Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 153

Phương Thanh Di liếc nhìn Lâm Húc Dương, như đang khinh bỉ dáng vẻ của người đàn ông này, cứ thấy tiền là sáng mắt lên. Nếu không phải lúc ở bệnh viện, cô biết Lâm Húc Dương không phải hạng người ham mê vật chất, thì cô sẽ rất nghi ngờ việc nếu để người đàn ông này ở bên cạnh mình, liệu có phải là một chuyện tốt hay không.

“Yên tâm đi, không thấp hơn năm con số đâu! Vả lại, còn có cả hoa hồng từ việc đặt kế hoạch nữa cơ mà! Việc lên kế hoạch như này kiếm được lắm đấy, chẳng phải cậu nói vẫn chưa tìm được mục tiêu phát triển hay sao? Có thể cân nhắc việc này xem sao!”

Phương Thanh Di bất lực trả lời.

“Lập kế hoạch ư? Mặc dù tôi đã từng nghe nói đến công việc này, nhưng lại chưa thực sự làm lần nào, tôi sẽ thử xem sao!”

Lâm Húc Dương do dự một lúc rồi gật đầu.

“Ừ! Không sao! Cho nên lần này cậu mời chị Na tới đi, tôi sẽ để cậu hỗ trợ, coi như cho cậu một cơ hội học tập, học được bao nhiêu thì còn phải dựa vào nhận thức và năng lực của cậu thôi!”

Phương Thanh Di cổ vũ.

“Cô cứ yên tâm! Tôi sẽ dốc toàn lực để làm, nhưng quay về chuyện chính đi…”

Lâm Húc Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Phương Thanh Di tò mò nhìn anh, sao đột nhiên lại nghiêm chỉnh thế này.

“Quay lại việc chính đi, tiền lương là một chuyện, còn lợi ích cô đưa cho tôi là một chuyện khác nữa. Lúc đầu cô đã nói với tôi rồi đấy, tôi mà thể hiện tốt, thì cô sẽ…”

Lâm Húc Dương cười bỉ ổi nhìn Phương Thanh Di, cơ thể cũng dựa gần vào người cô.

“Cậu thật là…”

Phương Thanh Di đỏ mặt, có hơi cạn lời.

“Cho nên ấy, cộng thêm việc lúc nãy tôi nghĩ cách cho cô, cũng tính là thể hiện rất tốt chứ nhỉ? Theo quy tắc thì tôi cũng phải được nhận thêm một lợi ích nữa mới đúng, nhưng lúc chiều, cô đã nợ tôi một cái rồi, vẫn chưa thực hiện, lần này lại thêm một cái nữa, tôi có thể gộp chung lại chứ?”

Lâm Húc Dương mong chờ hỏi.

“Không được! Cậu chỉ có một cái thôi! Mặc dù tôi khá hài lòng chuyện khi nãy, nhưng chúng ta chưa hề nhắc đến chuyện lợi ích từ trước! Cho nên không tính!”

Phương Thanh Di từ chối ngay.

“Cô đang quỵt nợ đấy à! Chẳng lẽ sau này muốn tôi giúp cô việc gì thì đều phải nhắc đến chuyện lợi ích trước sao? Vậy không tốt lắm đâu?”

Lâm Húc Dương dường như có ý uy hiếp.

“Thôi được rồi! Tôi sợ cậu rồi đó! Gộp thì gộp! Nhưng tôi nói trước! Không được cộng dồn lợi ích như thế nữa đâu! Không biết được là cậu gộp đủ bao nhiêu lần, lúc ấy lại có thể làm gì đó với tôi thì…”

Phương Thanh Di đỏ mặt đồng ý.

“Hehe, cô yên tâm… Nhưng bây giờ có phải cô đang có tâm trạng không? Tôi có thể nhận lợi ích được không?”

Lâm Húc Dương vừa nói vừa nhướng mày, muốn đê tiện cỡ nào thì có đê tiện cỡ đó.

Phương Thanh Di khó chịu nhìn Lâm Húc Dương, bộ dáng cười bỉ ổi của người đàn ông này khiến cho cô không hiểu rõ cậu ấy có ý gì.

Liên tiếp đưa lợi ích liệu có khiến cho cậu ấy cảm thấy mình dễ bắt nạt quá hay không.

Nhưng nếu không đưa, thì khác gì đồ lật lọng đâu, chỉ sợ sẽ làm cho cậu ấy không vui đi.

Phương Thanh Di thở dài trong lòng, ngại ngùng hỏi: “Thôi được, cậu muốn lợi ích gì đây?”

“Ha! Đồng ý rồi hả? Vậy cô chờ chút! Tôi đi lấy chút đồ!”

Lâm Húc Dương vui vẻ chạy vào trong nhà vệ sinh.

Phương Thanh Di nhìn bóng dáng của anh, mặt đột nhiên đỏ bừng.

Lấy cái gì chứ? Giấy vệ sinh ư?

Chẳng lẽ lại là BCS? Sao có thể chứ! Bản thân còn chưa có ý định giúp cậu ta mà!

Nhưng nếu cậu ta cứ muốn thì phải làm sao?

Liệu có hơi quá giới hạn không?

Hay là cậu ta đã sớm chuẩn bị những thứ đó rồi?

Lâm Húc Dương đã ủ mưu từ trước rồi ư?

Phương Thanh Di đột ngột nhìn thấy Lâm Húc Dương cầm vài cái bình đi ra, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Chắc không phải cậu ta lấy thuốc gì trong đó chứ?

Nghe nói sau khi dùng thì sẽ không thể khống chế nổi bản thân nữa…

Làm sao đây… Cậu ấy sẽ không thật sự dùng nó chứ?

“Nè! Đây là tinh dầu hả? Tôi không hiểu tiếng nước ngoài lắm, nhìn giống giống nên tôi lấy ra!”

Lâm Húc Dương hỏi.

“Hả? Tinh dầu? Để tôi xem nào…”

Phương Thanh Di ngẩn ra, tự nhiên thấy hơi quê, lấy chiếc bình trong tay Lâm Húc Dương ra xem rồi nghi ngờ nhìn người đàn ông này, đáp: “Ừ, đúng là tinh dầu, nhập khẩu từ Thái Lan, hiệu quả rất tốt.”

“Vậy thì tốt! Triển thôi!”

Lâm Húc Dương nói xong liền cởi áo, lộ ra những bắp thịt to lớn.

“Cậu… Cậu định làm cái gì đấy! Chúng ta đã nói chỉ là lợi ích thôi mà! Cậu… Cậu còn chưa đạt được điều kiện của tôi đâu, chúng ta không thể… Cùng lắm… Tôi chỉ có thể giúp cậu…”

Phương Thanh Di lộ rõ vẻ hoảng hốt, hai mắt không dám nhìn thẳng vào cơ thể của anh.

“Cô đang nói cái gì thế?”

Lâm Húc Dương ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang liên tưởng linh tinh này.

“Hả? Vậy cậu định làm cái gì?”

Phương Thanh Di lấy lại tinh thần, mờ mịt hỏi.

“Mát-xa chứ còn gì! Lợi ích tôi muốn chính là cô mát-xa cho tôi đấy, không thì tôi lấy tinh dầu ra làm gì chứ? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ mát-xa cho cô chắc?”

Lâm Húc Dương ngơ ngác trả lời.

“Cậu muốn tôi mát-xa cho cậu? Không phải cậu định… Đây chính là lợi ích mà cậu muốn sao?”

Phương Thanh di càng thêm mờ mịt, cô cứ tưởng rằng lợi ích mà người đàn ông này muốn chính là lợi dụng cô.

“Đúng vậy! Tôi đâu chỉ suy nghĩ bằng mỗi thân dưới thôi đâu, khơi lửa ra thì cũng có dập được đâu, tôi đâu có ngu vậy. Để cho sếp lớn như cô mát-xa cho tôi, có khi cảm giác cũng thích lắm chứ! Nói trước nhé! Nếu cô mát-xa khiến tôi không hài lòng, không dùng đủ sức, thì phạt cô làm đủ một tiếng!”

Lâm Húc Dương nói xong, nằm thẳng lên sô-pha.

“Một tiếng!! Sao anh không đi chết luôn đi!”

Phương Thanh Di mắng lại theo bản năng.

Để cô hưởng thụ một tiếng mát-xa khác nào để cậu ta “động chạm” chân tay đâu.

Cơ thể Phương Thanh Di mềm mại như vậy, mà phải mát-xa cho người đàn ông gân cốt này tận một tiếng, cánh tay làm gì còn sức nữa đâu.

“Sao? Một tiếng mà đã than nhiều rồi ư? Tôi đã mát-xa hẳn hai tiếng cho chị Na đó! Tôi giúp cô mát-xa cho chị Na hẳn hai lần rồi. Thế này còn chưa bằng với một lần mát-xa nữa đấy. Thôi bỏ đi, không bắt nạt cô làm gì, mát-xa lưng cho tôi nửa tiếng đi! Dĩ nhiên, nếu cô thấy mát-xa cho tôi sẽ làm cô thấy mất mặt thì bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.”

Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di, có hơi tức giận, nên đành thỏa hiệp.

“Được! Tôi mát-xa cho cậu! Nằm đi! Là do cậu đòi đấy nhé.”

Cảm giác bản thân bị Lâm Húc Dương khinh thường, Phương Thanh Di lại tức giận, xoa tinh dầu vào tay, bộp bộp một tiếng rồi áp tay lên lưng người đàn ông này.

Ối…

Lâm Húc Dương hít một hơi, vội vàng nhắc nhở: “Nhẹ thôi! Nhẹ thôi! Cô phải đối xử với tôi như khách hàng chứ!”

“Được! Như với khách hàng chứ gì! Ban nãy cậu nói tôi nếu làm không đủ mạnh thì sẽ không tính còn gì? Vậy giờ tôi dùng nhiều sức hơn đấy! Quý khách phải kiên trì lên! Tôi sẽ giúp quý khách thả lỏng cổ!”

Phương Thanh Di nghiến răng, ấn mạnh vào cổ Lâm Húc Dương, cô xoa nhẹ vài cái rồi dùng sức ấn thật mạnh.

Rắc…

Một tiếng vặn cổ thanh thúy vang lên!

Lâm Húc Dương há mồm, mặt hoảng sợ, không nhịn được kêu to: “Cô đang mát-xa hay là mưu sát đấy? Có ai mát-xa như cô không hả?”

“Nhảm nhí! Đây không phải mát-xa thì là gì? Xương cậu cứng thì sao lại trách tôi chứ!”

Phương Thanh Di khinh thường trả lời, đừng thấy cô ấy dùng nhiều sức, thật ra là đã khống chế vừa đủ.

Ngự Mỹ Ưu Phẩm có mục chăm sóc dưỡng da, là một bà chủ, cô dĩ nhiên cũng hiểu một số kỹ năng mát-xa.

“Ừm… đừng nói, cũng đúng là thoải mái thật, cổ tôi nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, cô tiếp tục dùng sức nữa đi!”

Lâm Húc Dương thử xoay cổ, kinh ngạc gật đầu.

“Hihi… Vậy cậu chịu khó nhé! Tôi giúp cậu thư giãn gân cốt đây!”

Phương Thanh Di lộ ra một nụ cười xấu xa, hai tay bất chợt nhấn mạnh vào sau lưng của Lâm Húc Dương.

Rắc rắc…

Á!

Lại là tiếng xương vang lên răng rắc, đồng thời, Lâm Húc Dương cũng kêu gào thảm thiết.

“Nhịn đi! Chưa xong đâu! Tôi sẽ mát-xa cho cậu kỹ càng!”

Phương Thanh Di cười rồi tiếp tục ra tay.

Trong phòng vang vọng tiếng kêu thảm thiết không ngừng của Lâm Húc Dương

Bình Luận (0)
Comment