt, Tô Niệm ngây người, sau đó vội vàng quay đầu nhìn khắp nơi.
Nơi đây...!Chính là đồn cảnh sát…
Như vậy có nghĩa là...!người mà cô ta gọi điện cầu cứu xin giúp đỡ kia không hề đến cứu cô ta.
"Đáng ghét!" Tô Niệm rủa thầm trong lòng.
Nếu như không phải cảnh sát tình cờ phát hiện ra rồi đưa cô ta về đến đồn cảnh sát, có lẽ bây giờ cô ta đã bị đánh đàn ông kia chà đạp đến chết đi sống lại, sau đó bị Lạc Mạn dùng đoạn video nhạy cảm quay lại cảnh kia uy hiếp rồi…
Tô Niệm càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, cô ta vội vàng đưa bàn tay mò mẫm trong túi quần, nóng lòng muốn biết được người mà cô ta gọi điện cầu cứu là ai.
Tô Niệm lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại, cô ta kiểm tra lịch sử cuộc gọi, phát hiện người lúc đó mà cô ta gọi đến không phải ai khác, chính là Lạc Yên - em gái của Lạc Mạn, cũng chính là người mà Lạc Mạn ghét nhất.
Điều này đồng nghĩa với việc người cứu cô ta không phải là Lạc Yên.
Nhưng cô ta nhớ rõ ràng khi ấy có người nghe máy cơ mà, tức là không phải do Lạc Yên bận việc gì cả, cô chỉ đơn giản là vô tâm, nhìn thấy bạn học cũ gặp nạn nhưng không muốn cứu mà thôi.
Hoá ra, Lạc Yên lạnh lùng như vậy sao? Mặc dù trước kia, hồi còn đi học, cô ta không ít lần bôi xấu sau lưng Lạc Yên, nhưng những việc làm của cô ta so với những kẻ thường xuyên bắt nạt Lạc Yên thì hoàn toàn bình thường mà.

Tại sao cô có thể máu lạnh đến như vậy?
"Ha, quả nhiên là chị em ruột, dù không vừa mắt nhau nhưng không thể phủ nhận, tâm địa bọn họ đều rắn rết như nhau." Trong lúc tức giận, Tô Niệm không khống chế cảm xúc được, đem suy nghĩ nói ra thành lời.
Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh, thấy Tô Niệm hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi mà anh ta đưa ra, lại còn tự nói chuyện một mình như kẻ thần kinh, trong lòng không khỏi sinh ra cảm xúc bực bội.
"Cô tên là gì?" Anh ta hỏi lại một lần nữa, thanh âm thiếu kiên nhẫn kia thành công kéo đầu óc đang bay xa của Tô Niệm trở về thực tại.
Cô ta giật mình, vội vàng trả lời: "Tôi tên là Tô Niệm."
"Cô còn nhớ tại sao bản thân lại gặp chuyện kia không?" Cảnh sát trẻ tiếp tục hỏi, bàn tay cầm bút vẫn không ngừng ghi chép vào trang giấy trong cuốn sổ..

Bình Luận (0)
Comment