Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 75

Tôi thật may mắn khi được quay lại thế giới này một lần nữa, cuối cùng tôi cũng có thể ở bên cạnh Diệp Gia Thành mà không vướng bận điều gì. Nhớ lại ánh mắt của ba, mẹ khi nhìn tôi lần cuối trong lòng chợt đau nhói. Minh Tường vẫn mặc trên người bộ đồng phục THPT, có lẽ khoảng thời gian 15 năm tôi lưu lạc đến nơi này chỉ là một hai ngày đối với thế giới bên kia.

Nằm trên giường bệnh suốt năm tháng ròng cuối cùng tôi cũng được xuất viện, hầu như tất cả bác sĩ đều cho rằng sự sống lại của tôi là một kỳ tích. Trên mặt báo khắp các nước đều đăng tải tin tức về tôi, mặc dù Trần Ngạn Quân đã che giấu rất kỹ không để tin tức lọt ra ngoài nhưng mọi việc khó mà giữ được trước những tay nhà báo lành nghề.

Trên khắp các mặt báo đều có nhiều tiêu đề về tôi chiếm một trang lớn. “Vợ chỉ huy Diệp Gia Thành đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu”, “Phu nhân tổng chỉ huy PW đang trong tình trạng nguy kịch”.... Trong thời gian tôi hôn mê sếp Diệp hoàn toàn suy sụp, nhìn anh tiều tụy mà tôi đau lòng không thể tả.

Tôi nằm trong lòng anh dịu dàng nói:

“Ông xã, nhìn anh như thế em rất đau lòng!”

“Anh tàn tạ thế nào cũng không sao, chỉ cần em tỉnh lại là đủ rồi!” Diệp Gia Thành ôm chặt lấy tôi.

“Cho dù bắt anh phải đánh đổi sinh mạng cho em cơ hội sống anh cũng cam tâm!” Diệp Gia Thành nghẹn ngào.

“Không được, nếu em tỉnh lại mà không có anh thì làm sao em sống được! Em chỉ hạnh phúc khi có anh bên cạnh!” Tôi rơi nước mắt ôm chặt anh hơn khi nghe anh nói.

“Được, chúng ta mãi bên nhau. Không cho ai được phép rời đi cả!” Diệp Gia Thành mỉm cười dịu dàng.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang lên cao như chứng minh cho lời ước hẹn của chúng tôi “Sẽ mãi mãi bên nhau”. Nhưng tôi biết trong tình yêu dù yêu đến bao nhiêu cũng sẽ có sự chia ly vĩnh viễn. Không một ai không già đi và rồi sẽ đi về bên kia cõi vĩnh hằng. Là anh hay là tôi, một trong hai người chúng tôi sẽ xuôi tay nhắm mắt rời bỏ đối phương trước. Cuộc đời là như thế đó, không một ai thoát khỏi số kiếp sinh lão bệnh tử để rồi cuối đời sẽ để lại một người còn trên thế gian lẻ loi cô độc. Và rồi người đó cũng sẽ ra đi, một ngày nào đó người yêu thương nhất sẽ trở về đón họ cùng nắm tay nhau đi về cõi vĩnh hằng.

Đó là một sự thật không thể xoay chuyển, vì thế phải trân trọng hạnh phúc đang có được trước mắt. Khó khăn vô cùng khi bạn có thể ở bên cạnh người bạn yêu và người đó cũng yêu bạn, hãy trân trọng cái hạnh phúc đó! Tôi biết ai trong chúng ta đều nghĩ xa vời, nghĩ về tương lai sau này sẽ ra sao? Tương lai sẽ ra sao thì hãy tin rằng dù cuối đời trong hai người ai sẽ là người ra đi trước, nếu là người ấy thì người ấy vẫn sẽ trở về đón bạn cùng đi khi bạn không còn đủ sức sinh tồn trên thế gian nữa!

Hãy vững tin là như thế thì câu nói “Bên nhau mãi mãi!” sẽ vĩnh viễn tồn tại đúng nghĩa của nó!

Phân cách tuyến...

Mùa đông đến thật nhanh, tôi bị quấn như một cục bông đi không nổi lười biếng đến độ muốn lăn lăn. Bước ra khỏi phòng ngủ như thường lệ nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng người đàn ông của mình ở đâu, tôi cau có mặt mũi:

“Diệp Gia Thành! Em muốn ăn lẩu!” Nâng cái bụng tròn vo như quả bóng của mình tôi đi tới mở tủ lạnh bê một đĩa trái cây tươi ra, đưa tay lấy một miếng xoài cho vào miệng nhai.

“Bà xã! Trời lạnh sao em lại ra đây!” Diệp Gia Thành lật đật chạy từ dưới bếp lên nắm lấy tay tôi lo lắng.

“Em muốn ăn lẩu!” Tôi lặp lại lời nói khi nảy của mình một lần nữa.

“Không phải lúc nảy em nói muốn ăn thịt bò hầm sao?” Diệp Gia Thành vuốt mồ hôi trên trán, trước ngực anh đeo một cái tạp dề màu xanh nhạt, trên tạp dề có hình một hú heo trông rất dễ thương như cái mặt anh lúc này vậy.

“Em đổi ý rồi! Hiện tại em muốn ăn lẩu!” Tôi chu môi.

“Được, em chờ anh. Anh vào thay quần áo sẽ đi mua nguyên liệu về nấu cho em ngay!” Diệp Gia Thành nhanh chóng quay đầu đi lên lầu.

Mấy phút sau anh bước xuống với bộ quần áo đơn giản, quần bò và áo thun, trên người khoác thêm một chiếc áo vì trời rất lạnh. Anh tiến đến đối diện tôi:

“Em vào phòng đi, ngoài này lạnh lắm. Anh đi một lát sẽ về ngay, em ở nhà chờ anh!” Diệp Gia Thành có ý dìu tôi vào phòng.

Tôi chợt thấy nỗi bực bội trong người tan biến hết, nhìn tuyết không ngừng rơi ngoài trời trong lòng bỗng dưng thấy một trận đau lòng. Tôi ôm chầm lấy anh.

“Không cần, không cần đi nữa! Em không muốn ăn nữa!” Tôi thút thít.

“Sao vậy? Lúc nảy em nói muốn ăn mà!” Diệp Gia Thành cúi người đưa tay gạt nước mắt cho tôi.

“Đừng khóc, nói anh biết làm sao bà xã anh lại khóc rồi?” Anh ôn nhu biểu cảm có vẻ bối rối.

“Em không muốn ăn lẩu nữa, chẳng phải anh đang làm thịt bò hầm hay sao? Mình ăn thịt bò là được rồi!” Tôi níu lấy tay áo anh sụt sịt.

“Anh đi mua nguyên liệu về là có thể nấu lẩu cho em ăn rồi!” Diệp Gia Thành mỉm cười.

“Em không muốn anh vất vả! Bên ngoài tuyết rơi rất dày!” Tôi mím môi.

“Ahhh/ahhh!” Tôi và sếp Diệp cùng la lên. Đứa bé trong bụng tôi vừa mới đạp hai cái thật mạnh, vì tôi ôm lấy sếp Diệp nên anh có thế cảm nhận được cái đạp mạnh của con.

“Nó lại đạp nữa kìa!” Tôi nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình.

“Phải, con của anh thật nghịch ngợm! Chắc nó cũng muốn ăn lẩu đây!” Diệp Gia Thành khom người áp tai vào bụng tôi.

“Không đúng, nó là tán thành lời nói của em, không cho phép ba đi ra ngoài!” Tôi phản pháo.

“Vậy sao?” Diệp Gia Thành đưa mắt nhìn tôi.

“Mau vào lấy thịt bò cho em và con ăn đi!” Tôi nắm lấy tay anh đẩy anh vào bếp.

Diệp Gia Thành mỉm cười thuận theo thế đẩy của tôi đi vào bếp.

Phân cách tuyến....

Kỷ Ngự Trình đeo một chiếc kính đen, trên người mặc một bộ đồ sành điệu nghênh ngang tiến vào một quán Bar to đồ sộ, đi phía trước là hai nhân viên PW vội vã mở cửa cho anh. Theo sau khoảng hơn 20 nhân viên cảnh sát thường phục bên hông phải có trang bị súng giảm âm ngắn, hông trái mang còng.

Nhìn như một lão đại của băng nhóm nào đó dẫn đàn em tới quán Bar khuây khỏa. Đám vệ sĩ của quán tiến lên ngăn cản lập tức bị hai nhân viên PW xử gọn. Một người hô lên:

“Chúng tôi là cảnh sát, đề nghị tất cả đứng yên, giữ nguyên hiện trường!”

“Cảnh sát tới....” Mọi người trong quán ầm ĩ lên.

Quản lý quán Bar hối hả chạy tới, trên mặt hắn lộ vẻ lo lắng.

“Mấy anh cảnh sát, quán chúng tôi làm ăn chân chính có phải mấy anh muốn tới kiểm tra giấy tờ không?”

“Không nghe lời tôi vừa nói à? Tất cả đứng yên, giữ nguyên hiện trường!” Kỷ Ngự Trình đưa khuôn mặt lạnh tanh nhìn quản lý, tay cầm chiếc kính vắt lên cổ áo.

“Vào trong lục soát!” Sếp Kỷ vẫy tay ra hiệu, hàng loạt cảnh sát nhanh chóng ập vào.

“Đừng, đừng mà... có gì từ từ nói!” Quản lý sợ hãi kéo lấy cánh tay Kỷ Ngự Trình

10 phút sau...

“Báo cáo sếp! Tìm thấy được rất nhiều hàng trắng được giấu dưới quầy pha chế!”

“Thưa sếp, phòng karaoke bên trong có dấu hiệu mại dâm!”

“Sếp Kỷ, trên lầu có rất nhiều kẻ khả nghi!”

“Tốt! Bây giờ chúng tôi đã có bằng chứng quán của ông đã vi phạm pháp luật, tổ chức mại dâm, buôn bán hàng cấm và cũng tình nghi nơi này có liên quan đến đường dây tội phạm xuyên quốc gia LK! Mời ông theo chúng tôi để phối hợp điều tra!” Kỷ Ngự Trình vừa dứt lời quản lý đã bị hai cảnh sát tiến lên bắt lấy còng tay ra sau.

Quản lý sợ hãi không nói được câu gì biện minh bị đẩy đi như một người mất hồn.

“Mang tất cả về đội các anh, xét nghiệm hết tất cả bọn họ! Tôi về PW trước!” Kỷ Ngự Trình nói xong quay lưng đi để lại cho cảnh sát xử lý.

Phân cách tuyến...

Lô Tử Nam lầm bầm mắng thầm trong miệng...

“Thật không biết mình gia nhập PW làm gì nữa, chỉ tại nhẹ dạ nghe lời cái tên háo sắc kia dụ dỗ. Nhiệm vụ đầu tiên lại phải đi tới cái nơi khỉ ho cò gáy này! Một cọng lông chim cũng không thấy!”

“Nói cái gì đó?” Lô Hướng Nhật và Diêu Khúc Lan đi tới.

“Không có gì, đang nghĩ sao nơi này lại không có chim!” Lô Tử Nam nhe răng.

“Cũng đúng, nơi đây toàn rừng núi mà lại không thấy con chim nào!” Lô Hướng Nhật gật đầu.

“Chúng ta đến nơi xây dựng đỡ một cái nhà nhỏ ở trong đó nằm vùng biết bao giờ mới trở lại thành phố haizzz....” Lô Tử Nam thở dài.

“Chú không thích thì có thể về cùng đi lùng sụt tội phạm ma túy, mại dâm với sếp Kỷ hay theo dõi đường dây vận chuyển buôn bán vũ khí với sếp Trần cũng được mà!” Diêu Khúc Lan ngây thơ nói.

“Không không... em chân yếu tay mềm lỡ bị mấy tên nghiện ma túy cầm kim tiêm dọa nạt thì làm sao? Đi theo dõi tội phạm buôn bán vũ khí thì càng nguy hiểm hơn, không may chúng bắn thì làm sao chạy kịp? Em vẫn chưa có vợ con gì mà....” Lô Tử Nam sợ hãi.

Lô Hướng Nhật liếc xéo Lô Tử Nam một cái rồi kéo Diêu Khúc Lan đang trợn to mắt vì lời nói của em chồng đi lên trước. Trong lòng anh rất khinh bỉ em trai mình, rõ ràng nó không tệ như nó nói thế mà lại tỏ vẻ mình rất tệ hại. Anh quá hiểu Lô Tử Nam nên mắt điếc tai ngơ trước những gì Lô Tử Nam nói đã thành thói quen. Duy chỉ có cô vợ khờ khạo của anh là thường xuyên bị nó đã kích trầm trọng.

Lần này Lô Hướng Nhật, Diêu Khúc Lan, Lô Tử Nam nhận nhiệm vụ đi điều tra đường dây khai thác kim cương, khoáng chất phạm pháp. Nằm trong 5 đường dây lớn của tổ chức LK – Buôn bán vũ khí, ma túy, mại dâm, khai thác khoáng sản, rửa tiền.

Phân cách tuyến....

Trần Ngạn Quân ngồi trên ghế mà mắt dường như muốn híp lại vì buồn ngủ, mấy ngày liên tiếp anh đã không được ngủ ngon. Tụi đàn em của lão đại LK quả nhiên rất lợi hại cứ làm anh xoay vòng vòng mãi mà không bắt được chúng.

“Sếp Trần! Lão đại hỏi có cần điều thêm người qua bên anh hay không?” Trịnh Vĩ Bình ôm túi snack vừa ăn vừa hỏi bâng quơ.

Khò....khò...khò... đáp lại Trịnh Vĩ Bình là tiếng ngáy đều đều của Trần Ngạn Quân.

Trong lòng Trịnh Vĩ Bình kêu gào đòi lật bàn.

Đưa tay lấy một gói snack chưa mở Trịnh Vĩ Bình vỗ mạnh một cái... Bùm....

“Địch phát hiện rồi ư?” Trần Ngạn Quân lập tức tỉnh ngủ bật dậy.

Phân cách tuyến...

Tổng cục PW mấy ngày gần đây rất tất bật, nghe nói họ đang nhận một chuyên án mới vô cùng ‘chật vật và lầy lội’. Gọi là nhận dường như không đúng lắm, phải nói là nhiệm vụ của họ mới đúng. Nghe thiên hạ đồn đại chuyên án này khá nghiêm trọng, liên quan tới đường dây tội phạm mới phát triển nhưng danh tiếng và quy mô lại lan xa khiến cả thế giới nghe tin phải khiếp sợ đến độ vỡ mật.

Đường dây tội phạm khét tiếng chuyên về buôn bán vũ khí, ma túy, mại dâm, rửa tiền phi pháp xuyên 92 quốc gia trên toàn thế giới. Có hệ thống ngầm rất tinh vi, bộ phận cầm đầu thì như vũ bão. Đừng hỏi vì sao tôi chỉ nghe nói. Vì hiện tại tôi đang ở nhà chăm sóc cho con trai vừa mới chào đời của mình.

Thằng bé chỉ mới hơn sáu tháng mà rất dễ thương, kháu khỉnh. Bé có đôi mắt câu hồn giống như ba nó vậy, cái miệng thì lúc nào cũng nhếch lên. Chưa gì đã sở hữu được hết tính cách của ba nó rồi, khi nó cười tôi nhìn thế nào cũng trông thật đểu. Đôi chân mày nhìn y chang sếp Diệp, tóm lại nó với sếp Diệp như từ một khuôn đúc ra vậy. Đến ba, mẹ chồng tôi còn nói con trai tôi chẳng khác gì sếp Diệp lúc nhỏ là bao.

Bà nội tôi rất mê đứa cháu cố này, dù đi du lịch đâu xa cứ cách một tháng lại về nhà thăm nó một lần. Ba, mẹ chồng vì nó mà định cư ở nước S luôn chỉ để thường xuyên sang thăm cháu. Để cho thuận tiện nên nhà ba, mẹ ở ngay đối diện nhà chúng tôi. Nhìn con nhỏ ư a suốt cả ngày tôi cảm thấy vô cùng sung sướng.

“Sau này khi lớn lên con nhất định phải giống ba đó, nếu không mẹ sẽ đánh vào mông con!” Tôi véo một cái nhẹ lên má con trai. Con phải giống ba chung thủy, không được trăng hoa, giống ba tài giỏi bảo vệ dân chúng, giống ba mạnh mẽ bảo vệ mẹ...

Diệp Gia Thành không biết về từ khi nào anh bước vào phòng tiến tới ôm tôi vào lòng:

“Bà xã, anh thật sự rất hạnh phúc!”

“Em cũng hạnh phúc lắm ông xã!” Tôi tựa vào vai anh.

Con trai nhìn thấy ba về liền nở nụ cười thật tươi bi bô, hai tay bé giơ lên như thể đang đòi ba ba cưng chiều. Sếp Diệp thấy thế mắng yêu:

“Diệp Giang Hạo, tên nhóc này để ba ôm mẹ một tí cũng không được sao, ba đâu có giành mẹ con!”

Tôi bật cười sau câu nói của anh, một nhà ba người hạnh phúc, ấm áp bên nhau trong tiếng cười trẻ thơ giòn tan!
Bình Luận (0)
Comment