Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 173

Đúng như thời gian đã định, một vài chiếc siêu xe đã đến trước cửa của Ngự Mỹ Ưu Phẩm.

Hội chị em của chị Na đều từ trong những chiếc siêu xe bước xuống.

Trước khi buổi triển lãm bắt đầu, những quý bà quý phái ăn vận sang trọng này đã đến công ty.

Những người phụ nữ này đều mặc những bộ quần áo sang trọng và trang sức quý giá, họ bước đi dịu dàng uyển chuyển, như thể họ đến đây không phải để biểu diễn cho Ngự Mỹ Ưu Phẩm mà là để cạnh tranh sắc đẹp.

Trước cửa công ty vốn chật kín người, nhưng tất cả nhất thời đều bị thu hút bởi những vị phu nhân cao quý này.

“Chào mừng, chào mừng! Mời mọi người nghỉ ngơi một lát, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp để các vị trang điểm và thay đồ!”

Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương và những người khác nhiệt liệt chào đón.

Lâm Húc Dương có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy những người phụ nữ ăn mặc sang trọng này.

Trong lòng anh thầm nghĩ, vẫn cần phải trang điểm với thay đồ nữa ư?

Không phải cứ trực tiếp lên sân khấu là có thể biểu diễn được luôn rồi sao?

Dù sao cũng đâu muốn họ phải nhảy hay làm gì cả, chỉ cần đi vài vòng trên sân khấu hình chữ T là được.

Phương Thanh Di biết những người được chị Na mời tới hôm nay đều “không phú thì quý”, nên cô cũng không dám lơ là.

Các chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc đều được sắp xếp riêng cho từng người.

Khi nhóm phu nhân này được dẫn vào phòng nghỉ, thì những nhân viên đã chuẩn bị sẵn ban đầu cũng bắt đầu bắt cặp với mục tiêu của họ để tiến hành chuẩn bị.

Bản thân những phu nhân này cũng có vệ sĩ hoặc thư ký đi theo, một là để chăm sóc cho họ, hai là để bảo vệ mấy món đồ quý giá.

Lâm Húc Dương thở phào nhẹ nhõm sau khi dẫn những vị phu nhân này vào các phòng được sắp sẵn để trang điểm.

Anh nhìn Phương Thanh Di ở trước mặt, cười nói: “Phù... Mấy vị này làm tôi thấy áp lực quá, sợ phục vụ không tốt lại phá hỏng mọi thứ, Thanh Di, tôi nghĩ là cô không cần mượn trang sức của bên Diệp Thiếu Thiên nữa đâu, tôi thấy đồ trang sức mà mấy vị phu nhân này mang tới cũng không phải dạng thường đâu, nhỉ?”

“Cậu biết gì chứ? Đồ trang sức của họ có đắt hơn nữa cũng vô nghĩa với chúng ta, nếu họ đeo trang sức của chúng ta mà có thể khiến họ thích hoặc người khác thích, thì bọn họ nhất định sẽ mua, đương nhiên ta sẽ có thêm lợi nhuận, tương tự trang phục cũng có hiệu quả như vậy, nhưng cậu cũng đã nhắc nhở tôi một điều, chúng ta nhất định phải trông chừng đống trang sức đó cẩn thận, nếu lỡ may bị mất hay hư hại thì đền tiền chỉ là chuyện nhỏ, còn tổn hại đến uy tín mới là chuyện lớn!”

Phương Thanh Di giải thích.

“Cái này cô cứ yên tâm, tôi đã nói với nhóm Lưu Cường rồi, vì do tăng cường nhân viên an ninh tạm thời, nên anh Cường sẽ chịu trách nhiệm việc đảm bảo an toàn cho tài sản!”

Lâm Húc Dương nhanh chóng nói.

“Ừ! Làm tốt lắm...”

Phương Thanh Di gật đầu, chợt nhận ra vẫn còn một nhóm người trong phòng nghỉ, cô bước tới, cau mày hỏi: “Mọi người sao thế? Khách hàng của mọi người đâu?”

“Tổng giám đốc Phương, hình như khách hàng của chúng tôi không đến!”

Một người đáp với vẻ mặt ủ rũ.

“Không đến ư? Đợi một chút!”

Phương Thanh Di dẫn theo Lâm Húc Dương, nhanh chóng tìm đến phòng của chị Na.

Người phụ nữ này đang ngồi trước gương đợi chuyên viên trang điểm trang điểm cho.

“Chị Na, làm phiền chị rồi, tôi muốn hỏi một chút, tất cả những người mà chị liên hệ đã tới hết chưa nhỉ?”

Phương Thanh Di bước sang một bên, lịch sự hỏi.

“Hử? Sao thế, có người không đến ư?”

Chị Na thoáng cau mày.

“Ừm, hình như là vậy, tính thêm chị nữa là năm người, tôi cũng chuẩn bị năm đội để phục vụ, nhưng hiện tại lại trống một đội, hình như người bạn đó của chị không đến thì phải!”

Phương Thanh Di cung kính trả lời.

“Có người không đến ư?”

Chị Na nhíu mày nghĩ một lúc, rồi chặn tay chuyên viên trang điểm đang đánh kem nền cho mình, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương cũng nhanh chóng đi theo.

Sau khi chị Na vào ra vài phòng, cô có hơi không vui rồi lấy điện thoại gọi điện.

Một lúc sau, cô có hơi áy náy nói với Phương Thanh Di: “Tổng giám đốc Phương, thật xin lỗi cô, một người bạn của tôi đang có chuyện gấp nên không thể đến được, cô xem có thể sắp xếp được ai đó khác không?”

“Ả? Không sao đâu, chị Na đã giúp tôi nhiều rồi, chị đi trang điểm trước đi, việc khác cứ để tôi sắp xếp!”

Phương Thanh Di có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn kiểm soát tốt cảm xúc của mình.

“Xin lỗi...”

Chị Na cũng không nói thêm, rồi đi vào phòng trang điểm.

Sau khi nhìn thấy chị Na rời đi, Phương Thanh Di mới phiền não cau mày, tự lẩm bẩm: “Phải tìm người ở đâu đây chứ? Thế này thì sẽ thiếu mất hai bộ trang phục và trang sức!”

“Thanh Di, chuyện này cứ giao cho tôi! Để tôi tìm cách! Cô cứ lo mấy việc khác đi!”

Lâm Húc Dương do dự một lúc, bỗng hai mắt sáng lên, rồi mỉm cười nói.

“Cậu có cách sao?”

Phương Thanh Di có hơi kinh ngạc.

“Cứ giao cho tôi đi! Người cũng đông rồi đó, cô đi sắp xếp mấy công đoạn trước đi! Đi đi, mau đi! Chuyện này cứ để tôi lo!”

Lâm Húc Dương mỉm cười đẩy Phương Thanh Di ra, rồi anh chạy đến phòng tiếp khách để tìm mấy chuyên gia trang điểm, đồng thời cũng bí mật gọi Uyển Phong đến.

Mặc dù không biết Lâm Húc Dương có tính toán gì, nhưng khi Phương Thanh Di đến trước cổng công ty thì đã có rất nhiều người ở đó.

Để khách hàng có được trải nghiệm tốt, nên bọn họ đã chuẩn bị sẵn mấy trăm bộ bàn ghế, và tất cả đều được ngồi kín, ở đằng sau vẫn còn nhiều vị khách đứng chờ buổi triểm lãm bắt đầu.

Nhìn những người ngồi san sát nhau ở phía trước, không khó để nhận ra bọn họ đều là người khá giả,

Trước sự tự tuyên truyền của Ngự Mỹ Ưu Phẩm và sự dẫn dắt của chị Na.

Dẫn đến việc có rất nhiều người giàu có và danh giá trong thành phố đến trước cổng của công ty Ngự Mỹ Ưu Phẩm.

Vì không gian có hạn nên Phương Thanh Di không thể kê thêm ghế, nhìn thấy một số người đang đứng có vẻ không vui khiến cô có hơi lo lắng.

Trong việc kinh doanh mặt hàng xa xỉ, khách hàng đều là những người giàu có, nếu lỡ như đắc tội thì rất dễ ảnh hưởng đến uy tín.

Biết đâu trong số những người đang đứng kia có phải thuộc tầng lớp cao quý trong thành phố hay không?

Trong lúc cô đang lo lắng, bỗng Lâm Húc Dương vội vàng chạy tới.

“Sao thế? Cậu sắp xếp xong rồi ư?”

Phương Thanh Di nghi ngờ hỏi.

“Xong hết rồi, cô yên tâm đi, lát nữa cô phối hợp với tôi chút là được, có còn vấn đề gì không?”

Lâm Húc Dương nói một cách mập mờ.

“Ơ? Được thôi, nhưng cậu thấy đấy, có nhiều người đến đây hôm nay hơn tôi nghĩ, cũng có không ít người vẫn đang đứng, cậu nghĩ ta phải làm gì?”

Phương Thanh Di chỉ vào những khán giả trước mặt.

“Địa điểm đã lớn như vậy rồi, muốn bỏ thêm ghế cũng không khách quan, cô nghĩ rồi tôi nghĩ xem sao...”

Lâm Húc Dương vê cằm, cân nhắc kỹ càng.

Phương Thanh Di cũng không quấy rầy Lâm Húc Dương, bản thân cô cũng đang tìm giải pháp.

“Có rồi! Chuyện này cứ giao cho tôi! Thanh Di, buổi triển lãm sắp bắt đầu rồi, cô đi xem thử tình hình của đợt sản phẩm trưng bày đầu tiên đi!”

Lâm Húc Dương búng tay một cái, trông có vẻ như đã kiếm ra được giải pháp.

Mặc dù Phương Thanh Di rất muốn hỏi chính xác là anh dự định làm gì, nhưng lại bị Lâm Húc Dương nhắc nhở lấy điện thoại ra xem, cô mới phát hiện ra thời gian đang rất gấp, và buổi trưng bày sắp được khai mạc.

“Được thôi! Cậu đi sắp xếp đi!”

Nhìn thấy MC vội vàng đi đến, Phương Thanh Di cũng nhanh chóng chào hỏi, đây là đang chuẩn bị đọc lời chào mừng cho phần mở đầu.

Không lâu sau đó, tiếng nhạc được vang lên, các khán giả xung quanh đều trở nên yên ắng, bọn họ đều biết rằng chương trình sắp được bắt đầu.

MC với trang phục lộng lẫy bước lên sân khấu, chào đón mọi người bằng giọng nói ngọt ngào, rồi giới thiệu ngắn gọn về tính riêng của Ngự Mỹ Ưu Phẩm và mục đích của cuộc triển lãm này.

Giữa tràng vỗ tay của khán giả, Phương Thanh Di bước lên sân khấu.

Bình Luận (0)
Comment