Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 52

Mọi người ngừng thở, Diệp Gia Thành trợn to mắt bước nhanh tới nắm lấy đầu Cố Nhã Yến.

“Cút ra ngoài!” Diệp Gia Thành nắm tóc Cố Nhã Yến kéo cô ta đứng lên rồi thảy mạnh ra ngoài cửa.

“Diệp Gia Thành, anh dám đối xử với tôi như thế?” Cố Nhã Yến nằm dài trên mặt đất ánh mắt ác độc nhìn Diệp Gia Thành. Diệp Gia Thành không nói gì quay đầu nhìn tôi rồi anh tiến lại phía tôi.

“Có đau không?” Sếp Diệp xoa má tôi.

“Đau...” Tôi chu mỏ.

Diệp Gia Thành híp mắt kéo tôi đứng dậy đi ra ngoài, mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng không ai dám hó hé nữa lời trước cơn giận đang bùng phát của Diệp Gia Thành. Ra tới bên ngoài Cố Nhã Yến đã đứng chờ sẵn. Ánh mắt cô ta như hai viên đạn nhìn chằm chằm chúng tôi.

“Diệp Gia Thành, anh là một con người máu lạnh!” Cố Nhã Yến nghiến răng, hung hăng nhìn tôi.

“Còn mày là một con hồ ly tinh! Suốt ngày chỉ biết bám lấy Diệp Gia Thành dùng nhan sắc đê hèn, thủ đoạn ti bỉ của bản thân để anh ấy phải quỳ dưới chân mày!” Cố Nhã Yến vừa nói vừa tiến về phía tôi. Gương mặt cô ta hiện lên nét dữ tợn như muốn giết người.

“Tôi....” Tôi nhìn nữ phụ đang có biểu hiện đúng y như truyện. Trong truyện cô ta mỗi lần muốn làm hại người phụ nữ của Diệp Gia Thành như thế này điều bị Diệp Gia Thành đánh đến thê thảm, tôi cắn môi

“Sao hả? Mày không thể phản bác chứ gì? Tao nói đúng quá mà! Từ ngày mày xuất hiện Diệp Gia Thành như bị trúng tà chỉ biết có mày! Một người đàn ông gần 30 tuổi xưa nay chỉ biết có học hành và công việc không hề quan tâm đến phụ nữ nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại bị mày dụ dỗ đến nỗi lên giường của mày!” Cố Nhã Yến đôi mắt tràn đầy tia lửa gắt gao khóa trên người tôi. Tôi nhìn khí thế của cô ta có chút sợ hãi, phụ nữ khi ghen là đáng sợ nhất, tôi rất sợ cô ta sẽ bổ nhào vào xé xác mình.

“Cố Nhã Yến, khôn hồn thì mau cút khỏi PW ngay lập tức đừng để tôi nói nhiều hay chính tay phải tôi tống cổ cô ra!” Diệp Gia Thành ôm lấy bả vai tôi liếc nhìn Cố Nhã Yến.

“Ha ha... Diệp Gia Thành! Anh đủ tàn nhẫn!” Cố Nhã Yến liêu xiêu bước chân bật cười to.

“Lô Ái Thi, mày đừng tưởng hôm nay như vậy là mày thắng! Hôm nay tao thề, kể từ bây giờ cho đến mai sau nếu mày sống thì tao sẽ phải chết. Bằng mọi giá tôi nhất định không để các người sống yên đâu!” Cố Nhã Yến căm hờn thốt lên.

“Cút ngay! Nếu không nể tình trước đây cô tưởng tôi có thể để cho cô đứng đây nói hưu nói vượn chừng ấy thời gian?” Diệp Gia Thành tiến lên nắm lấy tay Cố Nhã Yến lôi đi xềnh xệch.

“Anh buông ra, Diệp Gia Thành... anh bị Lô Ái Thi mê hoặc đến điên rồi! Anh không nhìn ra được tôi đối với anh như thế nào sao? Gia Thành...em rất yêu anh... Gia Thành... đừng đối xử với em như thế... em xin anh... xin anh....” Cố Nhã Yến giãy giụa gào thét, cô ta càng giãy bàn tay Diệp Gia Thành càng bóp chặt hơn như muốn bẻ gãy cổ tay nhỏ bé.

Diệp Gia Thành trầm mặt không nói một lời, kéo cô ta đến thang máy rồi quay sang nhìn Kỷ Ngự Trình, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

“Gọi người bộ phận khai trừ lên tầng 24 ngay lập tức, phải gọi tổ trưởng Lưu Tiến Trực và Trần Tùng”

“Ah...” Kỷ Ngự Trình hí hửng lấy điện thoại ra gọi ngay tức khắc.

“Diệp Gia Thành, nếu anh khai trừ tôi khỏi PW tôi sẽ khiến anh hối hận, một ngày nào đó anh sẽ phải quỳ dưới chân tôi cầu xin sự tha thứ!” Cố Nhã Yến gào lên, hai tay không ngừng đánh lên ngực Diệp Gia Thành.

“Diệp Gia Thành!!!” Cố Nhã Yến càng đánh càng hăng.

“Này, cô không được đánh anh ấy!” Tôi nhót ruột lên tiếng, cô ta còn không chịu dừng chính tôi sẽ ra tay đánh cô ta mất.

“Sao? Mày đau lòng sao? Tao cứ đánh đấy!” Cố Nhã Yến nhếch môi.

Chát....chát... Diệp Gia Thành giáng hai bạt tay lên hai bên mặt Cố Nhã Yến, mọi người hít sâu một hơi, không ai dám xen vào.

“Điên à? Đã tỉnh chưa?” Giọng nói lãnh khốc của Diệp Gia Thành vang lên khắp hành lang.

Cố Nhã Yến bị đánh hai bạt tay thật mạnh đau đến chảy nước mắt, tay Diệp Gia Thành vẫn giữ chặt cô ta. Sau đó anh ném cô ta vào bức tường đối diện. Cố Nhã Yến va vào tường ngã xuống.

“Chuyện cô làm 5 năm về trước chẳng lẽ cô đã quên? Tôi có thể tha thứ cho cô lần đầu nhưng không có lần hai. Tôi nhớ 5 năm về trước tôi đã nói rất rõ!” Giọng nói lãnh khốc vang đều đều.

“Là cô bức hết sự nhẫn nạn của tôi!”

“Tôi rất nghi ngờ có hay không Kha Trân Tâm là bị cô xúi giục!”

Từng lời lẽ của Diệp Gia Thành cứ thế không nhanh không chậm vang lên, tôi lén đưa mắt nháy mấy cái ra hiệu với Kỷ Ngự Trình, Kỷ Ngự Trình tiến lại gần tôi, giọng nói khe khẽ:

“Chuyện gì vậy?”

“5 năm về trước có chuyện gì?” Tôi lén đưa mắt nhìn sếp Diệp rồi nhìn sang Kỷ Ngự Trình.

Kỷ Ngự Trình vội nhìn sang Diệp Gia Thành rồi nhỏ giọng:

“5 năm trước Gia Thành hình như đã nắm được ai là người hại Hạ Yên Chi phải chết”

“Hạ Yên Chi? Là ai?” Tôi mở to mắt.

“Là bạn thân của sếp Diệp chúng ta, cô ấy vào PW cùng thời gian với chúng tôi, rất thân với sếp Diệp, đã có một thời khắp PW ai cũng nghĩ chiếc ghế Diệp phu nhân sớm hay muộn gì cũng là của cô ấy!”

“Vậy ư?” Tôi kinh ngạc nhỏ giọng:

“Vậy tại sao cô ấy lại chết?”

“Cô ấy trong quá trình làm nhiệm vụ đã bị tội phạm giết chết!” Kỷ Ngự Trình thấp giọng.

Tôi bị kinh ngạc làm cho đứng hình, không ngờ còn có nhân vật Hạ Yên Chi nữa cơ đấy.

“Hai người đang làm cái gì vậy?” Tiếng nói trầm thấp của Diệp Gia Thành bật lên, tôi và Kỷ Ngự Trình giật mình tách ra.

“Đâu có, chỉ nói một chút về vụ án thôi!” Tôi đưa tay vuốt tóc.

“Đúng.... đúng....” Kỷ Ngự Trình bật cười.

“Giải tán đi, tối nay 20h họp lần 2 để đề ra phương án tác chiến!” Diệp Gia Thành nhìn mọi người.

“Ơ, sếp Cố đâu?” Tôi ngó xung quanh.

“Bộ phận khai trừ dẫn đi rồi!” Diệp Gia Thành kéo tay tôi bước vào thang máy.

Nhanh thật, tôi kinh ngạc nhìn sếp Diệp. Nữ phụ như vậy là được xử lý sao? Không phải đó chứ? Cô ta đâu dễ thua cuộc như vậy, cô ta thuộc dạng ‘thua keo này, bày keo khác’. Nhất định cô ta sẽ tìm cách trả thù cho coi.

20h...

Tâm trạng mọi người bị tác động mạnh, mới đây nước O lại hối thúc PW nhanh chóng sang đó vì bọn tội phạm đã làm hỏng trụ điện cao thế khiến một phần lãnh thổ nước O mọi người phải sống trong bóng tối.

Chưa đầy nữa tiếng sau nước O lại phát tín hiệu cho biết thành phố lớn của họ lại bị mất điện vẫn chưa sửa được đường dây dẫn điện.

Chúng tôi nhanh chóng lên máy bay sang O mà không mang theo quần áo gì, chỉ thuận tiện lấy toàn đồng phục PW.

“Đi thôi, lên máy bay chúng ta sẽ thảo luận sau!” Sếp Diệp kéo lấy tay tôi.

“Vâng... còn vũ khí thì sao? Anh đã nói nước O chuẩn bị hết những thứ chúng ta cần chưa?” Tôi ngẩng đầu nhìn sếp Diệp.

“Em yên tâm, anh đã chuẩn bị xong tất cả!” Diệp Gia Thành nhìn tôi mỉm cười.

Lần ra quân này huy động 2 chiếc máy bay của PW, một chiếc dành cho cấp cao còn một chiếc chuyên chở binh sĩ huấn luyện từ PW sang O.

Phân cách tuyến...

Chúng tôi bay tới lãnh thổ nước 0 đã là 4h sáng, nhìn từ trên cao xuống một vùng lãnh thổ nước O ngập chìm trong bóng tối. Vì mất điện nên máy bay không thể hạ cánh xuống sân bay gần nhất ơ phía Nam, chúng tôi đành bay ra phía bắc. Sau khi gọi điện thông báo cho lãnh đạo nước B chúng tôi bắt đầu hạ cánh.

Đáp xuống sân bay phía Bắc mới biết được mấy canh giờ trước nước O đã hủy rất nhiều chuyến bay, trước đó máy bay không chỗ hạ cánh đã bay trên không rất lâu mới có chỉ thị chuyển nơi hạ cánh. Sân bay phía Bắc đông nghẹt.

Nước O vô cùng hỗn loạn, một nữa im lìm trong bóng tối còn một nữa ồn ào lên hẳn. Xe quân đội từng hàng nối tiếp trước cửa sân bay, an ninh được thắt lại để chào đón PW. 350 lính đặc vụ từ PW lên xe quân đội về trụ sở.

Các cấp cao từ PW là những người đi sau cùng. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng như phim hành động viễn tưởng thế kỷ 21 tôi không nén được nỗi sợ hãi. Có lẽ sắp tới chúng tôi sẽ phải chiến đấu một mất một còn với một đám tội phạm vô cùng nguy hiểm. Nhìn ánh đèn đường bên ngoài tôi chỉ muốn nhanh bắt được đám người kia để tránh cho cả miền Bắc nước rơi vào tình trạng tương tự miền Nam.

Tôi thở dài, ngã đầu trên ghế:

“Haizzz.....mong sao sớm bắt được tội phạm!”

“Em yên tâm, chúng ta là PW mà!” Diệp Gia Thành mỉm cười.

“Ông xã, khi nào thế giới mới hết bọn xấu?” Tôi chu môi nhìn sếp Diệp.

“Người chết thì rất nhiều nhưng trong đó có rất ít bọn xấu! Anh cũng không biết được!” Diệp Gia Thành thở dài.

“Ông xã, bọn xấu không hết mình cứ bay qua bay lại mãi thì làm sao sinh bé bi?” Tôi chớp mắt dỗi hờn sờ lên bụng mình.

Diệp Gia Thành nhanh chóng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt anh lóe lên:

“Em muốn sinh con?” Anh nhíu mài.

“Sao vậy? Anh không muốn có con?” Tôi gạt tay anh quay đầu nhìn ra xe.

“Bà xã... anh không có ý đó...” Sếp Diệp ôm lấy tôi.

“Xong vụ này mình tổ chức hôn lễ rồi em ở nhà sinh con cho anh...” Diệp Gia Thành giọng nói cưng chìu.

“Bà xã....”

“Được rồi, tha anh đó!” Tôi bật cười.

Phân cách tuyến...

Phía chính phủ nước O cố tình tung tin PW đã sang nước O hỗ trợ bắt tội phạm nhằm cho băng nhóm dã man, hung tàn biết đường mà nhượng bộ ít đi tàn phá lại. Về việc PW ở đâu vẫn được giữ kín. Các binh lính PW ở quân khu miền Bắc và sắp tới sẽ tiến vào miền Nam, nơi bọn tội phạm đang lẫn trốn.

Chúng tôi vừa xuống máy bay thì lên xe đi thẳng tới Khách sạn, chờ sáng mai sẽ lên máy bay ra miền Nam. Toàn bộ khách sạn đã được kiểm tra từ trước, an ninh đã được bố trí thỏa đáng.

“Em tắm rồi ngủ đi, giữ sức cho ngày mai chiến đấu!” Diệp Gia Thành kéo tôi vào lòng.

“Quần áo đã được chuẩn bị cả rồi sao?” Tôi liếc nhìn một đống quần áo nằm trên giường.

“Uh, phòng thông tin đã thông báo cho nước O biết chúng ta đi gấp sẽ không mang gì nên cần nước O chi những chuyện vặt vảnh...” Diệp Gia Thành cười nhếch mép.

“Hay thật, đúng size của em luôn!” Tôi lấy một bộ váy lên xem.

“Uhm...mau tắm đi! Hay chúng ta cùng nhau tắm...” sếp Diệp ánh mắt ái muội nhìn tôi.

“Còn có tâm trạng nói đùa...” Tôi xỉ trán anh.
Bình Luận (0)
Comment