Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 194

Lâm Húc Dương ngồi trong Vân Phẩm, sườn dê Thiên Ti đã được đưa lên rồi mà Cung Ấu Hi vẫn chưa quay lại, hơi lo lắng trong lòng, không biết có phải cô đã đánh mất điện thoại hay không.

Đi ra giúp đỡ, nên cầm điện thoại của mình gọi thì cũng tiện hơn.

Nghĩ vậy, anh liền đứng lên, đến quầy thu ngân thanh toán.

Dù sao nếu cả hai đều ra ngoài như này, cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác như đang trốn trả tiền vậy.

Dặn dò trước mình có việc phải ra ngoài, đồ trên bàn vẫn chưa ăn xong, rồi anh đi về hướng nhà vệ sinh.

Đứng trước cửa toilet, Lâm Húc Dương cảm giác có hơi khó xử, mình không thể tiến vào toilet nữ được?

Đứng trước cửa gọi tên Cung Ấu Hi mấy lần mà vẫn không có ai trả lời.

Anh nhìn ngó khắp nơi, đang định nhờ một người phụ nữ đi vào xem hộ thì lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nhìn lại lần nữa, hóa ra là Phương Thanh Di cũng đến đây ăn.

Diệp Thiếu Thiên đi bên cạnh cô, hai người nói cười vui vẻ.

Lâm Húc Dương căng thẳng, định tìm một góc để trốn, dường như có cảm giác bản thân đang ăn vụng thì bị Phương Thanh Di phát hiện vậy.

Trốn vào một góc, Lâm Húc Dương lén nhìn Phương Thanh Di và Diệp Thiếu Thiên đi vào một nhà hàng sushi.

Do dự một thoáng rồi Lâm Húc Dương cũng lén đi theo, đứng trước cửa nhà hàng rồi lại không biết có nên vào hay không.

Lúc này, Cung Ấu Hi thấy thời gian cũng tương đối liền tìm một cái cớ để chạy ra.

Đi vào Vân Phẩm lại không thấy Lâm Húc Dương đâu, trong lòng cô bắt đầu lo lắng.

“Cho hỏi, người đàn ông vừa ngồi đây đâu rồi?”

Cung Ấu Hi kéo một người phục vụ lại, hỏi.

“Anh ấy nói có việc phải ra ngoài, món chị đặt cũng đã lên rồi đấy ạ.”

Nhân viên phục vụ nhận ra Cung Ấu Hi.

“Ra ngoài?”

Cung Ấu Hi hơi kinh ngạc, sau đó lại càng lo lắng hơn.

Anh Húc Dương sẽ không phát hiện ra mình có vấn đề nên đi theo đấy chứ? Không lẽ mình bị phát hiện đang ở cùng Âu Dương Hạo Vũ rồi sao?

Cung Ấu Hi hoảng loạn vô cùng, cầm điện thoại vội vàng gọi cho Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương còn đang đứng ở tiệm sushi, không biết có nên đi vào không thì điện thoại đột nhiên kêu lên, thấy là Cung Ấu Hi gọi bèn đi ra mấy bước để che chắn bản thân rồi mới nghe: “Alo, Tiểu Hi, tìm được điện thoại rồi à?”

“Vâng, anh đang ở đâu vậy?”

Cung Ấu Hi hỏi.

“À… Tôi… Tôi đi vệ sinh, tôi về ngay đây.”

Lâm Húc Dương cũng đang viện cớ, rồi đứng trước cửa tiệm sushi quan sát, xác định được vị trí của Phương Thanh Di rồi mới quay về Vân Phẩm.

Đáng tiếc, ở Vân Phẩm ngồi sẽ không thấy được quán sushi, Lâm Húc Dương muốn tiếp tục quan sát Phương Thanh Di thì phải chạy ra ngoài mới được.

Thấy Cung Ấu Hi trở về, anh đành phải cùng cô ăn ít đồ, nhất thời cả hai người đều đang rối như tơ vò.

“Ừm, anh Húc Dương, ăn xong thì chúng ta sẽ đi đâu vậy?”

Cung Ấu Hi tùy tiện hỏi.

“Ừm… Tôi không biết nữa, đồ ở đây khá ngon, hay là gọi thử các món khác nữa nhé?”

Để ý đến suy nghĩ của Cung Ấu Hi, Lâm Húc Dương cũng không muốn biến việc mời cô đi ăn cơm thành buổi đi nhìn lén Phương Thanh Di.

Nhưng nhìn thấy Phương Thanh Di đi với Diệp Thiếu Thiên vào quán sushi, anh lại vô cùng tò mò, muốn biết hai người nói cái gì, ăn xong rồi thì sẽ đi đâu.

Như vậy, bữa ăn vốn dĩ sắp kết thúc lại đành phải kéo dài thêm.

Nghe Lâm Húc Dương định ở lại thêm một chút, nên trong lòng Cung Ấu Hi cũng vui theo.

Nếu Lâm Húc Dương nói muốn đi, mà còn chưa ăn xong với Âu Dương Hạo Vũ, thì Cung Ấu Hi thật sự cũng không biết phải làm sao.

Lại tùy tiện gọi mấy món, hai người đều đang nhìn đối phương, có lẽ đều đang muốn tìm cớ rời đi.

Lâm Húc Dương không ngồi được nữa rồi, từ Vân Phẩm không nhìn sang tiệm sushi được, anh lo lắng không biết Phương Thanh Di có bất ngờ rời đi không.

“Xin lỗi nhé, bụng tôi đau quá, tôi đi vệ sinh chút!”

Lâm Húc Dương nói xong liền chạy, đi một vòng rồi tới một góc bên ngoài của tiệm sushi.

Qua vài bước nữa là vị trí cạnh cửa sổ của quán, mà Phương Thanh Di thì vừa hay lại ngồi ở đó.

Lâm Húc Dương đứng ngoài dí sát lỗ tai nghe lén xem hai người nói gì.

Nhưng nhất thời chỉ toàn nghe được mấy lời không đâu vào đâu.

Trong Vân Phẩm, Cung Ấu Hi thấy Lâm Húc Dương rời đi, cũng vội vàng đi ra, chạy hồng hộc tới quán cá nướng.

Lúc này cá đã được đưa lên, Âu Dương Hạo Vũ thấy Cung Ấu Hi trở về liền nở nụ cười.

“Vừa kịp lúc, cá lên rồi, ăn thử nhé?”

“Vâng ạ, em xin lỗi nhé, anh Hạo Vũ.”

Cung Ấu Hi chỉ đành xin lỗi.

Biết Lâm Húc Dương đi vệ sinh sẽ khá lâu, nên cô yên tâm ăn uống với Âu Dương Hạo Vũ.

Âu Dương Hạo Vũ rất biết cách nói chuyện, nói những gì anh học hỏi được khi còn ở nước ngoài, nhưng tâm trí Cung Ấu Hi không đặt ở đây, nên cũng chẳng để ý người đàn ông này nói những gì.

Thấy thời gian cũng tương đối, Cung Ấu Hi lại đứng lên, mặt đầy xin lỗi nhìn Âu Dương Hạo Vũ.

“Lại đi toilet? Tiểu Hi, có phải em đang giấu anh chuyện gì không?”

Chưa chờ Cung Ấu Hi nói, Âu Dương Hạo Vũ đã mở lời trước.

Cung Ấu Hi run sợ, Âu Dương Hạo Vũ quá thông minh, sợ là không dễ bị lừa.

Suy nghĩ một chút, Cung Ấu Hi gượng gạo nói: “Anh Hạo Vũ, em xin lỗi, em cũng không định giấu anh, thật ra… Thật ra ban nãy lúc đi vệ sinh lần đầu, em gặp bạn thân của em đi xem mắt, cô ấy nhất quyết kéo em vào ăn cùng, bảo em giúp đỡ, em không biết làm sao đành đồng ý, nên đành phải chạy đi chạy lại giữa hai bên như vậy.”

“Đã hứa là sẽ mời anh ăn rồi, em không thể cho anh leo cây được.”

Trong cái khó ló cái khôn mà tìm được một cái cớ, Cung Ấu Hi cũng tự phục chính mình.

“Thế à? Hay chúng ta cùng qua đó ăn đi? Anh cũng giúp bạn thân em chút? Coi như chúng ta mời là được?”

Âu Dương Hạo Vũ suy nghĩ rồi đề nghị.

“Thôi thôi, bạn em dễ ngại, cô ấy không muốn quá nhiều người biết. Nếu không phải vô tình gặp, chắc cũng sẽ không mời em ăn đâu, có lẽ là muốn chặn họng em đấy mà.”

Cung Ấu Hi vội vàng từ chối.

“Vậy hả? Thế giờ em lại định qua đó xem à? Cô ấy có biết em đang ăn cơm cùng anh không?”

Âu Dương Hạo Vũ hơi chau mày.

“Không biết ạ, nhưng em định mượn cớ rời đi để cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, đỡ phải làm bóng đèn mãi, muốn làm chiến hữu cũng khó mà! Lúc buông lúc nắm, vừa phải cho bọn họ cơ hội vừa phải yểm trợ bạn thân mới được.”

Cung Ấu Hi lấy tay quạt, làm ra dáng vẻ rất mệt, thực tế thì cô chạy đi chạy lại như vậy cũng không hề dễ chịu gì.

“Vậy em đi đi, anh ở đây chờ em.”

Âu Dương Hạo Vũ rộng lượng nói.

“Vâng, em xin lỗi anh, chờ một chút nữa là họ đi rồi, chúng ta ăn từ từ thôi nhé?”

Cung Ấu Hi nói xong, cười một cái rồi chạy mất.

Bình Luận (0)
Comment