Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 62

Chỉ một lá thư đã khiến mọi người rơi vào trạng thái áp lực căng thẳng. Nội dung lá thư rất ngắn gọn:

Diệp Gia Thành, anh còn 20 ngày! Khi anh nhìn thấy lá thư này anh nên hiểu một điều: Tôi hoàn toàn có cơ hội giết Lô Ái Thi!

Diệp Gia Thành tái mặt khi đọc được nội dung lá thư. Lần này bọn người đứng sau lưng Trình Yến Linh quả nhiên rất lợi hại là đối thủ có một không hai của anh.

“Chúng ta người đông, ở ngay tại nhà mà bọn chúng có thể trà trộn vào!” Kỷ Ngự Trình bật cười chua xót.

“Giờ phải làm sao?” Trần Ngạn Quân tựa lưng vào sô pha thở dài.

“Làm theo những gì cô ta muốn!” Diệp Gia Thành nhếch mép.

“Cái gì? Anh Thành, không được đâu anh cũng biết ả họ Trình đó muốn gì ở anh mà!” Lý Đông Anh gằn nhẹ.

“Đúng đó, vậy còn Ái Thi? Anh định... định như thế nào hả?” Trần Ngạn Quân trợn to mắt.

“Sếp Diệp, không lẽ anh định....” Diêu Khúc Lan ấp úng, dường như cô đã đoán được chủ ý của Diệp Gia Thành. Diệp Gia Thành ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng:

“Tạm thời chúng ta cứ.... ahjsxujhifjdvlojwoz bjoi.......”

Phân cách tuyến...

Dạo gần đây tôi thấy mọi người có gì đó rất lạ nhưng tạm thời không biết được lạ ở chổ nào. Mọi người không làm việc ở khu quân sự mà lại chuyển sang nhà tôi, Diệp Gia Thành luôn tìm cớ là tôi vẫn chưa khỏe hẳn nên không cho tôi tham gia các cuộc họp. Nhưng tôi chỉ bị tiêm thuốc mê sâu chứ có bị gì đâu?

Sau khi ăn tối, tôi ra ngoài sân hít thở không khí và vận động một chút thì thấy Diệp Gia Thành đang đứng ngoài sân nghe điện thoại. Vừa nhìn thấy tôi anh đã vội cúp máy, tôi nghi ngờ liền hỏi anh:

“Điện thoại của ai vậy anh?”

“Không có gì, điện thoại của tổ trưởng quân khu thành phố!” Diệp Gia Thành hời hợt trả lời, gương mặt anh mấy ngày nay luôn bình thản như thế.

“Ông xã, anh có gì giấu em phải không?” Tôi hoài nghi nắm lấy tay anh.

“Em suy nghĩ nhiều quá, mau vào phòng ngủ đi!” Diệp Gia Thanh cau mài nhìn tôi.

“Vì sao đột nhiên anh lại cáu gắt với em? Em làm gì sai chứ?” Tôi bàng hoàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu.

“Em... phiền phức chết được!” Diệp Gia Thành quay đầu không thèm để ý đến lời nói của tôi mà đi ngang người tôi vào nhà.

“Diệp Gia Thành! Anh nói em phiền phức?” Đột nhiên tôi rất uất ức trong lòng, cảm xúc không biết từ đâu đến làm sống mũi cay cay. Từ trước đến nay Diệp Gia Thành chưa bao giờ đối xử với tôi như thế. Tôi chạy theo anh, vì trời mưa nên mặt sân đầy nước bắn lên quần tôi. Mặc kệ tất cả tôi chạy nhanh vào nhà.

“Diệp Gia Thành!” Vào trong nhà đã không thấy bóng dáng Diệp Gia Thành đâu nữa.

“Ái Thi, chè nóng chị mới nấu em ăn một chén nhé!” Diêu Khúc Lan bê một bát chè đến đặt lên bàn hướng tôi mỉm cười.

“Dạ...” Tôi gượng cười đến bên bàn ngồi xuống.

Ngồi xuống ghế mà tâm hồn tôi cứ thả trôi theo hư không, tôi giật mình rụt tay lại khi chạm đến bát chè vì nó quá nóng. Bát chè rơi xuống đất vỡ tung. Tôi bối rối nhìn Diêu Khúc Lan:

“Chị Lan, em xin lỗi...”

“Không sao, em có bị bỏng không?” Diêu Khúc Lan cầm lấy tay tôi.

“Em...” Tôi chưa kịp nói gì thì tiếng của Diệp Gia Thành vang lên:

“Có một bát chè mà em cũng cầm không xong, em nói xem em còn làm được gì?”

Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng cầu thang, anh đứng đó quay mặt nhìn vào tường cũng không thèm nhìn tôi một cái. Vì sao lại thay đổi thế này? Tôi chợt hiểu ra một điều, tôi bật cười cay đắng quay sang Diêu Khúc Lan.

“Chị Lan, chị giúp em dọn chổ này có được không? Đột nhiên em thấy không khỏe trong người..”

“Được, em lên nghỉ ngơi đi, để đó cho chị!” Diêu Khúc Lan mỉm cười.

Tôi đứng lên chạy nhanh lên lầu, lúc đi ngang Diệp Gia Thành tôi đứng lại nhìn anh:

“Vì sao anh không quan tâm em có bị bỏng hay không mà lại nói với em như thế?”

Diệp Gia Thành lặng người không nói gì, một lúc sau anh lên tiếng “Em ngày càng hậu đậu, chẳng ra sao!”

Tôi mím môi nhìn nửa bên gương mặt của anh mấy giây rồi chạy nhanh lên lầu vào phòng đóng cửa, khóa chặt cửa lại. Nhào lên giường tôi ôm chăn khóc nức nỡ. Có phải vì sự trở về của Trình Yến Linh nên Diệp Gia Thành mới đối xử với tôi như thế? Trình Yến Linh có sức cuốn hút, cô ta từng là người yêu của anh nên giờ đây tình yêu khi xưa của hai người họ đã bùng phát trở lại?

Trong truyện đã có viết sau khi Diệp Gia Thành phát hiện Trình Yến Linh là người của Cao Lực Kỳ mới cắt đứt mọi quan hệ với cô ta. Tình cũ trở về nên anh nhìn tôi làm gì cũng chướng mắt, tình cũ trở về nên anh muốn bỏ rơi tôi?

Yêu nhanh chóng, kết hôn chớp nhoáng... thật buồn cười khi tôi nhớ lại hình tượng của Trình Yến Linh. Vì sao một lãnh đạp cấp cao nổi danh lạnh lùng, khó gần lại tiếp xúc với tôi sau đó kết hôn với tôi kia chứ? Chẳng phải vì tôi có vẻ bề ngoài giống với người yêu cũ của anh ta hay sao?

Diệp Gia Thành, tôi không trách anh đâu. Chỉ tại tôi ngốc nên tôi chịu, yêu anh nên lỗi là ở tôi. Biết trước như thế mà vẫn yêu anh, vẫn kết hôn cùng anh. Anh vốn là nam chính của người ta còn tôi chỉ là một nữ phụ đi ngang qua đường lỡ dại tham gia vào bi kịch. Có lẽ kết quả của một nữ phụ cướp đi nam chính của người khác là một sự đau khổ ê chề.

Khóc một lúc thật lâu thì tôi nghe có tiếng gõ cửa, tôi ngồi dậy lau nước mắt ra mở cửa. Diệp Gia Thành đứng ngoài cửa đôi mắt thâm trầm nhìn tôi, tôi né người nhường lối cho anh bước vào.

“Sao lại khóc?” Diệp Gia Thành đóng cửa phòng nhìn cũng không nhìn chỉ hỏi ba chữ ngắn gọn.

“Có phải anh muốn ly hôn đúng không?” Tôi mím môi cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Diệp Gia Thành sửng sốt nhìn tôi, trong đôi mắt anh hôm nay tôi không thể đọc được ý nghĩ của nó nữa. Anh nhìn tôi mấy giây mà tôi cứ ngỡ như thiên thu vạn kiếp. Diệp Gia Thành thả người nằm xuống giường, giọng nói lười biếng của anh vang lên:

“Làm sao em biết tôi có ý đó?”

Tim tôi đập bang bang trong lồng ngực, quả nhiên anh có ý ly hôn. Tôi mỉm cười:

“Cảm giác, trò chơi kết thúc rồi có đúng không? Bấy lâu qua tôi chỉ là người thay thế!”

“Cứ cho là như vậy đi! Em đã hiểu thì tôi cũng không cần nói... em biết đó... cô ấy đã trở về!” Diệp Gia Thành xoay đầu nhìn tôi.

“Diệp Gia Thành... một khi em ra đi, có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nữa....” Đột nhiên ma lực vô hình nào đó khiến tôi cất lời.

“Ông xã, gần hai năm sống chung, bên nhau như hình với bóng em không tin anh không có tình cảm với em...” Tôi ngồi xuống giường, cúi đầu và nhìn sâu vào đối mắt của anh.

“Vậy sao?...” Anh nhìn vào đôi mắt tôi, anh khẽ yên lặng rồi thốt lên.

“Nhưng... tôi yêu cô ấy hơn tình cảm tôi dành cho em...” Diệp Gia Thành nhếch khóe môi lạnh lẽo.

Tôi nhắm chặt đôi mắt cảm nhận từng mảnh con tim đang rạng nứt và vụn vỡ. Anh nói anh yêu cô ấy... Khẽ mở đôi mắt, tôi nhìn anh:

“Ông xã... anh suy nghĩ cho kỹ, có việc gì mình có thể cùng nhau tìm cách giải quyết. Cô ta uy hiếp anh có đúng không?” Dựa theo những gì tôi biết thì Trình Yến Linh đã uy hiếp Diệp Gia Thành, cô ta nói sẽ giết chết người phụ nữ bên cạnh Diệp Gia Thành.

Diệp Gia Thành sững người, anh bật dậy cười rộ lên:

“Ai có thể uy hiếp được tôi kia chứ!”

“Ông xã, nói cho em biết. Anh có yêu em không?” Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của người đàn ông mình hết lòng yêu thương, chờ đợi câu nói tha thiết từ anh.

Diệp Gia Thành nghiêng đầu nhìn cánh cửa sổ của căn phòng, lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở.

“Xin lỗi, tôi chưa bao giờ yêu em!”

Tâm hồn như vỡ tung, tim đau nhói. Tôi tự nhủ với lòng đây không phải lời nói thật lòng của anh, tôi ngẩng đầu nhìn anh trong màn nước mắt của chính mình. Vô cùng đau khổ tôi hét lên:

“Em muốn anh nghĩ kỹ, đã bao lần em kêu anh phải nghĩ kỹ rồi mà!!!”

“Đó là lời thật lòng của tôi, nếu em không đồng ý buông tay thì có thể cùng chúng tôi sống dưới một mái nhà... nếu em có thể chấp nhận...” Diệp Gia Thành nhún vai.

Chát... tôi tức giận vung tay tán lên má anh. Anh không tức giận hay có phản ứng gì đứng dậy:

“Đơn ly hôn tôi đã ký sẵn và để trên bàn... trong phòng làm việc... em sang đó ký vào là được!”

“Anh có bao giờ nghĩ... có đôi khi bản thân mình nghĩ nó là tốt nhất đối với người khác nhưng chính anh đã làm người ta tổn thương gấp bội hay chưa?” Tôi cố tình nhắc anh, nếu anh vì sự uy hiếp của nữ phụ đê hèn mà đẩy tôi ra xa, tôi sẽ khiến anh có một bài học nhớ đời.

Diệp Gia Thành đứng đó vẫn không trả lời tôi mà mở cửa phòng bước ra. Tôi nghiến răng.

“CMN, Diệp Gia Thành! Anh tưởng tôi là đồ ngốc hay sao? Anh là của tôi, chỉ là chồng của tôi... anh dám đi tìm đứa khác tôi sẽ trói anh lại, anh dám đem lòng tư tưởng người phụ nữ khác tôi sẽ cho anh sống không bằng chết...”

Diệp Gia Thành vừa bước ra khỏi cửa giật mình quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt anh tràn đầy sự kinh ngạc. Tôi điên người gầm lên, hòng dọa tinh thần sếp Diệp:

“Anh là người đàn ông của tôi, nếu anh dám lăng nhăng cùng người phụ nữ khác... tôi cho anh biết... tôi sẽ giết anh! Anh đừng mơ tưởng thoát khỏi tay tôi!” Lời thoại có chút đảo ngược, lẽ ra đây nên là lời của một người đàn ông bá đạo nhưng tôi lại sử dụng nó một cách thành thạo.

Diệp Gia Thành trợn mắt nhìn tôi, tôi liếc xéo anh:

“Nhìn cái gì mà nhìn? À, đúng rồi, anh cứ nhìn đi. Từ nay về sau chỉ được phép nhìn tôi, nếu anh dám nhìn người phụ nữ khác tôi sẽ cho anh đẹp mặt!”

“Còn nữa, đơn ly hôn ư? Ký tên ly hôn hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mơ!” Tôi hất cằm đóng sầm cửa lại trước sự ngơ ngác của sếp Diệp.

Muốn bỏ rơi tôi sao? Còn lâu, tôi biết anh đang chịu sự uy hiếp của Trình Yến Linh, anh không thể thay đổi thái độ trong một tuần nhanh như thế. Cái tên Cao Lực Kỳ này không biết còn giở bao nhiêu chiêu trò nữa.

Phân cách tuyến...

Diệp Gia Thành cùng đám anh em tụ tập ở sân thượng, ai cũng có vẻ sửng sốt và không tin được những gì mình vừa nghe thấy từ miệng sếp Diệp. Kỷ Ngự Trình vỗ tay:

“Ái Thi không hỗ danh là thần tượng của em... làm rất tốt!”

“Anh thấy em ấy thật hung dữ, Gia Thành thật khổ...” Trần Ngạn Quân xoa cằm.

“Riêng em, em thấy Ái Thi rất có chí khí...rất giống em!” Lý Đông Anh hài lòng huýt sáo.

“Cô ấy càng giữ chặt không buông thì đối với chúng ta càng bất lợi” Trần Ngạn Quân chớp mắt, gác chân lên một góc bàn.

“Tôi chỉ lo sự an toàn của cô ấy!” Diệp Gia Thành cau mài.

Bốn gã đàn ông đang mãi mê nói chuyện thì từ dưới nhà có tiếng gào thật lớn:

“Diệp Gia Thành!!!! Anh chết ở cái xó xỉnh nào rồi hả? Hay là đi ngoại tình với Trình Yến Linh rồi?”

“Tôi đếm đến 10 nếu anh không xuống tôi sẽ mang ảnh khỏa thân của anh tung lên mạng”

“Diệp Gia Thành... có nghe tôi nói gì không hả?”

Trần Ngạn Quân, Kỷ Ngự Trình và Lý Đông Anh không hẹn điều nhìn sang Diệp Gia Thành đã tái đen mặt. Mọi người run người một cái sau đó nói với sếp Diệp:

“Tự bảo trọng nhé người anh em, xem ra cậu cưới phải cọp mẹ rồi...”

Diệp Gia Thành mỉm cười “Phải đó, lúc cưới tôi yêu chiều nên nó ngoan ngoãn nằm ngủ, giờ đạp phải đuôi nên nó thức dậy rồi!”

Tôi bước lên sân thượng trông thấy bốn gã đàn ông đang tụ tập xì xầm, tôi mỉm cười chỉnh trang chuẩn bị nhập vai.

“Diệp Gia Thành, xuống dưới em có việc muốn nói!” Làm gì thì làm cũng phải giữ mặt cho chồng trước bạn bè...khụ...

“Được!” Diệp Gia Thành mỉm cười đứng dậy đi theo tôi, tôi vẫy tay chào ba tên đang kinh ngạc nhìn mình.

Phân cách tuyến...

Tôi ngồi ôm một đĩa trái cây nhìn sếp Diệp cao thượng ngồi đối diện:

“Anh mang đồ đi giặc, đổi ga giường.... cọ toilet... không chừng tôi sẽ suy nghĩ lại về việc ly hôn!”

“Hả?” Diệp Gia Thành đen mặt.

“Sao? Không muốn?” Tôi đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn ai đó.

“Không... không phải... đó là việc của phụ nữ mà!” Sếp Diệp cau mài.

“Vậy anh muốn làm việc của đàn ông?” Tôi mỉm cười tinh ranh, đôi mắt lóe sáng.

Diệp Gia Thành gật đầu, tôi mừng rỡ đứng dậy kéo anh lên lầu rồi khóa chặt cửa. Diệp Gia Thành kinh ngạc nhìn tôi:

“Giờ anh phải làm gì?”

“Làm gì? Tí nữa anh tự biết mình phải làm gì...” Tôi dùng hết sức đẩy Diệp Gia Thành lên giường, sau đó không ngừng sờ mó. Tay chân nhanh nhẹn cởi áo sơ mi của ai đó, Diệp Gia Thành bắt lấy tay tôi, hơi thở rối loạn:

“Em làm gì vậy? Dừng mau!”

“Không phải anh muốn làm việc đàn ông sao? Việc đàn ông làm nhiều nhất và thích nhất chính là lên giường với phụ nữ... để thể hiện bản lĩnh của đàn ông!” Tôi hôn lên trán anh, rồi không chờ anh trả lời đã ép môi mình lên môi anh, tay tôi lần mò xuống phía dưới khu nguy hiểm có cất giấu súng đạn.

Hôm nay tôi nhất định phải hoàn thành kế hoạch của mình, để Diệp Gia Thành bỏ ngay cái ý định đẩy tôi ra xa. Hôm nay là ngày tốt nhất cho ‘Gia Thành con’ đến với thế giới này.

Nội gián mà 5 năm trước anh hai Lô Tử Nam cài vào bên Cao Lực Kỳ đã cung cấp thông tin cho chúng tôi là đối tượng Cao Lực Kỳ muốn có được chính là tôi. Vì thế tôi phải đề phòng thật cẩn thật, nhưng vẫn bị hắn bắt đi diễn trò suốt một ngày.

Anh hai Lô Tử Nam từ lâu đã biết linh hồn và thể xác tôi không khớp rồi, đây là một bí mật chỉ hai chúng tôi biết. Anh ấy là một truyền nhân pháp thuật lợi hại như thế làm sao không biết được. Để tránh hậu quả khôn lường 5 năm trước chúng tôi đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của Cao Lực Kỳ. Linh hồn và thể xác của tôi vẫn chưa dung hợp hoàn toàn nên tôi có thể trở về thế giới trước kia bất cứ lúc nào.

May mắn thay, anh hai vô cùng thương yêu tôi như có duyên từ tiền kiếp nên xem tôi hơn cả em gái ruột. Chỉ cần tôi mang thai mọi tinh thần đều nghĩ về đưa bé trong bụng thì linh hồn sẽ dung hợp với thể xác nhanh hơn. Nghĩ như thế tôi càng ra sức dụ dỗ Diệp Gia Thành hơn, chỉ trong chốc lát sếp Diệp đã chịu không được trở thành người chủ động, quả thật anh tự biết mình phải làm gì...
Bình Luận (0)
Comment