Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 69

Phía cuối chân trời màu nắng chiều đã tắt hẳn nhường cho màn đêm u tối sắp phủ xuống cả khung trời. Tôi đứng dậy từ chiếc xích đu phía sau vườn ôm lấy chú cún nhỏ vào lòng đi nhanh vào nhà. Cao Lực Kỳ đã đi miền Nam được hai ngày, anh ta muốn xác minh rõ sự việc của năm đó. Dù chúng tôi đã ngã bài với nhau nhưng tính cách của Cao Lực Kỳ làm việc rất cẩn thận, anh ta đương nhiên muốn xác nhận sự thật rõ ràng đâu vào đó mới cam tâm.

Trong ngôi biệt thự này tôi đã lật tung hết tất cả từ tuần trước, xung quanh bán kính 100 mét tôi cũng đào bới không bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào chỉ trừ duy nhất căn phòng bí mật ở khu nhà phía Tây kia và chủ nhân ngôi biệt thự - Cao Lực Kỳ là tôi chưa ‘lật tung’ hết thôi. Nhưng dù cho sự việc có ra sao thì tôi cũng phải tìm mọi cách khuyên bảo Cao Lực Kỳ bỏ tà theo chính, ‘quăng bỏ súng đạn, lập địa thành Phật’ không phải đối đầu ‘ta sống mi chết, ta chết mi mới được sống’ với Diệp Gia Thành nữa.

Thật là một việc khó khăn cho một người phụ nữ vừa nhỏ vừa bé như tôi đây mà, lẽ ra giờ này tôi phải ở bên cạnh ông xã thân yêu, đẹp trai ngời ngời của mình hai người anh anh em em... nhưng nhìn lại xem, giờ tôi đang phải một mình cô đơn thui thủi trong một căn biệt thự sa hoa sang trọng với một nhiệm vụ hết sức khó khăn. Nói cho sang thì là ở trong biệt thự sa hoa chứ nói trắng ra là ở đầm rồng, hang hổ.

Bên dưới ngôi biệt thự này là căn cứ bí mật của Cao Lực Kỳ, mà trong căn cứ bí mật của Cao Lực Kỳ lại có một nhân vật rất quan trọng. Ông ta mà chạy ra bên ngoài thì sẽ tạo thành một cơn sóng thần ập vào mặt mọi người, cuốn phăng tất cả. Nhân vật ‘gừng càng già càng cay’ – Hà Bác Viễn. chính ông ta là người đứng sau thâu tóm tất cả, chính ông ta nắm không biết bao nhiêu nhân vật chủ chốt trong cuộc chiến giữa Cao – Diệp.Muốn tiêu diệt tất cả tội ác phải tiêu diệt Hà Bác Viễn trước hết, nhưng ông ta là một con cáo già không hề đơn giản chút nào.

Tôi vô cùng sầu não, khi đọc truyện thì cảm thấy rất hứng thú đến khi bạn trở thành nhân vật trong truyện thì sẽ khác hoàn toàn. Tôi lúc nào cũng muốn bảo vệ cuộc sống của mình và những người trong thế giới tôi đang sống. Phải đưa Cao Lực Kỳ về với chính đạo, còn... Hà Bác Viễn nhất định phải diệt cho dù ông ta là...

Xoảng... tiếng thủy tinh đổ vỡ phá tan những toan tính trong lòng tôi, tôi vội quay đầu về nơi phát ra tiếng động.

“Xin lỗi, tôi làm phu nhân giật mình rồi. Tôi dọn ngay!” Chị quản gia hốt hoảng ngồi xuống gom từng mãnh vỡ dưới đất vào tay, tôi kinh ngạc:

“Ý, chị đừng vội toàn mãnh vỡ thủy tinh chị đừng gom nó vào tay mình, như thế sẽ làm chị bị thương đó!”

“Không sao, tôi dọn được mà!” Chị ta trả lời ngắn gọn với tôi rồi đứng dậy đi vào trong bếp.

Người trong nhà này lạ thật đấy, không có nhiều người nhưng hễ bắt gặp một ai đó thì họ lại có thái độ vô cùng lạnh nhạt cứ làm như tôi là kẻ thù truyền kiếp của họ vậy. Cao Lực Kỳ đã bất bình thường rồi bọn họ lại càng không bình thường hơn.

Ting toong, ting toong... Tiếng chuông ngoài cổng vang lên, hai mắt tôi sáng rực chạy nhanh ra cửa. Khi cánh cổng tự động mở ra tôi nhìn thấy một chiếc xe màu trắng chạy vào gara, một cô gái thân hình bốc lửa ăn mặc xinh đẹp bước xuống xe. Bộ váy bó màu trắng để lộ một đường công hoàn hảo cùng sự quyến rũ toát ra từ cô ấy. Phong thái, bộ dáng đó tôi không bao giờ quên được.

Là cô ta, Cố Nhã Yến!

Hai mắt tôi không rời khỏi thân hình nóng bỏng kia cho tới khi bóng dáng ấy tiến tới trước mặt tôi. Giọng nói trong veo của Cố Nhã Yến vang lên:

“Tại sao cô ở đây?”

Tôi giật mình hai mắt đối diện với ánh mắt nóng rực của cô ta, phải nói làm sao trước tình địc của mình trong hoàn cảnh này. Nếu không nói gì thì cô ta sẽ ép tôi đến khi nào nhã ra được câu trả lời mới thôi, còn nếu nói đúng ‘sự thật’ tôi là Cao phu nhân thì tôi toi mất. Lúc ấy chẳng khác nào phủ nhận mối quan hệ của tôi với Diệp Gia Thành. Không được rồi, tiến thoái lưỡng nan. Tôi hất cằm:

“Tôi ở đây thì đã sao? Làm gì kệ tôi, cô có quyền gì hỏi tôi. Mà đã hỏi thì sao? Tôi thích không trả lời đó!”

“Cô...” Cố Nhã Yến đột nhiên á khẩu, chắc vì tôi nói quá nhiều chăng, tôi khoanh hai tay ra vẻ chủ nhà:

“Còn cô, cô làm xuất hiện ở đây? Mà thôi đi, trả lời hay không cũng được. Đã tới rồi thì vào nhà đi!” Tôi mỉm cười bước qua phải một bước thể hiện sự nhường lối để chào đón của mình. Cố Nhã Yến vẫn chưa hết kinh ngạc, cô ta liếc vội tôi một cái rồi dậm gót giày đi vào nhà. Cái người này ngay cả phép lịch sự tối thiểu khi vào nhà người khác cũng không có. Không phải là nên đổi dép trước khi vào nhà sao? Mặc kệ cô ta vậy, dẫu sao nhà này cũng đâu phải của tôi.

Cố Nhã Yến rất thong thả mà ngồi xuống sô pha tựa như vô cùng quen thuộc nơi này.

“Cố tiểu thư!” Tiếng của chị quản gia từ trên cầu thang vọng xuống.

“Chị quen cô ta sao?” Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn Cố Nhã Yến rồi nhìn sang chị quản gia.

“Tôi....” Quản gia ấp úng.

Tôi không hiểu gì, trong đầu tràn ngập suy nghĩ.

Phải có quen cô ta mới ngang nhiên bước vào lãnh thổ của Cao Lực Kỳ, phải có quen thì bảo vệ mới mở cổng cho cô ta vào chứ. Vậy cuối cùng cô ta và Cao Lực Kỳ có quan hệ gì? Trước đây Cố Nhã Yến là người của PW, sau khi bị Diệp Gia Thành trục xuất khỏi PW thì hôm nay cô ta xuất hiện ở đây... Không lẽ...lẽ nào Cố Nhã Yến muốn mượn tay Cao Lực Kỳ trả thù Diệp Gia Thành Ý nghĩ đó vừa xẹt qua đầu khiến tôi thấy không còn bình tĩnh được nữa. Cô gái này thật đáng sợ.

“Chị Lưu sao cô ta lại ở đây?” Cố Nhã Yến đón lấy ly trà từ tay quản gia đưa đôi mắt sắt bén nhìn chị quản gia.

“Cố tiểu thư, cô ấy là phu nhân...” Quản gia nhẹ giọng.

“Phu nhân? Phu nhân gì?” Cố Nhã Yến ngây thơ không hiểu.

“Phu nhân, phu nhân là vợ của tiên sinh!” Quản gia mím môi.

“Cái gì?” Ly trà trên tay của Cố Nhã Yến rung lên, cô ta vô cùng kích động, trong nỗi kích động là sự vui mừng không tả.

“Chị nói cái gì? Cô ta là vợ của Cao Lực Kỳ ư?” Cố Nhã Yến kích động đến nỗi hai tay bấu lấy đôi vai của quản gia.

“Cố tiểu thư...tôi còn phải làm việc xin phép đi trước ạ!” Quản gia cố thoát khỏi hai chiếc gọng kìm của cô ta đứng dậy.

“Coi Cố tiểu thư kìa, hình như cô rất vui thì phải!” Tôi nhếch môi thừa biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

“Ha ha ha... Lô Ái Thi, cuối cùng thì tôi cũng chờ được ngày hôm nay. Cuối cùng thì cô cũng bị Diệp Gia Thành đá đi một cách không thương tiếc...” Cố Nhã Yến cười rộ lên chỉ vào mặt tôi.

“Ồ, thế sao? Chắc cô chờ lâu rồi nhỉ?” Tôi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đưa mắt ra cửa nhìn bóng chiếc xe màu đen đang từ từ tiến vào sân, tôi nhếch môi hình tượng rất chi là phản diện, giọng nói đanh thép:

“Thật xin lỗi! Cô tiếp tục chờ đến tóc bạc, mắt hoa đi nhé! Chờ đến sông cạn đá mòn... nếu Diệp Gia Thành dám bỏ rơi tôi, tôi sẽ lên đạn một phát bắn chết anh ta luôn! Thề không để hàng tôi đã xài cho kẻ khác! Cái gì của tôi là của tôi, nếu cô dám bước chân vào lãnh địa của tôi thì tôi cho cô biết... cẩn thận cô không còn chân để bước ra ngoài!”

“Lô Ái Thi, cô nói vậy là sao? Cô sa cơ thất thế đến nỗi phải bám vào Cao Lực Kỳ thế mà còn ra vẻ diễu võ dương oai với ai? Hạng phụ nữ thối tha!” Cố Nhã Yến tức giận cầm ly trà trên tay hất lên người tôi. Cô ta đang tức vì tôi không có ý định buông tha Diệp Gia Thành, đúng như tôi dự đoán.

Nhân cơ hội tôi từ trên sô pha trượt ngay xuống đất, hai tay ôm lấy đầu vò tóc rối tung lên, kéo vạt váy bên này rồi xé vạt váy bên kia. Cố Nhã Yến há mồm nhìn hàng loạt động tác của tôi mà không biết tôi chỉ chờ có thế để đóng vai phản diện triệt nữ phụ nguy hiểm như cô ta.

Cao Lực Kỳ vừa bước vào cửa đã thấy được cảnh tượng kinh điển. Tôi một thân váy màu lam nhạt ướt hết từ đầu tới chân, tóc tai rũ rượi ngồi bệt dưới sàn nhà hai tay ôm lấy đôi vai nhỏ bé đang run lên vì lạnh hai mắt long lanh nhìn vào hung thủ là Cố Nhã Yến đang đứng chết trân nhìn tôi.

“Nhìn cái gì? Cô nên biết thân biết phận của mình, cô có biết mình rất chướng mắt hay không?” Cố Nhã Yến quăng mạnh ly trà xuống ngay bên cạnh tôi.

“Aaaa....” Tôi ‘sợ hãi’

“Nhã Yến, trước đây chúng ta...”

“Cô im đi! Từ khi cô gia nhập PW cuộc sống của tôi trở nên u ám hơn bao giờ hết. Tôi chờ giây phút cô biến khỏi cuộc sống của Gia Thành từng giây từng phút cô biết hay không? Tại cô, tại cô, tất cả đều tại cô. Nếu không có cô thì tôi đã sớm trở thành Diệp phu nhân của Gia Thành! Diêu Khúc Lan, Kha Trân Tâm tất cả đều không phải là đối thủ của tôi. Duy chỉ có cô, có cô mà thôi. Cô xuất hiện phá hủy mọi thứ làm mọi thứ rối tung lên! Cô có biết lúc đó tôi chỉ muốn cô chết!”

“ Tôi muốn giết cô hơn bao giờ hết!!!!” Cố Nhã Yến hét lên.

“Hay cho một cô gái vì yêu mà điên cuồng làm tất cả!” Giọng nói trầm thấp của Cao Lực Kỳ vang lên, anh ta bước vào nhà tiến đến đỡ lấy tôi.

“Em không sao chứ? Cố Nhã Yến cũng quá tàn nhẫn đi, làm em ra nông nỗi này!” Cao Lực Kỳ nhếch môi ôm lấy tôi.

“Cao đại gia, anh không về có lẽ em đã bị người phụ nữ điên không biết từ đâu tới này đánh cho tàn hoa, bại liễu rồi!” Tôi dúi mặt vào tay áo sơ mi của Cao Lực Kỳ, bôi hết nước trên mặt qua áo anh ta.

Cao Lực Kỳ lấy khoác chiếc áo vest của mình lên người tôi rồi quay sang Cố Nhã Yến.

“Kế hoạch bị hủy bỏ, từ hôm nay chúng ta không liên hệ, cô về đi!”

“Anh nói cái gì? Anh vì con đàn bà này mà hủy bỏ cả kế hoạch đã dày công sắp đặt?”

“Tôi lặp lại một lần nữa, cô về đi!” Cao Lực Kỳ nhăn mài.

“Cao Lực Kỳ! Tôi đã dùng chính thứ quý giá nhất của người con gái mang ra trao đổi vì sao anh không giữ lời?” Cố Nhã Yến nóng giận lớn tiếng.

Tôi kinh hãi trợn to đôi mắt, tôi không nghe nhằm đó chứ. Sau khi xác định mình không bỏ qua chữ nào của Cố Nhã Yến tôi mới kinh hãi nhìn sắc mặt Cao Lực Kỳ.

Tôi lắc đầu nhìn sang Cố Nhã Yến.

Nam anh tuấn, lạnh nhạt. Nữ hung bạo, cường hãn vẫn mắt đối mắt khi tôi đã kết thúc ý nghĩ xấu xa của mình. Nhìn lửa điện từ mắt họ tôi chỉ có thể đứng dậy lén chuồn êm ra khỏi bãi chiến trường. Ai chứ tôi đây rất sợ bom rơi, đạn lạc à! Tốt nhất tôi nên lên lầu ngâm nước nóng và thay quần áo hưởng thụ sự mát mẻ. Cứ để họ kình nhau bao lâu thì kình ha ha!

Phân cách tuyến...

Ngày mới bắt đầu, tôi thu dọn hành lý lát nữa đây tôi sẽ tung tăng ra khỏi nhà họ Cao. Cao Lực Kỳ không nói gì chỉ đứng yên lặng nhìn tôi thu dọn. Diệp Gia Thành nhếch môi mỉm cười:

“Anh Cao, mong anh thu xếp càng sớm càng tốt cùng chúng tôi sang Lô gia. Tôi biết anh cũng muốn gặp người nhà của La Hiểu Linh!”

“Hơn ai hết tôi rất muốn viếng mộ cô ấy!” Cao Lực Kỳ bật cười, trong nụ cười ẩn chứa sự chua xót.

“Ông xã, anh mau xách vali cho em đi!” Tôi đẩy chiếc vali trong tay cho sếp Diệp.

“Một tuần sau gặp lại ở Lô gia!” Diệp Gia Thành ôm tôi trong tay gật đầu tạm biệt Cao Lực Kỳ.

“Được! Một tuần sau gặp lại!” Cao Lực Kỳ vui vẻ gật đầu.

Dường như mọi việc trôi qua rất thuận lợi, tôi dễ dàng thu phục được nam phụ đáng gờm. Điều đó chẳng những không khiến tôi vui vẻ mà còn sinh lòng lo lắng, bất an rất nhiều. Đoạn đường ta đi không phải lúc nào cũng bằng phẳng, phải chăng đoạn đường mà tôi đã đi qua rất bằng phẳng hay không? Phía trước tôi chắc hẳn phải đối diện với rất nhiều chông gai ngăn lối.

Tôi lại được trở về chính mình, được làm chính tôi. Diệp phu nhân vợ của Diệp Gia Thành. Hết bất ngờ này đến bất ngờ kia, chuyện khiến tôi kinh ngạc nhất vẫn là việc anh trai thân yêu của tôi Lô Hướng Nhật đang hẹn hò với nữ chính Diêu Khúc Lan. Điều đó có nghĩa là rất có khả năng Diêu Khúc Lan sẽ trở thành chị dâu của tôi trong tương lai.

“Ông xã, hai người bọn họ quen nhau bao lâu? Tại sao anh không nói cho em biết? Hai người bọn họ yêu nhau từ khi nào kia chứ? Làm sao có thể!!!” Tôi đeo theo sếp Diệp đặt hàng tá câu hỏi cho anh.

“Anh làm sao biết được! Anh cũng nghe anh hai nói lại thôi! Khúc Lan dạo này thường hay nhắn tin và gọi điện thoại nên mọi người sinh nghi rồi cố điều tra cho ra lẽ!” Diệp Gia Thành lắc đầu.

“Em không chịu đâu, không ai nói cho em biết hết!” Tôi chu môi uất ức.

“Thì không phải bây giờ đã nói em biết rồi sao?” Diệp Gia Thành kéo tôi vào lòng hôn nhẹ lên trán tôi.

“Đáng ghét! Anh chỉ giỏi lấy lòng!” Tôi đấm nhẹ lên ngực anh.

“Thật là anh chỉ giỏi lấy lòng bà xã thôi sao? Những phương diện khác anh không giỏi ư? Xem ra anh phải điều chỉnh lại một chút rồi, chẳng hạn như...” Diệp Gia Thành gian xảo giọng nói vi vu như một con ong đang tán tỉnh một đóa hoa.

“Anh thôi đi...cái đồ dâm tặc...” Tôi mắc cỡ đấm thêm mấy đấm lên ngực sếp Diệp.

“Ấy, coi em kìa anh đã nói gì đâu. Chỉ tại em đầu óc không được bình thường nghĩ ngợi lung tung hết cả lên!” Sếp Diệp bật cười lớn.

“Diệp Gia Thành!!!!!!!!” Tôi hét to.
Bình Luận (0)
Comment