Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 159

Nhìn thấy Cung Thừa Đức giận tím cả mặt, Âu Dương Hạo Vũ liền đứng dậy, vội vàng khuyên giải: “Bác đừng giận, bác cứ nghe bên Tiểu Hi giới thiệu về phương án này thử đi? Nói không chừng bọn họ có thể cho bác một lời giải thích chính đáng thì sao?”

Nghe Âu Dương Hạo Vũ nói xong, Cung Thừa Đức hít sâu một hơi, cho đến khi cơn thịnh nộ dần trở lại thành nụ cười, có vẻ như người đàn ông này rất coi trọng Âu Dương Hạo Vũ.

“Được thôi, nếu anh Hạo Vũ của con đã nói giúp, vậy thì mấy đứa hãy giải thích cho bố nghe cái phương án này rốt cuộc là như thế nào?”

Cung Thừa Đức nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt lạnh tanh.

Cung Ấu Hi động nhẹ La Khởi, ý muốn để La Khởi giải thích chuyện này.

La Khởi bất lực trợn tròn mắt, bất mãn liếc Cung Ấu Hi một cái rồi cũng chỉ có thể cười giải thích: “Chú Cung, chuyện là như này, vụ của Melina đã dẫn đến việc chúng ta không thể mời được những ngôi sao tuyến đầu, nếu như có thể, cũng chỉ mời được những ngôi sao hạng ba mà thôi, những ngôi sao trong tập tài liệu kia cũng không đến nỗi nào như chú nói, cô ấy là ngôi sao hạng ba, đã đóng một vài bộ phim điện ảnh và cũng khá có tiếng.”

“Sau đó mời các bác gái ở quảng trường vì muốn có được hiệu quả nhiễu xạ của họ, hơn nữa cháu còn biết có rất nhiều bác gái giàu có cũng thích nhảy ở quảng trường, hy vọng bọn họ có thể mang đến cho chúng ta một số khách hàng, hoặc cũng có thể chính họ sẽ là những khách hàng tiềm năng.”

“Còn lại đều là quá trình bình thường, muốn thu hút khách hàng phải phát hành một số voucher trên thị trường, điều này nhằm thu hút được nhiều người tham gia hơn.”

Cung Thừa Đức nghe La Khởi nói xong, sắc mặt ông ta trở nên u ám đến đáng sợ, ông ta cũng đã qua cái tuổi ngũ tuần nên mới kìm nén được cơn giận này: “La Khởi, trước giờ chú luôn hài lòng với biểu hiện của cháu, tại sao lần này cháu lại không biết chừng mực như thế?”

“Chúng ta là làm hàng xa xỉ! Để tạo nên thương hiệu nổi tiếng của Quắc Mỹ!”

“Hàng xa xỉ là gì?”

“Là đồ đắt tiền!”

“Hàng xa xỉ tượng trưng cho cái gì?”

“Phẩm vị!”

“Sử dụng và mua hàng xa xỉ chỉ dành cho những ai?”

“Người có tiền! Người ở tầng lớp thượng lưu!”

“Bọn họ mới là người tiêu dùng chính của mặt hàng xa xỉ!”

“Cháu xem cháu đang làm gì? Chuyện về cô minh tinh kia chú không muốn nói nữa, đang yên đang lành lại đi từ chối cô Melina đó, bây giờ không mời được nữa chứ gì? Mời một ngôi sao hạng ba thì có tác dụng gì hả? Những người giàu có đó sẽ chấp nhận sao?”

“Còn cả cái múa quảng trường này là thứ quỷ quái gì đây! Một triển lãm sang trọng tao nhã như thế này lại mời những thứ quê mùa đến biểu diễn ư? Đây là trò đùa của cháu sao?”

“Còn tặng cả voucher? Trung tâm mua sắm của chúng ta có cần phải dùng đến voucher không? Khác nào làm cho mọi người cảm thấy chúng ta giống như đang ăn xin!”

“Chú hỏi cháu, đưa ra cái kế hoạch đầy thiếu sót này để làm gì, có tác dụng gì không?”

“Chú không đề cập đến vấn đề lãng phí tiền bạc! Chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông! Hủy đi danh tiếng của Quắc Mỹ!”

“Chú vừa ký kết được một vụ làm ăn với nước ngoài! Nếu như đối tác biết được chúng ta không đủ đẳng cấp như thế này!”

“Liệu bọn họ có dám hợp tác với chúng ta nữa không?”

Cung Thừa Đức càng nói càng giận, ông thực sự quá thất vọng với cả hai.

Ông ta là một người đã sống hơn nửa đời người, chắc cũng có thể nhìn thấu bản chất những việc mà hai cô gái trẻ này không thể thấy được?

“Tiểu Hi... Bác nói đúng đó, tuy anh chưa xem tài liệu của em, nhưng nghe qua thì thực sự có cảm giác hơi low, các em nên vạch lại kế hoạch, nhưng cũng đừng lo nếu em không mời được người nổi tiếng, anh có một vài người bạn ở trong nước, biết đâu có thể tìm được người mẫu quốc tế cũng nên, tuy nhiệt không bằng các ngôi sao hạng A trong nước, nhưng chắc chắn hiệu ứng tại buổi triển lãm sẽ không tồi đâu, còn về vụ múa quảng trường của các bác gái thì bỏ qua một bên đi, các em có thể suy xét một chút về việc người mẫu đi catwalk, hay là cái gì đó fashion một chút, what do you think?”

Nghe xong lời giải thích của La Khởi, Âu Dương Hạo Vũ cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng khi nhìn thấy được bộ dạng chán nản của Cung Ấu Hi, anh ta liền ra mặt giúp cô tìm cách.

“Nhìn xem! Hạo Vũ tùy tiện nói ra chủ ý cũng tốt hơn của hai đứa! Uổng phí mấy đứa giành hết thời gian để làm cái việc này, mấy thứ này đều là rác rưởi cả!”

Lúc Cung Thừa Đức khen ngợi Âu Dương Hạo Vũ, tiện thể mắng luôn cả hai.

Cung Ấu Hi và La Khởi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng quay về lập một kế hoạch khác đi! Mấy ngày nữa bố sẽ chuẩn bị cho hai đứa, cứ làm theo những gì Hạo Vũ nói! À đúng rồi, Hạo Vũ, phiền cháu giúp bác liên lạc với cô người mẫu đó nhé!”

Cung Thừa Đức tức giận ra lệnh, sau đó nhìn Âu Dương Hạo Vũ cười nói vui vẻ.

“Bác cứ yên tâm, vụ model cứ giao cho cháu, còn chuyện đi catwalk không thể có quá ít người được, nếu không thì cháu sẽ làm trung gian để giúp bên bác liên lạc trực tiếp, bác thấy sao?”

Âu Dương Hạo Vũ cười đáp.

“Không cần đâu, bác tin Hạo Vũ, cháu trực tiếp nói chuyện là được, tốn bao nhiêu tiền cứ tìm La Khởi thanh toán! Tình hình hiện tại của Ngự Mỹ Ưu Phẩm sẽ chỉ khó khăn hơn chúng ta, nếu vụ này thành công, Ngự Mỹ Ưu Phẩm sẽ không thể nào xoay chuyển được tình thế, vậy từ nay về sau, thành phố này chỉ có gia đình chúng ta! Cung Ấu Hi ơi là Cung Ấu Hi, con thật sự làm cho bố hết sức thất vọng!”

Cung Thừa Đức lắc đầu bất lực khi nói điều này, nếu như ngay từ đầu giữ được Melina, thì có lẽ Ngự Mỹ Ưu Phẩm đã không thể nào xoay chuyển tình thế được nữa, để bây giờ không phải làm bản thân “đâm lao phải theo lao”.

La Khởi kéo Cung Ấu Hi, ra hiệu để cả hai cùng rời khỏi.

Cung Ấu Hi đã muốn rời khỏi từ lâu, bị bố mắng trước mặt người ngoài như thế này, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

“Tiểu Hi, buổi tối em có rảnh không? Chúng ta đi ăn tối được chứ?”

Lúc này, Âu Dương Hạo Vũ nhanh chóng đứng lên hỏi.

“Anh Hạo Vũ, em xin lỗi, mấy ngày này em phải tăng ca với chị La Khởi, đợi em rảnh rồi hẹn lại có được không?”

Cung Ấu Hi áy náy đáp, sau đó kéo La Khởi rời đi.

Cả hai vào trong thang máy, lúc này La Khởi mới nổi giận kéo tay Cung Ấu Hi ra.

“Tiểu Hi, lần này chị bị em hại thảm rồi đó! Không phải em nói là có cách giải quyết sao? Cách này chắc là không được rồi đó? Em nghĩ bố em là thỏ trắng à, lúc ông ấy tung hoành ngang học thì cả hai chúng ta vẫn còn đang ở nhà chơi đồ hàng đấy!”

La Khởi oán trách nhìn Cung Ấu Hi.

“Em biết, em xin lỗi chị, La Khởi, hôm khác em mời chị đi ăn nhé, có được không?”

Cung Ấu Hi nịnh nọt kéo cánh tay của La Khởi.

“Bớt đi, chầu ăn của em quý hóa quá, chị ăn không nổi đâu, nhưng em bị sao thế, rõ ràng là Âu Dương Hạo Vũ có ý với em, em còn từ chối anh ta? Chị thấy anh ta cũng được đấy, rất thích hợp với em, nếu mà anh ta có ý với chị, thì có lẽ chị đã tiến tới luôn rồi!”

La Khởi nghi ngờ hỏi.

“Em chỉ xem anh ấy như anh trai thôi, chị cũng biết em và anh ấy lớn lên cùng nhau mà, không phải kiểu tình cảm nam nữ đó, nhưng nếu chị thích anh Hạo Vũ, em có thể làm mối giúp chị.”

Cung Ấu Hi lắc đầu giải thích.

“Bớt đi nhé, em cũng nói là thanh mai trúc mã rồi đấy thôi, hơn nữa anh ta cũng không thích chị, vừa rồi em không để ý sao, ngay cả nhìn chị anh ta cũng chẳng nhìn lấy một cái? Trong mắt chỉ có mỗi mình em! Chị khuyên em nên từ bỏ cái tên Lâm Húc Dương đó đi, em quen biết anh ta coi như đã đủ xui xẻo rồi, nếu chú Cung biết hai người vẫn còn liên lạc, chắc ông ấy sẽ nổi điên mất! Cứ ngoan ngoãn ở cạnh Âu Dương Hạo Vũ có lẽ cũng là chuyện tốt.”

La Khởi thật tình khuyên nhủ.

Bình Luận (0)
Comment