Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 161

Chị Na nhìn thấy Lâm Húc Dương căng thẳng, nhướn mày cười: “Ở cùng tôi một tháng được không?”

Phương Thanh Di ở trên lầu nghe xong lời đề nghị của chị Na, tay cô siết chặt thành nắm đấm, đột nhiên cô không biết nên mong đợi Lâm Húc Dương sẽ quyết định như thế nào.

Lâm Húc Dương sững ra một lúc, dù đã dự liệu được trước, nhưng anh vẫn không khỏi nở nụ cười chua xót khi người phụ nữ này đưa ra yêu cầu như vậy: “Chị Na, chị đùa đấy à, tôi làm gì có đủ tư cách để ở cùng chị chứ?”

“Cậu nghĩ tôi giống như đang đùa không?”

Chị Na cười như không nhìn Lâm Húc Dương.

“Chị Na, chị đổi điều kiện khác được không? Chị như vậy là đang làm khó tôi đó, tôi đến đây thực sự là vì công việc, chứ không muốn bán thân...”

Lâm Húc Dương lo lắng trả lời.

“Vì công việc, không phải cũng chỉ để kiếm tiền sao? Tôi cũng không bạc đãi cậu, Phương Thanh Di trả lương cho cậu bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp ba, hơn nữa cũng không cần cậu mỗi ngày đều theo tôi, ban ngày cứ tiếp tục đi làm, còn buổi tối tôi cần lúc nào cậu đến lúc đó là được.”

Chị Na đưa ra các điều kiện của mình.

Cách chị Na nói khiến Lâm Húc Dương nghĩ mình giống như một tên “trai bao”, là một con vịt của các phú bà mua được từ chợ đêm.

Trước nay anh luôn khinh thường loại đàn ông như vậy, lúc trước bất cứ ai ra yêu cầu như vậy ở trung tâm tắm hơi, anh đều từ chối tất!

Lâm Húc Dương đột nhiên cảm thấy tôn nghiêm của một người đàn ông như mình đang bị chà đạp.

Nếu như là người khác, chắc chắn anh đã nổi điên.

Nhưng người trước mặt anh là chị Na, người đã từng giúp anh, cũng chính là người phụ nữ mà Phương Thanh Di mang nhiều kỳ vọng để có thể xoay chuyển tình thế hiện tại của Ngự Mỹ Ưu Phẩm.

“Chị Na, để tôi mát-xa cho chị trước nhé!”

Lâm Húc Dương vẫn đang do dự, theo bản năng trốn tránh câu hỏi này trước.

“Được thôi, cậu suy nghĩ kỹ đi, cậu cứ yên tâm theo tôi, chắc chắn sẽ có lợi!”

Chị Na cũng chẳng tính toán gì, chỉ nằm trên giường chờ Lâm Húc Dương phục vụ.

Theo quy định, nên Lâm Húc Dương vẫn phải bịt mắt lại lần nữa.

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ chuyên tâm làm tốt công việc của mình.

Nhưng yêu cầu mà chị Na đưa ra khiến anh cảm thấy vô cùng bối rối.

Cùng lúc đó, Phương Thanh Di đang ở trên lầu cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, cô nhìn xa xăm với đôi mắt trống rỗng, lo lắng về sự lựa chọn của Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương bắt đầu xoa bóp cho chị Na, nên máy nghe lén cũng chẳng nghe thêm được gì nữa.

Điều này càng khiến Phương Thanh Di trở nên khó chịu, cô chỉ có thể rút thêm một điếu thuốc để hút.

“Sao nào? Lựa chọn này làm cậu khó xử đúng không? Lúc cậu mát-xa cho tôi đã thể hiện rõ cậu đang không tập trung.”

Một lúc sau, giọng chị Na lại vang lên.

“Xin lỗi, tôi có hơi bối rối! Tôi sẽ tập trung hơn!”

Lâm Húc Dương nhanh chóng xin lỗi.

Khóe miệng chị Na hé nở nụ cười, nhưng không nói thêm gì nữa.

Sau khi được nhắc nhở, rõ ràng Lâm Húc Dương đã tập trung chú ý hơn một chút, nhưng đôi lúc vẫn không tránh khỏi xao nhãng.

Dẫn đến việc xoa bóp nhiều chỗ không đúng vị trí.

Lần này chị Na không cảm nhận được sự sảng khoái như mấy lần trước, điều này làm cô có hơi nhíu mày.

Nhưng có điều Lâm Húc Dương đang bị bịt mắt, anh không thể thấy được biểu cảm của chị Na.

“Được rồi, đừng ấn nữa! Bây giờ cậu căn bản không thể nào tập trung được!”

Chị Na đẩy tay Lâm Húc Dương ra, bất mãn nói.

“Thật sự xin lỗi...”

Lâm Húc Dương dừng lại, ngây người ngồi xuống, cũng không tháo khăn bịt mắt ra.

“Sao thế? Bảo cậu đi với tôi khó khăn vậy sao? Cậu đang chê tôi? Hay cảm thấy giá không đủ đây?”

Chị Na liếc mắt nhìn Lâm Húc Dương.

“Không phải! Chị Na rất đẹp, cũng vô cùng thướt tha, là một người khiến cho đàn ông phải rung động, đó là lý do tôi phải bịt mắt lại, còn về việc giá cả thì càng không đúng, tôi rất vinh dự khi được cung cấp dịch vụ cho chị!”

Lâm Húc Dương cung kính đáp.

“Vậy tại sao? Tôi cho cậu được hưởng lợi, hà cớ gì cậu cứ một mực từ chối?”

Chị Na nghi ngờ hỏi.

“Xin lỗi, chị Na, tôi không thể chấp nhận chuyện này được, có lẽ nếu chúng ta không quen nhau ở đây, mà chỉ tình cờ gặp ở quán bar bên ngoài, tôi có thể sẽ cảm thấy rất vinh dự, nhưng trong hoàn cảnh này thì trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu! Tôi là một người đàn ông, tôi thực không muốn làm như vậy, huống hồ chi tôi đã có người mình thích, tôi cũng không muốn phản bội cô ấy!”

Lâm Húc Dương trả lời một cách chân thành.

Phương Thanh Di ở trên lầu nghe được những lời này liền bật khóc, cô biết Lâm Húc Dương đang nói về mình.

Phương Thanh Di trước nay luôn cho rằng Lâm Húc Dương nói thích cô, chỉ là nói suông mà thôi.

Nghe xong những lời này, cô mới nhận ra mình đã có một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim của Lâm Húc Dương.

Thử hỏi một người đàn ông hết mực yêu cô như thế, sao có thể phản bội cô được?

Những gì Diệp Thiếu Thiên nói chỉ nhằm đánh lừa cô và khiến bọn họ hiểu lầm mà thôi.

Sự ngờ vực ban đầu về Lâm Húc Dương đã biến mất.

Đột nhiên cô cảm thấy hết sức vui mừng, nhưng việc Lâm Húc Dương từ chối chị Na có thể chọc giận người phụ nữ này, từ đó dẫn đến kế hoạch của công ty bị thất bại, vào lúc này, dường như Phương Thanh Di lại cảm thấy công ty không còn quan trọng nữa, chỉ cần có một người đàn ông thực sự yêu cô là đủ.

“Ha... Chủ nghĩa của một người đàn ông thực thụ... để tôi đoán xem nhé, người phụ nữ này chính là tổng giám đốc Phương, đúng chứ?”

Chị Na trêu chọc nhìn Lâm Húc Dương.

“Haizz... Chị Na quả nhiên lợi hại, nhìn phát biết ngay, nhưng tôi cũng chỉ có thể thích đơn phương mà thôi.”

Lâm Húc Dương xấu hổ gãi má.

“Không phải là tôi lợi hại, mà do cậu tự mình thể hiện ra thôi, cậu xem đó, ánh mắt của Phương Thanh Di đâu giống cậu!”

Chị Na lắc đầu.

“Ha ha, rõ như vậy ư? Nhưng thành thật mà nói, chị Na à, tôi thực sự muốn làm chút việc cho tổng giám đốc Phương, lần đại diện phát ngôn này của chị thật sự rất quan trọng với cô ấy, nhưng yêu cầu mà chị đưa ra, tôi không thể đáp ứng được, tôi cảm thấy hết sức khó xử, nên cứ do dự không quyết! Nếu chị muốn tôi làm chuyện khác, thì ngay cả việc chùi toilet cho chị một tháng, tôi nhất định cũng sẽ làm không chút do dự!”

Lâm Húc Dương chân thành nói.

“Toilet nhà tôi sạch lắm, không cần cậu chùi đâu, thôi được rồi, không làm khó cậu nữa, yêu cầu lúc nãy coi như là tôi chưa từng nói đi!”

Chị Na nhoẻn miệng cười.

Cho dù ban đầu Lâm Húc Dương thể hiện vẻ nam tính qua việc một mình đảm đương của bảo vệ, nhưng anh của hiện tại là một người đàn ông có nguyên tắc, càng khiến chị Na có thêm thiện cảm.

Cô ta cũng đâu phải loại phụ nữ “đói lòng” như vậy, nếu thực sự nhớ đàn ông, thì có cả tá anh chàng đẹp trai để cô ta lựa chọn.

Có lẽ bởi vì những người đàn ông giống Lâm Húc Dương bây giờ thật sự quá hiếm.

Người phụ nữ này cũng không định làm khó Lâm Húc Dương nữa.

“Hử? Chị Na, ý của chị chính là chị đã đồng ý giúp tôi rồi, nhưng không cần tôi đi với chị, có đúng không?”

Lâm Húc Dương kích động hỏi.

“Đúng vậy, haizz... Người già rồi xuống cấp rồi, không thể quyến rũ các cậu nhóc được nữa, nhưng vụ này là cậu nợ tôi đấy nhé, khi tôi nghĩ ra được cần cậu giúp gì thì cậu không được từ chối đâu đó!”

Chị Na thở dài một hơi rồi nhắc nhở.

“Chị yên tâm, chỉ cần chị Na bảo tôi làm những việc không quá đáng, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình! Đương nhiên là yêu cầu lúc nãy sẽ không được...”

Lâm Húc Dương nhanh chóng cam đoan, đồng thời cũng nhắc nhở một chút.

“Cậu cũng cẩn thận ghê đó, bây giờ đã hết do dự rồi chứ? Mát-xa cho tôi đàng hoàng đi!”

Chị Na nói xong liền thả lỏng cơ thể.

“Ừm! Chị Na, lần này nhất định sẽ khiến chị hài lòng!”

Lâm Húc Dương cảm kích đáp.

Bình Luận (0)
Comment