Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 103

Lâm Húc Dương đi theo Phương Thanh Di bằng thang máy đến văn phòng của cô ở tầng ba.

Phòng làm việc của người phụ nữ này rất rộng, bố trí đơn giản và trang nhã. Ở giữa có một chiếc máy tính Apple được đặt trên chiếc bàn làm việc với kiểu dáng đơn giản và mới lạ. Trên tường có một chiếc ghế sofa tiếp khách và một chiếc bàn kính. Chân tường được trang trí bằng những chậu cây càng làm tăng thêm cảm giác tràn trề sức sống cho văn phòng. Bức tường kính trong suốt xung quanh có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài tòa nhà.

Phương Thanh Di đi tới chiếc ghế sau bàn ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương đứng ngoan ngoãn trước bàn làm việc, giống như một nhân viên mắc lỗi.

"Cậu làm sao đấy hả? Tôi đã nhắc nhở cậu là không có thẻ ra vào thì bảo vệ sẽ ngăn cản, vậy mà cậu vẫn làm mất được? Chuyện tôi đã giao hẹn với cậu, cậu có để tâm không vậy? Người lớn như thế này rồi mà còn quên trước quên sau vậy."

Phương Thanh Di hỏi với vẻ không vui.

"Xin lỗi, tôi để trong túi, không biết sao lại rơi mất."

Lâm Húc Dương ngại ngùng đáp.

"Thôi bỏ đi, không nói cái này nữa. Tôi nhắc nhở cậu một câu, không biết thì nói ít thôi!"

Phương Thanh Di lạnh lùng nhìn Lâm Húc Dương.

"Cô nói vậy là có ý gì?"

Lâm Húc Dương khó hiểu hỏi.

"Chiếc bật lửa phiên bản giới hạn của Diệp thiếu gia mấy nghìn tệ? Cậu thử đi mua về cho tôi xem nào? Vừa mở miệng ra người ta đã biết cậu không biết gì hết rồi!"

Phương Thanh Di như nói với giọng điệu khinh thường.

"Làm sao tôi biết được, bình thường tôi toàn dùng bật lửa một tệ, nhiều nhất cũng chỉ vài chục, vài trăm tệ. Tôi nghĩ bật lửa của anh ta cũng tầm vài nghìn tệ thôi, lẽ nào còn đắt hơn?"

Lâm Húc Dương vặn hỏi.

"ZIPPO phiên bản giới hạn toàn cầu, bất kỳ cái nào cũng đều lên tới trăm nghìn trở lên, cậu lại nói là mấy nghìn, tôi cảm thấy bị cậu làm cho mất hết cả mặt mũi rồi!"

Phương Thanh Di tức giận giải thích.

"Trăm nghìn! Quái! Người giàu thật sự không có chỗ tiêu tiền hay sao?"

Lâm Húc Dương kinh ngạc hỏi.

"Thôi đi, công ty chúng ta tập trung vào các mặt hàng xa xỉ dành cho phụ nữ. Sau này cậu sẽ cần phải học nhiều nhãn hiệu cao cấp hơn để nâng cao nhận thức của mình. Mặc dù bật lửa ZIPPO không được coi là nhãn hiệu đắt tiền, nhưng họ có một số dòng giá rất đắt, đắt hơn cả bật lửa Cartier, DuPont nói chung. Có thời gian cậu nên tìm hiểu một chút những gì cần phải tìm hiểu. Không chỉ giới hạn đối với nữ giới, mà đồ của nam giới cũng vậy.”

Phương Thanh Di ấn vào thái dương mình một chút và giải thích, không biết tại sao cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

"Ừm ... thôi được, tôi sẽ học!"

Lâm Húc Dương gật đầu, trước đó nhiều nhất anh cũng chỉ nghe đến ZIPPO, còn DuPont, Cartier? Cái quái gì thế này, bật lửa còn có nhãn hiệu này?

"Trông cô ... như thể rất mệt mỏi, có sao không?"

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương không khỏi quan tâm.

"Không sao, công việc là như vậy, gần đây công ty nhiều việc..."

Phương Thanh Di lắc đầu, sau đó ánh mắt ngập ngừng một chút rồi giải thích: “Hôm nay Diệp Thiếu Thiên đến để nói chuyện với tôi về việc hợp tác, điều này khá quan trọng đối với công ty chúng ta ở giai đoạn này, đặc biệt là sau khi tổn thất trong vụ kinh doanh lần trước. Nếu đạt được sự hợp tác, chúng ta có thể có được một khoản rót vốn, còn có thể lợi dụng bên trang sức của họ để mở ra một vài thị trường.”

"Uh ... sau đó thì sao?"

Lâm Húc Dương ngẩn ra một chút, hơi ngỡ ngàng nhìn Phương Thanh Di, đột nhiên anh không biết người phụ nữ nói với anh những điều này là có ý gì.

"Không có sau đó, cậu biết vậy là được rồi. Tôi không muốn cậu nhìn Diệp Thiếu Thiên như thể nhìn thấy kẻ thù vậy, cứ như người ta nợ tiền mình vậy đó.”

Phương Thanh Di giải thích với vẻ không vui.

"Ừm ... Tôi thể hiện rõ như vậy sao? Ha ha ha, tôi hiểu rồi, cô sợ tôi hiểu lầm phải không? Sợ tôi hiểu lầm rằng cô có quan hệ gì với Diệp Thiếu Thiên? Ha ha ha, sao thế được chứ, cô yên tâm ... Tôi độ lượng lắm, anh ta…nếu như có thể giúp công ty cô, giúp cho sự phát triển của công ty, tôi cũng rất vui mà."

Nghe Phương Thanh Di giải thích, Lâm Húc Dương đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

Anh thầm nghĩ trong lòng người phụ nữ này còn có mình, nếu không làm sao có thể cố tình giải thích chuyện này.

Hóa ra sự hờ hững của người phụ nữ này chỉ là giả bộ để người ngoài nhìn thấy. Vẫn là do mình không biết phấn đấu, khiến Phương Thanh Di không chốt được luôn.

"Cậu nghĩ thế nào cũng được, nếu như cậu đã đến đây làm việc, vẫn phải nói với cậu một số nội quy. Trong công ty không được hút thuốc ở khu vực cấm hút thuốc. Không được lảng vảng ở bộ phận trên tầng hai. Bên trong có một vài bộ phận thiết kế và thử nghiệm, có thể sẽ có phụ nữ thử đồ trong đó. Cậu đến đó nhìn thấy thì không hay. Ngoài ra những người công ty đón tiếp đều là khách hàng cao cấp, cũng coi như là những người có thân phận. Là một nhân viên bảo vệ, cậu bắt buộc phải có phẩm chất lịch sự. Dù gặp phải những người phiền phức, không phải bắt buộc thì cũng đừng tuỳ ý ra tay hoặc xúc phạm người ta! Cậu rõ chưa? Những điều này rất nghiêm ngặt, vì có khả năng người mà cậu đắc tội tới chính là khách hàng lớn của công ty. Nếu như cậu phạm sai lầm, tôi cũng không đảm bảo có thể giữ cậu lại!”

Phương Thanh Di cảnh báo.

"Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ chú ý chuyện này! Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện. Tôi nghe Tiểu Triệu nói rằng Đặng Hạo từng đến đây? Có phải ông ta đã gây phiền phức cho cô không?"

Lâm Húc Dương quan tâm hỏi sau khi vỗ ngực mình.

"Chuyện đã qua rồi không cần thiết phải nhắc lại!"

Rõ ràng là Phương Thanh Di không muốn thảo luận về vấn đề này.

"Ừm, tôi muốn hỏi nếu như Đặng Hạo lại đến thì phải xử lý làm sao?"

Lâm Húc Dương gật đầu gặng hỏi.

"Việc này tôi có thể cho cậu quyền hạn. Nếu như cậu dám, cậu có thể khiến ông ta cút xéo khỏi đây. Dù sao cũng đừng để ông ta vào công ty làm phiền tôi là được!"

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương nửa như cười nửa như không.

"Sao tôi lại không dám? Chỉ cần cô cho phép, nếu ông ta dám tới, tôi sẽ dámđuổi cổ ông ta, thù cũ hận mới báo luôn một thể! Tôi làm việc có nguyên do cả mà!”

Lâm Húc Dương không chút do dự trả lời.

"Ừm, vậy thì tốt, lát nữa cậu xuống dưới tầng báo cáo đi. Khi đi làm phải mặc đồng phục bảo vệ. Giấy phép lao động sẽ xử lý cho cậu sau. Một điểm nữa là công ty chúng ta có khá nhiều phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp cũng nhiều. Tốt nhất cậu nên thu lại cái bộ dạng gạ gẫm của mình, đừng để tôi biết cậu gạ gẫm phụ nữ hay là làm gì đó đáng xấu hổ trong công ty này”.

Phương Thanh Di cảnh báo với vẻ lo lắng.

"Đâu có chứ, trong lòng tôi chỉ có cô thôi. Những người phụ nữ khác trong mắt tôi đều chỉ là hạng son phấn tầm thường. Cô yên tâm, cho dù có phụ nữ tới dụ dỗ tôi, tôi cũng sẽ cư xử đứng đắn nghiêm túc!"

Lâm Húc Dương nhanh chóng thể hiện ra nụ cười chân thành.

"Thôi đi. Thà tin một con chó còn hơn tin một gã đàn ông. Ai mà biết được có khi gái đẹp chỉ cần đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc với cậu, cậu liền ngoe nguẩy cái mông chạy lại luôn.”

Phương Thanh Di trợn mắt lên với Lâm Húc Dương, trông lại có một phong cách riêng.

"Tuyệt đối không bao giờ! Cô yên tâm, ở trước mặt cô, tôi còn trung thành hơn cả chó nữa đó. Nhưng cô đó, tôi thấy Diệp Thiếu Thiên trẻ tuổi nhiều tiền, cô không có chút động lòng nào sao?”

Sau khi nhận được lời giải thích đặc biệt của Phương Thanh Di, tâm trạng Lâm Húc Dương vô cùng tốt, anh nói chuyện cũng tuỳ tiện hơn, cũng không quan tâm đến sự ẩn dụ của Phương Thanh Di.

"Động lòng ư? Đúng ra tôi thực sự nên động lòng mới phải nhỉ, đúng là Diệp Thiếu Thiên rất đẹp trai và giàu có, hơn rất nhiều so với cậu, hơn nữa hình như còn có chút tình ý với tôi nữa. Hay là tôi cân nhắc thử hẹn hò với Diệp Thiếu Thiên xem sao nhỉ? Nói không chừng có thể thông qua anh ta giải quyết được chuyện với Đặng Hạo cũng nên?”

Thấy Lâm Húc Dương đưa ra mấy câu hỏi với vẻ ghen tuông, người phụ nữ này giả bộ đang suy nghĩ.

Quả nhiên, Lâm Húc Dương nhìn thấy Phương Thanh Di có vẻ như thực sự đang cân nhắc vấn đề này, sắc mặt liền trở nên tái mét.

Bình Luận (0)
Comment