Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 232

Âu Dương Hạo Vũ tới Quắc Mỹ tìm Cung Ấu Hi, nhưng cô đã viện cớ trốn tránh, La Khởi đành phải ra mặt tiếp đãi.

Không gặp được Cung Ấu Hi, Âu Dương Hạo Vũ đã không vui rồi, giờ lại va phải Lâm Húc Dương, trong lòng càng thêm khó chịu.

Anh ta không ngốc, sau khi lật bài với nhà họ Cung, giờ lại gặp Lâm Húc Dương ở Quắc Mỹ, ít nhiều cũng đoán được nhà họ Cung định làm gì.

Nhưng đối với anh ta mà nói thì nhà họ Cung chỉ đang cố đấm ăn xôi mà thôi, trước thực lực mạnh mẽ của Đế Hoa thì mấy cái động tác nhỏ này chỉ như gãi ngứa.

Âu Dương Hạo Vũ cũng vui vẻ nhìn đám người này diễn trò, cuối cùng sẽ vui vẻ nhìn người nhà họ Cung tuyệt vọng tới nịnh nọt bản thân, như vậy, sau khi có được Cung Ấu Hi thì anh ta muốn làm gì chẳng được.

“Ừm… Anh ta… Anh ta tới đây…”

La Khởi không biết phải giải thích thế nào, cô ta không dám nói sự thật.

“Không có gì, tôi hỏi vậy thôi, tôi chưa đến nỗi phải quan tâm một con kiến như vậy. Cậu muốn tới Quắc Mỹ làm việc thì cứ làm đi, tôi có ý kiến gì đâu, chỉ sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều thôi.”

Âu Dương Hạo Vũ cười khẩy nói.

“Vậy thì tốt, tôi còn lo là anh sợ tôi phá hỏng kế hoạch của anh rồi anh sẽ tìm cách đuổi tôi đi khỏi Quắc Mỹ cơ đấy.”

Lâm Húc Dương cười.

“Sợ cậu? Hahaha, cậu tự tin quá rồi đấy. Tôi nói rồi, cậu muốn làm thì cứ làm thôi, yên tâm, tôi sẽ không uy hiếp ai bắt cậu rời đi đâu! Haha… Tạm biệt.”

Âu Dương Hạo Vũ cười mỉa, nói xong rồi đi mất.

Thấy Âu Dương Hạo Vũ đã đi rồi, La Khởi vội vàng đến chỗ Lâm Húc Dương, lo lắng hỏi: “Anh làm sao thế? Tự nhiên lại đấu khẩu với Âu Dương Hạo Vũ?”

“Sợ cái gì, không tranh cãi với anh ta thì không lẽ lại đi nịnh bợ chắc? Gặp thì gặp thôi, có vài chuyện mọi người đều biết rõ trong lòng mà.”

Lâm Húc Dương bình thản đáp.

“Anh không sợ, nhưng nếu anh ta giận cá chém thớt lên Quắc Mỹ thì phải làm sao? Anh có chịu trách nhiệm nổi không?”

La Khởi không vui hỏi.

“Không đâu, anh ta vốn coi thường tôi mà, tôi cũng chỉ đang khích tướng anh ta mà thôi, ít nhất theo những gì anh ta nói thì sẽ không uy hiếp bố của Cung Ấu Hi ép tôi rời đi đâu.”

Lâm Húc Dương lắc đầu.

“Anh đi hay không thì có ích gì? Vẫn không có biện pháp giải quyết còn gì? Anh thật sự tưởng là anh sẽ đối phó được với Âu Dương Hạo Vũ chắc? Anh không có tiền lẫn quyền, anh ta muốn giết anh thì cũng dễ như trở bàn tay.”

“Đừng để đến lúc không những không giúp được mà lại còn làm Âu Dương Hạo Vũ nổi giận, rồi lại xử luôn anh, thì tôi không biết phải nói năng thế nào với Cung Ấu Hi đâu!”

La Khởi nghiêm túc nhắc nhở.

“Không sợ, mạng quèn thôi mà, tôi dù chết thì cũng phải kéo anh ta theo, à mà, Cung Ấu Hi đâu rồi?”

Ánh mắt Lâm Húc Dương thoáng vẻ dữ tợn, nếu thật sự cần phải động thủ, thì anh chưa ngán ai bao giờ.

“Âu Dương Hạo Vũ tới nên con bé liền viện cớ chạy mất, bỏ tôi ở lại, chắc chút nữa sẽ quay về thôi.”

La Khởi bất lực trả lời, nhìn thấy sự dữ tợn lóe qua ánh mắt Lâm Húc Dương, trong lòng cô ta hơi hoảng sợ.

“Ừ, buổi trưa thì ăn cơm ở đâu vậy?”

Lâm Húc Dương gật đầu, gạt chuyện Âu Dương Hạo Vũ qua một bên.

“Đi theo tôi đi, thấy anh đối mặt với Âu Dương Hạo Vũ như vậy khiến tôi hơi tin lời anh nói rồi đó.”

La Khởi xoay người, dẫn Lâm Húc Dương đến nhà ăn công ty.

Lúc ăn cơm, hai người không nói câu nào.

La Khởi thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Húc Dương, cách mà người đàn ông này tiếp xúc với Âu Dương Hạo Vũ làm thay đổi sự hiểu biết của cô ta về anh.

Đối diện với một người có thực lực mạnh mẽ như thế mà vẫn không sợ hãi, đây đâu phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Lâm Húc Dương như không sợ trời, không sợ đất, không hiểu ai cho anh lá gan lớn như vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì muốn giúp đỡ Cung Ấu Hi ư?

La Khởi như nhớ lại lúc Lâm Húc Dương còn bán khoai tây, chuyện anh liều mạng với băng nhóm xã hội đen lúc ấy.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, La Khởi càng nhìn càng thấy Lâm Húc Dương cũng có dáng vẻ của một người đàn ông.

Anh ta… hình như còn có trách nhiệm hơn so với những người đàn ông khác?

Lâm Húc Dương chau mày ăn cơm, tuy miệng vẫn đang nhai, nhưng trong lòng thì nghĩ đến chuyện khác, anh chỉ ăn theo bản năng mà thôi.

Đối diện với thái độ khinh miệt của Âu Dương Hạo Vũ, trong lòng anh vẫn có áp lực rất lớn.

Vẫn phải tìm cách giúp Quắc Mỹ thoát khỏi khó khăn, nếu không mình sẽ trở thành trò cười của người khác, mà còn phải chịu thêm nhiều trách nhiệm nữa vì Cung Ấu Hi.

Nghĩ ngợi một hồi, biện pháp thiết thực nhất trước mắt chính là nhờ Phương Thanh Di giúp đỡ, có thể nhờ Phương Thanh Di phân chia quyền hạn của Wechi cho Quắc Mỹ thì tương đương với được tiêm một liều thuốc an thần.

Cho dù sau này Âu Dương Hạo Vũ chèn ép thì vẫn còn không gian để kéo dài.

Lòng đưa ra quyết định, Lâm Húc Dương vội vàng ăn cơm rồi tìm một góc gọi điện cho Phương Thanh Di.

“Alo, có việc gì?”

Chuông điện thoại vang vài lần mới có tiếng nhấc máy.

Nghe được giọng nói lạnh nhạt của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương không biết phải mở lời thế nào, do dự một lát rồi thấp thỏm hỏi: “Thanh Di, ừm… công ty giờ sao rồi, có tuyển đủ người không? Bên Wechi đã phái người qua hỗ trợ chưa?”

“Vẫn đang tuyển, Wechi vẫn đang thương thảo về thỏa thuận, có chuyện gì thì cậu nói thẳng đi.”

Mặc dù có trả lời câu hỏi của Lâm Húc Dương, nhưng giọng của Phương Thanh Di vẫn lạnh lùng như cũ.

“Tôi muốn hỏi là có thể phân một ít quyền hạn của Wechi cho Quắc Mỹ hay không?”

Lâm Húc Dương lo lắng hỏi.

“Lại là chuyện này à? Có phải nếu không vì Quắc Mỹ, không vì Cung Ấu Hi thì cậu sẽ không gọi cho tôi không?”

Phương Thanh Di như đang nén giận hỏi.

“Không phải, tôi chỉ không dám gọi cho cô thôi, tôi sợ cô vẫn còn đang giận.”

Lâm Húc Dương thấp thỏm đáp.

“Tôi giận? Tôi giận cái gì? Tại sao tôi phải giận? Cậu đi thì đi thôi, liên quan gì đến tôi!”

Phương Thanh Di hỏi liên tiếp.

Dù là nói không bực mình, nhưng ai cũng có thể nghe ra được là cô đang rất giận.

“Xin lỗi, Thanh Di, tôi chỉ muốn giúp đỡ Tiểu Hi thôi, giờ Quắc Mỹ đang gặp khó khăn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Lâm Húc Dương xin lỗi nói.

“Đúng rồi, đương nhiên là cậu không thể, cậu là người tốt mà, nhưng liên quan gì đến tôi đâu?”

Phương Thanh Di cười lạnh lùng.

“Thanh Di, tôi mong cô nể mặt công lao của tôi mà phân cho Quắc Mỹ chút quyền hạn, có sự gúp đỡ của cô, Quắc Mỹ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Lâm Húc Dương chân thành thỉnh cầu.

“Giúp Quắc Mỹ, tự tạo một kẻ địch cho bản thân luôn à? Xin lỗi, tôi không đồng ý. Còn công lao của cậu, tôi sẽ thưởng cho cậu, đây là thứ cậu sẽ nhận được.”

Phương Thanh Di vẫn từ chối.

“Thanh Di, chuyện này vô cùng quan trọng, mong là cô nghiêm túc suy nghĩ một chút. Giờ Ngự Mỹ Ưu Phẩm có được quyền đại lý của Wechi rồi thì Quắc Mỹ không thể nào cạnh tranh lại với cô được, nhưng nếu cô giúp đỡ bọn họ một chút, thì Quắc Mỹ sẽ có cơ hội chống đỡ được lần này!”

Lâm Húc Dương tiếp tục thành khẩn cầu xin.

Bình Luận (0)
Comment