Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 48

Nhà họ Thiệu nằm trong một cái thôn nhỏ cách Giang Thành trăm dặm, so với thành phố sầm uất huyên náo, nơi đây giống như bị ngăn cách với đời, yên lặng, thanh tĩnh.

Thiệu Bảo Toàn dậy thật sớm, làm bữa sáng rồi đi cho gà cho heo ăn, xong xuôi mới đi gọi em trai em gái thức dậy.

"Niếp Niếp*, Tường Tử, mau dậy ăn cơm, không dậy là trễ học đó."

*Cách gọi trẻ em một cách thân mật

Niếp Niếp lên tiếng nhưng Tường Tử không phản ứng chút nào, Thiệu Bảo Toàn nhìn thời gian, đã gần bảy giờ rồi, sợ em trai ngủ quên nên lập tức bước vào phòng đánh thức. Thiệu Tường ngủ rất say, Thiệu Bảo Toàn gọi mấy tiếng em ấy mới dậy.

Bị phá khỏi giấc mộng đẹp, Thiệu Tường hết sức bực bội, "Anh gọi gì mà như gọi hồn thế, để em ngủ thêm một lát nữa đi mà!"

Vừa nói vừa kéo chăn che lên che đầu, không để ý tới Thiệu Bảo Toàn nữa. Thiệu Bảo Toàn biết em trai bị ba mẹ chìu hư, vẫn còn có tính khí của con nít, vì vậy cậu đành phải kiên nhẫn dụ dỗ, "Em mau dậy đi, ngủ nữa là đến lớp trễ đó."

"Phiền chết đi được, một ngày anh không thúc giục thì chết hả?" Thiệu Tường bị làm phiền, rốt cuộc cũng vùng vằng thức dậy.

Em trai vừa đứng lên, Thiệu Bảo Toàn lập tức thấy được dưới gối lộ ra một chiếc điện thoại mới tinh, rất đẹp. Thiệu Bảo Toàn chưa từng dùng nhưng cũng biết nhãn hiệu, iphone X đời mới nhất, đầu năm vừa lên kệ, thấp nhất cũng phải hơn tám ngàn.

Thiệu Bảo Toàn ngẩn ra, trong lòng khang khác, ba mẹ thương em trai nhất, muốn cái gì cho cái đó, ngay cả điện thoại mắc như vậy mà cũng mua. Nhưng đối với tiền học phí của cậu, một đồng cũng không cho.

Mắt Thiệu Bảo Toàn chua xót, cố gắng đè nén để không quặn lòng. Cậu hít sâu một hơi, làm bộ như không có gì ra khỏi phòng Thiệu Tường. Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy ba mẹ từ ngoài đồng trở về, mỗi người gánh một cái cuốc, trên gấu quần và giày đều là đất bùn. Hai người đều phải làm lụng vất vả, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc, nếp nhăn khắc sâu trên mặt, nhìn là biết bị sự khổ cực bám lấy.

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của cha mẹ, Thiệu Bảo Toàn chợt cảm thấy áy náy vì sự oán trách khi nãy của mình, cha mẹ đã rất cực khổ nuôi dưỡng anh em bọn họ, trời chưa sáng đã ra đồng làm việc, bây giờ mới về ăn sáng, mình còn oán trách cái gì? Mình là con trai trưởng, cha mẹ thương yêu em út là đúng, em trai không hiểu chuyện tiêu tiền quá trớn, chẳng lẽ mình cũng vậy sao? Thiệu Bảo Toàn vừa nghĩ như thế vừa cảm thấy tự trách.

Thiệu Bảo Toàn bước lên nhận lấy cuốc xẻng trong tay cha mẹ, để hai người rửa tay rửa mặt, Niếp Niếp đã xới cơm xong, Thiệu Tường không đợi mọi người ngồi xuống mà đã bưng chén lên ăn.

Cha mẹ không giận mà ngược lại còn hết sức bao dung khuyên Thiệu Tường, "Tường Tử ăn nhiều một chút nhé, đi học rất khổ cực, phải chú ý dinh dưỡng..."

Thiệu Bảo Toàn là người cuối cùng ngồi vào bàn, yên lặng cầm bánh bao lên ăn. Bữa sáng đơn giản cũng đã ăn xong, Thiệu Bảo Toàn do dự nói với mẹ mình, "Mẹ, chủ nhiệm bảo con nộp học phí, trong lớp chỉ còn mình con chưa nộp..."

Thiệu Bảo Toàn đi làm công kiếm hơn mười ngàn, về nhà lập tức bị mẹ thu mất, nói cậu còn nhỏ sợ bỏ lung tung rồi mất. Thiệu Bảo Toàn không băn khoăn đưa tất cả tiền kiếm được cho mẹ, không giữ lại chút nào.

Vào năm phải đóng tiền học, cậu nói với mẹ mấy lần nhưng đều bị bà dùng các loại cớ gia hạn. Bây giờ đã quá thời hạn đóng tiền, chủ nhiệm lớp đã nói lần cuối, bảo hôm nay không đóng thì cậu không cần đi học nữa.

Mẹ Thiệu vừa nghe phải đóng học phí thì ánh mắt tránh né, nói quanh co, "Toàn à, có thể gia hạn một thời gian nữa không, con nói với cô giáo rằng kinh tế nhà chúng ta khó khăn, nhờ cô thư thả..."

Thiệu Bảo Toàn cũng rất khó xử, "Mẹ, cô giáo nói hôm nay không đóng thì không cần đi học nữa... Mẹ, không phải là con vừa đem về mười ngàn sao? Học phí chỉ cần hai ngàn tám..."

*****

Buổi sáng Sơ Ngữ đi đến tiệm, không ngờ gặp được một người. Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đứng trước cửa tiệm, trong ngực ôm một con chó, vùi đầu vào người nó, cả người co rút, bóng lưng tuyệt vọng.

"Thiệu Bảo Toàn?"

Sơ Ngữ thử thăm dò kêu một tiếng, Thiệu Bảo Toàn nghe giọng cô thì chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu cảm ngơ ngác, hai mắt vô thần. Cho đến khi nhìn thấy Sơ Ngữ, hai mắt thất thần của cậu ta mới tìm về tiêu điểm, khao khát sáng ngời. Cậu ấy nhanh chóng đứng dậy nhưng vì cử động quá mạnh nên choáng váng, thiếu chút nữa là té lăn trên đất.

Sơ Ngữ vội vàng đỡ cậu ta, Thiệu Bảo Toàn khẩn trương nói, "Chị, chị mau giúp em cứu nó đi, chị mau cứu nó, chị là bác sĩ thú y phải không? Chị mau mau cứu nó đi..."

Giọng Thiệu Bảo Toàn dồn dập giống như là bắt được cái phao cứu mạng cuối cùng vậy. Ánh mắt Sơ Ngữ chuyển sang nhìn con chó cậu ta đang ôm.

Đây là một con chó hết sức già nua, ánh mắt nó đục ngầu, da thịt nhão, lông trên người đã mất đi sự sáng bóng, thậm chí có hơi loang lổ. Hô hấp nó nặng nề, giống như tiêu phí rất nhiều thể lực mới có thể hoàn thành một lần thở.

Sinh lão bệnh tử không phải chỉ có ở con người, chó cũng giống như vậy, hơn nữa chu kỳ sinh mạng của bọn nó còn ngắn hơn loài người. Sơ Ngữ nhìn một lần đã nhận ra, con chó này e rằng sẽ sống không lâu nữa.

Cô không lên tiếng, lấy chìa khóa ra mở cửa, gọi Thiệu Bảo Toàn, "Vào trước đi đã."

Cậu thiếu niên ôm chó, vội vàng đi theo sau lưng cô, "Chị, chị có thể cứu nó đúng không? Nó sẽ không có chuyện gì đúng không?"

Sơ Ngữ nhìn bộ dạng vội vàng lại lo lắng của cậu ta, quả thực không nỡ nói ra sự thật, cô đành đưa tay ra, "Đưa nó cho chị đi."

Trong mắt cậu thiếu niên có ánh sáng của hy vọng, thận trọng đưa nó qua cho cô.

So với dự đoán thì còn nhẹ, con Labrador này dường như không có vết thương nặng nề gì. Sơ Ngữ đặt nó lên bàn, trông nó giống như ông lão vào tuổi xế chiều vậy, yếu ớt vô lực, ngay cả đứng cũng không vững, hễ làm gì tốn thể lực là nó liền thở hổn hển.

Sơ Ngữ vừa làm kiểm tra vừa dịu dàng nói chuyện với nó, "Ngoan, đừng sợ nha, chị sẽ rất nhẹ nhàng. Chị có thể nghe hiểu em nói chuyện đó, vậy em có muốn nói gì với cậu ấy không? Chị có thể giúp em chuyển lời."

Ánh mắt đục ngầu của Lão Hổ bỗng nhiên ngời sáng, "Chị... Nói thật?"

Nó thở hổn hển, mỗi lần nói một câu ngắn đều phải dừng lại thở hai lần. Sơ Ngữ gật đầu nói, "Ừ, chị không lừa em đâu."

"Vậy... Tốt quá... Tốt lắm, em... không sợ... chết, em chỉ sợ... chết rồi... thì mang theo... bí mật này. Sợ lại không có người... quan tâm yêu mến... chủ nhân."

Một câu dài nó nói đứt quãng, vô cùng tốn sức, Sơ Ngữ không hề thúc giục mà chỉ kiên nhẫn nghe nó nói, thỉnh thoảng giúp nó thở dễ hơn, để cho nó thoải mái một chút.

"Em đừng gấp, từ từ nói."

"Không, em... Nếu không nói, thì, thì... không còn thời gian." Nó kích động, lại thở mạnh hơn.

Sơ Ngữ không dám khuyên nó, chỉ có thể tiếp tục nghe nó nói.

Thiệu Bảo Toàn ở bên ngoài phòng chữa trị nhìn vào, trong lòng vừa lo âu vừa không nhịn được tức giận, nghĩ tới chuyện lúc trước, cậu không nhịn được căm giận.

Ba mẹ từ nhỏ thiên vị em trai em gái, cậu chưa bao giờ than phiền, không đóng nổi học phí cậu cũng không trách bọn họ, một mình ra ngoài đi làm, kiếm được học phí một kỳ thì trở về tiếp tục đi học. Dù vậy, Thiệu Bảo Toàn cũng không cảm thấy uất ức. Cậu thông cảm cho cha mẹ, không đành lòng để bọn họ quá vất vả, cho nên cậu tự lừa dối mình, bởi vì mình là con trai trưởng cho nên ba mẹ mới nghiêm khắc với mình như vậy, để em trai em gái cũng biết nghe lời.

Bởi vì cậu là anh.

Từ nhỏ đến lớn Thiệu Bảo Toàn chưa bao giờ có quần áo mới, không có giày mới, đều dùng đồ cũ của anh em họ hàng. Nhưng em trai em gái đều có quần áo mới. Thậm chí là đồ chơi mới. Lúc hai em đi chơi, cậu phải ở nhà nấu cơm làm việc nhà, ra đồng làm việc. Có lúc cậu cũng cảm thấy uất ức, chỉ cần ba mẹ nói một câu, con là anh, Thiệu Bảo Toàn lại không thể than phiền gì nữa.

Cậu là anh, chỉ vì là anh. Nhưng có nhà ai cầm tiền con trai lớn của mình khổ cực làm nửa năm để kiếm học phí đi mua điện thoại cho em trai đâu chứ? Cậu không hiểu cái điện thoại hơn chín ngàn và cái điện thoại 800 tệ dùng để giao hàng của cậu có gì khác nhau, cũng không hiểu ba mẹ thiên vị đến mức nào mới có thể cầm tiền mình gian nan khổ sở kiếm được mua điện thoại cho em trai?

Đều là con, cậu không cần ba mẹ phải cưng chiều cậu như thế nhưng ít nhất một chút công bằng cũng không có sao?

Cho dù đã biết ba mẹ thiên vị như thế nhưng vào lúc ấy, lòng của Thiệu Bảo Toàn cũng đã nguội lạnh. Cậu không còn ôm bất cứ hy vọng nào với cha mẹ nữa, không mong đợi bọn họ có thể đối xử công bằng với mình nữa. Nhưng ngay khi Thiệu Bảo Toàn yêu cầu em trai bán điện thoại, trả lại tiền học phí cho mình, người một nhà đều đứng về phía em trai, chỉ trích cậu không hiểu chuyện, không yêu quý người nhà, vì tư lợi...

À, đến tột cùng thì ai mới vì tư lợi? Cầm tiền cậu kiếm được để nộp học phí đi mua điện thoại di động, không phải là cậu. Thậm chí bởi vì cái yêu cầu này, Thiệu Tường nổi trận lôi đình, đập cửa bỏ đi, sau đó vẫn không bớt hận, nhắm vào Lão Hổ đạp mấy đá trút giận...

Lão Hổ đã lớn tuổi, làm sao nó dám đối xử với Lão Hổ như thế?

Thiệu Bảo Toàn nuôi Lão Hổ mười bảy năm, từ khi cậu biết chuyện, Lão Hổ vẫn luôn ở bên cạnh, cậu không nhiệt tình với mọi người nhưng lại thân nhất với nó... Bị Thiệu Tường đạp thì nó hôn mê bất tỉnh ngay lập tức. Cậu chạy như điên đến tiệm thú y trong huyện chữa trị, tất cả thầy thuốc đều nói không cứu được nữa, tuyệt vọng, cậu chợt nhớ tới Sơ Ngữ... Chị ấy lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu Lão Hổ.

Sơ Ngữ ôm Lão Hổ đi ra, đối diện với ánh mắt tràn đầy hy vọng của Thiệu Bảo Toàn, cô lại không dám nhìn, cô phụ lòng hy vọng của cậu ta, không có cách nào cứu Lão Hổ.

Thiệu Bảo Toàn nhìn cô, cũng biết tia hy vọng cuối cùng đã tan vỡ.

Giây phút sa sút ngắn ngủi đã qua, cậu bỗng nhiên tỉnh táo lại, "Xin lỗi chị, làm phiền chị quá. Em biết Lão Hổ lớn tuổi, không bị thương cũng sẽ không chịu được mấy ngày, chỉ là em không muốn tiếp nhận sự thật này, luôn muốn thử một lần, có lẽ là có thể cứu về được. Mới vừa rồi em tỏ vẻ khó chịu mong chị đừng buồn."

Sơ Ngữ gật đầu, tỏ ý cô không để trong lòng. Cô có thể hiểu được cảm giác của cậu ấy, Lão Hổ đối với cậu ấy đã không còn đơn thuần là một người bạn. Nó là người thân nhất với cậu ấy, thậm chí còn thân hơn cha mẹ.

Đúng vậy, cha mẹ bây giờ.

Nhớ tới lúc trước thỉnh thoảng Thiệu Bảo Toàn nhắc tới người nhà, ánh mắt đó chứa đầy sự hạnh phúc và ghen tị, nếu như không phải là Lão Hổ nói, Sơ Ngữ cũng không ngờ Thiệu Bảo Toàn không phải là con ruột của cha mẹ cậu ấy.
Bình Luận (0)
Comment