Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 202

Đưa Uyển Phong về đến nhà, sau đó Lâm Húc Dương một mình chậm rãi quay trở lại.

Chợ đêm rực rỡ và huyên náo, không ít cánh đàn ông đang mê đắm trong xa hoa đồi trụy.

“Con đi*m này!Cho cô mặt mũi cô không chịu, cô tưởng cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc à? Thích già mồm cãi láo không?”

Đi qua một góc bên ngoài quán bar, Lâm Húc Dương nghe được tiếng mắng chửi thô tục của một người đàn ông, nghe giọng điệu có hơi quen thuộc.

“Anh Hạo, em là bạn gái của anh mà! Sao anh lại để người đàn ông khác chạm vào em chứ? Hắn ta cứ luôn sờ soạng em!”

Tiếng khóc lóc của một người phụ nữ vang lên.

Nếu ban đầu Lâm Húc Dương còn chưa nghe ra được tiếng của người đàn ông kia là ai, thì giọng của người phụ nữ này là thứ mà anh không bao giờ quên được.

Đây là người bạn gái mà suýt chút nữa trở thành vợ anh – Tiểu Lâm!

Lâm Húc Dương buồn bực, thành phố lớn như vậy, mà cứ phải va vào hai con người này.

Là do trái đất tròn hay do xui xẻo đây?

Nhưng nghe được dường như là cả hai đang cãi nhau, Lâm Húc Dương dừng bước, mượn góc tường che chắn, nhìn thấy Đặng Hạo và Tiểu Lâm đang ở cùng nhau.

“Thô tục thì làm sao? Người ta mà có hứng thú với cô, muốn lên giường với cô cũng được luôn. Nếu đã ngủ với cô rồi, người ta sẽ giúp tôi làm một chuyện, ăn ngon mặc đẹp cô cũng được hưởng, cô đi theo tôi chẳng phải là vì tiền hay sao?”

Đặng Hạo lạnh lùng cười đáp.

“Anh Hạo, em không làm được đâu, em không muốn làm chuyện này đâu! Em muốn đi về!”

Tiểu Lâm gào khóc.

“Chuyện này không phải do cô quyết định đâu. Đừng có giống thằng đàn ông trước của cô, nói không đồng ý thì đừng có đâm sau lưng tôi! Giờ cô mà chạy, thì tôi sẽ rất mất mặt! Đi! Quay về ngay!”

Đặng Hạo nắm chặt tay Tiểu Lâm kéo ra ngoài, liếc mắt liền thấy Lâm Húc Dương đang trốn ở góc.

“Ôi, nói Tào Tháo Tào Tháo đến luôn này, sao đi đâu cũng gặp phải cậu thế nhỉ?”

Đặng Hạo cười khẩy, nhìn Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương không muốn nói nhiều với Đặng Hạo, hơi nhìn về phía Tiểu Lâm đang khóc lóc thảm thiết.

Trong lòng anh trăm loại cảm xúc, không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả.

“Húc Dương…”

Tiểu Lâm yếu ớt gọi một tiếng, cô không ngờ lại gặp phải Lâm Húc Dương ở đây.

“Làm sao? Buổi tối không hầu hạ người phụ nữ kia đi mà còn chạy ra ngoài làm gì? Nhu cầu cao quá à? Chạy đến đây tìm gái để giải tỏa nhu cầu à? Có cần tôi đưa bạn gái cũ của cậu cho mượn tạm không?”

Đặng Hạo tỏ vẻ khinh thường, rồi kéo Tiểu Lâm về phía trước.

Lâm Húc Dương cắn môi, nhìn thấy Tiểu Lâm ăn mặc “mát mẻ”, người phụ nữ này ngày càng xinh đẹp hơn xưa, nhưng lại không hấp dẫn nổi trái tim của anh.

Nghe thấy giọng cô, anh chỉ thấy người phụ nữ này thật đáng thương.

Thấy dáng vẻ khổ sở của Tiểu Lâm, dường như còn mang theo ý cầu xin, anh chỉ thở dài.

“Tiểu Lâm, nếu như cô không muốn thì có thể từ chối, tôi đưa cô đi!”

“Ahaha, sao cơ? Đưa cô ta đi? Cậu có nhầm không thế? Giờ cô ta là bạn gái của tôi đấy, cậu đưa cô ta đi? Cậu bị điên à?”

Đặng Hạo cười to.

“Đặng Hạo, tôi không muốn động vào ông, không có nghĩa là tôi sợ ông!”

Lâm Húc Dương bình thản nói, ánh mắt hết sức dữ tợn.

Đến một ngày anh sẽ trả hết thù mới nợ cũ của anh với ông ta.

Lâm Húc Dương vốn là người đàn ông có máu xã hội đen, bị áp bức, cùng lắm thì lấy mạng đổi mạng thôi.

Cảm nhận được sự hung ác tỏa ra từ anh, Đặng Hạo hơi do dự, nhưng vẫn ôm Tiểu Lâm vào lòng.

“Haha, đừng có xúc động thế. Yên tâm, tôi tốt với cô ta lắm, nhìn đồ hiệu trên người cô ta đi, toàn tôi mua cả đó. Nếu cậu thấy tôi bắt nạt cô ta thì tự mình hỏi đi, nếu cô ta muốn đi với cậu thì tôi sẽ không cản làm gì.”

Nói rồi, Đặng Hạo thì thầm với Tiểu Lâm vài câu.

Lâm Húc Dương lẳng lặng nhìn hai người, quay sang nhìn Tiểu Lâm, chờ cô đưa ra quyết định.

Mặc dù biết mình và Tiểu Lâm không còn khả năng gì, nhưng một ngày phu thê cả đời ân nghĩa, Lâm Húc Dương chỉ nghĩ rằng ban đầu mình đã làm Tiểu Lâm khổ, nên nếu giúp đỡ được chút nào thì hay chút đấy, coi như bù đắp những nợ nần ngày xưa.

Tiểu Lâm hơi do dự, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: “Húc Dương, cảm ơn anh, tôi ổn, anh đi đi.”

“Đấy! Thấy chưa, cô ta nói là không sao rồi.”

“Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, cứ làm cho tốt việc cậu đồng ý với tôi lúc đầu đi, nếu làm không tốt thì tôi sẽ không để yên cho cậu và cô ta đâu!”

Đặng Hạo đắc ý nói.

Nghe được câu trả lời của Tiểu Lâm, Lâm Húc Dương nhìn người phụ nữ này một cái thật lâu, rồi bất lực lắc đầu.

Anh mỉm cười, dường như đang tự cười chính mình.

Cũng không nói thêm lời nào nữa, anh xoay người bước đi.

Tiểu Lâm nhìn thấy Lâm Húc Dương đã đi, quay lại cầu xin Đặng Hạo: “Anh Hạo, anh thấy rồi đó, lòng em chỉ có anh thôi, cầu xin anh đừng để em làm những chuyện bẩn thỉu đó được không!”

“Hừ… Cô thể hiện cũng không tồi đó, không làm tôi thất vọng, nhưng cô nên biết rằng, nếu ban nãy cô làm tôi mất mặt, thì cô sẽ không sống yên ổn được đâu! Nhưng nể tình cô có lòng như thế, chuyện tối nay tôi sẽ giúp cô giải quyết, nhưng cô phải đồng ý với tôi một việc!”

Ánh mắt Đặng Hạo hơi gian trá.

“Anh Hạo, chỉ cần anh không bắt em bán thân, chuyện gì em cũng làm hết!”

Tiểu Lâm vội vàng nói.

“Yên tâm, là một chuyện tốt!”

Đặng Hạo nói xong liền nở một nụ cười khó hiểu.

Lâm Húc Dương trở về nhà, tâm trạng cũng không mấy vui.

Anh đang không hiểu, rõ ràng Tiểu Lâm không hề yên ổn khi ở bên cạnh Đặng Hạo, nhưng tại sao lại không chịu bỏ đi.

Chẳng lẽ cuộc sống xa xỉ quan trọng với phụ nữ như vậy sao?

“Sao? Tiễn người đẹp về nhà mà vẫn không vui à? Không sơ múi được gì sao?”

Phương Thanh Di vẫn chưa ngủ, cô đang ngồi xem ti-vi ở phòng khách.

“Không, lúc trở về tôi gặp Đặng Hạo, nên không vui lắm.”

Lâm Húc Dương bình thản đáp.

“Cậu gặp tên khốn đó? Ông ta không làm gì cậu chứ?”

Phương Thanh Di hơi lo lắng.

“Một mình ông ta thì làm gì được tôi chứ? Tôi chưa tính sổ với ông ta là còn may đấy.”

Lâm Húc Dương lắc đầu.

“Cậu đừng có kích động mà làm loạn với ông ta, ông ta là một một kẻ rác rưởi, không đáng để cậu liều mạng đâu!”

Phương Thanh Di biết tính cách của Lâm Húc Dương nên vội vàng nhắc nhở.

“Yên tâm đi, tôi biết mà. Nếu không sao tôi còn có thể an toàn mà về nhà được chứ? Có điều, không những tôi đã gặp Đặng Hạo mà còn gặp cả Tiểu Lâm nữa, hai bọn họ ở với nhau, nên ảnh hưởng tâm trạng.”

Lâm Húc Dương giải thích.

“Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, có đáng để cậu làm hỏng tâm trạng của mình không? Chẳng lẽ cậu vẫn chưa quên tình cũ ư? Nếu cô ta muốn quay về với cậu, cậu có dám đồng ý không?”

Phương Thanh Di bĩu môi khinh thường.

“Haha, cô ấy sẽ không có ý định đó đâu, ầy…”

Lâm Húc Dương cười buồn, thở dài rồi nằm lên sô-pha, ánh mắt nhìn lên trần nhà, không muốn nói gì thêm.

Phương Thanh Di cũng không hỏi thêm nữa, dáng vẻ cô đơn của người đàn ông này làm cô thấy hơi đau lòng, lại không biết an ủi thế nào, chỉ có thể im lặng ngồi trên sô-pha cùng anh.

Bình Luận (0)
Comment