Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn

Chương 7

Chương 7 GIẢ VỜ! LẠI TIẾP TỤC GIẢ VỜ!

Mắt Lư Xảo Nghiên lóe sáng, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt.



“Minh Thanh, ông không cần nói giúp tôi. Tôi biết, là tôi không tốt, tôi không nên làm Thiên Thiên nổi giận. Ông không cần vì tôi mà làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai ba con.”



Phó Thiên Thiên nhắm mắt lại.



Giả vờ! Lại tiếp tục giả vờ!



“Dì Xảo, hôm qua dì thua năm mươi triệu ở Hồng Trang. Nghe nói, xế chiều hôm nay dì đã trả hết nợ, không biết năm mươi triệu kia của dì từ đâu mà có?”



Sắc mặt Lư Xảo Nghiên thay đổi.



“Nói bậy, dì thua năm mươi triệu khi nào?”



“Vậy giấy nợ trong túi áo bên trái của dì là sao?”



Lư Xảo Nghiên liền chột dạ, che lấy túi áo khoác bên trái của mình.



Chết tiệt, sao con quỷ cái này lại biết trong túi áo của bà ta có giấy nợ? Chiều nay, sau khi trả nợ rồi lấy lại giấy nợ, bà ta đã quên xử lí nó, nên bây giờ mới để lại chứng cứ.



Phó Hồng Chương sầm mặt, đanh giọng quát: “Lấy ra!”



E sợ sự uy nghiêm của ông cụ, Lư Xảo Nghiên đành phải lấy giấy nợ từ trong túi áo.



Thấy Lư Xảo Nghiên lấy giấy nợ ra, sắc mặt Phó Minh Thanh rất khó coi.



Thấy Phó Linh Nguyệt nhíu mày với mẹ cô ta, Phó Thiên Thiên bèn cười khẩy, nói: “Hôm qua tôi bị hai kẻ bắt cóc ép hỏi tôi về tung tích của tín vật thừa kế cổ phần. Người biết về tín vật này chỉ có người nhà họ Phó. Tôi không muốn truy cứu ai là người đứng sau. Nhưng nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không quan tâm đến cốt nhục tình thân đâu, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.”



Lúc nói chuyện, Phó Thiên Thiên cố ý để lộ cái trán và cổ tay bị bầm tím.



Nghe Phó Thiên Thiên nói xong, lại nhìn thấy vết thương trên người cô, những người có mặt ở đây đều lập tức im lặng.



Người giúp việc đưa bát đũa cho Phó Thiên Thiên. Phó Thiên Thiên ngồi ăn cơm như thể không có ai bên cạnh. Sau khi ăn no, cô buông bát đũa xuống, đứng dậy đi lên tầng, không đếm xỉa tới mấy người ở dưới nhà nữa.



Đợi Phó Thiên Thiên đi rồi, ông cụ Phó mới nhìn Phó Minh Thanh, nói: “Minh Thanh, nói thế nào thì Thiên Thiên cũng là con gái ruột của con, sao con có thể làm thế?”



Phó Minh Thanh lặng thinh, nhưng trong mắt ông cụ Phó, vẻ mặt ấy của Phó Minh Thanh chính là ngầm thừa nhận.



Chỉ chốc lát sau, ông cụ Phó cũng đi lên tầng.

Chờ ông cụ Phó đi rồi, Phó Minh Thanh mới nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Phó Linh Nguyệt vẫn không dám lên tiếng sau câu nói vừa rồi của Phó Thiên Thiên.



“Chuyện bắt cóc Thiên Thiên có phải do con làm không?”



Phó Linh Nguyệt run rẩy, nước mắt rơi lã chã, quỳ phịch xuống trước mặt Phó Minh Thanh.



“Ba, ba hãy tin con, con không hề bắt cóc chị. Dù gì chị ấy cũng là chị ruột của con, sao con có thể làm chuyện đó được?”



Lư Xảo Nghiên nghiến răng, nói: “Ông à, chắc chắn là Thiên Thiên cố ý hãm hại Linh Nguyệt. Nếu hôm qua nó bị bắt cóc thật thì sao nó không báo cảnh sát? Sao đến giờ mới nói ra?”



Lời nói của Lư Xảo Nghiên khiến Phó Minh Thanh nửa tin nửa ngờ.



Chẳng lẽ thật sự là Phó Thiên Thiên đã đặt điều?



Phó Minh Thanh liếc nhìn giấy nợ trên bàn, nổi giận nhìn Lư Xảo Nghiên: “Số tiền trên tờ giấy nợ này, rốt cuộc bà lấy từ đâu?”



Lư Xảo Nghiên có tật giật mình, không dám ngẩng lên nhìn Phó Minh Thanh.



Thấy Lư Xảo Nghiên không dám nhìn mình, Phó Minh Thanh càng tức giận hơn.



“Tháng này thẻ phụ của bà sẽ tạm thời bị khóa, coi như trừng phạt.”



Lư Xảo Nghiên tự biết đuối lý, nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi, lần sau tôi không dám nữa.”



Sau khi Phó Minh Thanh cũng rời khỏi bàn ăn, Phó Linh Nguyệt lo lắng nhìn Lư Xảo Nghiên.



“Mẹ, ba khóa thẻ phụ của mẹ, vậy phải làm sao đây?” Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn



Lư Xảo Nghiên trừng mắt với Phó Linh Nguyệt. Ngay sau đó, bà ta chột dạ, bèn rụt cổ lại rồi đuổi theo Phó Minh Thanh, dỗ dành ông ta đừng khóa thẻ phụ của mình.



Chỉ còn lại một mình Phó Linh Nguyệt bên bàn ăn, cô ta nhìn về phía căn phòng của Phó Thiên Thiên trên tầng với vẻ mặt đầy căm tức.



Rơi từ sân thượng cao như vậy mà vẫn không chết, đúng là mạng lớn. Nhưng lần sau, Phó Thiên Thiên cô sẽ không may mắn như thế đâu!
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 7 GIẢ VỜ! LẠI TIẾP TỤC GIẢ VỜ!

Mắt Lư Xảo Nghiên lóe sáng, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt.



“Minh Thanh, ông không cần nói giúp tôi. Tôi biết, là tôi không tốt, tôi không nên làm Thiên Thiên nổi giận. Ông không cần vì tôi mà làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai ba con.”



Phó Thiên Thiên nhắm mắt lại.



Giả vờ! Lại tiếp tục giả vờ!



“Dì Xảo, hôm qua dì thua năm mươi triệu ở Hồng Trang. Nghe nói, xế chiều hôm nay dì đã trả hết nợ, không biết năm mươi triệu kia của dì từ đâu mà có?”



Sắc mặt Lư Xảo Nghiên thay đổi.



“Nói bậy, dì thua năm mươi triệu khi nào?”



“Vậy giấy nợ trong túi áo bên trái của dì là sao?”



Lư Xảo Nghiên liền chột dạ, che lấy túi áo khoác bên trái của mình.



Chết tiệt, sao con quỷ cái này lại biết trong túi áo của bà ta có giấy nợ? Chiều nay, sau khi trả nợ rồi lấy lại giấy nợ, bà ta đã quên xử lí nó, nên bây giờ mới để lại chứng cứ.



Phó Hồng Chương sầm mặt, đanh giọng quát: “Lấy ra!”



E sợ sự uy nghiêm của ông cụ, Lư Xảo Nghiên đành phải lấy giấy nợ từ trong túi áo.



Thấy Lư Xảo Nghiên lấy giấy nợ ra, sắc mặt Phó Minh Thanh rất khó coi.



Thấy Phó Linh Nguyệt nhíu mày với mẹ cô ta, Phó Thiên Thiên bèn cười khẩy, nói: “Hôm qua tôi bị hai kẻ bắt cóc ép hỏi tôi về tung tích của tín vật thừa kế cổ phần. Người biết về tín vật này chỉ có người nhà họ Phó. Tôi không muốn truy cứu ai là người đứng sau. Nhưng nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không quan tâm đến cốt nhục tình thân đâu, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.”



Lúc nói chuyện, Phó Thiên Thiên cố ý để lộ cái trán và cổ tay bị bầm tím.



Nghe Phó Thiên Thiên nói xong, lại nhìn thấy vết thương trên người cô, những người có mặt ở đây đều lập tức im lặng.



Người giúp việc đưa bát đũa cho Phó Thiên Thiên. Phó Thiên Thiên ngồi ăn cơm như thể không có ai bên cạnh. Sau khi ăn no, cô buông bát đũa xuống, đứng dậy đi lên tầng, không đếm xỉa tới mấy người ở dưới nhà nữa.



Đợi Phó Thiên Thiên đi rồi, ông cụ Phó mới nhìn Phó Minh Thanh, nói: “Minh Thanh, nói thế nào thì Thiên Thiên cũng là con gái ruột của con, sao con có thể làm thế?”



Phó Minh Thanh lặng thinh, nhưng trong mắt ông cụ Phó, vẻ mặt ấy của Phó Minh Thanh chính là ngầm thừa nhận.



Chỉ chốc lát sau, ông cụ Phó cũng đi lên tầng.

Chờ ông cụ Phó đi rồi, Phó Minh Thanh mới nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Phó Linh Nguyệt vẫn không dám lên tiếng sau câu nói vừa rồi của Phó Thiên Thiên.



“Chuyện bắt cóc Thiên Thiên có phải do con làm không?”



Phó Linh Nguyệt run rẩy, nước mắt rơi lã chã, quỳ phịch xuống trước mặt Phó Minh Thanh.



“Ba, ba hãy tin con, con không hề bắt cóc chị. Dù gì chị ấy cũng là chị ruột của con, sao con có thể làm chuyện đó được?”



Lư Xảo Nghiên nghiến răng, nói: “Ông à, chắc chắn là Thiên Thiên cố ý hãm hại Linh Nguyệt. Nếu hôm qua nó bị bắt cóc thật thì sao nó không báo cảnh sát? Sao đến giờ mới nói ra?”



Lời nói của Lư Xảo Nghiên khiến Phó Minh Thanh nửa tin nửa ngờ.



Chẳng lẽ thật sự là Phó Thiên Thiên đã đặt điều?



Phó Minh Thanh liếc nhìn giấy nợ trên bàn, nổi giận nhìn Lư Xảo Nghiên: “Số tiền trên tờ giấy nợ này, rốt cuộc bà lấy từ đâu?”



Lư Xảo Nghiên có tật giật mình, không dám ngẩng lên nhìn Phó Minh Thanh.



Thấy Lư Xảo Nghiên không dám nhìn mình, Phó Minh Thanh càng tức giận hơn.



“Tháng này thẻ phụ của bà sẽ tạm thời bị khóa, coi như trừng phạt.”



Lư Xảo Nghiên tự biết đuối lý, nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi, lần sau tôi không dám nữa.”



Sau khi Phó Minh Thanh cũng rời khỏi bàn ăn, Phó Linh Nguyệt lo lắng nhìn Lư Xảo Nghiên.



“Mẹ, ba khóa thẻ phụ của mẹ, vậy phải làm sao đây?” Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn



Lư Xảo Nghiên trừng mắt với Phó Linh Nguyệt. Ngay sau đó, bà ta chột dạ, bèn rụt cổ lại rồi đuổi theo Phó Minh Thanh, dỗ dành ông ta đừng khóa thẻ phụ của mình.



Chỉ còn lại một mình Phó Linh Nguyệt bên bàn ăn, cô ta nhìn về phía căn phòng của Phó Thiên Thiên trên tầng với vẻ mặt đầy căm tức.



Rơi từ sân thượng cao như vậy mà vẫn không chết, đúng là mạng lớn. Nhưng lần sau, Phó Thiên Thiên cô sẽ không may mắn như thế đâu!
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Bình Luận (0)
Comment