Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 66

Giản Diệc Thừa nổ máy xe, bỗng nhiên anh nhận được một cú điện thoại.

"Muốn nó sống thì mày chỉ được phép tới một mình, không được dẫn cảnh sát tới, nếu không thì chờ nhặt xác đi!"

Giản Diệc Thừa siết chặt điện thoại, mặt lạnh như băng.

"Được, tôi đi một mình!" Anh nhanh chóng, "Không được làm cô ấy bị thương, cô ấy không liên quan, có chuyện gì thì ông cứ nhằm vào tôi!"

"Hãy nhớ những gì mày đã nói. Bến tàu Nam Loan, đợi mày một tiếng, không đến thì tao giết con tin!" Nói xong lập tức cúp điện thoại.

"Là Diêu Sơn Hà?" Lâm Lang ngồi kế bên thấy anh bắt điện thoại, sắc mặt không ổn, ngay lập tức đoán được.

"Các cậu xuống đi." Giản Diệc Thừa cắt đứt lời anh ta, "Diêu Sơn Hà chỉ cho tớ đi một mình, nếu không sẽ giết con tin."

Hả?

Hai người Lâm Lang kinh hãi, bọn họ chợt hiểu ý đồ của ông ta, ban đầu chỉ có một mình Giản Diệc Thừa theo vụ điều tra ma túy này, mà người cung cấp đầu mối lại là Sơ Ngữ, như bây giờ thì lẽ nào là muốn trả thù hai người họ?

"Lão Giản cậu đừng kích động, đây là một cái bẫy, chúng ta về cục trước thương lượng kế hoạch, nhất định có thể cứu Sơ Ngữ, cậu không thể một mình mạo hiểm được." Hai người vội vàng khuyên nhủ. Nếu là vụ bắt cóc thông thường thì bọn họ sẽ cho anh đi, nhưng đối phương là một tên buôn ma túy cực kỳ ma ranh, hơn nữa cũng thể hiện rõ mục đích muốn báo thù, dĩ nhiên bọn họ không thể trơ mắt nhìn anh đi chịu chết.

Giản Diệc Thừa quả quyết từ chối, "Không được, Sơ Ngữ đang ở trong tay hắn, tớ không liều không được, các cậu về đi."

"Lão Giản..."

"Xuống xe!" Giản Diệc Thừa gầm nhẹ một tiếng. Cho tới bây giờ chưa ai từng thấy dáng vẻ gấp rút như hôm nay của anh, hai người Lâm Lang không dám khuyên nữa, đành phải xuống xe. Hai người còn còn chưa đứng vững thì anh đã lái xe đi, giống như tên rời cung, trong nháy mắt phóng xa.

Tiểu Triệu ủ dột mặt mày hỏi Lâm Lang, "Làm sao bây giờ? Chúng ta không đuổi theo thật hả? Anh Giản sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"

Lâm Lang lắc đầu, "Đi, về cục trước, lão Giản vừa ám chỉ cho tôi."

"Hả? Ám chỉ cái gì, sao em không biết?"

*******************

Sơ Ngữ tỉnh lại đã thấy mình ở trong một căn phòng tối, không có một tia sáng, đưa tay không thấy được năm ngón, cái gì cũng không thấy. Cô thử cử động, phát hiện tay chân mình bị cột chặt, không thể động đậy, ngoài miệng cũng dán băng keo.

"Ha."

Một tiếng cười nhạt trầm thấp đột ngột truyền tới. Diêu Sơn Hà? Sơ Ngữ giật mình, cô không biết ông ta cũng đang ở trong căn phòng này.

"Ưm ưm ưm..."

Miệng Sơ Ngữ bị dán băng keo, muốn nói cũng không nói được. Nhưng người trong bóng tối hiển nhiên hiểu ý cô.

"Ngoan nào, đừng lộn xộn, nếu không cái dao trong tay tao cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu."

Lưỡi dao lạnh như băng vạch qua mặt cô, Sơ Ngữ sợ hãi, không dám cử động nữa.

"Tao quá xem thường mày rồi, ngụy trang tốt thế, ngay cả tao cũng bị lừa." Giọng nói trầm thấp của Diêu Sơn Hà từ bên tai cô truyền tới, Sơ Ngữ muốn né tránh nhưng nghĩ đến cái dao vẫn còn trên cổ mình, chỉ đành phải nhẫn nại.

"Một tay tao lập ra kế hoạch, hoàn mỹ biết bao, không có bất kỳ sơ hở nào, ngay cả cảnh sát cũng bị lừa, không ngờ lại bị một con nhỏ như mày phát hiện. Nói đi, sao mày biết?"

"Ưm ưm..."

"À, tao quên mất, bây giờ mày không nói được." Mũi dao lạnh dời đến gương mặt Sơ Ngữ, "Tao sẽ mở băng dán cho mày nhưng mày phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu dám la to lên gọi người tới thì khuôn mặt xinh đẹp này không giữ được nữa đâu."

Giọng nói như vọng lên từ địa ngục khiến Sơ Ngữ không nhịn được rùng mình một cái, đáy lòng bộc phát nỗi sợ hãi.

Miếng băng keo đột nhiên bị xé ra mạnh mẽ khiến cô đau chảy cả nước mắt, cô cảm thấy như lớp da ngoài miệng cũng bị xé ra luôn rồi.

"Nói đi, sao mày phát hiện?"

Người ở dưới dao, Sơ Ngữ không dám làm điều dại dột, cô hết sức ngoan ngoãn trả lời hắn.

"Tôi chẳng qua chỉ thấy ba người mua ba hộp thuốc cảm giống nhau như đúc..."

Diêu Sơn Hà dường như không tin nổi, "Chỉ như vậy?"

Cổ họng Sơ Ngữ đau rát, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, nhẫn nại giải thích, "Tôi cũng học y, người bị bệnh thật sẽ không chỉ mua một hộp thuốc cảm, hơn nữa triệu chứng không giống cảm, giống bị nghiện hơn..."

Diêu Sơn Hà suy nghĩ, không biết có tin hay không.

*******************

Giản Diệc Thừa lái xe nhanh hết mức có thể, cây cối hai bên không ngừng thụt lùi, đến mức chỉ có thể thấy bóng mờ. Thỉnh thoảng có điện thoại từ cục gọi tới khuyên anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, Giản Diệc Thừa chỉ nghe một cuộc, mấy cuộc sau không hề bắt máy.

Trong lòng anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Sơ Ngữ tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

"Cho nên, lần thứ ba mày tới tiệm là đã phát hiện bí mật, vẫn còn diễn cho tao xem?" Diêu Sơn Hà suy tư một lát, sau đó hỏi.

Sơ Ngữ nghe ra mùi nguy hiểm, cô thận trọng đáp, "Ừ..."

Nếu Diêu Sơn Hà phát hiện cô là người báo tin, vậy dĩ nhiên hắn ta sẽ nghi ngờ lần thứ ba cô đến tiệm, giờ cô chối sẽ càng chọc giận đối phương. Mặc dù có lẽ thừa nhận cũng không tốt hơn gì mấy.

Quả nhiên, Diêu Sơn Hà cười lạnh một tiếng, "Vậy đúng thật là tao xem thường mày rồi!"

Sơ Ngữ vô cùng sợ hắn ta sẽ làm gì mình, đầu óc nhanh chóng hoạt động, cô hỏi, "Vậy sao ông nghi ngờ tôi?" Dù là nói gì, trì hoãn thời gian đã rồi tính.

"Kéo dài thời gian sao?" Diêu Sơn Hà hiểu thấu suy nghĩ cô, "Ay, nhưng mà tao đồng ý, dù sao còn một người chưa đến."

Sơ Ngữ hốt hoảng, hắn ta có ý gì? Còn ai chưa tới? Cô bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, tay chân lạnh như rơi vào hầm băng.

Giản Diệc Thừa!

Diêu Sơn Hà không chỉ muốn báo thù cô mà còn muốn trả thù Giản Diệc Thừa!

Không quan tâm cô đang sợ hãi thế nào, Diêu Sơn Hà tự mình giải thích, "Sau khi tao chạy trốn, nghĩ hàng trăm lí do vẫn không hiểu tại sao kế hoạch hoàn mỹ như vậy lại xảy ra sơ xót? Tao không nghĩ được là sai ở chỗ nào nên trở về gần tiệm thuốc, định coi xem là ai."

Ban đầu toàn bộ đường dây sản xuất ma túy bị cảnh sát đột kích, hắn đã biết tiệm thuốc của mình xảy ra vấn đề. Đây đơn giản là chuyện không thể chấp nhận nổi. Tất cả nhân viên tiệm thuốc đều do một tay hắn đào tạo, kết quả nhân viên không mắc sai lầm, lỗi là do chính hắn!

Diêu Sơn Hà không thể bỏ qua vì vậy sau khi chạy trốn lại len lén quay về, muốn biết ai là người phát hiện ra kế hoạch hoàn hảo của hắn ta.

"Kết quả, tao thấy mày và cha mẹ mày đi ra từ tiểu khu, cha mày rất khỏe mạnh, không có chỗ nào giống người bị cao huyết áp cả."

Cho nên hắn ta nghi ngờ, sau đó hỏi thử, quả nhiên ông ta không bị cao huyết áp.

Cũng chính vì chuyện này cho nên hắn mới biết, mình lại bị một con nhỏ tính kế, âm thầm phá hủy tất cả kế hoạch kinh doanh, thậm chí bạn trai nó còn ra mặt hành động.

Diêu Sơn Hà nuốt không trôi cho nên mới có chuyện trả thù hôm nay.

Sơ Ngữ nghe xong càng sợ hãi, "Ông gặp ba mẹ tôi? Bọn họ thế nào rồi?"

Giờ phút này trong lòng cô vô cùng hối tiếc, ban đầu mình xông xáo để làm gì? Còn lanh chanh gọi điện thoại, lần này tốt rồi, kéo cả ba mẹ vào! Sơ Ngữ không ngừng an ủi mình, sẽ không, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

"Yên tâm, tao không động đến bọn họ, ba mẹ mày cứ kè kè bên nhau, tao không tìm được cơ hội hạ thủ." Diêu Sơn Hà lên tiếng cười quái dị.

Nghe vậy, Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó càng tự trách, quả nhiên vẫn làm liên lụy hai người, nếu ba mẹ tách nhau ra có lẽ nào sẽ bị hắn ta làm hại? Giờ phút này, Sơ Ngữ hoảng sợ không thôi, chảy nước mắt, đầu óc cô lúc đó bị úng nước rồi!

"Sơ Ngữ! Sơ Ngữ! Em ở đâu?"

Bên ngoài mơ hồ truyền tới giọng Giản Diệc Thừa, Sơ Ngữ lập tức thức tỉnh, bây giờ không phải là lúc hối hận, còn anh nữa, cô phải nghĩ biện pháp cảnh báo đừng để anh tới. Không thì cả anh cũng sẽ rơi vào bẫy của Diêu Sơn Hà.

"Kêu đi, mau bảo nó tới đây." Diêu Sơn Hà nói.

Lời của ông ta khiến Sơ Ngữ nuốt lại ý định kêu lên vào bụng, nếu cô kêu lên, Giản Diệc Thừa sẽ bất chấp tất cả xông vào.

"Chậc, đúng là vợ chồng tình thâm." Diêu Sơn Hà nói, sau đó ông ta không báo trước bỗng nhiên nâng dao lên. Sơ Ngữ nhạy cảm nhận ra được mối nguy hiểm, thân thể nhanh hơn đầu óc một bước, theo bản năng lăn một vòng, con dao lệch khỏi vị trí chết người, cắm vào đùi cô.

"A!"

Nỗi đau đớn kịch liệt khiến cô không nhịn được phải kêu lên, tiếng kêu ngắn ngủi thảm thiết truyền tới tai Giản Diệc Thừa, anh lập tức nhận biết phương hướng, chạy nhanh như bay đến.

Diêu Sơn Hà nghe được tiếng bước chân dần tới, rút dao ra, nhanh chóng đẩy cửa, nhảy xuống xe phóng đi.

Cửa vừa mở ánh sáng lập tức tràn vào, Sơ Ngữ thích ứng ánh sáng xong mới biết nơi cô tưởng là một căn phòng lại là trong một thùng xe container. Bên ngoài là từng thùng hàng, xa hơn là một vùng nước biển màu đen.

Sơ Ngữ biết đây là đâu, bến tàu Nam Loan.

Bên ngoài truyền tới tiếng anh hô to, Sơ Ngữ gào lên, "Giản Diệc Thừa, em không sao, anh cẩn thận, Diêu Sơn Hà vừa bỏ chạy ra ngoài."

Sơ Ngữ nhịn đau, rút dây áo đầm quấn lên vết thương, tạm thời cầm máu.

Cô vừa băng xong Giản Diệc Thừa đã xuất hiện bên ngoài, thấy cô anh vội vàng nhảy lên, hỏi, "Sơ Ngữ, em không sao chứ..."

Vừa tới gần anh đã ngửi được một mùi máu tanh, "Em bị thương? Bị thương ở đâu?"

Sơ Ngữ nhịn đau, miễn cưỡng mỉm cười an ủi anh, "Bị thương trên đùi, không chạm đến được động mạch, anh đừng lo lắng."

Giản Diệc Thừa không yên tâm, cầm điện thoại mở đèn pin lên, kiểm tra vết thương. Ngay tại lúc này, "két" một tiếng, cửa xe bị đóng lại, bên ngoài truyền tới tiếng khóa.

Sơ Ngữ hoảng hốt, "Ông ta nhốt chúng ta?"

Giản Diệc Thừa phản ứng nhanh hơn, đi tới cửa, dùng sức đạp mấy cái, không đẩy ra được, bên ngoài đã bị khóa lại.

Rất nhanh truyền tới tiếng xe chạy, cảm nhận được buồng xe đung đưa, hai người lập tức hiểu Diêu Sơn Hà đang lái đi.

"Làm sao bây giờ? Ông ta định chở chúng ta đến đâu?"

Trong lúc nguy cấp, Giản Diệc Thừa nhanh chóng nghĩ tới mục đích của Diêu Sơn Hà. "Ông ta định thả chúng ta xuống biển!"

Diêu Sơn Hà biết mình không phải là đối thủ của anh nên từ lúc bắt đầu đã không có ý định đối đầu trực diện, hắn ta bắt cóc Sơ Ngữ trước, sau đó dẫn dụ anh tới.

Hắn ta trói Sơ Ngữ vào tận cùng bên trong, còn làm cô bị thương, sau đó Giản Diệc Thừa nhất định sẽ đi cứu cô, lúc này hắn ta nhân cơ hội khóa xe lại, lái đến cửa biển, cùng nhau dìm chết hai người họ.

Hắn đã chuẩn bị đường thoát thân, thả thùng container xuống biển xong nhanh chóng chạy về phía bến tàu, nơi đã chuẫn bị sẵn ca nô.

Lúc Lâm Lang dẫn người đến, ca nô đã chạy xa, chỉ có thể thấy bóng mờ trắng. Mà có lẽ Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ ở trong xe đã sớm chìm vào lòng biển, không thấy bóng dáng.
Bình Luận (0)
Comment