Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 118

Lâm Húc Dương bước tới và ôm Phương Thanh Di vào lòng.

Vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Húc Dương sẽ đụng tay đụng chân với mình như mọi khi để coi như chút lợi lộc, nhưng không ngờ người đàn ông này chỉ là một cái ôm đơn thuần.

Bị Lâm Húc Dương ôm chặt một cách khó hiểu, trong lòng Phương Thanh Di dường như cảm thấy bình tâm hơn. Không biết vì sao đột nhiên cô cảm thấy rất muốn khóc, khóe mắt đã hơi cay, nhưng rốt cuộc không rơi nước mắt.

Đối mặt với sự mỉa mai gây khó dễ của mình, người đàn ông này vẫn bằng lòng ôm mình như thế này sao?

Đây đã là lần thứ ba rồi? Dường như mỗi lần được người đàn ông này ôm vào lòng, trong lòng cô luôn có cảm giác bình an.

Nghĩ như vậy, Phương Thanh Di liền ngẩng đầu nhìn Lâm Húc Dương đang ở gần kề trước mặt.

Và người đàn ông cúi đầu xuống nhìn mình với nụ cười trên môi.

"Cô xem ... dáng vẻ dịu dàng như thế này của cô ngoan ngoãn biết bao nhiêu, tại sao phải giả vờ dữ dằn?"

Lâm Húc Dương cười hỏi.

"Ừm……"

Phương Thanh Di đỏ mặt đáp lại, cũng đưa tay ra ôm lấy eo người đàn ông này, tận hưởng cảm giác được an ủi hiếm có này.

"Thanh Di, nhìn thấy cô đột nhiên im lặng như vậy, tôi nghĩ ra một kỹ năng từ các trò chơi trước đây."

Lâm Húc Dương khẽ nói.

"Hả? Kỹ năng gì?"

Phương Thanh Di cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Tôi từng chơi một trò chơi tên là Magic X World. Trong đó có một nghề gọi là ‘Thợ săn’. Thợ săn có thể bắt những con thú hung dữ trong game làm thú cưng. Tất nhiên, cô cũng biết rằng thú cưng không nghe lời, vì vậy người thợ săn có một kỹ năng gọi là dỗ dành dã thú, ví dụ như thế này…”

Lâm Húc Dương nói rồi liền duỗi tay xoa xoa đầu Phương Thanh Di.

"Cô xem ... Có phải cảm thấy yên lặng hơn một chút không?"

Lâm Húc Dương cố nhịn cười hỏi.

Lúc đầu Phương Thanh Di còn ngẩn ra, sau khi hiểu ra những lời người đàn ông này nói, cô liền đẩy anh ra với vẻ mặt lạnh băng và giận dữ mắng mỏ:

"Cái đồ khốn kiếp nhà cậu? Coi tôi như một con dã thú hả?"

"Đâu có, đâu có, chỉ là tôi thấy cô đột nhiên thật yên tĩnh nên nghĩ đến chuyện này thôi, a ha ha ... cô đừng hiểu lầm..."

Lâm Húc Dương vội vàng giải thích, nhưng anh thấy mình hoàn toàn không thể thay đổi được gì, nên chỉ có thể cười chữa thẹn.

Thấy Phương Thanh Di càng ngày càng tức giận hơn, dường như muốn giơ tay đánh người, anh vội vàng duỗi ra lòng bàn tay: "Lợi ích! Đây chính là lợi ích! Được rồi! Đừng tức giận nữa! Tôi chỉ đùa thôi mà!"

Phương Thanh Di hít sâu mấy hơi, dường như đang khống chế để mình không nổi cơn thịnh nộ. Cô không ngừng nguyền rủa người đàn ông là miệng chó không thể thốt ra lời ngọc ngà được. Hơi ấm khó lắm mới có được lại bị phá hủy theo cách này.

Nhìn thấy Lâm Húc Dương mỉm cười, dường như có vẻ âm thầm tự đắc, sự tức giận trong lòng Phương Thanh Di liền bất giác trào dâng.

Đột nhiên cô đảo mắt, cô không giận dữ mà thay vào đó lại cười: "Không sao, tôi không tức giận, nhưng mà tôi đã nói là sẽ cho anh lợi lộc thì sao có thể đơn giản như vậy được? Một cái ôm sao có thể tính được? Bình thường quan hệ tốt đẹp, chúng ta có ôm nhau một chút cũng đâu có sao phải không?" "

"Gì cơ? Thật ra thì tôi nghĩ như thế là được rồi. Cô không cần phải để ý như vậy. Muốn lợi lộc thì cũng phải để ý đến tâm trạng chứ đúng không? Giờ coi bộ không có tâm trạng gì mấy, ha ha…”

Lâm Húc Dương có chút sợ hãi nói.

Vốn dĩ tưởng rằng người phụ nữ này sắp nổi đoá lên, nhưng cô lại cười, không hiểu sao Lâm Húc Dương lại cảm thấy tiếng cười của Phương Thanh Di trong tình huống này mới càng đáng sợ hơn.

"Cần tâm trạng gì chứ! Tôi nói chưa xong là chưa xong!"

Phương Thanh Di đột nhiên hét lên.

Lâm Húc Dương im lặng, quả nhiên người phụ nữ này vẫn đang bên bờ vực bùng nổ.

"Ha ha ... Thực xin lỗi, vừa rồi tôi hơi không kiểm soát được tính khí của mình, cậu hiểu cho tôi chút…”

Phương Thanh Di lại tiếp tục nở một nụ cười.

"Hơ ... không sao ... Vậy thì Thanh Di, cô muốn làm gì?"

Lâm Húc Dương ngượng ngập hỏi, thật đúng là thà dây vào tiểu nhân còn hơn dây vào đàn bà!

"Lợi lộc đó mà... Tôi đã nghĩ rồi, đàn ông các anh ngoài việc muốn cái cảm giác của nửa thân dưới ra thì không gì khác chính là nhìn cho đã mắt, sờ cho đã tay, vậy nên tôi có chủ ý này rất hay.”

Phương Thanh Di chớp mắt.

"Chủ ý hay ho à? Cô định cho tôi sờ thoả thích phải không?"

Lâm Húc Dương thận trọng thăm dò.

"Cũng đại khái thế. Không phải hôm nay cậu đã xoa bóp cho chị Na rất sung sướng sao? Vừa hay tôi cũng muốn thử, cậu cũng xoa bóp cho tôi đi, làm theo đúng kiểu đã làm cho chị Na ấy. Tôi cũng muốn xem xem cậu có phạm quy hay không. Thế nào? Có phải như thế đủ làm cho cậu đã tay, lại còn đã mắt luôn không?”

Phương Thanh Di cười hỏi.

"Chuyện này ... hay là thôi đi. Hoàn cảnh xoa bóp của cô với Na Thư không giống nhau. Tôi cũng chỉ là dựa theo quy tắc mà làm thôi! Hơn nữa tình hình bây giờ cũng khác, nếu tôi xoa bóp cho cô, sợ là lại không kiềm chế được!"

Lâm Húc Dương cười giải thích, cách xoa bóp cho chị Na làm sao dám sử dụng trên người Phương Thanh Di?

Hơn nữa nếu như lại bùng lên ngọn lửa thèm thuồng thì chắc là cả hai người đều sẽ không được yên ổn.

Thêm vào đó, đêm nay Lâm Húc Dương cũng không có tâm trạng này.

Mặc dù cách so sánh này không thích hợp cho lắm, nhưng Lâm Húc Dương cảm thấy giống như ông chồng ra ngoài tìm gái trở về liền phải đối mặt với sự đòi hỏi của bà vợ vậy, như thế có chút lực bất tòng tâm.

"Chuyện đó không đến lượt cậu lo! Mau đến xoa bóp cho tôi đi!"

Phương Thanh Di vừa mới mở miệng nói mấy từ đầu tiên với giọng điệu nhẹ nhàng, vế sau lại ra lệnh một cách hung hãn.

"Chuyện này ... Thôi được! Xoa bóp cũng không sao! Nhưng ở công ty chị Na đã cởi quần áo ra đó, cô cũng muốn cởi sao? Không phải cô nói phải theo quy chuẩn ở công ty mà làm hay sao? Vậy cô cũng cởi đồ ra đi? Cô cởi ra thì tôi xoa bóp cho cô, nếu không cô cũng đừng có làm khó tôi!”

Lâm Húc Dương khích tướng, anh muốn Phương Thanh Di thấy khó mà lui.

Nhưng ngay sau đó Lâm Húc Dương liền ngẩn ra, mũi anh nóng ran, may mà không chảy máu cam.

Lâm Húc Dương hoàn toàn không ngờ rằng Phương Thanh Di lại là một người phụ nữ quyết đoán như vậy.

Anh vừa dứt lời, Phương Thanh Di đã cởi bỏ bộ đồ ngủ của mình ra.

May mắn thay, người phụ nữ này đang mặc quần áo lót nên không đến mức trần truồng.

Cho dù như vậy, Lâm Húc Dương nhìn thấy thân hình nóng bỏng trước mặt, trong lòng khó tránh khỏi chấn động.

"Cô…cô đây là….cô định làm gì vậy….mau….mặc đồ lên, cô mà bị nhiễm lạnh, tôi…tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé…”

Lâm Húc Dương ánh mắt né qua bên này qua bên kia, không biết phải nhìn vào đâu, trong lòng đột nhiên có chút không tự chủ được.

"Là cậu yêu cầu tôi cởi ra mà? Sao hả, tôi vẫn chưa cởi hết sạch đồ mà một người đàn ông như anh đã xấu hổ rồi sao? Đã nói là cho cậu nhìn đã mắt rồi mà.”

Phương Thanh Di hơi đỏ mặt, cô hờn dỗi cởi xong bộ đồ ngủ ra thì trong lòng cảm thấy hơi hối hận, cô cảm thấy bản thân mình đã quá dễ dãi. Nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông đang chật vật này, cô liền bạo dạn giễu cợt.

"Đủ ... đủ rồi, nếu cô còn cởi tiếp nữa, tôi không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu. Tôi là một người đàn ông bình thường, cô đừng ... đừng thách thức giới hạn của tôi!"

Lâm Húc Dương căng thẳng trả lời.

"Thôi được rồi, cậu bắt đầu xoa bóp đi..."

Phương Thanh Di nhún vai, nằm xuống sofa, nếu như cứ tiếp tục mặt đối mặt với Lâm Húc Dương như thế này, ít nhiều cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Có tinh dầu không? Tôi ... Tôi làm đúng theo quy trình của công ty đấy nhé?"

Lâm Húc Dương căng thẳng hỏi.

"Trong phòng tắm có đấy, cậu tự mình tìm đi, lúc ra nhớ mang theo chiếc khăn mặt nữa.”

Phương Thanh Di đáp.

Không lâu sau, Lâm Húc Dương lấy lọ tinh dầu đi ra ngoài, đồng thời cầm theo chiếc khăn mặt. Nhìn Phương Thanh Di nằm trên sofa, trong lòng Lâm Húc Dương rực lửa, buộc phải kìm lòng lại.

"Tôi cần phải cởi đồ lót của cô ra, không vấn đề gì chứ?"

Lâm Húc Dương nhìn chiếc áo lót duy nhất còn sót lại trên thân trên của người phụ nữ và hỏi.

"Ừm……"

Giọng của Phương Thanh Di rất nhỏ, cô thực sự có chút ngại ngùng.

"Vậy….mạo phạm rồi ..."

Lâm Húc Dương hai tay run rẩy, đưa tay đến chỗ nút khoá phía sau lưng người phụ nữ.

Bình Luận (0)
Comment